Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 71: Ở chung




Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã vào tháng chạp, các cô nương đổi lại quần áo mùa đông, bắt đầu chuẩn bị bước sang năm mới.

Ngày 30 tết này, Lục Thanh Lam thức dậy sớm, thỉnh an cho Lão phu nhân xong, Kỷ thị đi đằng trước bận rộn chuyện lễ mừng năm mới tế tổ, Lục Thanh Nhàn bởi vì sang năm sẽ phải xuất giá, liền bị Kỷ thị mang theo cùng.

Lục Thanh Lam bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, mệt mỏi, trở về phòng mình. Nằm ở trên giường, đang buồn ngủ, nha đầu bên người Vinh ca nhi Y Thúy vội vã chạy vào, quỳ trên mặt đất nói: “Lục cô nương, người mau đi xem một chút đi, Ngũ gia hắn... hắn...”

Lục Thanh Lam bật một cái từ trên giường ngồi dậy: “Vinh ca nhi xảy ra chuyện gì rồi?”

Y Thúy khóc nói: “Chó con của Vinh ca nhi đụng phải Tam phu nhân, bị Hồ ma ma bên người Tam phu nhân bắt lại.”

Lục Thanh Lam không nói hai lời mang giày liền chạy ra khỏi phòng.

Tức giận trong lòng nàng giống như núi lửa bạo phát, Triệu thị vậy mà xuống tay về phía đứa nhỏ bốn tuổi, thật sự là quá mức đê tiện rồi.

May mà nàng còn không cócủa hoàn toàn mất đi lý trí, vừa chạy vừa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, không phải bảo các ngươi trông coi Vinh ca nhi cẩn thận, không được đi tam phòng bên kia đấy sao?” giọng nói của nàng hết sức nghiêm nghị.

Y Thúy vừa lau nước mắt vừa nói: “Chúng ta cũng dựa theo phân phó của phu nhân phụng bồi Ngũ gia ở trong viện. Ngũ gia 0 chó con đang chơi vui vẻ, chó con kia bỗng nhảy cẫng chạy ra ngoài, Ngũ gia đuổi theo, chúng ta nào biết Tam phu nhân lại đến chỗ này, cũng không kịp nhìn thấy ra sao, chỉ nhìn thấy Tam phu nhân ở đó ôm bụng, Hồ ma ma nói Ngũ gia đụng phải Tam phu nhân rồi, đem Ngũ gia mang về Hằng Phong uyển.”

Triệu thị sắp sinh, hiện giờ không khí toàn bộ Hầu phủ đều hết sức bị đè nén, nhị phòng bên này lại càng cẩn thận không chút phân tâm, nào biết còn xảy ra loại chuyện này.

Trong lòng Lục Thanh Lam hiểu ra, đây là Triệu thị lợi dụng lúc Lục Thần và Kỷ thị đều không ở nhà tìm đến phiền toái nhị phòng.

Lục Thanh Lam kiềm chế lo lắng trong lòng, mang theo hai nha hoàn 0 bốn bà tử có vũ lực đi tới Hằng Phong uyển, nàng đã tính đến tình huống xấu nhất, nếu thật sự không được, liền động võ cướp người.

Lúc Lục Thanh Lam đến, vừa vặn nhìn thấy Hồ ma ma chỉ huy hai bà tử dùng một cây gậy lớn đánh giết con chó của Vinh ca nhi rồi, Vinh ca nhi khóc thiên thưởng địa* muốn nhào tới cứu con chó của hắn, lại bị một bà tử ngăn lại. Mà một đại nha hoàn khác bên người của Vinh ca nhi Y Hồng, cũng bị một bà tử chế trụ.

(*)哭天抢地 [Khóc thiên thưởng địa] là một thành ngữ, âm đọc là [kū tiān qiāng dì], chỉ miệng miệng hô hướng lên trời, đầu đụng xuống đất lớn tiếng kêu khóc. Hình dung thương tâm cực độ.

Vinh ca nhi gọi con chó kia là “Tuyết Đoàn” (团 đoàn hình tròn, viên tròn), chính là đại biểu tỷ Tân Tĩnh Nhu tặng cho hắn, nói là sản phẩm mới tới phía nam, bộ dạng con chó kia không quá lớn, nhưng tựa như nắm tuyết hết sức đáng yêu. Không riêng Vinh ca nhi thích, mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng đều hết sức ưa thích.

Lục Thanh Lam thấy Hồ ma ma lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy trước mặt Vinh ca nhi, đánh chết con chó mà Vinh ca nhi thích nhất, đây đả kích nghiêm trọng cỡ nào đối với tâm linh đứa nhỏ, Lục Thanh Lam quả thực nổi giận như điên, hét lớn một tiếng: “Dừng tay.”

Hồ ma ma nhìn thấy Lục Thanh Lam, cười nhạt nói: “Lục cô nương tới rồi.” Bộ dạng không hề sợ hãi.

Lục Thanh Lam không để ý tới nàng, mà bước nhanh đi tới lôi kéo bà tử bên cạnh Vinh ca nhi, bà tử kia bị ánh mắt lạnh lẻo của nàng nhìn không khỏi tự chủ co cổ lại. Bình thường tính tình Lục Thanh Lam hiền hoà, có đôi khi cũng đùa hi hi ha ha với mấy thiếp thân nha hoàn một chút, nhưng là thật sự tức giận, khí thế hết sức dọa người. Dù sao kiếp trước nàng cũng là người từng làm Thục phi nắm giữ ở quyền sinh sát trong tay, có thể không có khí thế sao?

Lục Thanh Lam không nói hai lời, đổi bàn tay cho bà tử kia một bạt tai.

Bà tử kia bị đánh đến mắt nổ đom đóm, tay của Lục Thanh Lam cũng đau dữ dội, đây vẫn là từ hai đời cho tới nay, nàng lần đầu tiên tự thân động thủ đánh người.

“Lớn mật, kẻ nào cho ngươi lá gan động thủ với Ngũ gia, còn không nhanh thả người.” Bà tử bị đánh một bạt tai, lại bị nàng tức giận làm sợ, vội vàng buông Vinh ca nhi ra.

