Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 129




“Vậy còn cô?” Tạ Phong Tiêu đột nhiên nhìn về phía tôi, hỏi. “Tôi.” Tôi đột nhiên không biết nên giải thích như thể nào:

“Tôi ma xui quỷ khiến tiếp xúc với một số quý quái, sau khi dính quy khí thì mở mắt thôi” Tôi nói qua loa, nhưng cũng may Tạ Phong Tiêu không hỏi đến cùng.

Ánh sáng của lò lửa hắt lên mặt anh ta, tôi đột nhiên không kiềm chế được, lại mở miệng hỏi anh ta: “Vừa nãy nguy hiểm như vậy, tại sao anh lại muốn cứu tôi?”

Tạ Phong Tiêu nghiêng đầu nhìn về phía tôi: “Cái gì gọi là tại sao lại muốn cứu cô?”

“Nói cho cùng thì chúng ta hình như cũng không thân quen cho lắm” Tôi lúng túng nói: “Có vẻ như tôi không đáng giá để anh mạo hiểm đến tính mạng của mình để đi cứu” “Ha ha” Tạ Phong Tiêu cười: “Tôi cũng không biết nữa, cũng giống như lần trước tôi nói với cô vậy, cô khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, người đã nhảy ra ngoài rồi”

Tôi hơi hơi nhíu mày.

Câu trả lời như thế này nghe kiểu gì cũng giống như thần tượng lừa gạt mấy cô gái trẻ, tôi không thể tin được. Thấy tôi có vẻ mặt như vậy, Tạ Phong Tiêu thở dài. “An Tổ, con gái thông minh như vậy sẽ khiến đàn ông rất luống cuống đấy” Anh ta nói sâu xa, giọng nói mang theo chút oán giận, thấy tôi vẫn nhìn chăm chăm anh ta, mới bất đắc đĩ mở miệng: “Được rồi, tôi cho cô biết, thật ra tôi cứu cô, là vì…”

Rầm rầm rầm!

Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một hồi tiếng đập kịch liệt, ngắt lời Tạ Phong Tiêu.

Tôi giật bắn mình, nhanh chóng đứng dậy hướng về phía âm thanh vang lên.

Nhất thời, tôi hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngoài cửa vốn đĩ tuyết phủ trắng xóa, nhưng lúc này, trong tuyết trắng, lại có một người đang bị chôn vùi, người kia đang liều mạng đập lên cửa sổ.

“Là Mai Đình Đình!”

Không biết ai kinh ngạc kêu lên một tiếng, rất nhiều người đều giật mình tỉnh lại, vội vàng chạy đến bên cạnh cửa sổ.

Chúng tôi cố hết sức mở cửa sổ ra, tuyết lập tức tràn vào, Mai Đình Đình cũng rơi xuống.

“Đình Đình!” Tôi nhanh chóng đi dìu phát hiện ra toàn thân cô ta đông lạnh đến mức run lẩy bẩy, vầng mắt đỏ hồng, đầu tóc rối bời. Chúng tôi có một đống câu hỏi muốn hỏi Mai Đình Đình, nhưng nhìn cô ta như thế này, làm sao còn hỏi ra được nữa, vội vàng dìu cô ta đến bên cạnh lò lửa, thay quần áo khô, phủ thêm tấm thảm lên.

Chúng tôi nhanh chóng gọi điện thoại cho anh Nam vẫn đang tìm kiếm chị Mai trong khách sạn, anh ta lập tức quay về sảnh lớn.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, nhiệt độ cơ thể Mai Đình Đình mới khôi phục lại một chút, nhưng cô ấy vẫn không ngừng run rẩy như trước, hai mắt đờ đẫn nhìn lò lửa.

An Nhân là người đầu tiên không kiêm chế được, năm chặt bả vai của cô ta hỏi: “Khi cô mất tích, rốt cuộc là đã đi đâu hả?”

Mai Đình Đình giống như bị câu hỏi của An Nhân kích thích, đôi mắt đờ đẫn đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ.

“Không… Không phải tôi cố ý… Xin lỗi… Xin lỗi chị họ! Không phải tôi cố ý muốn gọi tên của chị họ! Tôi thật sự quá sợ hãi! Chỗ kia thật sự quá đáng sợi”

Mai Đình Đình đột nhiên giống như bị điện, không ngừng lắc đầu, nước mắt như mưa.

Lần này tôi cũng không kiêm chế được, nằm chặt lấy Mai Đình Đình: “Chỗ kia rốt cuộc là ở đâu? Rốt cuộc thì cô đã bị bắt đi đâu?”

Trong mắt Mai Đình Đinh hiện lên sợ hãi sâu sắc.

“Núi tuyết… rất nhiều tuyết… rất nhiều tuyết… Toàn bộ đều là tuyết..” Mai Đình Đình không ngừng lặp đi lặp lại, ánh mắt càng ngày càng mơ hồ, giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến cho cô ta sợ hãi, cô ta đột nhiên điên cuồng quờ quạng không trung.

“Tránh ra! Tránh ra hết cho tôi!”

Ngón tay sắc nhọn của cô ta nhanh chóng cào rách tay tôi, tôi bị đau nên buông cô ta ra.

“Được rồi, đừng hỏi nữa!” Anh Nam vội vàng kéo tôi và Mai

Đình Đình ra: “Để cho cô ấy nghỉ ngơi trước đã*

Tôi kinh ngạc ngã ngồi xuống ghế sô pha.

