Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 41: Cùng ăn bữa sáng




Lý Mặc Nhiên rất đắc ý, nương tử chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Cho nên sáng hôm sau tâm tình Lý Mặc Nhiên trở nên tốt hơn hẳn, đêm muộn hôm qua mới trở về phòng, cũng vì thế mà buổi tối không ngủ được lâu
nhưng bao nhiêu mệt mỏi đều tiêu tan hết, tinh thần trở nên sảng khoái,
đầu óc tỉnh táo.

“Nương tử muốn ăn gì? Vi phu đi chuẩn bị!” Tuy rằng Lý Mặc Nhiên rất
muốn hưởng cảm giác hai người nằm cạnh nhau ở trên giường, nhưng hắn lại không muốn để nương tử nhà mình phải chịu đói bụng.

“Gì cũng được!” Bạch Tiểu Mễ cũng phát hiện ra mình đã nhìn Lý Mặc Nhiên quá lâu, thời điểm lấy lại tinh thần trên mặt có chút mất tự nhiên, may sao giờ phút này Lý Mặc Nhiên đã rời giường mặc quần áo, nếu không Bạch Tiểu Mễ càng thêm không được tự nhiên.

“Vậy để vi phu đi trước!” Lý Mặc Nhiên sủng nịnh nhìn thoáng qua tiểu nữ nhân đang bối rối nằm trên giường, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài, có lẽ
hôm nay quan hệ của hai người đã có tiến triển rồi?

Quả nhiên không thể duy trì mãi vẻ mặt nhân nhượng được, có đôi khi cũng nên dùng một ít thủ đoạn cứng rắn, nếu không, nương tử chắc chắn sẽ
không dám đối mặt với hắn, tuy rằng lời nói ngày hôm qua có chút khó
nghe, nhưng Lý Mặc Nhiên lại cực thích kết quả sau lời nói đó.

“Phu nhân, chúng nô tì hầu hạ ngài rời giường!” Lý Mặc Nhiên đi ra ngoài không bao lâu, hai thị nữ bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, cung kính đi
đến bên giường ý muốn hầu hạ Bạch Tiểu Mễ rời giường.

“Không cần, để ta tự mình làm!” Bạch Tiểu Mễ thật sự không thích để người khác hầu hạ mình, cảm giác thật không thoải mái.

Lưu loát mặc quần áo vào, sau đó nàng tùy ý cột tóc lên, thật ra tóc
ngắn như vậy cũng không cần cột? Nhưng khi nhìn đến thị nữ đang nhìn
mình với ánh mắt quái dị, Bạch Tiểu Mễ cuối cùng vẫn cầm một sợi dây tơ
hồng cột tóc lên.

“Phu nhân, để Tiểu Nguyệt giúp ngài!” Nhìn tóc Bạch Tiểu Mễ chỉ ngắn tới bả vai, trong mắt hai thiếu nữ thoáng qua một tia khó hiểu cùng nghi
ngờ, thấy Bạch Tiểu Mễ cầm sợi dây tơ hồng lên nhưng lại không biết nàng định làm gì? Tận đến khi nàng cột tóc lên mới biết được, thì ra nàng
không có ý định bới tóc, nhưng điều này sao có thể được? Nếu để Đại
đương gia biết được, lại trách các nàng hầu hạ phu nhân không chu đáo!

“Không cần, như vậy rất tốt!” Tóc ngắn như vậy, muốn bới tóc cũng có chút khó, nàng không muốn khó xử mấy nàng này.

“Nhưng là......” Hai thị nữ do dự, nếu chờ đến khi Đại đương gia trở lại thì làm sao bây giờ? Các nàng đã ở sơn trại này rất lâu rồi, đều chỉ
dám nhìn Đại đương gia từ phía xa, bộ dáng hung hãn kia khiến các nàng
phi thường sợ hãi.

“Không có việc gì, chờ một chút khi Đại đương gia trở lại ta sẽ nói với
hắn!” Bạch Tiểu Mễ nhận thấy hai tiểu nữ tử tâm thần bất an, biết các
nàng hẳn là lo lắng Lý Mặc Nhiên khiển trách nên nàng mới nói như vậy.

“Dạ!” Lúc này hai tiểu nữ tử mới trầm tĩnh lại.

Bạch Tiểu Mễ rất nhanh rửa mặt xong, mà Lý Mặc Nhiên ở một nơi khác cũng đã xong xuôi, sau đó trở lại phòng hai người, thời điểm trở về, đi phía sau còn có hai người, đều là bộ dáng thiếu niên, hẳn là sơn tặc trong
sơn trại.

Lý Mặc Nhiên tiến vào nhìn thấy tóc tai nương tử vẫn loạn như cũ, mày
hơi hơi nhíu, ánh mắt có chút lạnh nhìn về phía hai tiểu nữ tử đang
đứng, hai thị nữ cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Đại đương gia,
hai người sợ hãi run run, mặt nhất thời biến sắc.

“Ngươi nhìn nữ nhân khác làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nạp thiếp?” Rõ ràng biết Lý Mặc Nhiên đang buồn bực cái gì? Nhưng Bạch Tiểu Mễ vẫn vẻ mặt
dí dỏm nói đùa.

