Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 2 – Chương 39: Bổn vương sợ vợ




Sau khi Vũ Văn Tiểu Tam nói lời này, hạ nhân vẫn do dự đứng ở cửa, đang chờ Hiên Viên Vô Thương lên tiếng. Bởi vì tuy nói vương gia rất cưng chiều vương phi, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến chuyện trên quan trường, nên để cho vương gia quyết định thì tốt hơn.

Đôi mắt tà mị như hoa đào quét hạ nhân này một vòng: "Vương phi nói chuyện, ngươi không nghe thấy sao?"

Hạ nhân này run lên: "Tiểu nhân biết sai! Tiểu nhân lập tức đi ra ngoài mời họ vào!" Nói xong lau mồ hôi lạnh trên trán, chạy thật nhanh ra ngoài. . . . . .

Mỗ nữ thở dài một hơi: "Aizz, thấp cổ bé họng, đầu năm nay nói chuyện cũng không có người nào nghe! Năm đó ta ở Hiên Viên đế quốc, tuy nói không phải là đều được những người khác chào đón, nhưng mà ở trong tam vương phủ, nói một câu cũng không có một người nào dám coi như không có! Aizz, chỉ có khi nhớ lại hồi ức lúc trước, mới biết cuộc sống hôm nay của ta cao chót vót cỡ nào đó!"

Vừa nói vừa giống như vô cùng bi thống, lắc đầu một cái, gắp một món ăn. . . . . .

Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương liền tối sầm, nếu hôm nay không phải là tiệc đầy tháng, hắn thật hận không thể đem hạ nhân này chặt làm trăm mảnh!

Quả nhiên, một giây sau, giọng nói man mát lành lạnh của Hiên Viên Ngạo vang lên: "Nếu trôi qua không thoải mái, bổn vương hoan nghênh nàng trở lại mọi lúc"

Những lời này, khiến tay cầm đũa gắp thức ăn của Vũ Văn Tiểu Tam dừng lại một chút. Vốn nàng chuẩn bị chèn ép Thương Thương một chút, ngược lại không có cố kỵ đến Hiên Viên Ngạo cũng ở đây, hoan nghênh nàng trở lại. . . . . . Là trở về vui đùa một chút sao, hay là trở lại bên cạnh hắn đây? Những lời này nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng....nhưng làm cho người ta không biết nên trả lời như thế nào.

Chỉ đành phải ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lãnh ngạo của hắn một chút, cười gượng mở miệng: "Được, nếu vẫn kéo dài những ngày khó khăn như vậy, ta sẽ đi đến chỗ ngươi ở một thời gian!"

Tận lực đưa nó trở thành lời mời của bằng hữu.

Sắc mặt Hiên Viên ngạo lập tức cứng đờ, môi mỏng lãnh lẽo nâng lên một nụ cười yếu ớt: "Nàng chỉ cần biết, vương phủ bổn vương vĩnh viễn mở rộng vì nàng là được."

Nói xong cũng không để ý sắc mặt hoàng thúc mình khó coi, cúi đầu giống như đang lơ đãng ăn cơm.

Những người khác cũng không biết nên nói cái gì để hóa giải không khí, nhìn nhau, có chút tẻ ngắt.

Vũ Văn Tiểu Tam ‘ha ha’ cười một tiếng: "Tất nhiên, dù không rộng mở, lão nương đã muốn đi tìm ngươi du ngoạn, thì sẽ trực tiếp một cước đá mở!"

Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều phá lên cười ha ha. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương lại cảm giác cực kỳ bực tức! Lúc hắn về vương phủ đã nói với toàn bộ hạ nhân, trong vương phủ chỉ nghe lệnh từ một mình vương phi, có hạ nhân đánh bạo hỏi một câu: "Nếu vương gia và vương phi ra lệnh xung đột, phải làm như thế nào?"

Lúc đó hắn trả lời: "Chỉ cần không liên quan đến sinh vật giống đực, tất cả đều lấy mệnh lệnh vương phi làm chuẩn."

Kết quả, hôm nay tên hạ nhân chết tiệt này làm hắn chọc phải một cái sọt lớn như vậy!

Ra hiệu bằng mắt về phía Đình Vân, lúc này Đình Vân hiểu ý, lui ra ngoài. . . . . .

Không lâu lắm, Thiên Thành Vũ mang theo Thiên Mộ Tuyết vững vàng đi vào, vừa thấy đám người này, tuy không nhận ra rất nhiều người, nhưng biết thân phận đều bất phàm, mang theo nữ nhi cùng nhau hành lễ: "Cựu thần tham kiến hoàng thượng! Khấu kiến nhiếp chính vương điện hạ, vương phi!"

"Thần nữ bái kiến hoàng thượng, bái kiến nhiếp chính vương, vương phi!" Giọng nói này đầy nhu nhược, làm người thương tiếc, không thấy chút kiêu ngạo nào giống như trên đường cái ngày đó.

"Đứng lên đi! Hôm nay là tiểu thế tử của biểu huynh làm tiệc đầy tháng, chỉ luận quan hệ, không luận thân phận, ái khanh không cần đa lễ!" Dạ Tử Lân nhàn nhạt mở miệng.

"Dạ! Bệ hạ!" Nói xong liền đứng lên, nhìn vợ chồng Hiên Viên Vô Thương một chút, mở miệng cười, "Trước đó vài ngày, tiểu nữ ở trên đường cái đụng phải điện hạ và vương phi, kính xin nhiếp chính vương điện hạ và vương phi đại nhân đại lượng, đừng so đo với tiểu nữ!"

Môi mỏng như hoa anh đào của Hiên Viên Vô Thương kéo nhẹ, cũng không mở miệng. Bởi vì hắn biết tiểu nữ nhân bên cạnh có lời muốn nói, nếu không cũng sẽ không để cho bọn họ đi vào rồi.

"Lễ bộ thượng thư đều đã nói bổn vương phi và vương gia đại nhân đại lượng rồi. Nếu chúng ta còn so đo nữa, không phải có vẻ như vương phủ chúng ta không phóng khoáng rồi sao? Hôm nay là tiệc đầy tháng của khuyển tử, vẫn đừng nên nói những chuyện không vui này đi. Lễ bộ thượng thư đại nhân cứ tùy tiện tìm chỗ ngồi đi!" Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam tươi cười mở miệng, chỉ là nụ cười không đạt đến đáy mắt.

Nếu chỉ là vì chuyện ngày đó tới xin lỗi, mang nữ nhi tới làm cái gì?

