Địa Ngục Trần Gian

Chương 122: 122: Yêu Khí




Khí tức kh ủng bố chảy xuống từ ba nghìn thước trực tiếp ép cho tôi không thể động đậy.

Cao Thiên Vũ nhìn tôi, cười lạnh nói: "Kiến chính là kiến, dù cố gắng thế nào cũng vẫn chỉ là một con kiến mà thôi!"
Nhìn Cao Thiên Vũ, cảm giác bất lực trong lòng tôi càng tăng thêm.

Lúc này tôi đúng như lời hắn nói, chỉ là một con kiến nhỏ bé mà thôi!
Cao Thiên Vũ đã bước vào tiên thiên, hắn chỉ cần giơ tay cũng có thể đè chết tôi rồi!
Sẽ ngã xuống nơi này? Sẽ chết sao? Nhưng tôi không cam lòng chút nào! Tôi không cam lòng, không cam lòng!
Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, sao có thể chết ở đây được!
Tuy rằng đã khó chịu đến cực hạn, nhưng tôi vẫn bất lực.

Sự chênh lệch thực lực giữa hắn và tôi giống như trời cao với vực sâu vậy.

Dùng năng lực hiện tại của tôi đi đối đầu với Cao Thiên Vũ thì chỉ có con đường chết, hoàn toàn không có lối thoát!
Nếu thua, không chỉ tôi, ngay cả Long Chính sư huynh và Long Kiếm sư huynh cũng đều phải chết.

Vì sự thất bại của tôi, song tử tinh của Trương gia cũng sẽ phải chết theo.
Nhưng tôi có thể làm gì đây?
Lúc này tất cả đệ tử Huyền Môn xung quanh đều khiếp sợ, không ngờ Cao Thiên Vũ lại đột phá ngay lúc này!
"Thật đáng xấu hổ, lại ép sức mạnh của mình lại, ỷ lớn hiếp nhỏ!"
"Đúng vậy, thật đáng xấu hổ, Vĩnh Dạ các ngươi thắng mà không anh hùng!"
Đám đệ tử bên Huyền Môn bắt đầu chửi ầm lên, còn phía Vĩnh Dạ thì đắc chí.
"Có giỏi các ngươi cũng đột phá đi, không phải tên Trương Long Tâm kia mạnh lắm hả? Không phải nói là một chuỗi ba đơn giản như ăn cơm uống nước à? Không phải được xưng là bước lên cửa thiên cung như bước lên cầu thang à? Đột phá đi, đột phá lên tiên thiên đi!"
"Đúng vậy, ta thấy Huyền Môn các người chỉ biết bốc phét là giỏi, tới lúc đánh thật kẻ nào cũng như vậy cả!"
Đám đệ tử Huyền Môn và Vĩnh Dạ bắt đầu quay sang mắng chửi nhau.
Lúc này Cao Thiên Vũ đã mở mắt, nhìn bàn tay mình và khí tức xa lạ đang bốc lên trên người, khẽ nở nụ cười.
"Đây là sức mạnh của cảnh giới tiên thiên sao? Mạnh quá, mạnh quá!"
Hắn phun ra một hơi trọc khí, rồi quăng mắt nhìn kẻ đang bị mình ép cho không dám thở mạnh kia, lập tức vọt tới cạnh bóng người ấy, tung một cước đá bay người đang khốn khổ chống đỡ.
Cú đá này khiến tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình lệch khỏi vị trí, tôi hộc ra một ngụm máu đen, tầm mắt cũng bắt đầu biến thành màu đen.
"Không phải là rất mạnh sao? Không phải ngươi nói có thể đánh bại được ta sao? Đến đây nào! Ta ở đây chờ ngươi đấy!" Cao Thiên Vũ phách lối gầm lên với tôi.
Tôi nắm chặt lấy mặt đất, định đứng lên, nhưng Cao Thiên Vũ lại lao tới trước mặt, giơ chân đạp đầu tôi xuống đất: "Đến đây, ta ở đây này, tới giết ta đi! Tên phế vật!"

Tôi không thể chết được! Tôi không thể chết được! Không thể chết ở chỗ này được!
Tôi điên cuồng gào lên trong lòng, khí tức trong cơ thể không ngừng tăng lên hòng giãy thoát khỏi bàn chân của Cao Thiên Vũ.

