Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 71




Lý Mặc Nhiên rời đi đã bảy tháng,, mùa thu hoạch lúa nước thứ hai đã kết thúc được một đoạn thời gian, nhưng tin tức Lý Mặc Nhiên một chút cũng
không có, điều này khiến Bạch Tiểu Mễ phiền chán trong lòng.

Nhìn khí trời ngày càng lạnh, chẳng mấy chốc là vào đông, Bạch Tiểu Mễ đứng ngồi không yên.

Ăn xong bữa sáng, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp đi tới nơi ở của Lý Ngọc Nhiên, trước đó chưa từng hỏi chuyện của Lý Mặc Nhiên, nhưng hiện giờ Bạch
Tiểu Mễ không nhịn thêm được nữa.

“Ngọc Nhiên!” Bất tri bất giác Bạch Tiểu Mễ đã ngây người ở Hắc Phong
trại hơn một năm, càng ngày càng quen thuộc nơi này, cũng càng ngày càng không rời bỏ được, một năm gieo trồng lúa nước rồi thu hoạch thành
công, Mọi người trong Hắc Phong trại cũng chưa ra ngoài đánh cướp lần
nào, Bạch Tiểu Mễ rất hài lòng với kết quả này.

“Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây? Sao không mặc quần áo dày một chút?” Nhìn thấy Bạch Tiểu Mễ đi tới, trong mắt Lý Ngọc Nhiên thoáng qua một tia
khác lạ, lập tức nhìn quần áo đơn bạc trên người Bạch Tiểu Mễ, mày nhăn
lại, giọng điệu oán trách hỏi.

“Không sao, ta không lạnh!” Nghe ra Lý Ngọc Nhiên quan tâm, trong lòng
Bạch Tiểu Mễ có chút ấm áp, thật ra ở Hắc Phong trại này, người này tiếp xúc nhiều nhất không phải là trượng phu nàng, mà là thiếu niên Lý Ngọc
Nhiên trước mắt, sau đó là Tam đương gia luôn cư xử kỳ quái với nàng.

Điều này làm Bạch Tiểu Mễ chậm rãi đem nơi này trở thành nhà của mình.

“Ừ! Đại tẩu có việc gì sao?” Lý Ngọc Nhiên gật đầu, nhưng không đồng ý
cách làm của Bạch Tiểu Mễ, xoay người vào nhà lấy ra kiện áo choàng đưa
cho Bạch Tiểu Mễ, sau đó nhìn Bạch Tiểu Mễ hỏi.

“Cảm ơn, ta đến chỉ muốn hỏi một chút, Lý Mặc Nhiên bọn họ rốt cuộc ra
sao rồi? Có tin tức gì không?” Bạch Tiểu Mễ tự nhiên lấy áo choàng,
trong mắt Bạch Tiểu Mễ, Lý Ngọc Nhiên chính là một thiếu niên chưa lớn,
một thiếu niên mười bảy tuổi nếu đặt ở hiện đại mới là học sinh trung
học, căn bản chưa có trưởng thành, nàng nào có thể có ý gì với một bạn
nhỏ kém mình bảy, tám tuổi được.

Tuy nhiên Bạch Tiểu Mễ xem nhẹ một vấn đề là bản thân nàng bây giờ còn nhỏ hơn một tuổi so với thiếu niên trước mắt.

Thấy Bạch Tiểu Mễ nhận áo choàng, trong mắt Lý Ngọc Nhiên thoáng qua một tia nhu hòa, nhưng khi nghe thấy vấn đề của nàng, sắc mặt nhất thời
trầm xuống, trên mặt hiện vẻ phức tạp, rất nhanh khôi phục lại bộ dáng
ngây ngô.

“Đại tẩu thực quan tâm Đại ca sao?” Đôi mắt trong veo nhìn Bạch Tiểu Mễ, miệng khẽ cong, tùy ý hỏi.

“Quan tâm, có lẽ là vậy! Dù sao hắn cũng coi như là trương phu của ta?
Thời gian dài không thấy đương nhiên muốn hỏi thăm một chút?” Thật ra
Bạch Tiểu Mễ cảm thấy mình thật quái dị, nàng quả thật lo lắng cho người kia, Bạch Tiểu Mễ là người thẳng thắn, đã quan tâm tất nhiên không cần
che dấu.