Còn có Thiên Mộ Tuyết này, một bộ áo trắng, lại chải búi tóc 'phi tiên lưu vân'. Người đẹp trước mắt, trâm ngọc trai, vòng tay tuy nhiều nhưng cũng không mất vẻ phiêu dật. Một bộ dáng nhu nhược cần bảo vệ, không biết là muốn làm cho ai nhìn đây!

Dù thế nào đi nữa, Thương Thương nhà nàng từ đầu đến cuối cũng đều không nhìn một cái!

Thiên Thành Vũ nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, thấy hắn không có ý nói gì, cũng không có nhìn nữ nhi mình một cái, có chút ngượng ngùng mở miệng: "Vương phi nói rất đúng, nhưng bởi vì trong nhà có một số việc trì hoãn cho nên mới tới trễ. Giữa tiệc rồi mới ngồi vào chỗ, không khỏi không có lễ phép, có thể hay không. . . . . . ?"

"Thượng thư đại nhân là muốn ngồi cùng bàn với trẫm sao?" Trong giọng nói uy nghiêm của Dạ Tử Lân mang theo chút bất mãn vang lên.

Thân thể Thiên Thành Vũ run lên, lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ thứ tội, thần không có ý này! Chỉ là bệ hạ đã nói hôm nay không luận thân phận, chỉ luận quan hệ, cựu thần đi theo tiên hoàng mấy chục năm, cũng đã nhìn bệ hạ lớn lên. Nói ra, cũng có chút quan hệ, cho nên cựu thần mới cả gan. . . . . ."

Nếu để cho Mộ Tuyết ngồi cùng bàn ăn cơm với nhiếp chính vương, hắn mới có cơ hội trở mình! Người vương phi kia, hắn mới vừa nhìn một chút. Bàn về dung mạo, so với nữ nhi của hắn cũng không có bao nhiêu khác biệt. Còn có dáng vẻ hung hãn như vậy, người nam nhân nào không thích nữ nhân nhu nhược có chút tri âm, cho nên hắn suy đoán người vương phi kia tuyệt đối không sánh bằng nữ nhi của mình. Nếu có thể để Mộ Tuyết bám được vào nhiếp chính vương, về sau hoàng thượng cũng phải nhún nhường ba phần với hắn, cho nên hiện tại hắn mới có lá gan tranh luận với Dạ Tử Lân.

Dạ Tử Lân nghe vậy cũng nở nụ cười: "Thừa tướng đại nhân làm lễ bộ thượng thư rồi, mà vẫn ăn nói khéo léo như vậy. Nếu bây giờ trẫm nói không được, đây chẳng phải là tự tát miệng mình rồi sao? Bất quá hôm nay là tiệc đầy tháng tiểu thế tử của biểu huynh, trẫm nói cũng không tính, hay ái khanh hỏi biểu huynh đi!"

Lão thất phu này đánh tâm tư gì, cho là hắn không biết sao? Chỉ là lại nói Thiên Thành Vũ này, mình trọng dụng cũng chính là do cái miệng của ông ta, cho nên hắn cũng không giận.

Lần này, ánh mắt Thiên Thành Vũ lại di chuyển đến trên người nam tử tuyệt sắc đó. Hắn ngồi bên đó, từ khi bọn họ đi vào, từ đầu đến cuối cũng không có xoay đầu lại nhìn bọn hắn một cái, cho nên trong lòng cũng có chút không chắc: "Không biết nhiếp chính vương điện hạ nghĩ như thế nào?"

Không ngờ Hiên Viên Vô Thương quay đầu lại, giống như rất khổ não nhìn hắn một cái: "Lễ bộ thượng thư đại nhân, bổn vương nghĩ ngươi là lễ bộ thượng thư, trước cũng là thừa tướng, đáng lẽ phải cực kỳ thông minh mới đúng chứ? Sao nhìn lâu như vậy cũng không nhìn ra vấn đề trong đó sao? Bổn vương sợ vợ, cho nên ngươi hỏi vương phi đi! Vương phi nói cái gì thì chính là cái đó, đừng hỏi bổn vương!"

Hả? Lần này, tất cả mọi người ở đại sảnh bên ngoài đều quay đầu lại, há to mồm không thể tưởng tượng nổi nhìn sang bên này. Nhiếp chính vương điện hạ nói gì? Sợ vợ? Trước mặt nhiều người như vậy, thoải mái mà nói hắn sợ vợ?

Hiên Viên Ngạo nghe vậy, cười khổ một tiếng. Nếu là hắn, nhất định không có thản nhiên giống như hoàng thúc được, cũng không có gì kỳ lạ khi nữ nhân kia không chọn mình.

Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng nhìn vẻ mặt của hắn, giống như sờ đầu tiểu cẩu, sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan!"

Trong nháy mắt, sắc mặt mỗ nam tràn đầy cảnh xuân rực rỡ, quay đầu về phía nàng cười khuynh thành: "Người ta vẫn luôn rất ngoan!"

Ầm!

"Ầm!" , "Ầm!" , "Ầm!" . . . . . . Vài âm thanh truyền đến, nhiều đại thần không ngồi vững được nữa! Không có lầm chứ? Đây là nhiếp chính vương điện hạ của bọn họ sao? ! Nói sợ vợ coi như xong, còn "Người ta vẫn luôn rất ngoan" , làm bọn họ lạnh đến buồn nôn. . . . . . Hôm nay có phải bọn họ hoa mắt rồi không! Tai chắc cũng điếc rồi hả!

Vì vậy mỗ nữ rất thoả mãn mà gật gật đầu: "Coi như chàng thức thời!"

Quay đầu mở miệng về phía Thiên Thành Vũ: "Lời vương gia nói, ngươi nghe rồi chứ? Hình như phủ nhiếp chính vương chúng ta và đại nhân không có bao nhiêu giao tình, vậy mà ngươi lại mặt dày nói ra lời đó. Bổn vương phi cũng không làm khó dễ, làm đại nhân mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy làm gì! Nếu không sau này đại nhân đi ra ngoài cũng không ứng xử tốt với mọi người được! Thôi thì như vậy đi, đại nhân ngồi xuống phía dưới chỗ ta đi!"

Lời này làm Thiên Thành Vũ nghẹn đến sắc mặt đỏ bừng, sớm biết nữ nhân này khó dây dưa như vậy, hôm nay hắn không nên tới làm gì.

Quả nhiên, lọt và tai các đồng liêu, họ đều cười trộm tiếng.

Thiên Mộ Tuyết nhìn Vũ Văn Tiểu Tam phách lối này một chút, vốn chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng nhớ tới các nam nhân đều thích nữ tử bết tri thư hiểu lễ nghĩa, yên tĩnh văn nhã nên không mở miệng, mặc cho phụ thân của mình bị tức nghẹn.

