Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

Chương 62




Chung Tuyết cười thỏa mãn.

“Đúng vậy” Cô ta không hề có ý định phủ nhận: “Chính tôi đã mê hoặc giám khảo để đánh giá cô đạo nhái, cũng chính tôi đã dùng Mê Hồn Hương, để bọn họ thay tôi dạy dỗ cô” Tôi tức đến run cả người, gào lên với đám người bên cạnh: “Các người có nghe thấy không! Là Chung Tuyết đã hãm hại tôi!” Nhưng mà đám người kia hiện giờ đã bị mùi hương khống chế tâm thần, làm sao nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Chung Tuyết.

Chung Tuyết cười nhạt một tiếng, đột nhiên mở miệng khẽ nói: “Hôm nay mọi người tuyệt đối không được buông tha cho ả đê tiện An Tố này” Giọng nói của Chung Tuyết rất trâm, mang theo một làn hương mê hoặc lòng người, cùng lúc đó, tôi ngửi thấy mùi hương trong không khí càng nông đượm hơn.

Xong rồi! Hương thơm kia giống như chất xúc tác cho sự độc ác và oán giận, mọi người xung quanh ban đầu chỉ đang xô đẩy và nhục mạ tôi, đột nhiên hoàn toàn đánh mất lý trí, lao tới như ong vỡ tổ.

1” “Con ả đê tiện! Mày cướp bạn trai của tao “Mày là con khốn, suốt ngày nói xấu sau lưng tao, tao đã muốn đánh mày từ lâu rồi!” “Đồ lưu manh, tao muốn giết mày!” Bây giờ những người này đã không còn nhận ra tôi là An Tố nữa, mà đều coi tôi là kẻ họ căm hận nhất, mắng nhiếc xối xả.

Không chỉ có vậy, bọn họ cũng không còn chỉ ra tay xô đẩy đơn giản nữa.

Nam sinh xuống tay rất nặng, hết chân này tới chân khác đá tôi, hoặc là dùng nắm đấm đánh thẳng vào tôi.

Còn nữ sinh thì túm tóc tát tôi vèo vèo, hoặc dùng móng tay sắc nhọn cào vào mặt và cánh tay của tôi.

Cả đại sảnh khoa thiết kế loạn cào cào.

Trong tòa nhà của khoa thiết kế có một tiệm cà phê, bán mấy món sandwich và cà phê linh tinh. Thậm chí có người còn xông vào nhà bếp bơi đó, lấy trứng thối và rau nát ra ném lên người tôi! Chát! Trứng gà tanh hôi vỡ tan trên đầu tôi, lòng trứng vương trên mái tóc của tôi, chảy vào trong quần áo của tôi.

Những lá rau đầy sâu bọ rơi xuống người tôi, mùi hôi thối lập tức xộc vào mặt.

Đau quá…

Chưa bao giờ đau như thế này…

Trong khoang mũi đầy mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn, mỗi một phân trên người tôi đều đau đớn như sắp nứt ra…

Tôi muốn phản kháng, muốn vùng vấy, nhưng sức lực của tôi trước đám đông điên cuồng trước mặt quả thực chỉ yếu ớt như con kiến.

Trong cơn tuyệt vọng, đầu tôi vô tình nghĩ tới một cái tên.

Tiết Xán.

Tiết Xán, cứu tôi với…

Lần đầu tiên, tôi hi vọng Tiết Xán có thể giống như vô vàn những lần trước đó, đột nhiên từ trên trời giáng xuống, với thái độ ngạo nghễ và mạnh mẽ, giúp tôi ngăn cản tất cả đám người và quỷ bắt nạt tôi, giúp tôi chữa lành tất cả những vết thương.

Nghĩ tới đây, tôi kìm nén sự đau đớn toàn thân, cong người cuộn lại, muốn cầm lấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

Tiết Xán, mau tới cứu tôi…

Tôi đặt tất cả hi vọng vào chiếc vòng tay, nhưng ngay lúc này trên đỉnh đầu tôi đột nhiên vang lên giọng nói lo lắng của Chung Tuyết.

“Mọi người nhìn kìa! Cái vòng trên tay của An Tố là cô ta trộm được! Chúng ta phải mau chóng lấy lại!” Lúc này lời nói của Chung Tuyết dường như có ma lực với đám người xung quanh tôi, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ gì, lập tức hung ác nhìn về phía chiếc vòng ngọc của tôi.

Tôi hoảng sợ, vội dùng tay phải bảo vệ chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái.

Nhưng đám người kia đã hoàn toàn điên loạn rồi.

Một nam sinh khoa thể dục mang giày thể thao giãm mạnh lên bàn tay phải của tôi.

“AI” Tôi hét lên một tiếng, nước mắt vẫn cố kìm nén vì đau nhức mà cuối cùng cũng ào ào tuôn ra.

Tôi nhìn bàn tay phải của mình, trên đó đầy những vết máu lốm đa lốm đốm, nhìn vô cùng đáng sợ.

Tay tôi đau tới đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn cố sức bảo vệ chiếc vòng ngọc.

