Dụ Quân Hoan

Chương 74




Chuyện có nặng có nhẹ, không thể đuổi kịp Diệp Tố Huân, phía Diệp Triển Dương, cuối cùng có phải bị Diệp Bác Chinh đưa tới nơi khác giống như suy đoán của mình không, đợi lộ đề án xong xuôi, cha hắn rời khỏi đại lao, tranh thủ thời gian đến Thông Châu, xác nhận Diệp Triển Dương không có việc gì mới là chuyện cần làm trước mắt.

Sáng hôm sau, Ngu Quân Diệp vẽ xong tranh Ngọc Thạch, Trình Sâm không có ở kinh thành, Ngu Quân Diệp nhờ Diêu Nghiệp dâng lên hoàng đế, thánh tâm cực kì vui vẻ. Xế chiều hôm đó, bí mật để lộ đề thi lại bộc phát một lần nữa, chủ khảo mới bổ nhiệm - Cát Lễ - bị áp giải đến đại lao Hình bộ.

Nghe nói, Khương Lang hùng hồn phản bác trong Ngự thư phòng, rửa oan cho Cát Lễ và Ngu Diệu Sùng, bao biện rằng, cái gọi là lộ đề án thực ra là do nhóm cử tử tự đoán được đề thi. Hoàng đế tài đức sáng suốt, hạ chỉ thả Ngu Diệu Sùng và Cát Lễ ra.

Ngu Diệu Sùng rời đại lao Hình bộ lúc hoàng hôn, nếu là án oan, tước vị hầu gia và chủ khảo tự nhiên khác biệt.

Tối, Diêu Nghiệp tự thân đến nhà thăm hỏi Ngu Diệu Sùng, lúc đó đại phu vừa đi, Ngu Diệu Sùng còn nằm trên giường.

Diêu Nghiệp để Ngu Quân Diệp trực tiếp dẫn ông đến phòng Ngu Diệu Sùng.

“Diệu Sùng huynh sao lại bị bệnh? Mai huynh có thể đến trường thi không?” Diêu Nghiệp ân cần thăm hỏi.

“Không có gì đáng ngại.” Dù bò cũng phải bò tới trường thi, cái chức chủ khảo này là một giới hạn thử thách, vượt qua rồi, sau này muốn mưu gì cũng dễ hơn, Ngu Diệu Sùng gắng gượng ngồi dậy, “Đa tạ Diêu huynh trợ giúp.”

“Lần này đều là công của Trình Sâm, hậu sinh khả úy.” Diêu Nghiệp thở dài.

Ngu Diệu Sùng gật đầu phụ họa, trong lòng có chút băn khoăn, lúc trước ở trong lao, nghĩ tới vì tham luyến mỹ sắc Diệp Dương thị làm mất đi sự hỗ trợ của Trình gia, hối hận khôn nguôi. Nhớ tới hôm qua tự tay viết hôn thư của Ngu Quân Duệ và Diệp Tố Huân, giờ Diệp Dương thị là thông gia rồi, không thể tiếp tục cường chiến, lại hối nẫu ruột.

Hàn huyên vài câu, Diêu Nghiệp có chút xấu hổ mà nói: “Diệu Sùng huynh, tiểu đệ lại muốn cùng Diệu Sùng huynh kết thông gia nhi nữ.”

“Hả?” Ngu Diệu Sùng thiếu chút nữa trượt chân.

“Việc này... Diệu Sùng huynh, tuy tiểu nữ ngang bướng, nhưng lại có được sự yêu thích của Thái hậu, ai cưới nàng, tiền đồ liền vào không dứt...” Diêu Nghiệp xoa xoa tay, ra sức khoa trương khen Diêu Ý Chân. Tối qua Diêu Ý Chân về nhà, đập phá sạch đồ đạc trong khuê phòng, miệng mắng chửi không thôi, Diêu Nghiệp khuyên nhủ mãi, rồi sau mới nghe ra ý, thì ra con gái thật sự thích Ngu Quân Duệ.