Bước những bước sen nhẹ nhàng, đi tới gần Thiên Thành Vũ, trong ánh mắt nhạo báng của mọi người, kìm nén ngồi xuống dưới.

Thiên Thành Vũ là người làm thừa tướng, ít nhiều cũng có chút ánh mắt. Nơi này mặc dù có rất nhiều người hắn không biết, nhưng nhìn khí thế kia cũng biết không phải là người bình thường, vì vậy cũng không có chạy lên phía trước tranh vị trí.

Thiên Mộ Tuyết ngược lại có chút tức giận bất bình trong lòng, thân phận phụ thân ở Dạ Mị đế quốc này không thấp. Tại sao những người này ngồi ở phía trên phụ thân? Nhìn một chút, phần lớn đều là mỹ nam tử, còn có một nam tử mặc áo hồng phe phẩy cây quạt, cười như không cười nhìn nàng. Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cúi đầu tiếp tục làm thục nữ.

Nhiều hơn hai người ngoài này, lần nữa ăn cơm cũng có chút thận trọng rồi.

Thiên Mộ Tuyết đỏ mặt len lén nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, lại thấy bên môi người nọ nâng lên một nụ cười yếu ớt, hỏi han ân cần về phía nữ nhân ngồi bên canh hắn, giúp nàng ta gắp thức ăn, hoàn toàn không nhìn nàng, cảm giác có một cỗ chua xót và đố kị dâng lên từ đáy lòng.

Vì vậy cắn răng, quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Không biết vương phi tỷ tỷ là thiên kim nhà ai, sao Mộ Tuyết chưa từng nghe qua?" Nàng muốn trước tiên xem thân phận đối thủ một chút, địa vị có cao quý hơn mình không?

Lời này vừa nói ra, nét mặt của tất cả mọi người hơi cứng ngắc một chút. Dĩ nhiên không thể nói thân phận chân thật của Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng cũng không thể nói bậy. Bởi vì nếu người có lòng điều tra, sẽ biết ngay là thật hay giả.

Ngược lại Gia Luật Trục Nguyên cười cuồng ngạo một tiếng: "Thế nào? Vị cô nương này cảm thấy hứng thú với thân phận nghĩa muội của trẫm sao? Nếu tất cả mọi người đều ở đây, trẫm cũng không che giấu nữa, nàng là công chúa trấn quốc tôn quý nhất thảo nguyên, Gia Luật Trục Lộc!"

Nói xong có thâm ý khác nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút. Sau khi chiến tranh kết thúc, hắn liền phái người tra xét thân phận của nàng. Chuyện của nàng oanh oanh liệt liệt như vậy, nếu như hắn còn không tra được nguyên nhân ẩn tình trong đó, hắn làm ngôi vị hoàng đề này cũng uổng công rồi! Cho nên biết vấn đề nữ nhân này hỏi, vị "Hiền đệ" này của hắn sẽ không trả lời được! Vì vậy liền nói lời giải vây cho nàng.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, người này còn nhớ rõ mình ngày đó nói -- Nếu là họ Gia Luật, ta khẳng định sẽ gọi là Gia Luật Trục Lộc (còn có nghĩa là Gia Luật Tranh Giành), so với Gia Luật Trục Nguyên huynh thì khí phách hơn nhiều!

Hôm nay hắn lại nói ra cái tên này. Nàng là một nữ nhân, tên gì mà Gia Luật Trục Lộc, người này thật là chọc người ghét mà!

Sắc mặt Hiên Viên Vô Thương không tốt nhìn Gia Luật Trục Nguyên một cái, hắn tuyệt không hi vọng nữ nhân của hắn có một chút quan hệ với bọn họ. Nhưng hắn phải thừa nhận chuyện này hắn đã suy nghĩ không chu toàn, không nghĩ tới tìm cho nàng một thân phận quang minh chính đại, vì vậy mới để cho Gia Luật Trục Nguyên chui vào chỗ trống!

Thiên Mộ Tuyết biến sắc, nhìn Gia Luật Trục Nguyên một chút: "Chẳng lẽ vị này là vương thượng của Mông Man đế quốc?"

"Đúng vậy!" Cười cuồng ngạo một tiếng đáp lời nàng ta..., cặp mắt sắc bén như chim ưng vẫn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, chưa từng liếc nhìn nàng một cái.

Thiên Mộ Tuyết biến sắc, muốn hành lễ, lại nghe giọng nói của Dạ Tử Lân vang lên: "Được rồi, được rồi, đã nói không luận thân phận. Ăn cơm! Ăn cơm!"

Thật ra thì hắn có chút hảo cảm với Thiên Mộ Tuyết, nhưng nữ nhân này vừa tới, ánh mắt luôn đặt ở trên người của biểu huynh. Hắn không có nhiều hứng thú lắm đối với nữ nhân không đặt tâm tư trên người mình, cũng sẽ không nạp nàng ta làm phi.

Thì ra nàng ta là công chúa, thân phận kia quả thật cao quý hơn mình nhiều! Nhưng. . . . . ."Nếu là tiểu nữ tử nhớ không lầm, trước đó vài ngày Dạ Mị đế quốc và Mông Man đế quốc từng khai chiến, tính toán thời gian, hiện tại vương phi tỷ tỷ đã có đứa bé. Chẳng lẽ là trong lúc chiến tranh đã cùng nhiếp chính vương điện hạ. . . . . ."

Lời này làm khuôn mặt các đại thần phía ngoài đều biến sắc, trong lòng ngàn xoay trăm đảo. Một trận đại chiến kia, Mông Man đế quốc ngừng chiến, vốn cho là Dạ Mị đế quốc bọn họ có thể lấy được một chút chiến lợi phẩm, nhưng cuối cùng không có gì cả, chẳng lẽ đều là do nữ tử này? Mê hoặc nhiếp chính vương của bọn họ, cho nên. . . . . . Nghĩ tới đó, ánh mắt đối với Vũ Văn Tiểu Tam đều trở nên bất thiện.

Hiên Viên Mặc cười nhạt một tiếng, trong giọng nói dịu dàng mang theo sát ý vang lên: "Trẫm vốn là không chuẩn bị nói, nhưng vị cô nương này đã hỏi, trẫm cũng không dấu diếm nữa. Gia Luật Trục Lộc cũng là nghĩa muội của trẫm, là công chúa Hòa Thạc của Hiên Viên đế quốc ta, đã kết giao với hoàng thúc sớm mấy năm. Lúc gặp đại chiến, nếu không phải nghĩa muội này của trẫm ra mặt hóa giải quan hệ các quốc gia, trận chiến này còn không biết đánh đến khi nào đâu!"

Nhẹ nhàng nói mấy câu, tất cả quá trình còn lại đều để cho mọi người phỏng đoán.

