Ép Khô Nam Phụ

Quyển 2 – Chương 13: Vẫn nên tiếp tục khảo sát thì hơn [Hoàn]




Editor: Dương Gia Uy Vũ

☘🔅☘🔅☘🔅☘🔅☘🔅☘🔅☘

“Thần Dung… Ta muốn tắm gội, trên người khó chịu quá…” Mộc Khanh Khanh nhìn trên mặt hắn có vẻ thoả mãn sung sướng, nhẹ nhàng mở miệng nói.

Thần Dung phỏng chừng thể xác và tinh thần đã thật sự thông thuận, gật đầu “Ừm” một tiếng.

Trong lòng Mộc Khanh Khanh vui đến hỏng rồi, còn phải nói sao! Tiểu Dung Tử nhà cô sao có thể trở thành biến thái muốn giam cầm tự do của cô được chứ, nhất định là do muốn chơi tình thú trừng phạt gì đó mới dùng xích sắt khóa cô thôi, mặc dù ba ngày nay tra tấn cô đến eo mỏi lưng đau, nhưng hiện giờ có thể làm hắn nguôi giận, cũng rất đáng giá!

Nụ cười của cô khi thấy động tác tiếp theo của Thần Dung thì đã biến mất, hắn… Hắn hắn hắn quả thực chính là một tên biến thái!

Bốn dây xích thật dài kia rõ ràng vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hắn chỉ khảy vài cái đơn giản, vậy mà lại thần kỳ tách ra! Nhưng cổ tay và mắt cá chân cô vẫn bị xiềng xích tinh tế kia trói lấy! Linh lực của cô vẫn bị phong ấn!

“Ha ha, chàng, chàng chuẩn bị thật chu toàn.” Khóe miệng Mộc Khanh Khanh run rẩy, cô thật sự rất bội phục Thần Dung, bốn năm qua chắn chắn hắn đã dùng để chuyên môn nghiên cứu các loại đạo cụ, thuật trong phòng đáng xấu hổ!

“Do nàng trở về quá muộn, thời gian nhàn rỗi thật sự rất nhàm chán.” Ý tại ngôn ngoại, nếu cô trở về sớm, hắn sẽ không có cơ hội chuẩn bị.

Mộc Khanh Khanh nghẹn lời, nhìn biểu cảm hờ hững cô đơn của Thần Dung, trong lòng lại bắt đầu áy náy đau đớn, tính ra, cô đã khiến Thần Dung đợi cô tổng cộng hai mươi bốn năm, mặc dù hai mươi bốn năm ở Tu Chân giới cũng không phải là lâu, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Tiểu Dung Tử của cô mới mười bốn tuổi đã phải một thân một mình ứng phó với thị thị phi phi ở Ma giới, Mộc Khanh Khanh chỉ cảm thấy cho dù hắn có lăn lộn mình như thế nào cô cũng có thể nhẫn nhịn được.

“Sao lại không nói gì? Là cảm thấy chính mình trở về đã đủ sớm rồi sao?” Thần Dung nhìn chằm chằm Mộc Khanh Khanh, trong mắt đen sóng ngầm lưu chuyển.

“…” Vấn đề này thực sự không dễ trả lời, nếu nói đúng vậy, hắn nhất định sẽ trực tiếp nhào lên nuốt chửng cô; nếu nói không phải, lại là lời nói dối, bởi vì kỳ thật cô càng muốn ở bên cạnh Tiểu Dung Tử nhuyễn nhuyễn manh manh, mà không phải tên Dung biến thái trước mắt này…

Thấy Mộc Khanh Khanh tránh né ánh mắt hắn không đáp lại, Thần Dung cười lạnh một tiếng, khí tràng quanh thân càng thêm tối tăm táo bạo.

Hắn đen mặt, để Mộc Khanh Khanh quàng tay qua cổ hắn, trực tiếp nâng đầu gối cô, bế cô lên.

