Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 28: Bẽ mặt (3)




Lục Thanh Lam đã luyện ra được tỉ mỉ từ trong cung, nói khóc liền khóc, nàng nâng lên khuôn mặt được Bạch tẩu tử vẽ hơi có chút dữ tợn, khóc lóc kể lể nói: “Tổ mẫu, Tứ tỷ tỷ dẫn người đoạt vẹt của ta, ta chẳng qua nói nàng hai câu, nàng liền đem ta đẩy ngã trên mặt đất, tay của ta đều dập nát hết rồi, ta tức quá mới nhịn không được đánh trả. Rõ ràng là Tứ tỷ tỷ khi dễ ta, tại sao tổ mẫu chỉ mắng ta? Tứ tỷ tỷ còn lớn hơn ta đây này... Tổ mẫu, ngài nhìn Tứ tỷ tỷ đánh ta thành cái dạng gì rồi?”

Có mấy lời, Kỷ thị khó mà nói ra miệng, Lục Thanh Lam chỉ là nữ oa năm tuổi, dĩ nhiên cái gì cũng có thể nói, cũng không có người trách tội nàng, đồng ngôn vô kỵ!

Nàng vừa lên án, vừa ngẩng đầu, Trương thị nhìn thấy khuôn mặt nàng sưng lên, phía trên xanh xanh tím tím từng khối hết sức dữ tợn, nhất thời sợ hết hồn.

Lục Thanh Nhân mơ hồ cảm thấy Lục Thanh Lam sẽ không nghiêm trọng như thế, nhưng càng đánh nhau về sau, nàng cũng đã bối rối, căn bản không nhớ rõ cuối cùng Lục Thanh Lam là bộ dáng gì. Triệu thị lại không có ở hiện trường, lại càng thêm không biết.

Kỷ thị thấy nữ nhi mở ra khởi đầu tốt như vậy, cũng lập tức theo vào, “Ô ô” khóc lên.

Lão thái thái cau mày: “Ngươi khóc cái gì?”

Kỷ thị đem nữ nhi ôm vào trong ngực, vừa lau nước mắt, vừa nói: “Lão thái thái ngài nhìn một cái, mặt của Bảo Nhi cũng Tứ cô nương đánh cho thành cái dạng này, cũng không biết có thể lưu lại vết sẹo hay không, vạn nhất lưu lại sẹo, ta cũng không sống nổi.” Trong lúc nhất thời Lục Thanh Nhàn cũng bổ nhào tới, toàn gia ôm thành một đoàn, khóc đến thê thảm.

Lão thái thái cùng Triệu thị liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy có chút chột dạ. Mới vừa rồi Lục Thanh Nhân chẳng qua là khóc lóc kể lể bản thân bị đánh như thế nào, cũng không nói nàng cũng đánh Lục Thanh Lam, hơn nữa hạ thủ ác như vậy, tất cả đều là ở trên mặt.

Các nàng nào biết, Lục Thanh Lam hạ thủ với Lục Thanh Nhân, toàn hướng tới chỗ không dễ dàng nhìn thấy, nàng cũng biết không tránh khỏi phải phân xử cùng Lục Thanh nhân, trước tiên liền nghĩ kỹ đối sách. Cho nên mặt của Lục Thanh Nhân êm đẹp, không có chút vết thương ứ máu nào, tất cả tổn thương đều ở trên thân mình.

Lão thái thái vốn nghĩ trừng phạt Lục Thanh Lam thật mạnh, xả một hơi cho Lục Thanh Nhân, thế nhưng sự tình phát triển đến loại tình trạng này, người sáng suốt vừa thấy cũng biết là Lục Thanh Lam bị thua thiệt nhiều hơn, nàng hiện tại quả là có chút nói không nên lời.

Lão thái thái cả giận nói: “Đừng khóc! ”

Kỷ thị và Lục Thanh Nhàn lập tức thu lại tiếng khóc. Lục Thanh Lam lại không nể mặt, khóc đến càng lợi hại hơn.