Những người sáng suốt vừa nghe đã lý giải thành vị công chúa của hai nước này, vì hòa bình thiên hạ, vì chu toàn các nước, thậm chí ủy thân cho nhiếp chính vương điện hạ bọn họ, nên mới sớm bình ổn được trận chiến tranh này.

Hồng nhan họa thủy, trong nháy mắt liền trở thành người hy sinh bản thân, cứu vớt thiên hạ chúng sinh!

Vũ Văn Tiểu Tam rất tán thưởng nhìn Hiên Viên Mặc một cái: "Ha ha. . . . . . Ban đầu tiểu muội đi Hiên Viên đế quốc cũng chỉ là chơi đùa, đâu biết sẽ nhận vị hoàng đế này thành Mặc ca ca, vận số của bản công chúa quả thật không tệ! Ha ha. . . . . ."

Một câu "Mặc ca ca" khiến đôi mắt dịu dàng của Hiên Viên Mặc dính vào chút ý cười: "Tâm địa muội muội thiện lương, trời cao tự nhiên sẽ không bạc đãi muội muội!"

Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói thêm gì nữa, chợt nghe một giọng nói vô cùng không tốt vang lên: "Ăn cơm!" Lòng Hiên Viên Vô Thương tràn đầy buồn bực. Thật sự là gặp quỷ, sơ sót một điểm này liền để cho hai người kia đều có quan hệ với Tam nhi!

Còn "Mặc ca ca" nữa chứ! Tức chết hắn!

Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu nhìn người nào đó đang tỏa ra dấm chua, cười nhạt một tiếng, chàng cũng biết ghen sao! Con mẹ nó, lúc những nữ nhân như thiêu thân này lao đến, không nghĩ tới lão nương cũng sẽ ghen sao? Đồ thối nát!

Chỉ là hôm nay có thân phận của công chúa hai nước, thật đúng là thoải mái, nói đến còn phải cảm tạ Thiên Mộ Tuyết này bà tám lắm miệng!

Vì vậy mỗ nữ hoa lệ này coi như không thấy Hiên Viên Vô Thương, hai mắt tỏa ra ánh sao, mở miệng về phía hai người kia: "Hôm nay nếu Thiên cô nương không đề cập tới, muội muội còn nghĩ chuyện quan trọng này vẫn là không nên đề cập tới. Mặc ca ca, Trục Nguyên ca ca, theo ta biết, công chúa cũng có bổng lộc, không biết hai vị ca ca khất nợ bổng lộc của tiểu muội, chuẩn bị khi nào mới đền bù cho tiểu muội đây?"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người chứng kiến đều ho kịch liệt! Đây rõ ràng chính là có lòng tốt lại bị chó cắn! Hai người bọn họ có ý tốt giải vây cho nàng, nàng không cảm kích thì thôi, còn nghênh ngang lừa gạt bạc của bọn họ, thật sự là quá vô sỉ!

Ngay cả khóe miệng của Hiên Viên Vô Thương cũng hơi kéo ra. Nha đầu này, ở chỗ nào đều không quên bạc!

Thấy Hiên Viên Mặc và Gia Luật trục nguyên chỉ ho khan mà không đáp lời, lúc này sắc mặt mỗ nữ trở nên khó coi: "Thế nào? Các ngươi cho là ta gọi các ngươi một tiếng huynh trưởng cũng chỉ là gọi cho vui thôi hay sao? Đâu có chuyện dễ dàng như vậy! Nhớ năm đó, ta chính là vì hòa bình của thiên hạ mà gả cho tên cầm thú này, các ngươi chính là đối xử với ta như vậy hay sao?"

Nói xong chỉ chỉ sắc mặt khó coi của Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Cầm thú? Tất cả mọi người đồng tình nhìn khuôn mặt như đáy nồi của Hiên Viên Vô Thương, hắn lúc nào thì biến thành cầm thú rồi hả ?

Trong mắt lạnh của Hiên Viên Ngạo dính vào chút ý cười. Nữ nhân này, vừa nghe hoàng huynh nói như vậy, thật đúng đã xem mình là công chúa cứu vớt chúng sinh rồi!

"Khụ khụ. . . . . . Muội muội yên tâm, vi huynh sẽ không quên bổng lộc của muội đâu!" Sắc mặt của Gia Luật Trục Nguyên đã nghẹn đến đỏ bừng, vì phòng ngừa nàng nói ra lời nói gì đó càng khoa trương hơn, vội vàng đồng ý.

Hiên Viên Mặc cũng dở khóc dở cười mở miệng: "Muội muội yên tâm, Mặc ca ca làm sao sẽ khấu trừ bổng lộc của muội, chờ Mặc ca ca trở về nước sẽ sai người đưa tới cho muội!"

"Ừm! Như vậy còn không sai biệt lắm! Trục Nguyên ca ca nhớ đem tiền đưa đến đây, Mặc ca ca thì đưa đến chỗ nghĩa phụ ta đi!" Nói xong quay đầu nhìn Vũ Văn Cảnh Thiên.

Nàng cũng không phải là gả cho người ta liền quên người nhà mẹ! Bổng lộc công chúa tuyệt đối không ít!

Vũ Văn Cảnh Thiên vừa nghe, tuy là đột nhiên từ phụ thân biến thành nghĩa phụ, để cho trong lòng hắn có chút bách vị tạp trần. Nhưng tóm lại, nữ nhi cũng nhớ đến nhà mẹ, vì vậy gật đầu cười: "Vậy phụ thân cũng không khách khí!"

Thiên Mộ Tuyết vốn muốn chèn ép Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng chưa từng nghĩ lại làm cho nàng thành nữ thần cứu vớt chúng sanh.

Trong nháy mắt, sắc mặt vô cùng khó coi, không biến sắc mà siết chặt khăn trong tay. Đột nhiên, nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Mặc và Gia Luật Trục Nguyên nhìn mình vô cùng bất thiện, cả người run lên. Giờ mới biết nữ nhân này không những có thế lực sau lưng, hơn nữa thế lực này còn rất vững chắc. Hai Hoàng đế này đều không phải là người nàng có thể đắc tội! Vội vàng ngậm miệng, nghĩ tới có nên tìm cơ hội khác để xuất kích hay không?

