Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 40: Khổ sở




Lục Thần thở dài một tiếng nói: “Xảy ra chuyện này, ta cũng không biết phải làm như thế nào? Chỉ là ta năm nay đã ba mươi, sớm đã cưới vợ, hơn nữa còn sinh một nam hai nữ, ta từng thề nguyện, đời này kiếp này chỉ bên cạnh một người là thê tử mà sống, tuyệt đối không nạp thiếp.”

Hắn khó khăn nói ra: “Nếu tại hạ toàn lực tìm cho cô nương một nam tử đáng giá để phó thác, lại cho cô nương một phần đồ cưới hậu hĩnh, kiến cô nương nở mày nở mặt mà lập gia đình, làm thê tử chính thất, nửa đời sau áo cơm không lo, cô nương thây vậy tốt chứ?”

Vốn Triệu Huệ Lan câu dẫn Lục Thần là do bị người giật dây, cũng không phải là mong muốn nàng ta. Thế nhưng đoạn thời gian này tiếp xúc cùng hắn, phát hiện hắn chẳng những trẻ tuổi anh tuấn phong độ cử chỉ nhanh nhẹn, càng thêm có tấm lòng chân thành, đối xử mọi người nhiệt tình thân mật, huống hồ nàng cũng nghe ngóng được, vợ Lục Thần là Kỷ thị xuất thân đại tộc phía nam, đối với hạ nhân cực kỳ khoan dung, cũng không phải người là hà khắc cay độc. Nghĩ đến cho dù gả vào nhị phòng làm di nương, như vậy chủ mẫu cũng dễ ứng phó hơn nhiều. Huống chi nữ tử cứng cỏi không chịu cúi đầu như nàng, nghĩ đến cũng không đến mức làm khó nàng.

Huống chi Trường Hưng Hầu phủ là nhà đại phú đại quý, cho dù là một di nương, còn hơn nương tử chính thất của dân chúng thấp cổ bé họng, chẳng biết phú quý gấp bao nhiêu lần. Phụ thân nàng đắc tội yêm nịnh*, bị hại chết trong thiên lao Đông Hán, nam tử trưởng thành toàn gia tất cả đều bị lưu đày Lĩnh Nam, mấy ngày nay nàng khốn cùng, nếm trải nỗi khổ nhân gian, hiện giờ thật vất vả leo lên cành cây cao Lục Thần này, cho dù làm di nương nàng cũng nguyện ý một trăm lần, nàng làm sao cam lòng thả hắn đi?

(*)  阉  Yêm: hoạn quan

Triệu Huệ Lan khóc không ra tiếng: “Ngày đó gia cùng Huệ Lan cùng một phòng nằm một giường, da thịt thân cận, Huệ Lan thân là vân anh chưa gả, cũng đã làm mấy cái này, làm sao còn có mặt mũi tái giá làm vợ người ta? Huệ Lan cũng không có niệm tưởng khác, chỉ mong làm nô tỳ, cả đời hầu hạ gia cùng phu nhân. Nếu gia ghét bỏ Huệ Lan là con gái tội thần, không muốn thu nhận Huệ Lan, Huệ Lan không dám oán hận gia, chỉ là hiện giờ Huệ Lan nghèo túng đến bước này, lại mất đi sự trong sạch, còn có mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa?”

Nói xong nàng chợt đứng dậy, nơi hai người đang nói chuyện có một cột đá, Triệu Huệ Lan ra vẻ đâm đầu vào tấm bia đá kia. Lục Thần bị dọa nhảy dựng, vội vàng ôm lấy nàng, cả kinh nói: “Triệu cô nương, ngàn vạn lần chớ làm chuyện điên rồ!”

Triệu Huệ Lan thừa thế lăn một vòng rơi vào trong ngực Lục Thần, ôm eo hắn, buồn bã nói: “Gia nếu đã không muốn thu nhận Huệ Lan, vì sao còn muốn ngăn Huệ Lan, không để cho ta đi cửu tuyền làm bạn với anh linh của phụ thân.”