“Nương tử! Vi phu nào có!” Lý Mặc Nhiên dừng một chút, nhất thời có chút khẩn trương nhìn về phía nương tử, nhưng nhìn thấy ánh mắt trêu chọc
của nương tử, biết nương tử là cố ý, hắn mới yên tâm lại.

Hai tiểu sơn tặc thấy bộ dáng quẫn bách của Đại đương gia nhà mình, hé
miệng nén cười, sau đó đem bữa sáng đặt lên bàn nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không đi nhanh, hai người bọn họ lo lắng sẽ không nhịn được mà cười to, dù sao Đại đương gia uy phong lẫm liệt của bọn họ chưa từng chịu
nghẹn khuất như vậy, may mắn hôm nay chính bọn hắn lại được đưa bữa sáng tới, biểu cảm này của Đại đương gia đúng là trăm năm khó gặp đấy!

“Vậy ngươi nhìn người ta như vậy làm gì?” Bạch Tiểu Mễ ngồi xuống cạnh
bàn, vẫy tay bảo hai thị nữ rời đi, thị nữ có chút không yên tâm không
dám rời đi, lặng lẽ nhìn về phía Đại đương gia.

“Đi xuống đi!” Thấy biểu cảm ủy khuất trên vẻ mặt của nương tử đang nhìn mình như nói “Ngươi xem người ta đâu có nghe lời ta”, Lý Mặc Nhiên lạnh lùng vẫy tay, xem ra nương tử ở trong sơn trại vẫn không được coi
trọng, hắn muốn tìm thời gian chứng minh thân phận của nương tử với
người trong sơn trại, hắn cưới nàng về không phải để trang trí.

Hai tiểu thị nữ nhanh chóng rời khỏi phòng, tốc độ cực nhanh như chạy
trối chết, dường như phía sau đang có mãnh thú đuổi theo vậy.

“Là ta không muốn các nàng hầu hạ, ngươi đừng trách hai nàng ấy!” Biểu
cảm lạnh lùng trên mặt Lý Mặc Nhiên vừa rồi, Bạch Tiểu Mễ đương nhiên là thấy được, nàng cũng không muốn vì mình mà hai nữ nhân kia phải chịu
phạt.

“Ừ!” Đã là yêu cầu của nương tử, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Nương tử, nàng ăn cái này đi!” Thái độ của nương tử với hắn rõ ràng đã
được cải thiện, Lý Mặc Nhiên tâm trạng vui vẻ, ân cần gắp rau cho nương
tử.

“Đúng rồi, sau khi ăn xong ta tìm chỗ nào đi dạo được không?” Bạch Tiểu
Mễ không cự tuyệt hành động thân mật của Lý Mặc Nhiên mà vẫn nói lên
quyết định sau đó của nàng.

Hiện tại đã không còn cách nào rời khỏi sơn trại, Bạch Tiểu Mễ muốn tìm một việc gì đó để làm, nhưng làm cái gì bây giờ?

Nàng không muốn như các nữ tử bình thường khác chỉ ngồi trong phòng thêu hoa, nàng muốn quay về nghề chính của nàng, nông nghiệp! Khoảng thời
gian trước ở trong sơn trại Bạch Tiểu Mễ đã xem qua, địa phương này quả
thật thích hợp để trồng mấy cây ăn quả, lúc đó bởi vì muốn rời đi cho
nên không nghĩ sẽ thực hiện, trải qua lần này, nghĩ muốn chạy trốn hiển
nhiên càng khó, cho nên Bạch Tiểu Mễ muốn chân chính khảo sát địa chất
của khối đất kia.

Bạch Tiểu Mễ thật không ngờ, mấy ý tưởng bước đầu này của nàng, đã khiến sơn trại thay đổi hoàn toàn thành một diện mạo mới, đương nhiên những
việc này là nói về sau.

“Đương nhiên, chỉ cần là ở bên trong sơn trại, nương tử muốn đi đâu thì đi? Nếu nương tử muốn rời sơn trại, vi phu sẽ đi cùng nàng!” Đã để tâm
tới nàng, như vậy Lý Mặc Nhiên đã nghĩ cho nàng thứ tốt nhất, bao gồm tự do, nhưng tự do này không bao gồm rời xa hắn.

“Được!” Bạch Tiểu Mễ tự nhiên hiểu Lý Mặc Nhiên đối với nàng rất tốt,
nhưng nàng đối với hắn không có tình yêu! Về sau nếu bản thân mình không thể chấp nhân được hắn, nàng nên làm sao bây giờ?

Quên đi, hiện tại mọi việc trước mắt đều rất tốt không phải sao?

Hai người ăn xong bữa sáng, ra khỏi phòng, rồi đi hướng lên núi.

“Ngươi không bận việc gì sao?” Bạch Tiểu Mễ thấy Lý Mặc Nhiên luôn đi bên cạnh mình, có chút kỳ quái nhìn về phía hắn.

“Không phải vi phu đang bồi nương tử sao?” Lý Mặc Nhiên cười khanh khách nói.

“Nhìn bộ dáng ngươi thành thật thế kia, không nghĩ tới miệng lưỡi lại trơn tru như vậy!” Bạch Tiểu Mễ cười nói.

“Vi phu nào có miệng lưỡi trơn tru, đây chính là lời thật lòng của vi
phu!” Lý Mặc Nhiên nhìn nương tử xinh đẹp, tâm động liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nương tử, tay nhỏ ban đầu hơi cứng một chút, sau đó dần
thả lỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.