Triệu thị nhìn có chút rõ ràng, hài tử không có sữa ăn sẽ khóc, Lục Thanh Lam tuổi còn nhỏ, đã biết vì bản thân biện bạch, đều là có lợi đối với bản thân, hết lần này tới lần khác nữ nhi của mình so với nàng còn lớn hơn hai tuổi, nhưng lại ngu ngốc, chỉ biết ở đó lau nước mắt, cũng không khóc lóc kể lể một tiếng.

Liền bấm một cái trên đùi của nữ nhi. Lục Thanh Nhân vốn là trên người có vết thương, cũng “Oa” một tiếng khóc lên. Triệu thị thấy nữ nhi căn bản sẽ không hiểu ý của mình, bất đắc dĩ đành phải trừng mắt liếc hai đại nha hoàn của nàng.

Bảo Trinh và Bảo Linh cũng bị mang đến, hai người so với Lục Thanh Nhân lớn hơn vài tuổi, đương nhiên cũng thông minh hơn chút ít. Bảo Trinh “phù phù” một tiếng quỳ gối trên mặt đất. Lớn tiếng nói: “Lão thái thái, Lục cô nương nói không phải là lời thật. Lục cô nương kêu Thạch Lựu và Bồ Đào đem Tứ cô nương đè xuống đất, nàng cưỡi trên người của Tứ cô nương, vừa đánh vừa đá Tứ cô nương, Lão thái thái không thể chỉ tin lời nói một bên của nàng a. ”

Kỷ thị, Lục Thanh Nhàn và Lục Văn Đình cùng nhau nhìn Lục Thanh Lam, không nghĩ tới nữ nhi, muội muội nhà mình dũng mãnh như thế.

Lục Thanh Lam cũng có chút xấu hổ. Chẳng qua tiếng khóc lại cao hơn quãng tám, “Bảo Trinh tỷ tỷ nói bừa, Bồ Đào tỷ tỷ và Thạch Lựu tỷ tỷ nào dám động thủ với Tứ tỷ tỷ, các nàng là tới can ngăn đấy. ”

Bảo Trinh vội la lên: “Rõ ràng là Lục cô nương kêu các nàng...”

Bảo Trinh còn muốn nói tiếp, Lục Văn Đình đột nhiên quát to một tiếng: “Câm miệng!” Hắn bước xông lên, liền cho Bảo Trinh một cái tát, chỉ vào cái mũi của nàng mắng: “Tiện tỳ, ngươi cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, nào có chỗ cho loại tiện tỳ như ngươi nói chuyện.”

Lục Văn Đình mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng hắn vẫn đi theo Lão Hầu gia tập võ, lực tay quả thực không nhỏ, một cái tát hạ xuống, mặt của Bảo Trinh lập tức liền sưng lên. Lập tức bưng lấy mặt khóc, không dám nói tiếp nữa.

Triệu thị hét lên một tiếng: “Lục Văn Đình, ngươi làm gì vậy?”

Trương thị không nghĩ tới hắn nói động thủ liền động thủ, giận đến vỗ bàn, liên tục nói: “Phản rồi! Phản rồi!”

Lục Văn Đình thông minh tuyệt đỉnh, cũng không chỉ biết hữu dũng vô mưu, hướng về phía Lão thái thái hành lễ nói: “Tôn nhi cũng là giận quá, tiện tỳ này tùy ý vu tội chủ tử, lúc này mới căm phẫn mà ra tay dạy dỗ, quấy nhiễu lão nhân gia ngài, còn xin thứ tội. ”

Nói đến phân thượng này rồi, Lão thái thái còn có thể nói cái gì, cũng không thể bởi vì tát một đứa nha hoàn, Lão thái thái liền đem Tôn nhi này cũng đánh một trận sao, huống chi ai không biết rằng Lục Văn Đình là tâm can bảo bối của Lão Hầu gia, trong tất cả tôn bối, Lão Hầu gia thích nhất hắn. Lão thái thái nếu động vào hắn, Lục Kháng là người đầu tiên sẽ không đồng ý.