Phụ thân của nàng Tri Phủ Thiền Châu Triệu Bình bị chết oan trong Đông Hán, nhưng cũng vì vậy mà đã lấy được danh vọng rất lớn trong sĩ lâm. Nàng nhắc tới như vậy, Lục Thần lại càng cảm thấy xấu hổ. “Thôi thôi a! Chuyện này dù sao vẫn là do tại hạ mạo phạm cô nương, ta tự sẽ cho cô nương một cái công đạo. Nhưng Triệu cô nương cho ta chút thời gian, để cho ta báo cáo cha mẹ, sẽ thương lượng cùng thê tử kỹ càng một phen. Ta bây giờ liền ước định với cô nương, nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng, ta sẽ tự phái người tới điền trang đón cô nương vào Hầu phủ. Cô nương, ý của cô nương như thế nào?”

Triệu Huệ Lan cũng biết đạo lý dừng lại đúng lúc. Nàng cũng hiểu được, hiện tại lòng Lục Thần tràn đầy áy náy, lúc này mới đáp ứng nạp nàng làm thiếp, nếu gấp gáp, vạn nhất lại có thay đổi gì vậy cũng thì phiền toái. Huống chi tiểu thiếp muốn vào cửa, nếu không được chủ mẫu gật đầu, đó căn bản là chuyện không khả năng.

Lúc này Triệu Huệ Lan mới nói: “Nếu như thế, ta nghe theo an bài của gia là được.”

Lục Thần lúc này mới được giải thoát, chạy trối chết rời đi.

Trên Tàng thư lâu, ánh mắt của mấy vị thái thái dừng ở trên người Kỷ thị. Mọi người mặc dù không nghe thấy đoạn đối thoại của Lục Thần và Triệu Huệ Lan, nhưng nhìn thấy rõ ràng hai người dây dưa với nhau, thậm chí Triệu Huệ Lan còn lao vào trong lòng của Lục Thần, Lục Thần ôm eo của nàng, bởi vậy quan hệ của hai người đã là không nói đã tỏ.

Vương thị giả vờ quan tâm nói: “Lục Nhị thái thái, ngươi không sao chứ, nhìn sắc mặt ngài cũng không được tốt lắm!” Mấy người thấy vẻ mặt của Kỷ thị như tang chết mẹ, tất cả đều hết sức sung sướng. Phải biết rằng mấy người các nàng, nam nhân của người nào không có bốn năm sáu bảy phòng di nương, ngay cả nhà có ít di nương nhất là Vương thị, trượng phu cũng nạp bốn phòng tiểu thiếp, còn là bởi vì Nghiễm Ân phủ giờ đã rỗng ruột, cung ứng không nổi sự tiêu xài xa hoa lãng phí của con cháu.

Thường ngày thấy Lục Thần và Kỷ thị gắn bó như một người. Kỷ thị sắp ba mươi, Lục Thần đối với nàng vẫn như châu như bảo, trong phòng đừng nói là di nương, ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, đều là công tử Công Hầu bá phủ, trong lòng mấy vị thái thái đã sớm ghen tị đến điên rồi. Thấy Lục Thần nuôi ngoại thất ở bên ngoài, các nàng chỉ thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi thôi.

Kỷ thị giống như là bị người liên tiếp cho vài bạt tai trước mặt mọi người, lại càng đau đớn xấu hổ. Nhưng còn phải kiên trì, nói một câu: “Ta không sao!”

Con ngươi Mã thị đảo một vòng, xúi giục nói: “Nếu vừa may bắt gặp, Lục Nhị thái thái không ngại gặp vị tiểu nương tử này một lần!” Thật sự là xem cuộc vui không sợ bàn cao.

Kỷ thị mặc dù cảm thấy tức giận, nhưng cũng không muốn lại để cho mấy người này xem náo nhiệt của mình. Vì vậy nói: “Không cần! Hôm nay ta cũng vậy mệt mỏi, liền không quấy rầy Chu tỷ tỷ nữa.”

Mọi người được xem một hồi tuồng như vậy, tất cả đều hài lòng, nhất thời rối rít cáo từ.

Kỷ thị mang theo hai tỷ muội Lục Thanh Lam ngồi lên xe ngựa. Lục Thanh Nhàn duỗi tay nắm chặt tay Kỷ thị, có chút lo lắng nói: “Mẫu thân, người không có chuyện gì chứ?”

Kỷ thị thấy hai nữ nhi đều nhìn mình không chớp mắt, trong mắt tràn đầy lo lắng, có chút hối hận không nên làm nữ nhi nhìn thấy chuyện nhơ bẩn như vậy, miễn cưỡng cười nói: “Các ngươi đừng lo lắng, ta không sao!”