Nhưng cho dù tôi có cố gắng thế nào, bàn chân của Cao Thiên Vũ vẫn nặng như một ngọn núi, đè chặt tôi xuống đất, khiến tôi không thể thoát ra ra.
Khí thế hùng dũng của đám đệ tử Huyền Môn lúc trước giờ đã vô cùng sa sút.

Bởi vì cảnh tượng trước mặt thật khiến người ta khiếp sợ, không ai ngờ Cao Thiên Vũ thật sự có thể đột phá tới cảnh giới tiên thiên!
"Không được, nếu cứ tiếp tục thế này ngươi chắc chắn sẽ chết.

Hơn nữa, nói thế nào đây, cho dù lúc này không chết, chắc chắn ngươi cũng thua.

Theo như lời đánh cược lúc trước, nếu thua ngươi cũng phải chết!" Lúc này Tiểu Phật Gia lo lắng nói.
Tôi giật mình, nở nụ cười chua sót: "Không ngờ ta lại chết ở nơi này, từ lúc bắt đầu ta đã thua hai lần, tất cả đều thua trong tay một người."
"Ngươi có cam lòng không?" Tiểu Phật Gia nói, mắt đỏ lên.
"Không cam lòng thì làm được gì?" Tôi nghiến răng: "Thực lực giữa ta và hắn khác biệt như vậy, ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn!"
"Còn một biện pháp nữa!" Tiểu Phật Gia nói: "Còn một biện pháp cuối cùng!"
"Biện pháp gì?" Tôi giật mình, bèn hỏi.
"Có một biện pháp có thể khiến người đột phá thẳng lên cảnh giới tiên thiên, nhưng kinh mạch của ngươi sẽ đứt hết, Vô Địch Đạo Tâm vất vả lắm mới ngưng tụ được sẽ vỡ vụn, thậm chí ngay cả tam hoa của ngươi cũng vỡ tan." Tiểu Phật Gia nói: "Nếu không phải tới nước này rồi, ta thật sự không muốn nói cho ngươi biện pháp này!"
"Biện pháp gì? Chỉ cần đánh bại được Cao Thiên Vũ, cho dù là biện pháp gì ta cũng sẽ không bỏ qua! Bởi vì nếu ta thua, ngay cả Long Chính sư huynh và Long Kiếm sư huynh cũng sẽ mất mạng!" Tôi nghiến chặt răng nói.
"Giao quyền chiếm cứ thân xác cho ta, để ta điều khiển thân thể ngươi.

Với sức chống đỡ bây giờ của cơ thể ngươi thì tối đa có thể đột phá tới cảnh giới tiên thiên, sau đó như ta nói ấy, trực tiếp biến thành kẻ tàn phế.

Thậm chí kể cả ta nếu không điều dưỡng nửa năm thì cũng không thể khôi phục lại được! Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!" Tiểu Phật Gia nói.
Tàn phế sao? Tôi tự cười giễu mình, tàn phế thì tàn phế, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, thay vì đưa cả Long Chính sư huynh và Long Kiếm sư huynh chết theo, chi bằng để tôi trở thành kẻ tàn phế, còn có thể đẩy Cao Thiên Vũ vào chỗ chết!
Tôi hít sâu một hơi: "Làm đi!"
"Được!" Tiểu Phật Gia nói: "Thả lỏng ý thức cảnh giác của ngươi xuống, giao thân thể cho ta!"
Tôi gật đầu, bắt đầu thả lỏng.

Cùng lúc đó tôi cảm thấy một khí tức vô cùng hùng mạnh bắt đầu nổi lên trong cơ thể mình, dường như có một linh hồn rất mạnh đang sống lại trong cơ thể tôi vậy.
Đây..

Chính là sức mạnh của Tiểu Phật Gia ư..
Tôi giật mình, không nhịn được hít sâu một hơi.
Cùng lúc đó, Cao Thiên Vũ cũng nhận ra điều bất thường.

Hắn nhíu mày, khẽ chỉ ngón tay ra.

Thanh kiếm đang xoay vòng trong không trung lập tức bộc phát ra chiến ý mạnh mẽ, đánh thẳng xuống phía dưới!
Ầm!
Một tiếng nổ vang kèm theo cú nổ đánh nát cả nửa võ đài!
"Chết rồi!"
"Cuối cùng đã chết rồi!"
Mấy vị chưởng môn và trụ trì đều chằm chằm nhìn trong sân.