Mai Đình Đình như vậy, hoàn toàn không thể hỏi ra cài gì được cả.

Nhưng mã… chị Mai đã là người thứ hai, tiếp theo là ai đây? Khi tôi còn đang lo lắng, An Nhân đột nhiên hết lên một tiếng.

“Phong Tiêu đâu?”

Tôi sững sờ vội vàng quay lại nhìn ghế sô pha mà Tạ Phong Tiêu vẫn năm.

Trên ghế sô pha, trống rồng.

Trong đầu tôi nổ vang một tiếng,

Lai là một người.

Đám người chúng tôi lật toàn bộ khách sạn lên một lượt như bị điên, nhưng cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Tạ Phong Tiêu.

Chuyện đến nước nây, cho dù là anh Nam cũng không thể không tin được nữa, là chuyện ma quỷ lộng hành rồi.

Một đám người chúng tôi tụ tập lại ở sảnh lớn, đột nhiên tôi nghĩ đến cái gì đó.

“Anh Nam, ông chủ của nhà tài trợ kia ở trên tầng, bọn họ

không sao chứ?

“Không có chuyện gì” Sắc mặt anh Nam tiêu tụy: “Nếu như quả thật là do ma quỷ lộng hành, sẽ chỉ có đám người chùng ta xây ra chuyên thôi, bọn họ chẳng quen biết với bất kỳ ai trong số chúng ta cả, cũng sẽ không xây ra chuyện gì đâu.”

An Nhân sợ đến mức nước mát sáp rơi xuống: “Vậy. Người tiếp theo sẽ là ai?

Lão Tăng rit một hơi thuốc lá thật mạnh: “Người mà A Tiêu để ý nhất… Tôi đây thật sự không biết, tuy quen biết nhiều năm như vậy, tôi vẫn thật sự không phát hiện ra được anh ta để ý đến ai, nhưng mà mấy ngày gần đây, anh ta đối với An To..

Anh ta nói đến đây, đột nhiên im lặng.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi,

Trong lòng tôi kêu cạch một tiếng.

Trong nhóm người này của chúng tôi, người mà Tạ Phong Tiêu quan tâm nhất lại là tôi ư?

Đừa cái gì vậy, tôi và Tạ Phong Tiêu mới quen biết có mấy ngày thôi mà.

Nhưng mà đùng là.

Nghĩ đến việc ngày thường anh ta chăm sóc cho tôi, còn đỡ giúp tôi một đòn của nữ quỷ kia, trong lòng tôi lại có chút cảm động.

Tuy rằng mọi người đều rất sợ hãi, nhưng thật sự là quá mệt mái rồi, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.

Tôi cũng không ngoại lệ

Tôi rúc vào một góc ghế sô pha, chỗ bị Mai Đình Đình cào xước vẫn còn đau âm i, nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng đi xử lý.

Sau khi tối mơ màng ngủ mất, không ngờ lại mơ thấy nữ quỷ áo trắng này.

Trong mơ, nó không ngừng chạy đuổi theo tôi, gương mặt tim bầm không ngừng áp sát vào tôi, bàn tay sắc nhọn gần như sắp bắt được cổ họng của tôi rồ!

Ngay khi tôi sợ đến mức mồ hôi lạnh chày ròng ròng, một vòng tay quen thuộc đột nhiên ôm chặt lấy tôi. Trong phút chốc, nữ quỷ kia biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi cảm thấy có một thứ gì đó mem mại lạnh như băng chạm vào trán mình, sau đó giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

“An Tố, có tôi ở đây, đứng sợ:

Giọng nói kia giống như thuốc an thần, trái tim điên cuồng vì sợ hãi của tôi bình tĩnh trở lại..

Không biết ngủ bao lâu, tôi mới tỉnh lại.

Người xung quanh vẫn còn ngủ say, tôi nhìn điện thoại di động, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Ngoài cửa sổ vẫn là tuyết trắng như trước, tôi ngồi dậy, đang định uống nước, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.

Tôi nhìn xuống tay mình, phát hiện vết thương do Đình Đình cào rách đã biến mất rồi.

Tôi hoàn toàn ngẩn ra,

Đây cũng không phải là lần đầu tiên, buổi tối hôm Mai Đình Đình bị bắt đi, lưng của tôi rõ ràng bị thương vì va đập rồi, nhưng sau khi tính lại cũng đã tự khôi phục rồi.

Chẳng lẽ tôi đã có chức năng tự nhiên hết bệnh từ bao giờ hay sao?

Nhớ lại giọng nói trong mơ kia, một suy nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Nhưng tôi lập tức lắc đầu, phủ nhận suy nghĩ kia.

Làm sao Tiết Xản có thể xuất hiện ở đây được, hắn hẳn là đang ở thành phố S, bận rộn làm chủ tịch, làm sao lại ở đây được.

Cả một ngày sau đó, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ.

Tâm trạng của tôi rất phức tạp.

Một mặt, tôi rất sợ Tạ Phong Tiêu gọi tên tôi, tôi sẽ bị nữ quỷ kia bắt đi, nhưng mặt khác, tôi lại hy vọng anh ta gọi tên tôi, như vậy tôi sẽ đổi được anh ta quay về…

Bâng không, tôi cảm thấy, hình như tôi mắc nợ anh ta cái gì đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.