Đích Nữ Trọng Sinh: Nịch Sủng Tàn Vương Phi

Chương 6: 6: Quý Nữ Tranh Phong




“Nghe nói quận chúa không chỉ có cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ngâm thơ câu đối càng là thiên hạ hiếm thấy, quả xứng danh là thiên hạ đệ nhất tài nữ.

Hôm nay chúng ta đến đây du ngoạn ngắm hoa, bằng không sẵn phong cảnh hữu tình liền tổ chức một buổi thơ hội cũng là để cho mọi người có cơ hội thưởng thức tài nghệ vô song của Quận Chúa, không biết Quận Chúa nghĩ thế nào?” Lời này thoạt nghe giống như khen Vân Hinh quận chúa tài hoa hơn người, tài nghệ vô song những người tinh ý liền minh bạch, lời này ám chỉ Vân Hinh quận chúa chỉ có hư danh, nàng muốn chứng minh mình tài giỏi liền cho mọi người thưởng thức tài nghệ của mình đi.“ Lạc Mộng, ngươi đúng là hảo tỷ muội của bổn quận chúa a!” Vân Hinh quận chúa đáy mắt hiện lên một đạo lệ quang, lạnh lùng nhìn thiếu nữ vừa đưa ra ý tưởng tổ chức hội thơ kia.Người được gọi là Lạc Mộng kia, chính là thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi, đôi mắt giảo hoạt tràn ngập sức sống, khẻ nheo nheo mắt mang theo vài phần nghịch ngợm, nàng xuyên bộ váy lụa vàng nhạt nhìn càng thêm khả ái rung động lòng người.

Nghe ngữ khí của Vân Hinh quận chúa đối với nàng cũng đủ biết thân phận nàng thật không tầm thường chút nào, nếu không sao Vân Hinh quận chúa có thể nhịn được người ám chỉ mình bất tài được chứ?.“Đó là đương nhiên.

Mộng nhi thích nhất Vân Hinh tỷ tỷ, ca ca thường xuyên dạy dỗ Mộng nhi, nhất định phải học tập theo Vân Hinh tỷ tỷ a, tài đức vẹn toàn, dịu dàng thiện lương, hiền lương thục đức, là một hảo nữ tử.

Vân Hinh tỷ tỷ mục tiêu để Mộng nhi phấn đấu đó nha.” Lạc Mộng tươi cười không chút giả tạo, thật làm người khó phân biệt thật giả nhưng khi nghe nàng nói thì sắc mặt mọi người đều đại biến.Tài đức vẹn toàn, dịu dàng thiện lương, hiền lương thục đức…… Này……… Thật sự là đang nói Vân Hinh quận chúa sao?Trong lòng mọi người đều sớm nghĩ như vậy, bọn họ minh bạch Vân Hinh quận chúa không phải là loại người lương thiện gì, thủ đoạn rất tàn nhẫn bọn họ đều sớm nghe qua.

Bất quá chưa thấy ai dám trào phúng như vậy trước mặt Vân Hinh quận chúa, thật làm cho mọi người đều thập phần lo sợ.Khi Hoa Diên cùng Đỗ Kiều Mộc bước đến vừa đúng lúc thấy một màn như vậy, nghe thấy thanh âm đối chọi gay gắt giữa hai người, đáy mắt Hoa Diên hiện lên một hàn quang lạnh lẽo.“Tiểu uyên ương, ngươi sao vậy? Sao đột nhiên dừng lại vậy?” Hoa Diên đột ngột dừng lại khiến cho Đỗ Kiều Mộc khó hiểu liền hỏi.Hoa Diên liền thu lại hàn ý, sắc mặt không chút biến hóa, lắc đầu nói: “Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy người quen mà thôi.”Vân Hinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!Không biết kiếp này ngươi có còn như kiếp trước hay không? Vào thời điểm ta cùng cực nhất lại nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng.