Vinh ca nhi chân ngắn nện bước, chạy bình bịch tới, ôm cổ Lục Thanh Lam, “Oa oa” khóc lớn: “Lục tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ, Tuyết Đoàn nhi chết rồi, các nàng đánh chết Tuyết Đoàn nhi. Ô ô ô ——”

Tiểu tử kia cuối cùng cũng tìm được người đáng tin cậy, khóc đến thương tâm. Lục Thanh Lam ngồi xổm người xuống nhẹ vỗ về phía sau lưng, trấn an cảm xúc của hắn, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy trên người hắn không có thương tổn gì, lúc này mới thoáng yên lòng.

Lục Thanh Lam trấn an: “Vinh ca nhi đừng khóc, chúng ta về nhà, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi báo thù cho Tuyết Đoàn.” Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Hồ ma ma một cái, dắt tay đệ đệ đi ra ngoài.

Hồ ma ma bị ánh mắt âm lãnh của nàng nhìn toàn thân phát lạnh, nhưng nghĩ đến phân phó của Triệu thị, cũng đành phải bất chấp khó khăn dẫn người ngăn cản Lục Thanh Lam.

Hồ ma ma nói: “Lục cô nương cứ như vậy mà đi sao?”

Lục Thanh Lam cười nhẹ: “Thế nào, một bà tử như ngươi, dám ngăn đường của bổn cô nương ư? Kẻ nào cho ngươi lá gan ấy?” Hồ ma ma là ma ma hồi môn của Triệu thị, là người đắc lực nhất, ở tam phòng nói một không hai, nhưng cho dù quyền hạn của nàng lớn hơn nữa, cũng chỉ là hạ nhân.

Hồ ma ma cũng nghiêm mặt nói: “Lục cô nương, nơi này là tam phòng không phải là nhị phòng các ngươi. Con chó của Ngũ gia đụng phải phu nhân chúng ta, vừa rồi người gọi đánh kêu giết, lại làm phu nhân chúng ta sợ càng thêm sợ, vạn nhất phu nhân chúng ta xảy ra điều gì, ai gánh nổi trách nhiệm này, Lục cô nương vẫn là tạm thời ở lại chờ Lão phu nhân trở về định đoạt tiếp đi.”

Lục Thanh Lam còn thật sự không sợ tiếp bọn họ đến cùng, nhưng nàng không thể để cho Vinh ca nhi vẫn thương tâm khổ sở, nàng cũng không yên lòng để cho Vinh ca nhi đứng ở tam phòng. Nàng thản nhiên nói: “Ta là tiểu thư của Hầu phủ, hiện tại ta lệnh cho ngươi tránh ra!”

Hồ ma ma đỡ áp lực cực lớn, không chịu nhường bước. Lục Thanh Lam thấy tình cảnh này, biết hôm nay không thể lương thiện rồi, liền đưa mắt về phía mấy bà tử cường tráng, bốn bà tử kia liền mở rộng bước chân, cứng rắn đẩy nha hoàn bà tử của Hồ ma ma mang đến qua một bên.

Lục Thanh Lam nắm tay Vinh ca nhi đang định đi ra, chợt nghe một âm thanh lạnh lẽo nói: “Ai làm ồn ở chỗ này vậy, thật lớn mật.”

Lục Thanh Lam xoay người, khóe miệng hàm chứa một tia cười lạnh nhàn nhạt, chính chủ rốt cục đi ra rồi.

Tam phu nhân đang đỡ lấy bụng cao, được một đứa nha hoàn dìu chậm rãi đi ra. Khuôn mặt nàng ta âm lãnh nhìn Lục Thanh Lam và Vinh ca nhi, nói: “Lục nha đầu, ngươi mang theo đệ đệ ngươi ồn ào ở chỗ này, rốt cuộc chứa tâm tư gì?”

Lục Thanh Lam buồn cười: “Ta cũng không có lòng hại người, mặt trời chứng giám. Nhưng thật ra tam thẩm thẩm, lại để cho Hồ ma ma bắt một hài tử bốn tuổi, rốt cuộc là chứa tâm tư gì?”

Triệu thị căm hận nói: “Ngươi quả là nhanh mồm nhanh miệng, nhị phòng các ngươi mưu toan dùng con chó hại ta sẩy thai, làm như ta không biết sao, các ngươi hại ta không thành, muốn nghênh ngang bước đi như vậy ư, nào có chuyện tốt như vậy?” Mấy chữ cuối cùng, âm điệu của nàng đề cao, quả thực giống như là thét lên.

Quả thực chính là chứng vọng tưởng bị hại nha.

Lục Thanh Lam mặc kệ nàng, tiếp tục để cho bốn bà tử kia mở đường, chuẩn bị mang theo đệ đệ về nhị phòng trước, quay lại sẽ lý luận với tam phòng.

Triệu thị hét lên một tiếng: “Ta xem ai dám thả các ngươi đi?”

Một bên muốn chạy, một bên không cho đi, người hai phe xô đẩy lẫn nhau, bỗng nhiên loạn cả lên, Triệu thị vốn cách xa đám người, nàng đỡ tay của nha hoàn đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, dưới chân trợt, động tác hết sức khoa trương ngã về phía sau.

Trong lòng Lục Thanh Lam lộp bộp một chút, sắp đặt của Triệu thị hôm nay, nàng đã hiểu ra, đại khái chính là vì cú ngã này đi?

Triệu thị quả thật nắm giữ nhược điểm của nàng, chính là quan tâm Vinh ca nhi, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, rốt cuộc làm cho nàng ta nắm được cơ hội hãm hại mình. Chẳng qua Lục Thanh Lam cũng không phải quá lo lắng, trừ phi Triệu thị đủ nhẫn tâm, làm sảy thai hài tử của mình, nói vậy nói không chừng Lão phu nhân thật sự sẽ hung hăng trách phạt nàng, hiện tại nha, chỉ cần hài tử của Triệu thị không có chuyện gì, Lão phu nhân có thể làm gì nàng?

