Hoa Trong Bóng Đêm

Chương 47: Nước mắt của Tiêu Lão đại?!




Tai nạn kinh hoàng làm hai người chết, tám người bị thương, cả sáu chiếc xe đều thiệt hại nặng nề. Một trong hai người chết là chủ chiếc Mercedes gây tai nạn. Hắn chết không do bị thương nặng mà là dùng dao tự sát. Do đó cảnh sát kết luận, hắn có ý đồ tự sát bằng cách tạo ra tai nạn, nhưng không thành nên tự đâm mình cho chết. Trong mắt cảnh sát là vậy nhưng trong mắt người Tiêu Gia thì lại khác. Đó là bọn Khôi Báo liều chết để trả thù. Hắn thà rằng tự mình kết liễu còn hơn là rơi vào tay của Tiêu Lão đại...

Sự việc xảy ra quá đột ngột. Anh không ngờ chúng lại ra tay nhanh như vậy. Vừa rồi trong cuộc họp, anh thông qua tín hiệu liên lạc TD1 và TD2 " nghe lén " cuộc trò chuyện của Gia Di và mẹ anh. Tâm trạng vô cùng thoải mái nghe họ nói chuyện cười vui với nhau. Nhưng lại đột ngột nghe ra náo loạn, tiếng la hét vang vọng bên tai làm anh một phen chấn động. Lại nghe một tiếng hô to: " Mau! Mau gọi cứu thương, con dâu tôi..." Đó là tiếng nói của mẹ anh, rung rẩy lo lắng...

Bảo bối của anh mà có chuyện gì thì bọn tàn dư kia đừng hòng chết yên thân!!!

Bệnh viện đa khoa thành phố S, chiếc Cadillac đời mới nhất dừng trước cửa chính. Bao nhiêu con mắt đổ dồn lên nó mà ngưỡng mộ sự giàu sang của chủ chiếc xe...

Bệnh viện đã là nơi tử thần tước đi quyền sống của con người. Ngay lúc này đây, bệnh viện xuất hiện một tử thần sống! Sát khí bừng bừng doạ cho già trẻ lớn bé đều không dám nhìn thẳng chỉ dám lén liếc mắt nhìn người. Ngay cả các thiên thần áo trắng cũng chạy loạn trên các dãy hành lang...

" Tiêu chủ tịch, ngài...ngài hôm này đến có việc ạ?" Viện trưởng đã gần sáu mươi tuổi đời, chạy theo bước đi thần tốc của anh vừa lau mồ hôi vừa hỏi.

" Vừa rồi có người bị tai nạn giao thông được đưa vào đây?" Anh vẫn sải bước đi hướng về một dãy phòng bệnh.( Đi theo quán tính hướng tâm - chị Di là tâm.)

" Dạ có...không lẽ... Chủ tịch Tiêu chúng tôi sẽ cố gắng hết sức..." Tâm hồn tuổi già của ông chấn động mạnh. Việc này không xong rồi. Nếu xảy ra sơ xuất thì...

" Không phải cố gắng hết sức mà là ngay cả đổi lấy tính mạng cũng phải chữa khỏi! Bằng không cả cái bệnh viện này chuẩn bị cuốn gối về quê đi." Anh nói bằng giọng mang hàn khí lẫn sát khí làm cho đội ngũ bác sĩ hộ tống viện trưởng rét rung. ( Anh giàu, anh ác, anh có quyền😎) Thực ra toàn bộ chi phí của bệnh viện này đều do Thịnh Vĩnh chi ra, thuộc sở hữu của Tiêu Gia...

" Dạ dạ... dù đổi cả tính mạng cũng sẽ chữa khỏi. " Mạng già của ông thì làm được gì.

Anh tiếp tục vững bước tiến về một phòng bệnh thông thường. Bước vào trong mà lòng đau nhói khi thấy cô gái nhỏ của anh nằm trên giường bệnh.

" Tuấn Thần con đến nhanh đó. Xem, Di Di vì vậy cứu mẹ mà bị thương..." Bà lo lắng nhìn sang Gia Di.