Kiếp này, ta sẽ không cho ngươi có cơ hội như vậy đâu! Trong lòng Hoa Diên hận ý tuôn trào không ngừng nhắc nhở nàng gương mặt quen thuộc kia đã từng khiến nàng chật vật không thôi.“Người quen? Ý ngươi là tỷ tỷ xấu xa kia của nguơi cũng đến đây sao? Ta giúp ngươi giáo huấn nàng ta……” Đỗ Kiều Mộc thấy Hoa Nguyệt Phỉ đứng cùng với đám ngươi kia, liền cho rằng người quen trong miệng Hoa Diên chính là thấy Hoa Nguyệt Phỉ, nghĩ đến sự tình đã xãy đến cho Hoa Diên, Đỗ Kiều Mộc hừ lạnh một tiếng.Phụ thân Đỗ Kiều Mộc tuy chức quan không cao, nhưng mẫu thân nàng là muội muội của đương kim Hoàng Thượng, có cữu cữu Hoàng Thượng chống lưng, Đỗ Kiều Mộc muốn đi giao huấn Hoa Nguyệt Phỉ - một cái tang mẫu nữ tử không được sủng ái kia liền không ai dám nói gì nàng.Hoa Diên duỗi tay giữ chặt Đỗ Kiều Mộc, đáy lòng dâng lên một cổ ấm áp, nàng nói: “ Việc nhỏ này cần gì đích thân ngươi ra tay.

Cùng nàng ta so đo chẳng phải mất thân phận của ngươi sao? Huống hồ ta cũng không nghĩ rút dây động rừng, cứ để cho nàng ta đắc ý thêm chút nữa đi.” Đỗ Kiều Mộc thật tâm xem Hoa Diên là bằng hữu, sẵn sàng ra mặt bảo vệ nàng.Nhưng mà vẫn chưa tới lúc nàng thu thập Hoa Nguyệt Phỉ đâu.

Nước ấm nấu ếch xanh, nàng sẽ làm cho nàng ta từ từ cảm nhận được cái chết, nếu không sẽ có lổi với những gì bản thân mình đã trải qua sao?Hoa Diên đưa tay đặt lên ngực trái của chính mình, cảm giác lạnh băng không còn cảm nhận được nhịp đập của trái tim nàng, bởi vì nàng đâu còn trái tim đâu, để được trọng sinh nàng đã dùng tim của mình làm vật trao đổi.“ Ngươi thật lương thiện a.” Đỗ Kiều Mộc cho rằng Hoa Diên không đành lòng để nàng thu thập Hoa Nguyệt Phỉ, trợn to mắt, bĩu môi, miệng lẩm bẩm nói: “ Đích tỷ kia của ngươi cũng thật có bản lĩnh a, nàng ta như thế nào lại có quan hệ với Vân Hinh quận chúa, nếu nàng ta có tiểu tâm lợi dụng Vân Hinh quận chúa đối phó ngươi, ngươi cũng biết Vân Hinh quận chúa thật thủ đoạn tàn nhẫn a.” Nàng mãi cứ lải nhải nói Hoa Diên mềm lòng, nàng quan tâm nhất là an nguy của Hoa Diên.

Nghe Đỗ Kiều Mộc mạnh miệng nói, nơi trống rỗng lạnh băng ở ngực trái Hoa Diên bỗng có được một luồng hơi ấm.Hoa Diên không lên tiếng, nàng chăm chú nhìn Vân Hinh quận chúa cùng Lạc Mộng đối diện nhau.

Mà Vân Hinh quận chúa cùng Lạc Mộng lúc này là đối chọi gay gắt, mặc dù ngoài mặt cả hai đều cười tươi như hoa, nhưng trên người cả hai đều tản ra một cổ hàn khí lạnh lẽo, làm cho không khí xung quanh cũng hạ thấp xuống vài phần.“Quận chúa……” Nữ tử áo tím đứng bên cạnh Vân Hinh quận chúa bước lại gần, thì thầm nói nhỏ bên tai mấy câu, Vân Hinh quận chúa sắc mặt đột nhiên vui vẻ hẳn lên.“Bổn quận chúa cũng không biết Lạc Mộng muội muội lại tôn sùng bổn quận chúa như thế, thật làm bổn quận chúa thụ sủng nhược kinh.

Nếu Lạc Mộng muội muội đã gọi bổn quận chúa một tiếng tỷ tỷ, thì bổn quận chúa liền lấy thân phận tỷ tỷ nhắc nhở Lạc Mộng muội muội một câu: là nữ tử nên tỏ ra khiêm tốn, rụt rè, quá phô trương chính là hành vi phóng đãng.

Lạc Mộng muội muội thông minh như thế, liền minh bạch nỗi khổ tâm của bổn quận chúa a.” Vân Hinh quận chúa nở một nụ cười trào phúng, nhìn thấy sắc mặt Lạc Mộng bỗng nhiên tái nhợt trong lòng lại cảm thấy thoải mái thêm vài phần..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.