Bên này mắt thấy Triệu thị trượt chân, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ nàng, Triệu thị ôm bụng kêu lên ai ôi!!! Ai ôi!!!, âm thanh có chút thê lương, Vinh ca nhi dù sao cũng là tiểu hài tử, lúc này bị làm cho sợ tới mức bưng kín lỗ tai.

Lục Thanh Lam nhìn thấy rất rõ ràng, Triệu thị căn bản cũng chưa từng ngã xuống, chẳng qua nàng kêu thê thảm như vậy ngược lại không giống như là giả, chẳng lẽ là sắp sinh?

Lục Thanh Lam không khỏi thầm hô xui xẻo, chẳng qua chết sống của Triệu thị nàng cũng mặc kệ, người của tam phòng bên này đại loạn một trận, vội vàng chiếu cố Triệu thị, Lục Thanh thản nhiên mang đệ đệ trở lại nhị phòng.

Trở lại Thúy Phong uyển, Lục Thanh Lam an ủi đệ đệ một phen, thật vất vả mới dụ Vinh ca nhi ngủ. Lại phái Mặc Hương đi thám thính tin tức.

Mặc Hương rất mau trở lại bẩm báo với nàng, “Tam phu nhân hình như là thật sự sắp sinh.”

Ngày sinh theo dự tính của nàng vốn là mấy ngày này, lúc này sinh thật ra cũng không gì kỳ quái.

Lục Thanh Lam lại biết chuyện này sợ là không dễ dàng như vậy.

Tin tức Triệu thị sắp sinh truyền đến tiền viện, Trương thị và Kỷ thị thả công việc trong tay ra, vội vã trở về. Lão phu nhân đến tam phòng, nghe thấy tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Tam phu nhân, trong lòng níu chặt, lại thấy y bà đều đã chuẩn bị sắp xếp đúng lúc, lúc này mới thoáng yên tâm.

Lão phu nhân đang định hỏi Triệu thị phát động lúc nào, Hồ ma ma tiến lên trước tiên đem chuyện tình Lục Thanh Lam đại náo Hằng Phong uyển thêm mắm thêm muối nói một lần, cuối cùng nói là Lục Thanh Lam quấy nhiễu Triệu thị, Triệu thị tức giận, cho nên mới phát động.

Trương thị vốn là không thích Lục Thanh Lam, lập tức giận dữ, phân phó Hứa ma ma: “Hứa ma ma ngươi mang theo hai người, trước tiên nhốt nghiệt súc kia vào từ đường cho ta. Không có phân phó của ta, cũng không cho ai đi gặp nàng, cũng không cho cho nàng ăn.”

Lúc này, Lục Thần và Kỷ thị cũng đã trở lại. Nghe Lục Thanh Lam nói tiền căn hậu quả một lần, Kỷ thị thấy nhi tử trong giấc mộng còn nói mớ “Tuyết Đoàn” “Tuyết Đoàn”, trong lòng đau thương.

Lục Thanh Lam nói: “Ta rước lấy họa cho phụ thân mẫu thân rồi.”

Lục Thần sờ lên đầu của nàng, nói: “Ngươi bảo vệ đệ đệ, không làm gì sai cả.”

Đang nói, Hứa ma ma dẫn theo hai bà tử tới, Hứa ma ma mặt trầm như nước, đi thẳng vào vấn đề: “Lục cô nương đụng phải Tam phu nhân, dẫn đến Tam phu nhân sinh non, hiện giờ tình huống nguy hiểm, nô tỳ phụng lệnh của Lão phu nhân, mang Lục cô nương đi từ đường quỳ phạt.”

Lục Văn Đình cũng ở đây, nghe xong lời này không khỏi nhảy dựng lên, “Lão phu nhân hỏi cũng không hỏi một câu, liền giam Lục muội muội lại, nào có chuyện như vậy chứ?”

Hứa ma ma mặt không chút thay đổi nói: “Lão nô cũng là phụng lệnh của Lão phu nhân làm việc, kính xin Tam thiếu gia thông cảm.”

Lục Thanh Lam lại đứng lên, lôi kéo tay áo của ca ca nói: “Ca ca đừng nói nữa, ta đi ma ma qua.”

Kỷ thị cưỡng chế phẫn uất trong lòng, nói: “Ma ma có thể chờ chút không, thời tiết lạnh như thế, để cho bọn nha hoàn cầm xiêm y lông cho Bảo Nhi tránh rét.” Từ đường cũng không đốt địa long* giống như ở nhà, nơi đó thật sự rất lạnh.

(*)地龙  [Địa Long] là phương thức sưởi ấm cổ đại, tại phía dưới của rất nhiều cung điện có hỏa đạo, hỏa đạo trên mặt đất có cửa động, ở bên ngoài đốt lửa, nhiệt khí thông qua hỏa đạo truyền tới trong phòng, gọi là Địa Long.

Hứa ma ma lăn lộn cho tới địa vị bây giờ, dĩ nhiên hiểu được đạo lý “làm người lưu lại một đường, ngày sau tiện gặp mặt”, liền gật đầu, bên kia Mặc Cúc vội vã cầm áo da sóc cho Lục Thanh Lam, cùng một cái áo choàng da, Lục Thanh Lam cười cười không sao, bắt chuyện với cha mẹ liền đi từ đường cùng Hứa ma ma.

Lại nói Hứa ma ma nhốt Lục Thanh Lam vào từ đường xong. Lập tức là 30 tết, Kỷ thị làm sao chịu để cho nữ nhi ở trong từ đường lạnh căm căm, vội vàng mang người đi tam phòng, cầu tình với Lão phu nhân.

Lão phu nhân nghe nàng nói rõ ý đồ đến, chẳng những không đáp ứng, ngược lại khiển trách Kỷ thị một trận. “Nếu không phải các ngươi cưng chiều như vậy, không dạy nàng đối nhân xử thế, đạo lý tôn kính trưởng bối, nàng sao có thể làm việc phản nghịch. Ngươi lại còn dám đến cầu xin ta ư? Tức phụ Lão Tam thuận lợi sinh con thì thôi, hễ nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho nghiệt chướng này!”