Bạch tiểu thư là cho rằng, bởi vì người nọ đối tốt với nàng, hiện giờ
người ta không có tin tức, đương nhiên nàng cũng không thể không có
lương tâm mà không để ý tới.

Huống chi báo thù là chuyện nguy hiểm cỡ nào, cũng không thể vì mình
không muốn làm thê tử của hắn mà muốn hắn chết bên ngoài nha?

“Xem ra Đại tẩu thực thích Đại ca?” Lý Ngọc Nhiên cười nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.

“Đừng nói bậy, ai thích đại hồ tử kia chứ! Ta chỉ muốn hỏi xem một chút
thôi?” Bạch Tiểu Mễ có chút mất tự nhiên, rất nhanh đáp trả lại, Lý Mặc
Nhiên bộ dáng như vậy, nàng không có khả năng thích hắn.

“A, Bạch Tiểu Mễ, sao cô lại ở đây?” Bạch Tiểu Mễ còn nghĩ nên nói cái
gì để tỏ vẻ mình quan tâm Lý Mặc Nhiên mà không có ý khác, bỗng thanh âm sang sảng vang lên.

“Lý Thụy Nhiên, sao ngươi lại tới đây?” Bạch Tiểu Mễ thở dài nhẹ nhõm,
quay đầu tức giận nhìn về phía người tới, mấy tháng qua Lý Thụy Nhiên
không còn trốn tránh nàng, mà vừa thấy mặt liền nói móc nàng, tựa như có cừu oán với nàng vậy.

“Ai u, Bạch Tiểu Mễ, ngươi nói thật buồn cười, đây là nơi Tứ đệ ta ở,
sao ta lại không đến được? Ngược lại, ngươi không có việc gì đến nơi của Tứ đệ ta làm gì?” Lý Thụy Nhiên nghênh ngang đi vào, thời điểm đi ngang qua Bạch Tiểu mễ còn nhân tiện liếc cái nhìn đầy khinh bỉ về phía nàng.

“Lão nương tới nơi này đương nhiên là có việc, liên quan gì đến ngươi
sao?” Bạch Tiểu Mễ tức giận nói, vốn nàng không muốn tranh cãi với tiểu
hài tử, nhưng bạn nhỏ này không phải có năng lực bình thường, bản lĩnh
nói móc thật sự khó lường, Bạch Tiểu Mễ đều nhịn không được muốn cùng
hắn cãi nhau, tuy rằng nàng biết hành động đó rất ngây thơ nhưng nàng
vẫn không thể nhịn.

Lý Ngọc Nhiên ở bên cạnh xem, trong mắt thoáng qua tia hâm mộ.

“Tam ca có việc gì sao?” Nếu hắn không lên tiếng, còn không biết hai
người có phải sẽ ầm ỹ rồi đánh nhau hay không, dù sao sự việc này vẫn
thường xuyên phát sinh, mỗi lần Tam ca đều bị Đại tẩu đánh ngã trên đất, nhưng mỗi lần gặp mặt vẫn đều như thế, thật sự là…

“Không có việc gì, nhàn rỗi nên tới đây dạo, trước kia còn có thể
thường xuyên ra ngoài đánh cướp, hiện tại vì người đến sau kia, ngay cả
lạc thú duy nhất của ta cũng không còn, thật quá chán nha!” Lý Thụy
Nhiên nói nhằm thẳng vào Bạch Tiểu Mễ, nàng không phải bùn đất mà không
biết hắn đang nói đến ai, hơn nữa nàng càng không thừa nhận bản thân
mình sai.

“Ai u, nữ nhân dã man, động một tý liền đánh người!” Lý Thụy Nhiên bị
Bạch Tiểu Mễ một cước đá bay ra ngoài, rơi trên nền đất, bộ dáng ra vẻ
bị thương rất nặng nhưng thật ra từ lúc Bạch Tiểu Mễ muốn động thủ, Lý
Thụy Nhiên đã làm tốt chuẩn bị, một cước tới liền lặng lẽ hóa giải phần
lớn lực đạo, tuy bị đánh ngã nhưng không bị thương.

Chẳng qua bụng vẫn còn chút đau.