Không, tôi không thể buông tay.

Chung Tuyết đã khống chế hoàn toàn đám người này, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là tôi sẽ bị đánh hội đồng tới chết ở đây.

Hi vọng duy nhất của tôi chính là Tiết Xán! Thấy tôi quật cường như vậy, Chung Tuyết cũng nổi giận quát lên: “Được rồi! Cái vòng này không đáng giá, cứ đập vỡ nó đi! Phá hủy cái vòng ngọc đói” Rất rõ ràng, Chung Tuyết biết chiếc vòng ngọc này là mối liên kết giữa tôi và Tiết Xán, cô ta sợ Tiết Xán nên mới muốn phá hủy vòng ngọc.

Những người xung quanh bỗng chốc càng trở nên điên cuồng.

Nam sinh đi giày thể thao kia lại giãm lên tay tôi một lần nữa, lần này còn mạnh hơn lần trước.

Răng rắc.

Cổ tay tôi phát ra tiếng kêu kỳ dị, cơn đau nhức khiến tôi ý thức được xương cổ tay của mình đã bị gấy.

Tay phải của tôi gấy gập thành một đường cong kỳ dị, tôi không thể bảo vệ nổi cổ tay trái, vòng ngọc lập tức lộ ra.

Vừa nhìn thấy vòng ngọc, mọi người xung quanh càng phấn khích, hết chân này tới chân khác giãm đạp như điên, còn có người lấy ra hộp bút bằng sắt, liều mạng đập.

Cổ tay trái của tôi nhanh chóng bị đánh nứt Xương.

Nhưng tôi hoàn toàn chẳng quan tâm.

“Đừng… Đừng mà… Xin các người đừng…

Tôi cầu xin các người đừng làm vậy.. “ Tôi kêu khóc đến quặn thắt ruột gan, nhưng nỗi đau khổ của tôi chỉ khiến đám người kia càng thêm phấn khích.

Răng rắc.

Cổ tay trái đau dữ dội, rồi tôi nghe thấy một tiếng vang lanh lảnh.

Vòng ngọc của tôi đã nát vụn.

Từng mảnh ngọc xanh biếc rơi xuống đất, đám người kia đều phấn khởi cười ha ha.

“Tốt quá rồi! Vòng tay của An Tố đã vỡ rồi! Ha ha hai” Tôi hoàn toàn không nghe thấy bọn họ nói gì, cũng không cảm nhận được những cái đấm đá mới của họ, đầu óc đã ù đặc.

Vòng ngọc đã vỡ rồi…

Tiết Xán sẽ không tới…

Những người xung quanh vẫn tiếp tục mắng chửi, đấm đá tôi, vẫn ném trứng vào tôi.

Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì nữa.

Tôi chỉ nhìn thấy những mảnh ngọc trên mặt đất.

Chiếc vòng ngọc tôi tốn bao công sức muốn gỡ xuống, bây giờ cuối cùng lại bị vỡ nát, tôi cảm thấy trái tim của mình rất đau đớn.

Hi vọng cuối cùng của tôi cũng tắt rồi.

Tôi vốn cho rằng dù cha mẹ nuôi mặc kệ tôi, thậm chí cả thế giới này không quan tâm tới tôi, ít nhất cũng còn có Tiết Xán sẽ tới cứu tôi.

Nhưng bây giờ không thể nữa.

Thật sự chỉ có một mình tôi, từ đầu tới cuối chỉ có một mình…

Nghĩ tới đây, tất cả những kiên nhẫn và quật cường của tôi đều sụp đổ, tôi giống như người chết đuối tuyệt vọng, cả người khó chịu tới không thể thở nổi.

Tôi dốc sức khóc, nhưng không có cách nào trút hết những khó chịu trong lòng.

Tôi khóc lóc như kẻ điên, thậm chí cũng không hề nhận ra một cơn gió màu xanh lá đã thổi tới, đánh bay đi mùi hương trong không khí.

Cùng lúc đó, những người xung quanh cũng dừng việc đánh chửi tôi lại.

Tôi vẫn ngồi than khóc dưới nền đất, chỉ có những người vây quanh tôi đột nhiên tản ra.

Tiếng thảo luận râm ran vang lên giữa đám đông.

“Trời ạ! Người kia là ai vậy? Đẹp trai quá…

ôi chao, sao nhìn hơi quen vậy.” “Hắn chính là chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Tiết Thị! Tên là gì nhỉ? Hình như là Tiết Xán?” “Hắn tới nơi này làm gì?” Những người xung quanh không ngừng kinh ngạc, nhưng tôi chẳng có lòng dạ nào để nghe.

Tôi chỉ rơi nước mắt, nhìn những mảnh ngọc trên đất với gương mặt chết lặng và nhặt từng mảnh lên.

Khi tôi chuẩn bị nhặt lên mảnh ngọc cuối cùng, một đôi giày da sáng bóng màu đen đột ngột xuất hiện trước mắt.

Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói quen thuộc trước sau như một đã vang lên trên đỉnh đầu.

“An Tố, em ngẩng đầu lên cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.