Lục Văn Đình dừng một chút, nhìn về phía Tam thái thái tươi cười ôn hòa nói: “Chẳng qua Tam thẩm thẩm, ngài cũng nên quản những thứ mắt để trên đầu này cho tốt, một cái hạ nhân ti tiện, dám luôn mồm chỉ trích chủ tử, thật không biết quy củ của các nàng đều học ở chỗ nào ra?”

Bọn nha hoàn đều là ti tịch, chủ tử dù cho không đúng đi nữa cũng không tới phiên hạ nhân đến khiển trách. Lời này Lục Văn Đình ngược lại không có nói sai.

“Muốn nói, cũng nên là Tứ muội muội nói mới đúng.”

Triệu thị giận đến không chịu được, tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cũng nói chuyện đi.”

Lục Thanh Nhân vốn lủy khuất, lại bị mẹ ruột dữ tợn một trận, lại càng ủy khuất đến nói không được, khóc đến khàn cả giọng, tới tới lui lui chỉ nói là: “Lục muội muội đánh ta, Lục muội muội đánh ta, đánh cho đau!”

Thanh âm Lục Thanh Lam khóc so với nàng còn lớn hơn: “Tứ tỷ tỷ cũng đánh ta, đem mặt của ta đều vỡ rồi.”

Lại là loạn thành một đống.

Trương thị thấy nói xong lời cuối cùng, tam phòng cuối cùng lại một điểm lý lẽ cũng không chiếm được. Vừa tức vừa giận, dứt khoát không giảng lý, phân phó Hứa ma ma bên người nói: “Đi đem hai tiện tỳ Bồ Đào và Thạch Lựu mang tới cho ta.”

Kỷ thị lại càng hoảng sợ, nàng cũng là người thương xót hạ nhân, thân phận Lục Thanh Lam bày tại đây, nàng không thể làm gì, chỉ sợ Lão thái thái không đầu không đuôi hướng về phía bọn nha hoàn xả giận.

Lục Văn Đình cũng nghĩ như thế, lớn tiếng nói: “Lão thái thái, những lời mà tiện tỳ kia nói làm sao có thể tin?”

Trương thị cả giận nói: “Câm miệng cho ta, Mục Nguyên đường này còn chưa tới phiên ngươi tới thay ta làm chủ.” Lục Văn Đình bất đắc dĩ, chỉ đành phải ngậm miệng.

Không đến một lát, Bồ Đào và Thạch Lựu đã bị Hứa ma ma dẫn người đưa tới. Hứa ma ma hiểu được ý tứ Lão thái thái, đối với các nàng đương nhiên không khách khí, hai nha hoàn quả thực bị chút ít đau khổ.

Lục Thanh Nhân nhìn thấy Bồ Đào và Thạch Lựu giống như nhớ lại cái gì, khóc lớn nói: “Chính là hai tiện tỳ này, giúp Lục muội muội cùng đánh ta! ”

Lục Thanh Lam thầm kêu hỏng bét, vội vàng chen lời nói: “Tứ tỷ tỷ nói bậy, các nàng chẳng qua là can ngăn, khi nào động thủ đánh ngươi?” Thạch Lựu và Bồ Đào tuy rằng vâng mệnh qua giúp nàng, động thủ đánh tiểu thư Hầu phủ, mượn một trăm cái lá gan các nàng cũng không dám.

Hai người thấy Lão thái thái, sớm đã sợ tới mức hồn bất phụ thể*, nghe lời nói của Lục Thanh Lam mới như ở trong mộng mới tỉnh, cuống quít dập đầu nói: “Lão thái thái tha mạng, chúng ta thật sự chỉ là can ngăn, mượn một trăm lá gan cũng không dám động thủ với Tứ cô nương a. ”

(*) 魂不附体 Hồn không nương vào xác, ý nói rất sợ hãi, sợ hết hồn.

Lão thái thái cũng cảm thấy hai nha hoàn này không dám động thủ với Lục Thanh Nhân. Triệu thị lại vỗ bàn, “Hai người các ngươi thật là thật to gan, ngay cả Tứ cô nương cũng dám đánh. Người đâu, đem bọn họ mang xuống, lập tức đánh chết!”