Nhưng Vũ Văn Tiểu Tam cũng không phải là người dễ nói chuyện, lạnh lùng quay đầu nhìn Thiên Mộ Tuyết này một chút: "Thiên cô nương, chú ý xưng hô của ngươi, xin gọi bổn vương phi là nhiếp chính vương phi hoặc vương phi. Bổn vương phi cũng không nhớ có một muội muội như ngươi! Mị lực của vương gia nhà chúng ta, bổn vương phi cũng không phải là không biết, đúng là có không ít thiêu thân nhớ thương, muốn vào vương phủ gọi bổn vương phi một tiếng tỷ tỷ. Chỉ là Thiên tiểu thư vừa nhìn đã biết là người có khí chất, có hình tượng, chắc hẳn cũng sẽ không giống như những hồ ly tinh không biết xấu hổ kia, nhớ thương vương gia nhà chúng ta mới đúng. Thiên tiểu thư, ngươi nói đúng hay không?"

Lời này làm gương mặt Thiên Mộ Tuyết nghẹn đến lúc đỏ lúc trắng, chưa từng nghĩ tới nữ nhân này không cho nàng một chút thể diện! Hiện tại để cho nàng nói như thế nào đây? Nói không thích nhiếp chính vương, chưa từng ôm lấy ảo tưởng? Đó chính là tự chặt đường lui! Nàng tuyệt đối sẽ không có cơ hội với nhiếp chính vương.

Nếu trước mặt nhiều người như vậy, nói mình thích nhiếp chính vương, muốn làm "Hồ ly tinh không biết xấu hổ" trong miệng nàng ta, nàng chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng! Do dự một hồi lâu, cười lớn một tiếng: "Vương phi không thích Mộ Tuyết gọi ngài tỷ tỷ, Mộ Tuyết không gọi là được, là Mộ Tuyết với cao vương phi rồi! Nhưng từ xưa tới nay, nam tử tam thê tứ thiếp đều là chuyện thường, vương phi làm đương gia chủ mẫu của vương phủ phải rộng lượng một chút. Trên nữ đức và nữ giới đều có răn dạy, nữ tử không thể ghen tị. Tại sao vương phi có thể gọi những nữ tử ái mộ vương gia là....gọi là. . . . . ."

Đôi môi Vũ Văn Tiểu Tam nhẹ nhàng nâng lên nụ cười trào phúng: "Nam tử tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường, nhưng mà vương gia nhà ta đã cam kết với bổn vương phi, không động vào bất kỳ nữ nhân nào trừ bổn vương phi, cho nên bổn vương phi nói như vậy, cũng là cắt đứt những tâm tư của các tiểu thư kia, tránh cho họ lãng phí thời gian ở trên thân vương gia, giao phó nhầm thâm tình!"

Cái gì? Lần này, mọi người đều không thể tưởng tượng nổi nhìn Hiên Viên Vô Thương, thân là nhiếp chính vương một nước, lại chấp thuận một lời hứa như vậy, không động vào những nữ nhân khác? Dù là gia đình giàu có bình thường, cũng là thê thiếp thành đàn, nhiếp chính vương đã cưng chiều vị vương phi này đến loại cảnh giới nào rồi hả?

Thiên Mộ Tuyết sững sờ ngắn ngủi một chút liền phản ứng lại, nãy giờ đều là người vương phi này nói chuyện, vương gia không nói một lời. Chắc là vì hai hoàng đế ca ca của nàng ta đều ở đây, cho nên không tiện nói gì? Vì vậy quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút: "Thì ra là như vậy, vương gia cũng cảm thấy như vậy sao?"

Ai ngờ Hiên Viên Vô Thương đến nhìn cũng lười nhìn nàng ta một cái, chỉ gắp lên món ăn đưa về phía Vũ Văn Tiểu Tam: "Nương tử dùng bữa, đừng để ý đến những người nhàm chán này!"

Người nhàm chán? Lúc này Thiên Mộ Tuyết cảm thấy không thể nén giận được nữa. Thì ra là theo ý hắn, mình chỉ là một người nhàm chán sao!

Đúng lúc này, một cô gái áo hồng vững vàng đi vào: "Lời này của biểu huynh cũng không đúng rồi, cưới nhiều tẩu tẩu một chút có thể vì biểu huynh kéo dài hương khói. Thiên tỷ tỷ nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho biểu huynh. Tại sao biểu huynh có thể nói nàng là người nhàm chán đây?"

Mọi người quay đầu vừa nhìn, là một cô gái xinh đẹp đáng yêu. Dạ Tử Lân thấy sắc mặt Hiên Viên Vô Thương không đúng, lúc này mở miệng: "Hoàng muội lớn như vậy rồi, sao còn có thể nói đùa bậy bạ như thế! Còn không tới nhận lỗi với biểu huynh đi!"

Dạ Tử Y nhìn biểu huynh mà mình đã ái mộ nhiều năm, lại dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút, cậy mạnh mở miệng: "Hoàng huynh, người ta không có nói giỡn!"

"Là ai để cho nàng ta đi vào hả?" Giọng nói tà mị vang lên, mang theo chút sát ý, lại dám dùng ánh mắt ấy nhìn Tam nhi, chán sống sao?

Quản gia kia vội vàng tiến lên mở miệng: "Vương gia, là công chúa muốn đi vào, tiểu nhân không ngăn được!" Vốn là sau khi thông báo là có thể đi vào, nhưng vị này nổi danh là công chúa điêu ngoa, không cho hắn thời gian thông báo, đã trực tiếp xông vào!

"Không ngăn được, vậy ta cần người vô dụng như ngươi để làm gì?" Rõ ràng đã động sát cơ.

Vũ Văn Tiểu Tam kéo Hiên Viên Vô Thương: "Được rồi! Được rồi! Dù sao người ta là công chúa, không dám cản cũng là bình thường. Thương Thương cũng đừng tức giận với hắn!"

Ai cũng biết nhiếp chính vương thích sạch sẽ , Vũ Văn Tiểu Tam kéo hắn như vậy, mà Hiên Viên Vô Thương một chút phản ứng không tốt cũng không có, càng làm cho công chúa này ghen tỵ đỏ mắt!

Hiên Viên Vô Thương quay đầu, cưng chìu sờ sờ lỗ mũi Vũ Văn Tiểu Tam: "Tam nhi nói gì, chính là cái đó!" Rồi sau đó mở miệng về phía quản gia kia: "Nếu có lần sau nữa, giết!"

"Dạ! Cám ơn vương gia! Cám ơn vương phi!" Đi theo vương gia nhiều năm, nhưng hắn chưa bao giờ có chút nhầm lẫn nào. Cũng chỉ có hôm nay, vào ngày đại hỷ này, chưa thông báo đã để công chúa vào, hình như cũng không phải là chuyện gì lớn, cho là vương gia sẽ không so đo, ai có thể nghĩ đến thiếu chút nữa làm mất mạng già của hắn!

Hôm nay thật đúng là phải cảm tạ vương phi!