Kỷ thị khẩn cầu không có kết quả, Lục Thần lại đi cầu Lục Kháng.

Lục Kháng và Trương thị bất đồng, hắn từ trước đến giờ luôn khoan dung với bọn nhỏ, Lục Thanh Lam hoạt bát nghịch ngợm hắn rất thích tôn nữ này, nhưng đối với tôn nữ mà nói, tôn tử hiển nhiên là càng thêm quan trọng hơn, con nối dõi của tam phòng không thịnh, chỉ có một thứ tử, vẫn luôn là tâm bệnh của Lục Kháng.

Suy tính hiện giờ Triệu thị đang sinh con, hắn cân nhắc một phen, cuối cùng sợ ảnh hưởng đến việc sinh con của Triệu thị bèn nói với Lục Thần: “Bảo Nhi thật sự quá mức bướng bỉnh, nhốt nàng một đêm, mài dũa tính tình của nàng, cũng là có chỗ tốt với nàng.”

Hai vợ chồng đều không có cách nào khác, chỉ có thể chờ Triệu thị sinh hài tử xong, thừa dịp Lão Hầu gia cao hứng, lại cầu tình thay Lục Thanh Lam.

Đêm Trừ tịch (giao thừa) vốn nên là vạn gia đoàn viên, nhưng Trường Hưng Hầu phủ lại rung chuyển, cả nhà không yên. Triệu thị vốn đã sinh một đứa, vốn tưởng rằng lần sinh này sẽ dễ dàng hơn chút, không ngờ vùng vẫy trong phòng sinh liên tục mấy canh giờ, hài tử vẫn không chịu thò đầu ra.

Lúc canh hai, trên trời bỗng nhiên bao trùm mây đen dày đặc, từng mảnh bông tuyết cực lớn nhẹ nhàng rơi xuống. Từ đường lớn như thế vắng lặng hết sức trống trải, giống như là hầm băng, Lục Thanh Lam bọc áo khoác da sóc dày đặc, bên ngoài phủ thêm xiêm y bằng da, vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Kỷ thị phái người đưa đồ ăn cho Lục Thanh Lam vài lần, đều bị bà tử trông coi ngăn cản ở bên ngoài. Triệu thị sinh hài tử chưa được, Lão phu nhân đem toàn bộ tức giận phát tiết đến trên người Lục Thanh Lam.

Lục Thanh Lam vừa lạnh vừa đói, đi luẩn quẩn trong phòng trống, bởi vì như thế, nàng mới có thể có thêm một chút độ ấm. Suy nghĩ một chút không khỏi cũng có một chút buồn cười. Mấy năm nay nàng nuôi dưỡng một đám thủ hạ, khi đó Triệu thị đang ở trong miếu, nàng đã từng nghĩ tới chuyện có nên dứt khoát diệt trừ nàng luôn hay không, nhưng dù sao tâm địa vẫn chưa ác độc đến như vậy, nên cũng không thực hiện ý nghĩ này.

Ngược lại rước lấy phiền toái nhiều như vậy cho bản thân.

Đúng lúc này chẳng biết một con chim anh vũ từ nơi nào bay tới vỗ cánh bình bịch, bay trên không trung một vòng cuối cùng dừng ở trên cánh tay của Lục Thanh Lam, ngoe nguẩy lông mào to lớn nhẹ nhàng mổ một chút trên tay của Lục Thanh Lam, kêu lên: “Bảo Nhi! Bảo Nhi!”

Chim anh vũ cái này nàng nuôi đã hơn bốn năm, đã học được rất nhiều lời nói. Lục Thanh Lam vui vẻ nói: “Ngươi từ chỗ nào bay vào vậy?”

Chim anh vũ dù thông minh cũng không thể trả lời nàng vấn đề như vậy.

Lục Thanh Lam lại nói: “A Cửu, xem ra buổi tối hôm nay, đêm giao thừa chỉ có hai người chúng ta qua...” Nàng là ưa thích náo nhiệt, nói đến nơi đây khó tránh khỏi cảm thấy có chút tịch mịch.

Lần trước Tiêu Thiểu Giác buộc nàng đổi tên cho chim anh vũ, nàng liền đổi “Tiểu Cửu” thành “A Cửu”. Dù sao Tiêu Thiểu Giác chỉ bảo nàng đổi tên, lại không nói rõ nàng phải đổi thành cái gì.

Đúng lúc ấy thì, A Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía sau Lục Thanh Lam, trong miệng bỗng nhiên tuôn ra một câu: “Người xấu! Đến rồi! Người xấu đến rồi!”

Lục Thanh Lam cười hì hì, sờ sờ cái mào xinh đẹp của nó, cười nói: “Người xấu hay không người xấu cái gì? Không phải đã dạy ngươi, chỉ có thể gọi Cửu điện hạ là người xấu sao?” Nói xong, nàng chợt cảm thấy lạnh lẽo, chợt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thân ảnh cao cao đứng ở dưới cửa từ đường, bóng kéo dài trên mặt đất, đang từng bước từng bước đi về phía nàng.

Kiếp trước Lục Thanh Lam là người không tin quỷ thần, nhưng là trải qua chuyện trọng sinh này, tam quan của nàng đã hoàn toàn thay đổi. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, nơi này chính là từ đường... Chẳng lẽ là vị tổ tông nào hoàn hồn?

Thân ảnh cao lớn từng bước từng bước đi tới, thấy vẻ mặt kinh hãi gần chết của nàng, tựa hồ hết sức yêu thích, cười nhẹ nói: “Không phải là lá gan của ngươi rất lớn đấy sao?”

Lục Thanh Lam nghe thanh âm này xong hơi ngẩn ra, mượn ánh sáng yếu ớt nhìn kỹ nam tử kia một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là là ngươi!”

Không phải Cửu hoàng tử nàng mới vừa nhắc tới còn là ai?