Lục Thanh Lam lại âm thầm lo lắng. Trong khoảng thời gian này nàng quan sát, mẫu thân mặc dù biểu hiện ôn hoà, kỳ thật rất là kiêu ngạo can trường, tính tình của Lục Thanh Lam cũng cương liệt đến như vậy, trên cơ bản là di truyền từ Kỷ thị. Nếu nàng khóc hai tiếng hoặc là bộc phát tính tình một trận, Lục Thanh Lam cũng có thể yên tâm một chút.

***

Lục Thần rời khỏi điền trang, mang theo Quan Ngôn cưỡi ngựa trở lại Hầu phủ. Nhớ tới thê tử, nhất thời lại có chút e sợ, không dám vào phủ.

Quan Ngôn hỏi: “Gia, chúng ta không đi vào sao?”

Lục Thần quay đầu ngựa nói: “Đi, chúng ta đi tìm Mậu Chương đi uống rượu.” Mậu Chương tự làTrâu Minh là hảo hữu của hắn, hắn là con trai trưởng của Cảnh Dương Hầu phủ, cùng nhau lớn lên với Lục Thần, coi như là kết giao nhỏ. Hắn không giống Lục Thần đi con đường khoa cử, vô công rồi nghề. Hiện giờ cuộc sống trôi qua hết sức thoải mái.

Trâu Minh gặp Lục Thần không khỏi kinh ngạc nói: “Tiểu tử ngươi tại sao lại đến đây? Mỗi lần ta tìm ngươi uống rượu ngươi đều một mực từ chối, luôn lấy đệ muội qua loa tắc trách với ta, gần đây làm sao vậy? Đệ muội mặc kệ ngươi rồi à?” Lúc trước đều là Trâu Minh đi tìm Lục Thần, Lục Thần một mực từ chối. Mấy ngày nay vừa vặn trái ngược, Lục Thần liên tiếp bảy tám ngày, mỗi ngày đều tìm hắn đi tửu quán.

Lục Thần nói: “Uống rượu uống rượu, tại sao nói nhảm nhiều như vậy.”

Trâu Minh đong đưa chén rượu vỗ ngực nói: “Ta đã sớm đã nhìn ra. Tiểu tử ngươi có phải là gặp việc gì khó khăn không? Nếu cần dùng tới huynh đệ, ngươi cứ việc nói một câu. Trâu Mậu Chương ta có thể giúp tuyệt đối sẽ không khước từ.”

Lục Thần nói: “Hài nhi của ta trai gái song toàn, ăn uống không lo, có thể có chuyện phiền lòng gì?”

“Thôi được rồi?” Trâu Minh nâng quai hàm cười nói: “Tiểu tử ngươi nói cũng phải, lão tử ngươi cưng chìu ngươi như vậy, ngươi muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có thể có cái gì gây khó dễ. Nếu là chuyện trong quan trường, ngươi còn có đại ca khôn khéo như vậy, nói đến nói đi, cũng chỉ có chuyện của nữ nhân?”

Nói đến đây ánh mắt Trâu Minh sáng lên: “Tiểu tử ngươi chẳng lẽ là nhìn trúng nữ nhân nào sao? Được a, huynh đệ ngươi rốt cuộc cũng thông suốt! Chẳng lẽ là ngươi nhìn trúng nữ nhân nào, đệ muội không cho ngươi nạp vào cửa sao?”

Lục Thần bị hắn đoán trúng, sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nữ nhân cái gì đấy!”

“Ngươi đừng giả bộ.” Trâu Minh nói: “Ai không biết rằng vị phu nhân kia nhà ngươi lợi hại, nhiều năm như vậy ngươi cũng chỉ bên cạnh một người là đệ muội. Thiệt thòi cho ngươi vậy cũng có thể nhịn được.”

Lục Thần nói: “Đó là ta tự nguyện!”