Lúc đứng dậy, côn th*t của hắn cũng tự nhiên thoát ly khỏi cơ thể cô, nghe một tiếng “Ba ——” khiến Mộc Khanh Khanh mặt đỏ tai hồng, các loại chất lỏng trong cơ thể không có gì ngăn chặn, cũng tranh nhau chảy xuôi ra. Xúc cảm nhão dính dính khiến Mộc Khanh Khanh không thoải mái mà động động thân thể.

“Đừng nhúc nhích! Muốn ta vừa đi vừa thao nàng hay sao?” Thân thể cô không an phận cọ tới cọ lui, kề sát thân thể cũng đồng dạng trần trụi giống hắn, dục vọng vẫn luôn không ngừng nghỉ của hắn bị cô câu dẫn như vậy, lại bắt đầu cứng rắn đến phát đau!

Mộc Khanh Khanh: “…” Cô nhịn!

Nhưng lúc Thần Dung ôm cô vào trong bể tắm, để cô ngồi trên đùi hắn, “Phụt” một tiếng lại cắm vào trong cơ thể cô thì cô nhịn không nổi nữa!

“Thần Dung… Túng dục tổn thương người, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi…” Mộc Khanh Khanh đáng thương hề hề nhìn thân thể chằng chịt dấu hôn của cô, ngoại trừ cổ tay và mắt cá chân, còn lại không chỗ nào lành lặn!

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Động tác của Thần Dung mềm nhẹ dùng đôi tay dao động trên người cô, dáng vẻ si mê nghiêm túc kia tựa như đang nhẹ nhàng vỗ về một bảo bối trân ái, yêu thích không buông tay.

“Ta chỉ chặn lại như vậy, sẽ không động đâu.”

“…” Cô còn có thể nói cái gì đây?

Dưới tư thế sắc tình nhưng lại bình an vô sự như vậy, thân thể Mộc Khanh Khanh được Thần Dung tắm rửa sạch sẽ, lại bị một đường ôm lên giường.

Thân thể mệt mỏi đã ba ngày được thả lỏng, đầu Mộc Khanh Khanh đã sớm choáng váng, sau khi được đặt lên đệm giường đã trở nên sạch sẽ, cô lập tức quay đầu thiếp đi.

Ừm… Cô đương nhiên lại bỏ qua hình ảnh Thần Dung đã xích tứ chi cô lại một lần nữa.

Cho nên nói, khi Mộc Khanh Khanh ngủ một giấc dậy, cô nổi giận!

“Thần Dung! Tại sao chàng còn phải dùng xiềng xích khóa ta?!”

Nhìn dáng vẻ đơn thuần vô tội, lời lẽ chính đáng của nàng, Thần Dung quả thực suýt chút nữa đã cười ra tiếng, Tại sao? Tại sao! Vậy mà nàng còn hỏi hắn tại sao!

“Bởi vì ta sợ nàng lại một lần nữa biến mất bỏ lại ta! Bởi vì ta sợ lại mất đi nàng lần nữa! Bởi vì ta không bao giờ có thể tin nàng được nữa!” Hắn gầm nhẹ ra tiếng, trên gương mặt cuối cùng cũng khó nén được cố chấp điên cuồng.

Cô nghe hắn nói, đầu quả tim chua xót, “Thần Dung, ta sẽ không biến mất nữa đâu, thật đấy. Hai lần trước… hai lần trước, sẽ không xảy ra nữa, thật sự sẽ không.”

“…” Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn chằm chằm cô lặng im nửa ngày, “Ta cũng chỉ có một yêu cầu, chỉ cần nàng không rời khỏi căn phòng này, ta sẽ cho nàng mọi thứ tốt nhất trên đời.”

Mộc Khanh Khanh cứng họng không biết nói gì.