“Đánh ngươi thì sao? Có người bại hoại như vậy không đánh để làm gì?
Muốn huynh đệ Hắc Phong trại cùng ngươi đi mạo hiểm chỉ vì bản thân cảm
thấy nhàm chán, không hề quan tâm đến người khác, ngươi là đáng đánh.”
Bạch Tiểu Mễ một chút áy náy cũng không có, thậm chí còn cảm thấy một
cước này chưa đủ.

“Thật không hiểu Đại ca coi trọng ngươi cái gì? Dã man như vậy, đợi đến
khi Đại ca trở về, ta nhất định khiến Đại ca hưu ngươi, nàng dâu như vậy ai muốn!” Lý Thụy Nhiên đỡ bụng, nhìn rất thống khổ, vẻ mặt không phục
nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.

Lời vừa nói ra, Lý Ngọc Nhiên ánh mắt hơi dời về phía nữ tử hai tay
chống nạnh, rõ ràng là một bộ dáng hung hãn, nhưng lại rất đáng yêu.

“Ái da! Tiểu tử ngươi khá lắm, tốt! Ngươi có bản lĩnh để Đại ca ngươi hưu ta ư!” Bạch Tiểu Mễ khinh thường nhìn Lý Thụy Nhiên.

Thật ra lấy sự yêu thích của Lý Mặc Nhiên với nàng, muốn hắn hưu nàng là điều không có khả năng, cho nên Bạch Tiểu Mễ thực tự tin.

“Hừ! Nữ nhân không lương tâm, nhất định là biết Đại ca bị trọng thương
mới cho rằng hắn không được, hiện tại muốn tái giá nên mới nói như vậy!
Nói cho ngươi biết, Đại ca không sao! Tái giá, muốn cũng đừng nghĩ!” Lý
Thụy Nhiên bỗng nhiên trừng lớn mặt hung tợn nhìn Bạch Tiểu Mễ nói.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta, Lý Mặc Nhiên như
thế nào?” Những lời khác Bạch Tiểu Mễ căn bản không nghe vào, bởi vì khi nghe thấy Lý Mặc Nhiên bị thương nặng, tâm nàng nhất thời đau, cố không cùng Lý Thụy Nhiên cãi nhau, lắc mình đi tới bên cạnh Lý Thụy Nhiên,
tốc độ kia khiến hắn kinh hãi không thôi, không nghĩ tới qua một năm,
tốc độ nữ tử này tựa hồ nhanh hơn so với thời điểm cùng hắn luận võ,
nàng đến cùng là làm như thế nào.

“Thế nào? Không phải ngươi muốn Đại ca hưu ngươi sao? Còn hỏi nhiều làm
gì?” Lý Thụy Nhiên đáng đánh đòn nghiêng đầu đắc ý, trong chốc lát đảo
mắt qua Tứ đệ nhà mình, trong mắt thoáng qua một tia ám sắc.

“A! Ngươi làm gì!” Bạch Tiểu Mễ nhìn tên đáng đánh đòn trước mắt, không
chút khách khí đánh một quyền vào bụng hắn, lúc này Lý Thụy Nhiên không
phòng bị, cho nên một quyền trực tiếp kia, đau cũng không ít.

“Không nói, nửa tháng nữa ngươi đừng hòng xuống giường?” Trong lòng Bạch Tiểu Mễ có chút sốt ruột, tên kia đối tốt với nàng, nàng không thể mặc
kệ.

“Tam ca đây là có chuyện gì?” Lý Ngọc Nhiên luôn tươi cười sắc mặt nhất thời thay đổi, nhanh chóng tiến lên sốt ruột hỏi.

“Tối hôm qua thu được tin tức của Nhị ca, Đại ca trọng thương hiện tại
vẫn hôn mê bất tỉnh?” Nếu không phải muốn thử cô gái này, hắn sẽ cùng
nàng đấu võ mồm sao? Xem ra hiệu quả khá tốt, như vậy Tứ đệ…

“Cái gì?” Bạch Tiểu Mễ bình tĩnh nhìn Lý Thụy Nhiên, muốn xem hắn có
phải đang đùa hay không, dù sao ngươi kia rất thích chọc ghẹo nàng,
nhưng lúc này Bạch Tiểu Mễ không hề thấy ý tứ trêu đùa trên người Lý
Thụy Nhiên, như vậy chuyện này là thật?