Trâu Minh truyền thụ kinh nghiệm: “Được được được! Tiểu tử ngươi lợi hại, ta cũng vậy không có nói gì. Ta liền nói thêm một câu: Khổng thánh nhân cũng nói ‘duy chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó nuôi’! Ngươi nhìn ta xem, trong nhà của ta có bốn phòng tiểu thiếp, hai thông phòng. Chị dâu ngươi ngay từ đầu cũng không đồng ý để cho người mới vào cửa, nháo với ta a, ta mặc kệ nàng gần nửa năm, một lần cũng không đi đến phòng của nàng... Ngươi xem hiện tại, nào dám nói ra nửa chữ ‘không’ với chuyện nạp thiếp của ta. Nữ nhân a, ngươi không thể nuông chiều các nàng.”

Lục Thần cười nhạo nói: “ Được rồi, chút chuyện thối nát của ngươi ta còn không biết sao? Trong hậu viện của mình bao nhiêu rắc rối không chưa dứt đâu, ngược lại còn đến dạy ta.” Trâu Minh ái thiếp diệt thê đều là chuyện nổi danh kinh thành, càng ầm ĩ về sau thiếu chút nữa bỏ cả chính thất, hiện giờ hai vợ chồng đã đường ai nấy đi. Bởi vì như thế, Kỷ thị mới không muốn trượng phu lui tới nhiều với Trâu Minh.

“Tình huống của ta không giống với ngươi. A Hành đối với ta tình thâm...” Lục Thần thì thào nói, nghĩ đến thê tử ở nhà vất vả, mình lại làm ra chuyện có lỗi với nàng, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt. “Cho dù thật sự có chuyện gì, cũng không phải là lỗi của nàng, mà là Lục Vạn Hòa ta có lỗi với nàng!”

**

Kỷ thị trở lại Thúy Phong uyển, để cho hai nữ hài đều trở về tiểu viện riêng của mình rửa mặt nghỉ ngơi. Nàng lập tức phân phó Lục Ngạc nói: “Ngươi đến phía trước xem một chút xem, Nhị lão gia trở về chưa?”

Lục Ngạc bị lưu trong phủ giữ cửa, cũng không biết chuyện đã xảy ra hôm nay, đi thư phòng ở tiền viện dạo qua một vòng, trở về bẩm báo nói: “Nhị lão gia còn chưa trở về.”

Kỷ thị nghe xong nhẹ gật đầu, kêu nàng đi xuống. Tựa như không có chuyện gì kêu quản gia nương tử tiếp tục xử lý gia vụ.

Lục Thanh Lam thu thập xong xuôi đi tới chính phòng, thấy Kỷ thị đang cùng vài ma ma ở đây thương lượng điền trang của hồi môn năm nay trồng cái gì thì tốt. Nàng thấy càng lo lắng hơn, nàng sợ Kỷ thị gặp chuyện không may, ầm ĩ không chịu trở về tiểu viện của mình, muốn ngủ sau vách ngăn. Kỷ thị cũng để tùy nàng.

Đến canh hai, Lục Thần uống đến say khướt trở về. Kỷ thị vẫn ôn nhu tỷ mỉ hầu hạ hắn tắm rửa thay quần áo như thường ngày, hai người nằm trên giường, Kỷ thị đột nhiên nói: “Lão gia gần đây có chuyện gì sao? Ngày nào cũng uống rượu đến giờ này.”

Lục Thanh Lam ở sau vách ngăn nghe được rõ ràng, biết Kỷ thị là đang cho Lục Thần cơ hội, để cho hắn tự mình nói ra chuyện này, nàng thật muốn nhảy ra nhắc tỉnh Lục Thần mau cúi đầu nhận sai, hai người nếu có thể thương lượng xử lý chuyện này, sự tình cũng sẽ không phát triển đến hỏng bét như vậy.

Lục Thần lại chột dạ nói: “Ta có thể có chuyện gì, có chuyện gì ta không thương lượng cùng nàng chứ! Thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ sớm đi, ngày mai trong thư viện còn có kỳ thi tháng.”

Kỷ thị “a” Một tiếng, ngay cả Lục Thanh Lam cũng nghe ra nồng đậm thất vọng trong giọng nói của nàng. Lục Thần liền thổi đèn, sau một lúc lâu, Kỷ thị lại nói: “Vạn Hòa, chẳng lẽ chàng thật sự không có cái gì muốn nói cho ta sao? Chỉ cần chàng thẳng thắn chân thành, bất luận là cái gì, ta cũng có thể tha thứ cho chàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.