" Mẹ có sao không? "

" Không sao, con chăm sóc cho Di Di đi. "

" Vâng, mẹ về nghỉ trước đi ạ. Ở đây đã có con lô rồi. "

" Ừm. Mẹ về đây."

" Anh hai, em đưa mẹ nuôi về trước." Từ nãy giờ, La Ân đứng một bên mà như không khí vậy...

Mẹ Thần cùng La Ân ra khỏi phòng bệnh, viện trưởng cùng đội ngũ bác sĩ lần lượt đi vào. Ông viện trưởng kinh ngạc cũng sợ hãi khi thấy anh trầm mặc bên giường bệnh. Đó là một cô gái trẻ và chỉ bị băng bó ở cẳng chân...

" Lập tức chuyển sang phòng VIP. Kiểm tra toàn diện cho phu nhân..."

" Không cần đâu, chỉ là nứt chút xương chân thôi. " Một giọng lười nhác cất lên, Gia Di mở mắt to tròn nhìn trần phòng bệnh.

" Nhưng..."

" Cô ấy nói sao thì vậy. Các ông cũng có việc phải làm ở đây nhiều người làm sao cô ấy nghỉ ngơi."

Thế là tất cả bị anh đuổi ra ngoài. Như trút hết gánh nặng, anh ôm lấy người cô vào lòng. Cô cảm nhận thấy được sự rung rẩy từ anh, từ người anh cho đến từng đốt ngón tay sau lưng cô. Anh không nói gì cả, cứ thế mà ôm cô rất lâu...

" Không sao, em là ai chứ? Anh khóc à?" Cô vỗ lưng anh an ủi, giọng mang ý cười.

"..." Ừ, anh đang khóc đó. Tiểu bảo bối à vì em mà khóc. Tiếng lòng của anh đã nói, sống mũi thật sự cay cay... Từ lúc gặp cô, cảm xúc của anh ngày càng đa dạng a~

" Tiêu lão đại? Anh..." Cô chưa nói hết đã bị môi anh phong bế.

Nụ hôn nhẹ nhàng mang theo hương vị tình yêu anh dành cho cô, ngọt ngào gây nghiện...

" Anh không khóc... Em nỡ thấy anh khóc sao? " Anh cười đỡ lấy cô đang mệt mỏi.

" Nếu được một lần thấy anh khóc... Em nhất định cất giữ giọt nước mắt ấy đưa vào viện bảo tàn của em. " Cô đưa hai tay áp lên mặt anh, nhìn vào đôi mắt đang dán lên mình. Tất cả những gì thuộc về anh em đều trân quý...

Cô mệt mỏi tựa vào anh, cô không muốn nằm chỉ muốn tựa vào anh. Lúc xảy ra tai nạn cô đã nhanh chóng đẩy mẹ Thần ra khỏi tầm của chiếc xe nên mẹ chỉ có chút trầy xước nhẹ. Nhưng La Ân thì không phản ứng kịp nên cô lần nữa xông ra kéo cô ấy vào vùng an toàn còn mình chỉ vừa khéo né đi cú tông mạnh của chiếc xe. Tuy tránh được xe nhưng cô cũng bị va đập xuống mặt đường và kết quả vào viện là nứt xương cẳng chân. Sau đó còn lãnh một liều thuốc an thần nữa nên bây giờ khá mệt và buồn ngủ...

" Được rồi chỉ cần em muốn anh cho em là được. Buồn ngủ thì ngủ đi. " Anh ôn nhu ôm cô ở tư thế thoải mái nhất.

" Ngày mai... chúng ta vẫn cử hành hôn lễ?"

" Vẫn cử hành." Anh hôn nhẹ trán cô.

Ngày mai, cô chính thức là vợ anh. Không có bất cứ điều gì ngăn cản được anh lấy cô! Hôm nay...ý đồ là ngăn cản hôn lễ của hai người. Anh sẽ không để chúng được như ý...

" Vẫn cử hành...đừng hoãn lại..." Cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.