Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi

Chương 12: 12: Biến Cố




Hoa Diên hiện tại không còn là một thiên kim tướng phủ thiên chân ngu dốt, nàng đã trãi qua một đời người, hiện tại được trọng sinh vào thời điểm chín tuổi.Nhìn thấy dáng vẻ phúc hậu nghịch ngợm của Hoa Diên, Hoa Nguyệt Phỉ buông bỏ dần ánh mắt đề phòng.Đúng vậy, Hoa Diên là một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đến lớn được phủng trong lòng bàn tay, sao lại tâm kế sao lại có thể so với mình được? Bất quá Hoa Diên mệnh tốt quá thôi.Sẽ nhanh thôi, những thứ Hoa Diên đã đoạt mất của nàng ta, Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta sẽ từng cái từng cái một đòi lại cho bằng hết.Ánh mắt Hoa Nguyệt Phỉ thoáng lên một tia ngoan độc, nhưng rất nhanh liền biến mất.“ Tâm ý muội muội, nếu tỷ từ chối thì thật không tốt, sau này có thứ gì tốt tỷ đều tặng cho muội muội một phần, chúng ta tỷ muội một lòng, mặc cho người khác có nói như thế nào thì cũng không thay đổi được, muội muội, ngươi nói có phải không?” Mang theo vài phần thăm dò, Hoa Nguyệt Phỉ nhìn Hoa Diên cười nói.Hoa Diên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều, tràn đầy tán đồng nói: “ Đó là đương nhiên, tỷ tỷ đối tốt với muội, muội sẽ đối tốt với tỷ tỷ gấp trăm gấp ngàn lần, Hoa Diên chính là người ân oán phân minh, tỷ tỷ nếu không tin cứ chờ xem.” Đối với người ngoài, những lời Hoa Diên vừa nói với Hoa Nguyệt Phỉ chính là chứng minh tấm lòng của nàng dành cho Hoa Nguyệt Phỉ, nhưng với Hoa Diên thì nó có một tầng ý nghĩa khác.“Tỷ tỷ đương nhiên tin tưởng muội muội.

Bất quá…… Muội muội, ngươi có nghe được những tin đồn gây bất lợi cho tỷ không?” Chẳng lẽ việc này thật sự cùng Hoa Diên không có quan hệ? Đáy mắt Hoa Nguyệt Phỉ hiện lên một tia quỷ dị, trong lòng có chút suy tính.“Tin đồn? Tin đồn gì?” Sắc mặt Hoa Diên đầy ngơ ngác, bộ dáng không biết gì hết.“Chính là…… Ai! Không có gì.

Muội muội thân mình không khoẻ vẫn là về nghỉ ngơi sớm chút đi.

Canh giờ không còn sớm, tỷ tỷ muốn đi Phật đường tụng kinh lễ Phật, nếu đến trễ là đối Phật Tổ bất kính, tổ mẫu sẽ không cao hứng.” Hoa Nguyệt Phỉ nhìn bộ dạng ngây ngốc của Hoa Diên, lập tức tin là nàng chưa biết gì cả.Một phần vì từ trước đến nay, Hoa Diên luôn thiên chân lương thiện, mẫu thân nàng – Nguyên thị đối với nàng thập phần bảo hộ, những âm mưu bẩn thỉu ở hậu viện cũng chưa bao giờ để nàng biết được.