Lòng của nàng thật là độc ác, vừa ra tay tựu muốn đem người đánh cho đến chết.

Nha hoàn phạm sai lầm, kéo ra ngoài đánh cho mười mấy gậy, ở huân quý thế gia rất thường gặp, cũng không có gì, nhưng trực tiếp đánh chết lại hiếm thấy, dù sao chủ nhà ác độc như vậy, thanh danh truyền đi không tốt.

Hứa ma ma lại không hề động, mà là nhìn về phía Lão thái thái.

Kỷ thị lớn tiếng nói: “Lão thái thái vạn lần không được, ngài cho dù tức giận, cũng nên cố kỵ danh tiếng của Trường Hưng Hầu phủ a! ”

Lão thái thái nghe xong cũng có chút do dự. Triệu thị đã đứng lên: “Nương, không quy củ không thành quy tắc, phạm vào bao nhiêu lỗi, nên chịu bấy nhiêu phạt, tội ác của hai tiện tỳ này đã rõ ràng, nếu dung túng như vậy nữa, về sau như thế nào quản giáo hạ nhân của cả phủ? ”

Triệu thị muốn chính là, hôm nay nếu không đem hai nha hoàn đánh chết, áp chế nhuệ khí của nhị phòng, về sau nhị phòng chẳng phải là muốn cưỡi trên đầu của tam phòng?

Về phần hai mạng người, căn bản là nàng không để ở trong mắt.

Lão thái thái thấy nàng nói như vậy, cũng hạ quyết tâm. Khoát tay một cái nói: “”Tha ra đi, loạn côn đánh chết! ”

Lục Thanh Lam há hốc mồm, cho dù kiếp trước ở trong cung, cũng không xem mạng người như cỏ rác như vậy.

Lúc này vài cái bà tử như lang như hổ vọt đi vào, kéo hai nha hoàn đi ra ngoài. Bồ Đào và Thạch Lựu chưa trải qua cái này, sợ tới mức toàn thân xụi lơ, ngay cả nói cũng đều cũng không nói ra được.

Lục Thanh Lam nhảy dựng lên đuổi theo, nàng không thể để cho hai nha hoàn trung tâm của nàng cứ không minh bạch như vậy mà chết được. Kỷ thị cũng gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, Lục Văn Đình thừa dịp hỗn loạn chuồn đi tìm viện binh. Lục Kháng nếu là ở đây, quả quyết sẽ không cho cho phép Lão thái thái đánh chết người.

Nhóm bà tử thi hình đang đem Bồ Đào và Thạch Lựu đặt tại trên ghế muốn đánh, Lục Thanh Lam xông lại nhào vào trên người hai nha hoàn, giận dữ nói: “Ta không cho phép các ngươi động vào nha hoàn của ta!”

Hứa ma ma và Triệu thị một trái một phải đỡ Lão thái thái đi ra.

Lão thái thái gặp tình hình này, tức giận liên tục nói: “Còn thể thống gì, này còn thể thống gì? Mau đưa Lục cô nương kéo ra cho ta.”

Nhóm Bà tử đang muốn động thủ, liền thấy xa xa một gã sai vặt chạy nhanh vào, hướng về phía Lão thái thái bẩm báo: “Lão thái thái, Cửu.... Cửu hoàng tử tới.”

Lão thái thái lắp bắp kinh hãi: “Đang yên lành, hắn tới làm cái gì?”

Đang muốn sửa sang lại áo mũ dẫn người đi ra ngoài nghênh đón, một trận tiếng bước chân truyền đến, liền thấy một thiếu niên nho nhỏ mặc trường bào cổ tròn màu huyền thanh sải bước đi đến. Phía sau là một tiểu thái giám tướng mạo thanh tú nhắm mắt theo đuôi, chính là Vệ Bân.

Thiếu niên nhìn một chút tình thế trong sân, cau mày. Đợi nhìn thấy giương mặt được hóa trang có chút dọa người của Lục Thanh Lam, gương mặt âm trầm phảng phất giống như có thể chảy ra nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.