Ngu Diệu Sùng im lặng nghe, không dám mở miệng hỏi muốn kết thân với nhi tử nào, lần này có thể bảo vệ mạng sống, đều nhờ Trình gia ra sức, Trình gia cứu ông là vì nể mặt Hoa Ẩn Dật, mà Hoa Ẩn Dật lại không tán thành việc Ngu Quân Diệp lấy Diêu Ý Chân. Còn con thứ đã định hôn sự xong, hôm qua bản thân đã tự tay viết hôn thư, muốn sửa đổi cũng khó.

“Ừm... Diệu Sùng huynh, huynh nghĩ hôn sự này thế nào?” Diêu Nghiệp khoa trương Diêu Ý Chân hồi lâu, thấy Ngu Diệu Sùng không tiếp lời, chỉ có thể mày dạn mặt dày hỏi thẳng.

Ngu Diệu Sùng cười khổ một cái, đáp: “Diêu huynh, thứ tử Quân Duệ của tiểu đệ đã định hôn sự với nữ nhi Diệp gia, con trai trưởng Quân Diệp...”

“Quân Duệ đã định hôn sự ư?”

Diêu Nghiệp chưa đợi Ngu Diệu Sùng nói hết câu đã hỏi một cách vội vàng, trong lòng không ngừng kêu khổ, tổ tông nhỏ Diêu Ý Chân kia vất vả mới thích một người, lại nói nàng ta cũng sắp hai mươi hai tuổi, nhìn khắp thành Giang Ninh, thậm chí toàn bộ Đại Chiêu, cũng không tìm ra người lớn tuổi như vậy còn chưa gả. Những ngày này ám chỉ không ngừng, gây áp lực, ông hận không thể đóng gói Diêu Ý Chân tặng cho người khác trong chớ mắt.

“Nhị tiểu thư thích Quân Duệ?” Ngu Diệu Sùng thẳng lưng, hơi xao lòng. Tuy Diêu Ý Chân đanh đá, nhưng ông thấy, Ngu Quân Duệ có thể chế ngự nàng ta, quan trọng nhất là, Ngu Quân Duệ thành thân với Diệp Tố Huân, Diệp Dương thị thành thông gia, mộng đẹp của mình liền thất bại.

“Diệu Sùng huynh, việc này?” Diêu Nghiệp thấy ngữ điệu Ngu Diệu Sùng thả lỏng, đầy chờ mong hỏi.

Xế chiều, lúc Ngu Quân Duệvà Ngu Quân Diệp đi đón Ngu Diệu Sùng về nhà, cũng có bẩm qua muốn tới Giang Ninh đính hôn, Ngu Diệu Sùng suy nghĩ một lúc, muốn Ngu Quân Duệ đồng ý lui hôn sự với Diệp gia, lấy Diêu Ý Chân là việc không thể, không bằng, thừa dịp hắn không ở đây, vụng trộm định hôn sự với Diêu gia.

Tính tình Diệp Tố Huân, nhìn qua thì hòa nhã, nhưng thật ra rất kiêu ngạo, nếu biết Ngu Quân Duệ và Diêu Ý Chân có hôn ước, chắc chắn sẽ không gả cho Ngu Quân Duệ, bản thân có thể lấy Diệp Dương thị ở góa... Thôi thì lui một bước, nếu Diệp Tố Huân không thả, bản thân vô vọng với Diệp Dương thị, vậy thì để con thứ lấy hai người, Ngu gia cũng thêm một lối thoát, cũng được. Chỉ là, Diêu Ý Chân phải đồng ý.

Ngu Diệu Sùng hít vào một hơi, thở dài: “Diêu huynh, tiểu đệ rất sẵn lòng kết thân với Diêu gia, chỉ là hôn sự với Diệp gia đã lập xong, lật lọng là hành vi của kẻ tiểu nhân, tuyệt không thể làm, nếu Nhị tiểu thư đồng ý chịu chút oan ức, tiểu đệ có thể để nữ nhi Diệp gia gọi nhị tiểu thư một tiếng tỷ tỷ.”