Thuần khiết như trang giấy trắng, Hoa Diên chắc chắn sẽ không phải là kẻ tung tin đồn để hại hãm nàng ta – Hoa Nguyệt Phỉ.“ Vậy tỷ tỷ nhanh chóng đến Phật đường đi, Tỷ tỷ nhớ thay muội hướng tổ mẫu vấn an, Đều do Diên Nhi mệnh không tốt, đại sư đều nói Diên Nhi mệnh cách cùng tổ mẫu tương khắc, khiến Diên Nhi không thể giống như tỷ tỷ vậy, thường xuyên được ở bên cạnh tổ mẫu tẫn hiếu, Diên Nhi thật sự hâm mộ tỷ tỷ nha! Tổ mẫu thương tỷ tỷ, lại không thích Diên Nhi……” Hoa Diên đầy mặt ủy khuất, khóe mắt hơi phiếm hồng.“Muội muội nghĩ nhiều rồi, tổ mẫu kỳ thật vẫn rất thương muội muội.” Đáy mắt Hoa Nguyệt Phỉ thoáng hiện lên một tia đắc ý.“ Thật sao? Vậy tỷ tỷ liền đi nhanh đi, lúc sau Diên Nhi sẽ đến thăm tỷ tỷ.” Hoa Diên đáy mắt mang theo vài phần mất mát, đem bàn tay đang bị Hoa Nguyệt Phỉ nắm nhanh chóng rút ra, sắc mặt buồn bã xoay người rời đi.Đợi đến khi Hoa Diên đã đi xa, Hoa Nguyệt Phỉ thu lại vẻ mặt tươi cười, trào phúng nhìn hộp gấm trong tay, đáy mắt mang theo hận ý nồng đậm!Hoa Diên, ngươi đây là khoe khoang cùng ta sao?Nghĩ đến Hoa Diên chẳng hề có chút lo lắng gì đến mọi sự trên đời, nghĩ đến tình cảm mình hiện tại, Hoa Nguyệt Phỉ lòng đầy hận ý cùng không cam tâm ngày càng tăng lên ….Tại sao? Cùng là thiên kim Hoa phủ, Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta mới là đích tiểu thư con vợ cả danh chính ngôn thuận, Hoa Diên chỉ là tiện nhân do vợ kế sinh ra, vì sao lại được hưởng hết vinh hoa phú quý cùng được phụ mẫu yêu thương hết lòng? Phụ thân đối với Hoa Diên không chỉ có yêu thương mà còn làm cho tất cả mọi người biết rằng Hoa phủ chỉ có Hoa Diên là đích tiểu thư duy nhất, Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta thì không ai biết đến cả, tại sao? Nàng ta không cam tâm, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của lão đại sư mà nàng ta phải cam chịu số mệnh như thế này sao? Không công bằng, thật không công bằng đối với Hoa Nguyệt Phỉ nàng ta!“Không cam tâm, ta không cam tâm một chút nào…!” lửa giận công tâm, Hoa Nguyệt Phỉ hai tròng mắt đỏ ngầu, lập tức đem hộp gấm trong tay ném xuống đất.Cùng lúc đó, bên ngoài viện của Hoa Nguyệt Phỉ có một đôi mắt nhìn thấy được toàn bộ mọi hành động của nàng ta, đôi mắt sáng đến lạ thường.Buổi trưa, tiết trời vào giữa thu.Từ chổ của Hoa Nguyệt Phỉ trở về, Hoa Diên lười biếng nằm trên giường hướng ra cửa sổ, trên tay nàng cầm một quyển y thư, trên bàn nhỏ cạnh bên có một ấm trà Bạch Cầm vừa pha, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng.“Tiểu thư… Tiểu thư… Không tốt… Đã xảy ra chuyện rồi……” Bạch Cầm bước chân dồn dập cùng hoảng loạn, làm đứt đoạn suy nghĩ của Hoa Diên, nàng buông y thư trong tay xuống, khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Cầm đang thở hổn hển.“Có chuyện gì? Sao ngươi lại hoảng loạn như vậy?” Hoa Diên mày nhíu, Bạch Cầm xưa nay trầm ổn, hiếm khi thấy nàng hoảng loạn thất thố như vậy.

Chắc chắn là đã xãy ra chuyện rất kinh thiên động địa, nếu không Bạch Cầm sẽ không hoảng loạn như thế.Chuyện kinh thiên động địa….Nàng nhíu mày hồi tưởng, kiếp trước vào thời điểm này đã xãy ra chuyện gì?Mặt nàng đột nhiên biến sắc, ánh mắt hiện lên một tia hoảng loạn, chẳng lẽ là……“ Đại ca ta đã xãy ra chuyện gì sao? Bạch Cầm, ngươi mau nói cho ta nghe.” Nàng đưa tay nắm chặt tay Bạch Cầm, vẻ mặt sợ hãi cùng nôn nóng.Kiếp trước, đại ca chết thảm là nỗi ám ảnh không thể xóa bỏ được trong lòng nàng.

Hiện tại vừa nghe Bach Cầm nói đã có chuyện xãy ra trong đầu nàng hiện lên sự việc đó trước tiên.

Nàng nhớ mãi thân ảnh một nam tử tuấn mỹ, gương mặt luôn mang theo vài phần nịch sủng tươi cười nhìn nàng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.