Nhưng sắc mặt bọn họ nhanh chóng thay đổi.
"Không đúng!"
Không chỉ mấy người này, những người khác cũng cảm nhận được rõ ràng có điều không đúng.

Một khí tức không gì sánh được phóng lên cao.

Khí tức ấy tràn ngập, một thứ khí tức hung ác mãnh liệt, dường như muốn giết sạch mọi chúng sinh trong thiên hạ!
Lúc này, bụi bặm tan đi.
Trong bụi bặm, một bóng người trông cực kỳ tả tơi đang chậm rãi đứng lên.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Không ai biết đó là đôi mắt như thế nào! Tất cả những cảm xúc tiêu cực như giết chóc, hung ác, khủng khiếp đều ngưng tụ trong đôi mắt đó!
Cùng lúc đó, thiên địa khí tròn vành vạnh bắt đầu bao trùm lên bóng người kia.

Lúc này y phục rách rưới cũng đổi thành Tỏa Tử giáp màu vàng sáng rực, chân đi giày mây, chiếc áo choàng màu đen thật lớn tung bay trong gió mạnh! Đầu đội kim quan, trên kim quan là hai cọng lông vũ đỏ như máu xông thẳng lên trời.

Khí tức tiên thiên đỏ như máu từ trên người hắn bùng phát, điên cuồng trút ra ngoài.
"Đây..

Chẳng lẽ là yêu khí?"
Ầm ầm, lúc này ngay cả những đám mây trên bầu trời cũng biến thành màu đỏ như máu.
Tiểu Phật Gia nhìn tay mình, cười khẩy một tiếng: "Không ngờ cơ thể tiểu tử này cũng mạnh đấy, lại có thể khiến ta phát huy được một phần trăm năng lực.

Tuy không là gì so với lũ cẩu ở gia tộc bán thần kia, nhưng thừa sức đối phó với một tên Cao Thiên Vũ rồi!"
"Đã lâu không có cơ thể thực sự, lúc này ta phải giết lên tận trời mới được!" Tiểu Phật Gia cười to một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào Cao Thiên Vũ còn đang khiếp sợ, lạnh lùng nói: "Vừa nãy ngươi bảo ta giống một con kiến?"
Cao Thiên Vũ há miệng định nói gì đó, nhưng hắn phát hiện ra đứng trước khí thế hùng mạnh này, hắn thậm chí không nói nổi một câu rõ ràng.
"Sao có thể như vậy? Sao có thể được? Đây rốt cuộc là khí tức gì? Vì sao trước kia ta chưa từng phát hiện ra?" Con ngươi Cao Thiên Vũ co lại, bị khí tức quá mức mạnh mẽ ấy áp chế, thân thể hắn bắt đầu run rẩy.
"Yêu khí!" Lúc này thiên sư Vĩnh Dạ vốn luôn xem trò hay cũng phải khiếp sợ: "Tại sao hắn lại có yêu khí được? Chẳng qua như vậy quá tốt rồi! Trời cũng giúp ta!"
Yêu khí xộc thẳng lên trời, còn lúc này Tiểu Phật Gia lạnh lùng nhìn Cao Thiên Vũ: "Đi chết đi!"
Dứt lời, Tiểu Phật Gia khẽ chỉ ngón tay ra, Hồng Tuyết Tả Văn Tự đang lượn vòng trên không trung lập tức bộc phát ra khí tức mãnh liệt, thân kiếm to ra hơn chục lần!
"Vẫn quá yếu, chỉ sử dụng chút tiên thiên khí mà đã làm vỡ kinh mạch tiểu chu thiên rồi!" Tiểu Phật Gia giật mình, nhưng hắn lập tức vẫy Hồng Tuyết Tả Văn Tự trên không trung tới.
"Dù sao đều vỡ cả, vậy ta mặc kệ luôn!" Tiểu Phật Gia cười lớn, Hồng Tuyết Tả Văn Tự không ngừng trở nên to hơn: "Pháp Thiên Tượng Địa!"
Ầm ầm ầm!
Thân thể bắt đầu nhanh chóng to lên, chỉ giây lát đã to tới hơn mười mét.
"Kinh mạch đại chu thiên cũng vỡ rồi, thật là.."
Tiểu Phật Gia cười khẽ: "Nếu được ra một chuyến, chẳng lẽ lại chỉ giết có một người! Tất cả đều chết hết cho ta!"
Dứt lời, Sát Kiếm mạch, Quỷ kiếm mạch, Tâm Kiếm mạch, Thương Kiếm mạch, Dũng Kiếm mạch, Lôi Kiếm mạch, Phục Ma Kiếm mạch và Vô Địch Đạo Tâm đều liên tục nổ tung.
Máu tươi lập tức phun ra ngoài.
Hồng Tuyết Tả Văn Tự ở trong không trung cũng tuôn ra một thứ năng lượng đạt tới mức độ cực kỳ khủng khiếp.