"Biểu huynh!" Dạ Tử Y dậm chân một cái, không thuận theo nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Vừa rồi người ta không có nói sai, dù biểu huynh thích biểu tẩu hơn nữa, cũng nên vì con cháu mà suy nghĩ chứ!"

"Chuyện cười! Bổn vương phi một lần đã sinh cho vương gia hai đứa con trai. Sao đến trong miệng công chúa, giống như bổn vương phi không sinh được con vậy?" Giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam đã mang theo chút tức giận, tiệc đầy tháng của nhi tử lại tới nhiều người gây chuyện bới móc như vậy. Thật là ảnh hưởng tâm tình!

Lời này khiến Dạ Tử Y dừng lại một chút, lông mày hạ xuống: "Nhà ai không có mấy nhi tử, biểu tẩu cho là mình sinh hai đứa con trai thì khá lắm sao?"

"Dạ Tử Y!" Dạ Tử Lân quăng đũa lên bàn, đứng lên hung hăng nhìn chằm chằm người muội muội này, thật sự là quá không biết chừng mực rồi!

"Hoàng huynh! Hoàng muội không có nói sai!" Mặt Dạ Tử Y cũng đỏ lên vì tức, hung hăng nhìn chằm chằm hoàng huynh mình lại có thể không nói chuyện dùm nàng, còn giúp những người ngoài này, tức chết nàng mà!

Chỉ có Hiên Viên Vô Thương căn bản là lười phải quản bọn hắn làm gì. . . . . .

"Nương tử, không nên tức giận, không nên tức giận, ngoan! Chỉ có nương tử mới có tư cách sinh đứa bé của bổn vương. Những người khác cứ để cho bọn họ từ đâu tới đây, thì tự lăn về đó! Nếu nương tử nhìn thấy bọn họ mà không vui, vi phu đánh nàng ta một chưởng được không?" Trong cặp mắt tà mị như hoa đào kia tràn đầy nụ cười, che giấu ánh sáng thị huyết kia.

Lần này, tức giận của Vũ Văn Tiểu Tam mới bình ổn một chút, liếc mắt nhìn Dạ Tử Y: "Thương Thương, người ta nhìn nàng không thoải mái, ném ra có được hay không?"

Tiếng nói vừa dứt, tay áo bào của nam tử vung, nữ tử vừa mới kêu la lớn tiếng ở chỗ này liền không thấy, mà đã bị vứt đến ngoài cửa: "Tâm tình nương tử có thấy khá hơn chút nào không?"

Trên dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy ý tứ lấy lòng.

"Tốt hơn một chút rồi!" Nếu đổi lại ngày khác, có lẽ mình sẽ có tâm tình đấu võ mồm với các nàng một chút. Nhưng hôm nay mà họ cũng dám tới cửa bới móc! Thật sự là quá không để Vũ Văn Tiểu Tam nàng ở trong mắt rồi!

Dạ Tử Y bị ném té ngã ở cửa, lực đạo có chút lớn. Cú ngã này làm búi tóc rối loạn, trên người cũng là đau đớn khó nhịn! Đứng lên giống như kẻ điên ở cửa mắng to: "Biểu huynh, tiện nhân đó thì có cái gì tốt. . . . . ."

Nam tử tuyệt mỹ nhẹ nhàng để đũa xuống, trên gương mặt nhìn không ra là đang suy nghĩ gì, nhìn tiểu nữ nhân bên cạnh một chút: "Nương tử đợi chút, vi phu đi một chút sẽ trở lại!"

Dám chửi Tam nhi là tiện nhân, nếu đã muốn chết thì hắn sẽ thành toàn cho nàng!

"Biểu huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đứng lên, ngăn ở cửa, "Biểu huynh, chuyện hôm nay coi như xong đi. Hơn nữa hôm nay là tiệc đầy tháng của chất nhi, Lân thay mặt hoàng muội nhận lỗi với biểu tẩu. Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, biểu huynh tạm tha nàng lần này đi! Trẫm lập tức phái người hộ tống nàng hồi cung!"

Nói xong nháy mắt với thái giám tổng quản. . . . . .

Thái giám tổng quản hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài. . . . . .

Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Dạ Tử Lân một chút, không nhúc nhích chút nào, bờ môi như hoa anh đào kéo nhẹ: "Tránh ra!" Dám mắng Tam nhi, chỉ có một con đường chết!

"Biểu huynh! Lân chỉ có một người muội muội này thôi!" Nhị hoàng huynh chết rồi, đại hoàng huynh - tên cầm thú kia không đề cập tới cũng được. Hắn chỉ còn một mình Dạ Tử Y - người muội muội này thôi. Theo tính tình của biểu huynh, nếu đã ra tay, nàng tuyệt đối sẽ không có đường sống!

"Thương Thương, đánh một trận coi như xong, đừng lấy mạng của nàng!" Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên chen vào nói, nàng cũng không phải là sát nhân cuồng ma. Không đến nỗi người khác mắng nàng đều sẽ phải giết, nhưng nàng cũng không phải là người tốt lành gì. Mắng nàng mà còn muốn bình yên vô sự, không có cửa đâu!

"Tuân lệnh, nương tử đại nhân!" Quay đầu cười xinh đẹp với Vũ Văn Tiểu Tam một tiếng, rồi sau đó mở miệng về phía Dạ Tử Lân: "Nếu nương tử đã nói tha cho nàng ta một mạng, bổn vương sẽ bỏ qua cho nàng ta, chỉ là trong vòng ba tháng, bổn vương không hy vọng nghe nàng ta nói hơn một câu!"

Sắc mặt Dạ Tử Lân lập tức cứng đờ, rồi sau đó mở miệng phân phó: "Mang công chúa về cung, vả miệng 500 cái, không được thủ hạ lưu tình!" Năm trăm cái, mặt kia đã muốn sưng hơn mấy tháng, sao có thể nói chuyện đây!

"Dạ!" Có người đáp một tiếng, liền đi ra ngoài nhắn nhủ ý chỉ hoàng thượng.

Ung dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Tiểu Tam: "Nương tử, hài lòng không?"

"Tạm được!" Nhìn cũng không nhìn hắn, cho một đánh giá đúng trọng tâm

"Vậy muốn như thế nào, nương tử mới cảm thấy vô cùng tốt đây?" Dịu dàng mở miệng, làm cho người ta không thể tin được hắn chính là nam tử khát máu vừa muốn giết người kia.

"Sau này không cho phép chàng xuất hiện trước mặt nàng ta, ta sẽ cảm thấy vô cùng tốt ngay!" Mỗ nữ rất phẫn hận nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.

Cười khẽ một tiếng: "Được! Sau này vi phu thấy nàng ta, sẽ bỏ chạy thật xa!"

"Vậy còn được!" Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật đầu một cái.