Lục Thanh Lam cảm thấy suy nghĩ một lần nữa trở lại trong não, có chút kỳ quái nhìn qua nam nhân ở trước mắt nói: “Điện hạ sao lại tới đây? Ngươi làm sao mà vào được? ” Hôm nay là 30 tết, không ở trong cung phụng bồi hoàng đế đón giao thừa, tranh thủ tình cảm, sao lại chạy đến nơi đây?

Đang nói chuyện chim anh vũ kia bay quanh Cửu hoàng tử một vòng, vừa bay vừa kêu: “Điện hạ! Người xấu!”

Lục Thanh Lam bị hù dọa sắc mặt biến hóa, sợ Cửu hoàng tử tức giận gây bất lợi với A Cửu.

Tiêu Thiểu Giác nhíu nhíu mày: “Ồn ào!” Vung tay áo đuổi chim anh vũ đi.

Cửu hoàng tử hừ một tiếng, “Ta bảo ngươi đổi tên cho con súc sinh lắm lông này, ngươi liền đổi thành cái này hả?”

Lục Thanh Lam cười hì hì, “Không phải gọi theo thói quen ư, nhất thời làm sao sửa được nhanh như vậy?” Người này thật là hẹp hòi, mấy vấn đề mình hỏi hắn hắn không trả lời, nhưng lại lựa chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà nói.

Tiêu Thiểu Giác giận đến ngã ngửa, đổi cái tên còn phải tam phiên lưỡng thứ hay sao?

Nha đầu này lá gan vừa lớn vừa hết sức bướng bỉnh, ngay cả hắn cũng cảm thấy không có biện pháp làm gì nàng.

Nam nhân không để ý nàng nữa, cởi mũ trùm đầu xuống, sau đó đặt mông ngồi xuống một cái bồ đoàn. Nhìn thấy nàng đang đứng ngốc ở chỗ này, hừ nói: “Đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, còn không ngồi xuống?”

Lục Thanh Lam lắc đầu, hết sức thành thật mà nói: “Ta lạnh.” Cho rằng nàng không muốn ngồi ư, trong từ đường quá lạnh, nếu nàng ngồi dưới đất giống như hắn, thế nào cũng sẽ đông thành gậy băng.

Tiêu Thiểu Giác liếc nàng một cái, tay vươn vào trong ngực, thế nhưng lấy ra một cái lò sưởi tay tráng men, chế tác hết sức tinh xảo, Lục Thanh Lam không khỏi ngạc nhiên.

Tiêu Thiểu Giác cao ngữ điệu nói, “Không cần sao?”

Không cần chính là chày gỗ.

Lục Thanh Lam túm lấy lò sưởi tay, ôm vào trong ngực. Đầu ngón tay lạnh như băng cảm nhận được ấm áp của lò sưởi tay truyền đến, chỉ chốc lát sau, đã cảm thấy thân thể nóng lên.

Lục Thanh Lam cảm thấy bản thân cuối cùng cũng sống lại.

Tiêu Thiểu Giác thấy mặt nàng bộ dạng thỏa mãn say mê, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, vẻ mặt thanh lãnh như nguyệt cũng hòa hoãn không ít.

Trong từ đường không có ghế dựa, chỉ có bồ đoàn dùng để quỳ. Lục Thanh Lam cũng tìm một cái bồ đoàn, ngồi xuống cách hắn xa xa.

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng cách mình xa như vậy, tựa như sợ mình làm gì nàng, lông mày không khỏi nhíu lại. Nói: “Ngươi tới gần đây một chút?”

Lục Thanh Lam lắc đầu: “Ta ở chỗ này rất tốt.”

—— nói nhảm, ta không tốt!

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác tức giận a.

Lục Thanh Lam ôm lò sưởi tay lại hỏi: “Điện hạ sao lại chạy đến đây?”

Tiêu Thiểu Giác nói láo: “Ta làm việc ở gần đây, nên đến gặp ngươi.”

Lục Thanh Lam bĩu môi, lừa ai đó? 30 tết, có chuyện gì mà phải xử lý, lại nói cho dù đi làm việc cũng không đến mức đi vào thời điểm này.

Thật ra là người với bí doanh được Tiêu Thiểu Giác an bài ở Trường Hưng Hầu phủ truyền tới tin tức Lục Thanh Lam bị giam ở từ đường. Hắn vốn muốn trực tiếp tìm Lão thái gia Lão phu nhân can thiệp, lại có chút bận tâm nàng một mình sẽ sợ, lúc này mới tự mình tới đây trước nhìn một cái.

Tiêu Thiểu Giác cũng không tự mình có ý thức đến, nội tâm của hắn kỳ thật rất hướng tới nàng, bồi nàng trải qua một đêm trừ tịch khắc sâu trong trí nhớ, đây mới là nguyên nhân hắn trực tiếp tới đây.

Lục Thanh Lam biết hỏi cũng hỏi không ra cái gì, dứt khoát cũng là không hỏi nữa. Đêm giao thừa này, có người phụng bồi dù sao vẫn hơn một mình cô đơn.

Nàng ôm lò sưởi tay thân thể chậm rãi ấm lên, nàng buổi trưa chỉ ăn non nửa chén cháo, thẳng đến hiện tại đến gần giờ tý rồi, không có hạt cơm nào vào bụng, tích thủy vị triêm 滴水未沾, chỉ cảm thấy ngực dán ra sau lưng, bụng đói không chịu nổi

Liền nói: “Điện hạ, ngươi có... mang đồ ăn không?”

Lục Thanh Lam vốn chỉ là tùy tiện hỏi như vậy, bởi vì thấy hắn dẫn theo lò sưởi tay tới, liền được một tấc lại muốn tiến một thước nghĩ, nếu hắn cũng mang theo đồ ăn thì tốt quá.