Trong lúc nhất thời đầu óc Bạch Tiểu Mễ trống rỗng, trên mặt xuất hiện một tia mờ mịt, lo lắng.

“Đi!” Bạch Tiểu Mễ sửng sốt một chút, lập tức kéo Lý Thụy Nhiên ra ngoài.

“Này, buông tay, ngươi muốn kéo ta đi đâu?” Lý Thụy Nhiên không nghĩ tới Bạch Tiểu Mễ sẽ phản ứng như vậy, lẽ ra phải hỏi tình huống của Đại ca
chứ?

“Lý Ngọc Nhiên, từ hôm nay trở đi, sự tình Hắc Phong trại liền giao cho
ngươi, ta cùng Lý Thụy Nhiên ra ngoài một chuyến!” Bạch Tiểu Mễ biết Lý
Thụy Nhiên võ công cao, hiện tại dưới tình huống khẩn cấp, Lý Thụy
Nhiên khó tránh thoát khỏi bàn tay của Bạch Tiểu Mễ.

“Vâng! Ngọc Nhiên biết!” Nhìn hai người vội chạy ra ngoài, trong lòng Lý Ngọc Nhiên tràn đầy phức tạp, nhưng bỗng chốc bị che khuất toàn bộ sau
sự tình Đại ca bị trọng thương, trong lòng giờ chỉ còn lo lắng và sợ
hãi.

“Ai! Còn chưa thu thập hành lý nha?” Lý Thụy Nhiên cao hứng vì Bạch Tiểu Mễ quan tâm Đại ca mình như thế, nhưng hai người chạy ra ngoài không
mang theo cái gì, chẳng lẽ muốn đói chết ở bên ngoài sao?

“A! Đúng rồi!” Nghe Lý Thụy Nhiên nói như vậy, Bạch Tiểu Mễ lập tức dắt
Lý Thụy Nhiên chạy hướng sân mình, thậm chí còn dùng tới khinh công, tốc độ kia khiến huynh đệ trên đường chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng dáng chợt lóe rồi biến mất.

Bạch Tiểu Mễ chạy vội trở về phòng, cầm ngân phiều rồi lại dắt Lý Thụy Nhiện chạy tới đại môn Hắc Phong trại.

“Ai, Bạch Tiểu Mễ ngươi điên rồi, còn chưa thu thập đồ đạc đâu?” Mặc dù
có ngân phiều, nhưng quần áo không mang theo, không có khả năng trên
đường luôn mặc một bộ quần áo chứ!

“Có tiền rồi, còn muốn thu thập cái gì nữa?” Khi nói lời này với Lý Thuy Nhiên, Bạch Tiểu Mễ đã dắt Lý Thụy Nhiên đến chuồng, lôi ra hai con
ngựa, một giao cho Lý Thụy Nhiên, một là của mình.

Hơn một năm ở đây, Bạch Tiểu Mễ đã học qua cưỡi ngựa.

Khóe miệng Lý Thụy Nhiên giật giật, lập tức không nói nên lời, bởi vì
hắn là một đại nam nhân thế nhưng lại bị một nữ tử mảnh khảnh quăng trên lưng ngưa, hắn đành phải nắm lấy cương ngựa, đi theo Bạch Tiểu Mễ rời
Hắc Phong trại.

Phải biết rằng tính tình Bạch Tiểu Mễ dễ xúc động, biết vậy khi đi qua
tìm nàng nên cầm theo gói đồ hành lý, hiện tại thì tốt rồi, cái gì cũng
không mang! Cũng may nàng còn biết mang theo tiền, nếu không, lần này
bọn họ thực sự phiền toái rồi.

Nhìn Bạch Tiểu Mễ để ý Đại ca mình như thế, Lý Thụy Nhiên vẫn rất cao hứng, nghĩ đến Tứ đệ lần này nên suy nghĩ cẩn thận thôi!

Lý Thụy Nhiên tuy rằng nhìn qua nhất thời dễ xúc động, lại lười động
não, nhưng không phải người ngốc, nên lần này hắn là cố ý đợi Bạch Tiểu
Mễ đến chỗ Tứ đệ, mới cố ý đi nói chuyện này.

Xem ra hiệu quả tốt hơn nhiều so với hắn tưởng tượng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.