Nghĩ thật hay, nhi tử ngươi không có bất kì công danh gì, lại muốn cùng lúc có song kiều, nằm mơ! Diêu Nghiệp định mắng to, nhưng ngẫm lại, với thanh dành và tính tình của Diêu Ý Chân, không thể gả thấp, nhà phù hợp thì chẳng đồng ý lấy, thật khó làm mà.

Diêu Nghiệp nghẹn một hơi rời Ngu gia, sau khi về nhà tức tối mắng ầm lên: “Không biết điều...”

Diêu phu nhân nghe tường tận mọi chuyện, lại không tức giận, cười nói: “Lão gia, tính tình Chân Nhi khác ông, thiếp đến hỏi nó, nếu nó thật sự nhận Ngu Quân Duệ, cũng dễ xử lí, bẩm cho Thái hậu rồi để Hoàng thượng tứ hôn, chẳng lẽ Ngu gia còn có thể kháng chỉ không nghe? Muốn nữ nhi Diệp gia làm thiếp hay rời đi, quá đơn giản.”

“Xin chỉ đè ép Ngu gia? Chỉ sợ Chân Nhi mất hứng?” Diêu Nghiệp có chút bận tâm.

“Cũng chỉ có thể như thế.” Diêu phu nhân cau mày nói: “Thanh niên cùng tuổi xuất sắc, lão gia nhìn xem, trừ Trình Sâm thì là huynh đệ Ngu gia, với cái tính tình kia của Trình phu nhân, dù Trình Sâm đồng ý, thiếp còn sợ Chân Nhi bị bắt nạt ấy. Ngu Lưu thị là kế thất, trong nhà không còn gì để nói, Chân Nhi gả vào Ngu gia, cũng không sợ mẹ chồng la mắng.”

“Mẹ chồng la mắng!” Diêu Nghiệp thiếu chút nữa bật cười, thầm nghĩ nữ nhi không để người ta tức là tốt rồi, nhưng thế sự khó liệu, song điều phu nhân lo lắng cũng đúng, mặc dù Diêu Ý Chân không phải thân sinh của ông, nhưng nuôi từ bé đến lớn, cũng không khác thân sinh là mấy, dĩ nhiên hi vọng mọi chuyện Diêu Ý Chân muốn đều như ý.

Ngu Quân Duệ cũng không biết Diêu Nghiệp lại nhắc tới hôn sự, phụ thân bình an ra tù, trong nhà không còn việc gì, đêm nay sau khi Ngu Diệu Sùng trở về phòng, hắn thu dọn hành lý liền tới chỗ Diệp Dương thị, giao hành trang cho Lục La, Tử Điệp, rạng sáng hôm sau lên xe ngựa đã mướn sẵn, mang theo Diệp Dương thị và hai người Lục La, Tử Điệp lên đường.

Một đường ngày đi đêm nghỉ, may mà bệnh tình Diệp Dương thị ổn định, mặc dù không nói rõ Diệp gia xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không phát bệnh.

Cửa thành Thông Châu cao lớn đã ở trong tầm mắt, Lục La có chút bận tâm hỏi Ngu Quân Duệ: “Cô gia, Nhị phu nhân bụng dạ nham hiểm, sau khi hồi phủ nô tỳ sợ...”

“Trước khi điều tra ra tất cả, tạm thời các người ở khách điếm, đừng lộ hành tung ra ngoài.” Ngu Quân Duệ an ủi. Chắc chắn hiện giờ trong phủ đều do Diệp Trần Thị nắm giữ, ba chủ tớ Diệp Dương thị tuyệt đối không thể về Diệp phủ trước khi chưa điều tra rõ Diệp Trần thị.