Nàng vốn không ôm bao nhiêu kỳ vọng, không ngờ hắn ngẩng đầu liếc nàng một cái, nói một câu “Có”, một câu này nghe vào tai của Lục Thanh Lam quả thực giống như Phật chỉ luân âm* 佛旨纶音. Sau đó Tiêu Thiểu Giác lấy ra từ trong hà bao một cái bao giấy dầu, Lục Thanh Lam vừa thấy hình dạng của bao giấy dầu kia, đã biết chính là điểm tâm. Không khỏi mừng rỡ, vội vàng đứng dậy đón lấy, nào biết tay của nàng đưa tới, Tiêu Thiểu Giác lại rụt tay trở về.

Hắn nhíu đôi lông mày vô cùng tốt xinh đẹp, thản nhiên ra lệnh: “Ngồi lại đây.”

Lục Thanh Lam muốn ăn, liên tục do dự lựa chọn vị trí ngồi giữa hai người, cuối cùng vẫn là bụng đói chiếm thượng phong, đặt mông ngôi xuống bồ đoàn bên cạnh Tiêu Thiểu Giác.

Bên ngoài có tuyết rơi, nhiệt độ cực thấp, lẽ ra hắn hẳn là không thể ngửi thấy hương vị gì mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cảm nhận được trên người nữ hài bên cạnh phát ra một loại mùi thanh nhã tựa như lan lại không phải lan, tựa như xạ lại không phải xạ, lỗ mũi Tiêu Thiểu Giác vô cùng nhạy bén, bệnh khiết phích nghiêm trọng kia gắn liền với một cái mũi bén nhạy hắn, hắn vốn tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận mùi cơ thể của người khác, hắn cảm thấy cái mùi đó ghê tởm cực độ. Thế nhưng mà loại vị khí trên người tiểu cô nương này, lại khiến hắn tâm thần sảng khoái, trong lúc ngẩn ngơ, bao trong tay bị đoạt đi cũng không biết.

Lục Thanh Lam thật sự là rất đói bụng, mở bao giấy dầu liền cầm một khối hoa quế cao bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết.

Tướng ăn của Tiểu cô nương kỳ thật hơi chướng mắt, nhưng bộ dạng của nàng rất tốt, bất kể làm ra động tác gì, cũng đều có vẻ ưu nhã đẹp mắt như vậy. Lục Thanh Lam ăn quá nhanh, điểm tâm đều là khô, nhất thời có chút nghẹn, lớn tiếng ho khan.

Tiêu Thiểu Giác vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhè nhẹ trên lưng của nàng mấy cái: “Chậm một chút, chậm một chút! Chỗ này của ta cũng không có nước trà đâu!”

Mặt Lục Thanh Lam đỏ lên, tướng ăn của mình thật sự là quá khó nhìn. Nàng lau miệng, vui vẻ nói: “Đây là thủ bút của Nhiễm Ninh – Nhiễm đại trù ư?”

Nhiễm Ninh làm điểm tâm là tuyệt nhất, kể từ khi Lục Thanh Lam đưa hắn cho Tiêu Thiểu Giác, đã lâu chưa ăn được điểm tâm hắn làm rồi. Nói thật nàng đúng là có chút nhớ  loại hương vị này.

Tiêu Thiểu Giác cười khẽ một tiếng: “Đầu lưỡi của ngươi xem ra đúng là linh mẫn.”

Điểm tâm Tiêu Thiểu Giác mang đến có bốn năm dạng, tất cả đều là Nhiễm Ninh đặc biệt làm để chúc mừng xuân tiết, lấy niềm vui chủ tử, Lục Thanh Lam lâu chưa ăn được điểm tâm ngon như vậy, thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi.

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng ăn, khóe miệng vừa hơi nhếch lên, ánh mắt cũng cong thành một cái trăng khuyết, chỉ cảm thấy hết sức đáng yêu. Nghĩ thầm tiểu nha đầu này ắt là kẻ tham ăn, chút đồ ăn đã khiến cho nàng cao hứng như vậy rồi.

Hắn đi từ Ngọc Minh trong cung ra, chẳng qua vội vàng để lại cho Trinh Phi lời nhắn, buổi tối cũng là bụng đói vẫn chưa ăn gì, thấy Lục Thanh Lam ăn hương vị ngọt ngào như vậy, hắn cũng cảm thấy bụng trống trơn, đói bụng rồi.

Thế nhưng điểm tâm đều bị tiểu không có lương tâm đoạt đi, dựa vào tính tình của hắn, làm sao chịu há miệng đòi hỏi, chỉ có thể giương mắt mong đợi nhìn như vậy.

Lục Thanh Lam ăn đang ngon lành, đột nhiên thấy ánh mắt của nam nhân nhìn thẳng vào điểm tâm trong bao giấy dầu, yết hầu còn đang di chuyển lúc lên lúc xuống.

Lục Thanh Lam liền hỏi hắn một câu: “Điện hạ buổi tối cũng chưa ăn gì ư?”

Tiêu Thiểu Giác “Ừ” một tiếng.

Lục Thanh Lam hết sức hào phóng mà đem bao giấy dầu đẩy qua, “Điện hạ ăn của ta đi.”

Gân xanh trên trán Tiêu Thiểu Giác nhảy dựng lên.

Của ngươi? Rõ ràng là ta mang tới, thật khoe khoang.

Tiêu Thiểu Giác cầm một khối hạnh nhân tô chậm rãi nhấm nháp, lượng ăn của Lục Thanh Lam không lớn, vừa rồi đã ăn lửng dạ, hết sức xinh đẹp duỗi eo, trong miệng lầu bầu nói: “Gần sang năm mới, nếu có chút thịt chút cá thì tốt rồi.” Rốt cuộc cũng là cơm tất niên a, ăn mấy khối điểm tâm, thật sự quá buồn bực.

Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng một cái, nhíu mày. Hắn kén ăn, thịt hắn không ăn, cá cũng chỉ ăn không quá vài loại.

Thói quen của hắn Lục Thanh Lam biết rõ, cho nên nàng cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi.

Nào biết nam nhân ăn xong điểm tâm trong tay, đặt bao giấy dầu vào trong tay Lục Thanh Lam, bỗng nhiên đứng dậy.