"Bổn vương ăn no, xin lỗi không tiếp được!" Hiên Viên Ngạo đặt đũa xuống, đứng lên, giống như chạy trối chết đến hậu viện.

Vũ Văn Tiểu Tam ngẩn ra, có chút áy náy nhìn bóng lưng của hắn. Thật ra thì nàng cố ý, cố ý khiến Hiên Viên Ngạo biết vợ chồng bọn họ có bao nhiêu ân ái, muốn cho hắn sớm ngày bỏ được mình. Nhưng nhìn hắn rời khỏi có chút chật vật, nàng vẫn mơ hồ có chút khó chịu thay hắn.

Hiên Viên Vô Thương không tiếng động nắm chặt tay của nàng, truyền ấm áp tới.

Nàng quay đầu cười với hắn, hắn luôn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng. Có được một người chồng như vậy, còn cầu gì hơn!

"Bổn cung không về, bổn cung không về. . . . . . Biểu huynh. . . . . ." Bên ngoài truyền đến giọng nói không cam lòng của Dạ Tử Y. Tại sao, tại sao trong mắt biểu huynh vẫn không thấy được bóng dáng của nàng? Tại sao? Nữ nhân kia thì có gì tốt!

. . . . . .

"Biểu huynh. . . . . ." Âm thanh càng ngày càng xa, cho đến khi không nghe được. . . . . .

Thiên Mộ Tuyết thấy được vết xe đổ của Dạ Tử Y, cũng không dám tùy tiện mở miệng nói về vấn đề tiểu thiếp nữa, chỉ cười nói: "Nhiếp chính vương điện hạ thật cưng chiều vương phi, chỉ là việc ném công chúa ra để trừng phạt, có phải có chút không ổn hay không?"

"Nàng ta không phải chỉ là một công chúa thôi sao! Có gì không ổn! Lần trước hoàng thúc vì hoàng thẩm trực tiếp dùng một chưởng đánh chết nữ hoàng Thanh Loan tiền nhiệm - Phượng Phi Yên! Ngươi không biết đâu! Lúc ấy Phượng Phi Yên - tiện nhân kia len lén bắt hoàng thẩm đi, còn đánh hoàng thẩm một bạt tai. Sau khi hoàng thúc tìm được hoàng thẩm, không nói hai lời, trực tiếp giết chết nàng ta!" Hiên Viên Ly quay đầu nháy mắt về phía Thiên Mộ Tuyết, hồ ly lẳng lơ, nghĩ giả vờ dáng vẻ đáng thương giành hoàng thúc với hoàng thẩm, cũng không nhìn Hiên Viên Ly nàng có đồng ý hay không!

Hiên Viên Vô Thương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, một chưởng giết chết Phượng Phi Yên là chuyện thiên hạ đều biết! Chỉ là người thấy qua không nhiều lắm, mọi người cũng không biết chuyện này là thật hay giả. Hôm nay nghe Hiên Viên Ly nói thì đều tin.

Thiên Mộ Tuyết này nghe vậy, thân thể có chút khẽ run, cúi đầu ăn cơm, giống như là bị dọa đến chiếc đũa cũng cầm không vững, rất chọc người thương tiếc.

Vũ Văn Tiểu Tam tán thưởng nhìn Hiên Viên Ly một cái, cô gái nhỏ này không tệ, biết giúp nàng nói chuyện!

Hiên Viên Ly đáp lại nàng bằng một ánh mắt đắc ý. Đi theo hoàng tẩu, không, hoàng thẩm lăn lộn lâu như vậy, một chút tài nghệ như vậy cũng không có, mình còn lăn lộn thế nào được!

Phong Cuồng Tiêu ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn Hiên Viên Ly một cái. Bộ dáng tiểu nha đầu này nháy mắt đe dọa Thiên Mộ Tuyết, thật đáng yêu!

Cái nhìn này làm khuôn mặt nhỏ của Hiên Viên Ly đỏ lên, vội vàng cúi đầu, học hoàng thẩm, một bộ dáng khó xử. Ai da, đại suất ca đang nhìn mình nè. . . . . .

Phong Cuồng Tiêu dừng lại, sắc mặt lập tức cứng đờ, cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn nữa.

"Lời nói này của Ly nhi không tệ, dù là nữ hoàng bổn vương cũng đã giết. Ai dám động đến một đầu ngón tay của nương tử, bổn vương sẽ khiến người đó sống không nổi!" Hiên Viên Vô Thương tán thưởng nhìn Hiên Viên Ly một cái, đồng thời giống như lơ đãng nói ra những lời này, cảnh cáo mọi người.

Thiên Thành Vũ rốt cuộc ý thức được, khả năng quyến rũ nhiếp chính vương không lớn, ăn thật nhanh vài miếng, càng ăn càng cảm thấy không biết ngon, liền đứng dậy mở miệng: "Nhiếp chính vương điện hạ, cựu thần ăn xong rồi, các vị từ từ ăn, cựu thần đi trước!"

"Thiên đại nhân thân là lễ bộ thượng thư, sao có thể không biết lễ nghi như thế. Hoàng thượng và nhiếp chính vương điện hạ đều ở đây, ngươi ăn xong rồi, tại sao có thể nói đi là đi?" Lời này là thừa tướng đang đảm nhiệm nói.

Thiên Thành Vũ nghe vậy, mặt già đỏ lên, trong lòng tức giận không dứt, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái: "Tạ thừa tướng đại nhân nhắc nhở, lão phu hẳn là nhất thời già nên hồ đồ rồi, không nhớ chuyện này!"

"Già nên hồ đồ, thôi thì về nhà nghỉ ngơi thật tốt đi. Bổn vương cũng không giữ đại nhân lại!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách. Thiên Thành Vũ ở nơi này, vấn đề ngược lại không lớn, chính là Thiên Mộ Tuyết ở nơi này ảnh hưởng tâm tình Tam nhi, đuổi đi sẽ tốt hơn!

"Hạ quan cáo từ!" Thiên Thành Vũ nói xong, nháy mắt về phía nữ nhi của mình.

Dáng vẻ Thiên Mộ Tuyết miễn cưỡng đi theo phụ thân mình rời đi, đi tới cửa vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, mới lưu luyến rời đi.

Vũ Văn Tiểu Tam cười nói: "Thương Thương, chàng có nhiều sức quyến rũ thật. Nhìn đi, cô nương kia đi tới ngoài cửa cũng không quên quay đầu lại nhìn chàng một cái! Mắt đẹp ẩn tình, quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp!" Mỗ nữ cười đến cảnh xuân rực rỡ, chỉ là nụ cười kia không đạt đến đáy mắt.