Sắp xếp ba người chủ tớ Diệp Dương thị xong, Ngu Quân Duệ cũng không đến Diệp gia trực tiếp, hắn định tới hiệu buôn Diệp gia trước, xem xét tình huống.

“Hiệu buôn Chinh Viễn? Được đổi tên rồi, giờ thành hiệu buôn Chấn Hưng, đi thẳng rồi rẽ phải...”

Thậm chí ngay cả hiệu buôn cũng đã đổi tên, Diệp Trần thị không thể chờ đợi mà đưa gia sản về Thương gia như thế ư? Cũng không cân nhắc tới con mình?

Ngu Quân Duệ lấy làm lạ, dù Diệp Triển Dương thật sự không chết, trẻ con mười tuổi cũng không có tư cách thừa kế, bà ta không biết Diệp Tố Huân không phải người ngốc, Diệp Dương thị nhu nhược lại càng không cách nào gây náo động, vì sao vội vàng tới mức này?

Ngu Quân Duệ mang theo nghi vấn, đi vào hiệu buôn Diệp gia đã đổi tên.

“Không thể nào, nói cho bà biết, cửa hiệu này thuộc về Diệp gia, không liên quan tới Thương gia nhà bà.”

“Trừ phi phu nhân trực tiếp nói ra, bằng không, muốn chúng ta nói, đừng mơ.”

“Các ngươi! Diệp Bác Chinh đã chết, chính các ngươi cũng không làm buôn bán được, nếu giao ra, ta đồng ý cho các ngươi tiền lương gấp đôi...”

Người làm uể oải đứng ngoài hiệu buôn, trong phòng truyền ra tiếng tranh chấp rất lớn, Ngu Quân Duệ kéo một tấm bố che ra, tùy ý hỏi: “Lại cãi vã rồi sao?”

“Cũng không phải.” Người làm kia nghe thấy khẩu khí hắn quen quen, tưởng là khách cũ, thở dài: “Từ sau khi ông chủ qua đời, mỗi ngày đều như thế, cứ cố buộc nhóm Tần chưởng quỹ nói ra nguồn cung cấp.”

“Tần chưởng quỹ lại luôn không nói ra lai lịch nguồn cung cấp, hiệu buôn Chinh Viễn, đổi tên xong liền hết.”

“Đúng đấy, giờ thứ được bán là hàng của Thương gia, khách cũ muốn mua gấm Lưu Vân nhưng Thương gia không có, buôn bán cũng chẳng thành, thường ngày, lúc ông chủ còn, mỗi ngày đều có hơn vạn lượng bạc ra vào, từ sau khi ông đi, hàng tồn mỗi tháng ngày càng nhiều, những ngày nay, kinh doanh chỉ được có mấy trăm lượng bạc.”

“Ông chủ bị bệnh lâu như thế, sao không giao lại cho ai, để những người làm chưởng quầy không biết xử lí thế nào.” Ngu Quân Duệ tiếp tục tìm hiểu.

Người làm vừa định mở mồm nói chuyện, một người ở cạnh đó ra quát: “Thuận Tử, ngươi lại nói bậy bạ gì đó, qua bên kia làm việc đi.”

“Có cái gì mà làm, quạnh quẽ thế này, sớm gì ta cũng rời đi.” Thuận Tử nói thầm một câu, không tình nguyện rời khỏi.

“Khách quan muốn gì?” Người kia tới hỏi.

Người này chắc là người của Thương gia hoặc đứng về phía Diệp Trần thị rồi, Ngu Quân Duệ tùy ý liếc vải vóc một lượt, nhẹ nhàng lắc đầu, quay người rời đi.

Sau khi ra ngoài, Ngu Quân Duệ nhìn sắc trời một chút, sắp tới hoàng hôn, hiệu hôn chắc sắp đóng cửa, lại không muốn về khách điếm, bèn tìm một góc không gây chú ý của người khác đứng lại, lưu ý nhìn cửa lớn hiệu buôn Diệp gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.