“Thần Dung, chàng không giam giữ được ta đâu, chỉ cần ta thật sự muốn rời khỏi chàng, đừng nói là xiềng xích này, cho dù mỗi ngày chàng dính bên cạnh ta, ta cũng có thể biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.” Lời nói dối dõng dạc như vậy, trong lòng Mộc Khanh Khanh tràn đầy thấp thỏm và bất an, trên mặt lại tận lực khiến mình bình tĩnh không gợn sóng.

“Cho nên, chàng muốn nói chuyện rõ ràng với ta hay không đây?”

Thần Dung sớm đã cúi đầu khi cô đang nói, khiến Mộc Khanh Khanh không thấy rõ một chút biểu cảm nào trên mặt hắn, “Được.” Thanh âm khàn khàn trầm thấp.

Mộc Khanh Khanh lặng lẽ nuốt nước miếng, hoàn toàn giấu đi bất an và chột dạ của chính mình, “Hai người chúng ta có thể giống như lúc đầu, cùng nhau đi du ngoạn khắp tam giới được không? Chỉ cần chúng ta không trở về Ma cung, ta sẽ không thể đi Luyện Hồn Cốc, càng sẽ không bước vào Luyện Hồn trì. Vậy thì chàng cũng không cần lo lắng ta sẽ biến mất nữa, hai người chúng ta còn có thể thanh nhàn vui sướng hơn rất nhiều. Được không?”

Không thể tưởng được cô sẽ đưa ra một đáp án như vậy, Thần Dung lặng lẽ thu hồi động tác tay của hắn, giương mắt nhìn về phía cô: “Vậy còn, vị trí Ma Quân thì sao?”

Trái tim đang treo lơ lửng của Mộc Khanh Khanh nghe được câu trả lời như vậy, trong lòng cũng buông xuống, từ từ mở miệng nói: “Thì ra ở trong lòng chàng ta còn không bằng một vị trí Ma Quân…”

“Không phải nàng đã nói muốn ta làm Ma Quân hay sao?” Lần này đổi lại là Thần Dung nhìn cô chằm chằm.

“Ặc, ừm… Chuyện đó, ta đột nhiên cảm thấy chỉ cần là chàng, có phải là Ma Quân hay không cũng chẳng quan trọng, bất luận có như thế nào cũng đều là tướng công tốt nhất của ta!” Vốn là muốn chất vấn tình yêu của Thần Dung xem sao, kết quả lại bị hắn phản kích, Mộc Khanh Khanh cũng hồi tưởng lại lời nói đùa của mình khi ấy, cái khó ló cái khôn, cũng coi như thành công mà cứu lại tình yêu của chính mình.

Thần Dung nhìn Mộc Khanh Khanh cười lấy lòng, sắc mặt hơi dao động, trong lòng lại ở rối rắm có nên như suy nghĩ vừa rồi làm mê choáng nàng hay không?

Một bên là có thể nhất lao vĩnh dật, nhưng sẽ khó thấy được gương mặt tươi cười của nàng nữa, một bên lại là viễn cảnh khiến người ta hoài nghi nhưng lại tốt đẹp đến mức khiến nhịn không được mà muốn thử một lần…

Vẫn nên tiếp tục khảo sát thì hơn.

Lần khảo sát này của Thần Dung, quá trình phức tạp dài lâu, đồng thời dính dán đến cả hai lĩnh vực quan trọng là tính phúc và hạnh phúc, kéo dài thời gian cả đời.

Bởi Khanh biệt, đi dứt khoát. Mộng hồn không vết tích, xuân không về. Mong Khanh Khanh, hận khó nén, trăm thương ngàn nhớ tìm mùi hương. Lại tương phùng, nơi gió đến đêm qua, chỉ sợ là giấc mộng. Chín vạn dặm trời cao, Bắc Đẩu thiên thu, không bằng thần tiên quyến lữ, cùng say giang hồ. Phù phiếm bụi trần đều tan, cùng Khanh ẩn dật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.