Lục Thanh Lam sợ hết hồn, “Ngươi đi đâu vậy?”

Tiêu Thiểu Giác không đáp, đi đến dưới một cái cửa sổ, đột nhiên đưa tay đẩy cửa sổ ra. Gió lạnh xen lẫn hạt tuyết thổi vào, Lục Thanh Lam không nhịn được run rẩy một trận.

“Ngươi... Ngươi muốn đi sao?” Thời điểm vừa rồi không có hắn ở đây còn không sao, hiện giờ hắn ở chỗ này bồi mình cả buổi, giờ muốn đi, Lục Thanh Lam lập tức cảm thấy quỷ khí trong từ đường này dày đặc, quả thực không có cách nào ở chỗ này một mình nữa.

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn nàng một cái, nói một câu: “Ta đi một chút sẽ trở lại.”

Lục Thanh Lam nghe hắn nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy ngươi nhanh trở lại một chút.”

Hắn nghe được lời như vậy, khóe miệng nhếch lên, giống như đại điểu xuyên cửa sổ mà ra, biến mất ở trong bóng đêm. Lục Thanh Lam chạy bước nhanh đến bên cửa sổ, làm sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Gió càng lúc càng mạnh lên. Lục Thanh Lam muốn đóng cửa sổ, lại sợ hắn trở về sẽ không vào được, liền bỏ ý nghĩ này đi.

Qua khoảng hai khắc, nam nhân rốt cục xuất hiện, linh hoạt xuyên cửa sổ tiến vào, xoay người lại đóng cửa sổ. 30 tết đều bận rộn đón năm mới, thủ vệ lơi lỏng, đương nhiên không có ai phát hiện hắn.

Lục Thanh Lam oán trách một câu: “Cuối cùng ngươi cũng trở lại.” Sau đó nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác cầm trong tay một cái hộp tráng men rất lớn, dùng một tờ giấy che rất kín cũng không biết bên trong là vật gì. Nàng không khỏi có chút tò mò Tiêu Thiểu Giác cúi người đặt hộp kia ở trên bàn thờ.

Lục Thanh Lam bỏ giấy ra, nhìn thấy một cái hộp nhỏ, nhờ sắc trời, miễn cưỡng có thể nhìn thấy bên trong có thịt mạt hải sâm 沫海参, tôm nõn thủy tinh 水晶虾仁, gan vịt hấp cách thủy 盐水鸭肝, ruột già xào lăn 溜肥肠... Bảy tám dạng món ăn, bởi vì bị hắn dùng giấy che, còn bốc lên hơi nóng hôi hổi.

Lục Thanh Lam không nhịn được hoan hô một tiếng, có những thứ này, cơm tất niên của nàng cũng không coi là quá ngột ngạt.

Không những thế, bên trong còn đặt một cái ấm trà, hai cái chén.

Người này nghĩ cũng rất chu đáo.

Vừa rồi ăn không ít điểm tâm, Lục Thanh Lam vừa vặn cảm thấy có chút nghẹn hoảng, liền không chút khách khí cầm lấy ấm trà, rót một chén nước, uống ừng ực.

Uống xong chén trà nóng này, nàng cảm thấy cả người từ trong ra ngoài cũng đều nóng hầm hập.

Nàng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng ruột già ăn vào trong miệng ngày thường cũng không thấy có bao nhiêu mỹ vị, hôm nay ăn lại đặc biệt ngon ngọt.

Tiêu Thiểu Giác thấy miệng nàng ăn vui sướng, không tự chủ nhíu nhíu mày, hắn là người mắc bệnh khiết phích nặng, giống như đồ ăn nước uống đừng nói là ăn, cho dù nhìn thấy cũng cảm thấy ghê tởm, thật không hiểu tiểu cô nương băng thanh ngọc khiết trước mắt này làm sao nuốt trôi.

Lục Thanh Lam lại ăn vài miếng món ăn khác, nhìn thấy mắt nam nhân mong đợi nhìn mình, ngạc nhiên nói: “Sao ngươi không ăn?” Không phải vừa rồi vẫn là bộ dạng rất đói bụng sao?

Nam nhân ừ một tiếng, mang điểm tâm từ trong bao ra, chậm rãi ăn, đối với “món thịt” ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

Lục Thanh Lam thấy hắn ăn, cũng cảm thấy hơi khô, dùng một cái chén khác rót một chén nước giao cho hắn: “Này, uống nước.”

Nam nhân nhìn nàng một cái, bưng chén lên nhìn hồi lâu, xác định chén trà kia thật sự sạch sẽ, mới uống một ngụm. Trong lòng Lục Thanh Lam mắng một câu “Quy mao”*, không nhịn được hỏi hắn: “Chút đồ này lấy được là từ đâu?”

(*)”龟毛” [Quy mao]: phương ngôn Đài Loan, phát âm của “Quy mao “Gǔ mō 古摸 “, ý là: rất dài dòng! Không dứt khoát, ý tứ người này rất phiền toái.

Nam nhân thản nhiên nói: “Đương nhiên là trộm từ phòng bếp nhà các ngươi ra.”

Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, ánh sáng trong từ đường lờ mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy lông mi dày đen của nam nhân kia bao trùm trên mắt, ở phía dưới là cái mũi thẳng tắp tinh xảo, không biết tại sao, nàng cảm thấy hôm nay sắc mặt Tiêu Thiểu Giác nhu hòa hơn ngày thường không ít. Bình thường hắn luôn là bộ dáng lạnh băng người lạ chớ gần.

Mặc kệ từ góc độ nào nhìn lại, Lục Thanh Lam cũng đều không thể không thừa nhận nam nhân này thật sự là vô cùng —— xinh đẹp.

Trong lòng nàng rất là khó hiểu, lại có chút không được tự nhiên. Chủ yếu là Tiêu Thiểu Giác đối với nàng quá tốt làm cho nàng có chút bất an, vừa rồi cũng chỉ nói một câu muốn ăn thịt, người này vậy mà mạo hiểm gió tuyết, liều mạng chạy đến phòng bếp trộm đồ ăn cho nàng.