Mọi người nghe vậy, thấy lời này do nhiếp chính vương phi nói, nghĩ nhiếp chính vương cũng sẽ không có ý kiến gì, cho nên cũng yên tâm to gan cười, than vãn nhiếp chính vương điện hạ diễm phúc không ít.

Ai ngờ, nam tử tuyệt mỹ này giương môi cười một tiếng, quay đầu nhìn tiểu nữ nhân toàn thân khó chịu kia: "Cực kỳ xinh đẹp? Nếu nương tử thích đôi mắt nàng ta, vi phu sẽ móc ra đưa nương tử chơi đùa được không?"

Lời này vừa nói ra, mọi âm thanh đều yên tĩnh lại!

Ngay cả đôi đũa trong tay Hiên Viên Ly cũng không nhịn được rớt xuống. . . . . . Hoàng thúc đang nói cái gì? Thật buồn nôn!

Đôi mắt như lưu ly của Hiên Viên Triệt thoáng qua một tia sáng đùa giỡn, có chút trong dự liệu.

Đám người Vũ Văn Cảnh Thiên và Công Tôn Trường Khanh, Mộ Vân Dật không biến sắc, chỉ nhíu nhíu mày. . . . . .

Tay cầm đũa của Hiên Viên Mặc hơi cương cứng một chút, trên mặt trơn bóng như ngọc nâng lên một nụ cười khổ. Vẫn là hoàng thúc thích hợp với nàng hơn, nếu là mình, sao cũng không làm được chuyện như vậy!

"Được rồi! Ghê tởm!" Phất phất tay, một bộ dáng không nhịn được, tâm tình rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Ngẩng đầu lên nhìn chỗ trống của Hiên Viên Ngạo một chút, ở trong lòng hơi thở dài một hơi. . . . . .

Ăn xong một bữa cơm, mọi người liền rối rít đứng dậy cáo từ.

Hiên Viên Vô Thương lại lên tiếng giữ lại: "Các vị đại nhân cơm nước xong liền tùy ý đi dạo đi. Buổi tối con trai của bổn vương muốn bắt đồ vật đoán tương lai, mời các vị ở lại cổ động!"

Hả? Không phải lúc một tuổi mới bắt sao? Hiện tại mới một tháng, gấp làm gì? Tất cả mọi người có chút kỳ quái.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng rất im lặng nhìn hắn. Không có lầm chứ? Còn nhỏ như vậy, bắt đồ vật đoán tương lai gì chứ? Muốn bắt cũng bắt không được đâu?

Hiên Viên Vô Thương nghĩ là vấn đề bắt đồ vật được giải quyết, sau này sẽ không cần làm yến tiệc một tuổi, không cần lại mời những người Gia Luật Trục Nguyên này tới nữa!

"Ha ha, một khi đã như vậy, chúng ta sẽ nán lại một chút. . . . . ."

. . . . . .

Hậu viện, Hiên Viên Ngạo ngơ ngác nhìn cả vườn cảnh xuân này. Lúc trước, nàng cũng đã tự xưng là "Bổn vương phi" rồi, chỉ là khi đó nàng là vương phi của hắn!

Hôm nay, hoàng thúc giúp nàng ném công chúa ra ngoài, nàng có còn nhớ rõ ban đầu nàng đáng thương, khóc đến rối tinh rối mù, để cho mình giúp nàng ném Nhị hoàng tẩu ra ngoài không?

Phồn hoa kết thúc, người và vật không còn. . . . . .

Hắn thật lòng hi vọng nàng hạnh phúc, nhưng lúc nhìn nàng hạnh phúc, trái tim đau như bị kim châm vậy. Vốn cho là mình đã buông tay, ít nhất lúc nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây, đã không còn đau đớn như vậy.

Nhưng cho dù là vết thương đã kết vảy, chỉ cần khẽ đụng vào, cũng sẽ lập tức nứt ra, máu tươi đầm đìa!

"Hiên Viên Ngạo!" Sau lưng vang lên giọng nói của nàng.

Quay đầu, mắt lạnh dính vào chút ấm áp: "Làm sao nàng cũng đến hậu viện rồi?"

"Gọi hoàng thẩm!" Mỗ nữ hung dữ nghiêm mặt lại nhìn hắn.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, gân xanh trên trán mơ hồ đập liên tục, cắn răng mở miệng: "Hoàng thẩm!" Nữ nhân đáng chết này, hình như không làm hắn nổi giận, nàng sẽ cảm thấy cả người khó chịu!

Tâm lý mỗ nữ thay đổi, lấy được thỏa mãn cực lớn, cười hì hì mở miệng: "Biết không? Lúc ta còn làm tam vương phi, vốn nghĩ tới Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt, còn có Thương Thương. Rốt cuộc chọn ai mới tốt, chính là một câu nói của hoàng thúc ngươi, đã ảnh hưởng thật sâu đến ta!"

"Một câu nào?" Hắn còn nhớ rõ nữ nhân kia hôm đó nổi điên, ở bên trong phòng nói gì mà đệ nhất hoàng hậu, bao nhiêu nam tử chờ nàng tới giải cứu, nàng không biết chọn ai kia mà, sau lại làm sao liền chọn hoàng thúc chứ?

"Là bởi vì Thương Thương nói với ta, ta gả cho hắn, đồ con heo là ngươi khi nhìn thấy ta sẽ phải rất cung kính kêu một tiếng hoàng thẩm! Ha ha. . . . . . Như vậy ta thành trưởng bối của ngươi rồi, cho nên ta do dự rất lâu, sau đó đồng ý!" Hiên tại nhớ tới mình năm đó, cũng quả thật cảm thấy có chút ngây thơ.

Khóe miệng giật giật, nhìn bộ dáng nàng cười đến hả hê. Đáy lòng mơ hồ có chút bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, lạnh lùng mở miệng: "Sau này đừng gọi bổn vương là heo nữa!"

"Khụ khụ. . . . . . Được! Chỉ là Hiên Viên Ngạo, ngươi thật bị bệnh thương hàn sao? Thế nào không nhìn ra một chút bệnh tật vậy?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút hoài nghi nhìn hắn.

Sắc mặt lập tức cứng đờ, hơi ho khan một tiếng: "Không bệnh thì bổn vương mang theo cái mũ này làm gì?"

Đúng vậy, không bệnh hắn mang theo cái mũ đó làm gì? "Thương Thương, chàng đã đến rồi?" Nàng nhìn phía sau hắn mở miệng.

Hoàng thúc tới sao? Tại sao hắn không cảm thấy hơi thở? Có chút kinh ngạc quay đầu, ngay sau đó cảm thấy trên đầu chợt nhẹ. . . . . .

Đầu tóc bạch kim bỗng rơi xuống. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.