Kỳ thật ngay cả bản thân Tiêu Thiểu Giác cũng chưa cảm nhận được điểm này, hắn là người tự trọng thân phận, vốn dựa theo tính tình của hắn thì vô luận như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm ra loại chuyện trộm đồ ăn như vậy.

Lục Thanh Lam thấy hắn ăn không ít điểm tâm, khó hiểu nói: “Ngươi ở trong cung, chưa ăn gì đã đi ra ngoài ư?”

” Ừ.” Tiêu Thiểu Giác lại thản nhiên đáp một tiếng.

Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu tiên ở chung một chỗ với mình hắn thời gian dài như vậy, nhất thời không tìm được chủ đề.

Nam nhân an tĩnh lại, thậm chí có loại mỹ cảm sâu sắc, phảng phất thời gian đều có chút đọng lại. Cái loại cảm giác không được tự nhiên này lại nữa rồi, Lục Thanh Lam quyết định đánh vỡ loại cảm giác khó chịu này, liền dùng chiếc đũa chọn lấy một miếng hải sâm, bởi vì biết hắn không ăn thịt, liền cẩn thận loại bỏ sạch sẽ thịt bên trên hải sâm, đưa tới trước mặt của hắn, nói: “Chỉ ăn điểm tâm sao được, ăn miếng hải sâm đi, hôm nay chính là giao thừa đấy.”

Cơm tất niên chính là một bữa cơm là quan trọng nhất trong cả năm.

Nam nhân ngẩn đầu lên, dùng ánh mắt soi mói nhìn nàng, Lục Thanh Lam giải thích một câu: “Ta đã lấy sạch thịt phía trên rồi.” Ai bảo quy mao kia, cái này không ăn kia cũng không ăn, đồ ăn hắn tự cầm về vốn không phù hợp với khẩu vị của hắn.

Lông mày của nam nhân nhíu lại.

Lục Thanh Lam cả kinh mới nhớ tới, chẳng lẽ là hắn ghét bỏ chiếc đũa đang kẹp hải sâm là của mình đã dùng qua. Ngược lại là mình suy nghĩ không chu toàn rồi, người này quá khó hầu hạ, nàng cũng có chút lùi bước, muốn thu hồi chiếc đũa.

Tiêu Thiểu Giác tựa hồ nhìn hiểu ý của nàng. Hắn bình thường cũng ăn hải sâm, thế nhưng lúc nấu một khi bỏ thịt vào, hắn cũng sẽ không ăn nữa, huống chi, chiếc đũa kia còn dính nước miếng của nàng đây, hắn sao có thể hạ miệng được.

Thế nhưng thấy nàng muốn rút lui, ma xui quỷ khiến hắn lại há miệng ra, sau đó dùng ngón tay chỉ miệng của mình.

Người này còn muốn mình đút cho hắn ăn ư? Lục Thanh Lam chán nản, đây không phải còn có một đôi đũa chưa dùng qua à.

Nhưng nghĩ đến cùng lò sưởi tay hắn là đưa tới cho mình, lại mạo hiểm gió tuyết trộm đồ ăn tới, coi như là có ân với mình, nàng mềm lòng, liền đem hải sâm kia đút qua.

Tiêu Thiểu Giác ăn vào trong miệng, vậy mà cũng không cảm thấy có bất kỳ cái gì không thoải mái. Ăn hết một miếng hải sâm, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Sau đó hắn cứ tiếp tục ăn điểm tâm của hắn. Một lát sau nhìn lại Lục Thanh Lam thấy cũng không ăn gì, đang ở đó tức giận. Vừa rồi Lục Thanh Lam mềm lòng liền đút hải sâm cho hắn ăn, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy thực sự quá du lễ, huống chi mình lại không phải tôi tớ của hắn, dựa vào cái gì mà phải đút cho hắn ăn nha.

Kỳ thật từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thiểu Giác vẫn đối với nàng rất đặc biệt, trợ giúp nàng cũng không phải là một lần hai lần, Lục Thanh Lam ân oán rõ ràng, không phải là lũ sói con không biết đội ơn, nhưng Tiêu Thiểu Giác hỉ nộ vô thường, thường xuyên ác ngôn với nàng, âm tình bất định như vậy, cho nên liền dần dần sinh ra tâm tình chống đối đối với hắn.

Tiêu Thiểu Giác là người thông minh cỡ nào, vừa thấy bộ dáng tức giận của tiểu cô nương, liền đoán được tâm tư của nàng. Hắn ngược lại nới lỏng, không khí giữa hai người vừa rồi có chút cảm giác “Tương kính như tân”, loại hình thức ở chung này Tiêu Thiểu Giác cảm thấy có chút không  quen.

Hình thức như bây giờ mới đúng, cho tới nay sự ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại giữa hai người chính là hình thức này, dưới hình thức này, hắn liền hơi có cảm giác thuận buồm xuôi gió.

Hai người ngồi sóng đôi một chỗ, Tiêu Thiểu Giác liền dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay của nàng, Lục Thanh Lam bĩu môi nhìn hắn một cái, kéo dài thanh âm hỏi: “Làm cái gì vậy?”

Tiêu Thiểu Giác cũng không nói chuyện, dùng ngón tay chỉ thịt hải sâm trong hộp, ý là bảo nàng chọn một miếng hải sâm nữa cho hắn ăn.

Lần này Lục Thanh Lam cũng không làm: “Ngươi có tay có chân, sao không tự mình làm mà ăn sao?” Thật đúng là xem nàng trở thành nha hoàn rồi à?

Tiêu Thiểu Giác hận đến ngứa răng, kẻ vong ân phụ nghĩa này!

Phản kích của hắn hết sức quyết liệt, trực tiếp đứng lên, đi về phía cửa sổ.

Lục Thanh Lam hoảng sợ, giống như phản xạ có điều kiện hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Tiêu Thiểu Giác quay đầu lại nhìn nàng một cái, miễn cưỡng phun ra hai chữ: “Hồi cung!” (Chết, giận thật rồi =]])


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.