Một kiếm này đã đạt tới nửa bước kim đan, nếu mà chém xuống thì hậu khó có thể tưởng tượng được!
"Chết đi!" Tiểu Phật Gia giơ tay vẽ một đường, Hồng Tuyết Tả Văn Tự lập tức chém xuống.
Ầm ầm ầm!
Cuốn theo thiên địa yêu khí khủng khiếp, Hồng Tuyết Tả Văn Tự chém một kiếm xuống trận doanh của Vĩnh Dạ.
Một kiếm này khiến tất cả đệ tử Vĩnh Dạ, bao gồm cả Cao Thiên Vũ, thấy lòng lạnh lẽo! Quá kinh khủng, một kiếm này là như thế nào đây!
Đứng trước một kiếm này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình chỉ là một con kiến nhỏ bé!
"Không ngờ Trương gia lại là nơi chứa thứ dơ bẩn, cất giấu yêu nghiệt, nếu đã như vậy Toàn Chân ta sẽ thay Trương gia thanh lý môn hộ!" Cùng lúc đó, một tiếng hô vang lên.
Một bóng người từ phía Toàn Chân bay nhanh tới.

Chính là trưởng môn của Toàn Chân, cao thủ cảnh giới kim đan, Vương Kinh Long!
Vương Kinh Long thét lớn, trực tiếp xuất hiện trước mặt Hồng Tuyết Tả Văn Tự, giơ tay ép xuống, hóa giải toàn bộ khí tức khủng khiếp kia.

Lúc này Tiểu Phật Gia thầm kêu không xong.
"Lúc này lão lỗ mũi trâu này sao lại chạy ra gây chuyện là sao! Không được, thân thể này đã không chịu được nữa rồi.

Nếu cứ tiếp tục thì tiểu tử này sẽ nổ tan xác mà chết mất!"
Tiểu Phật Gia thầm mắng lão lỗ mũi trâu làm hỏng chuyện, sau đó ý thức từ từ biến mất.

Thân thể cao mười mét kia cũng nhanh chóng tan đi, hóa thành một thân thể đầy máu tươi.

Cùng lúc đó, yêu khí ngút trời cũng tan hết.
Nếu không phải thân thể kia còn ở trên võ đài, tất cả mọi người sẽ cảm thấy chuyện này như chưa hề xảy ra!
Lúc này những vị cảnh giới tiên thiên và nửa bước kim đan vừa mới khổ tu cũng đã chạy tới bên võ đài.
Vương Kinh Long mở miệng nói: "Bản thân ta muốn biết Ngọc Dương chân nhân đang ở đâu! Ta cần hắn cho chúng ta một lời giải thích, tại sao đường đường Huyền Môn chúng ta lại có một kẻ có yêu khí ngút trời như vậy.

Đây chính là yêu đó! Chẳng lẽ Ngọc Dương chân nhân đã quên các vị thần đã khuất, quên mối thù hận giữa Huyền Môn chúng ta và yêu tộc?"
Vương Kinh Long vừa nói xong, người xung quanh đều bàn tán nhốn nháo, rốt cuộc yêu tộc là cái gì.
Lúc này Tiểu Phật Gia thầm kêu không tốt, hắn vốn cho rằng qua nhiều năm như vậy, Huyền Môn chắc chắn không biết yêu khí là gì, không ngờ lại gây ra chuyện! Thôi xong rồi, tiểu tử, tự cầu phúc cho mình nhé..
Lúc này người của Trương gia đã tập trung lại đây, một vị Thái Thượng trưởng lão ở cảnh giới nửa bước kim đan đi ra, mở miệng nói với Vương Kinh Long: "Chuyện này khá hệ trọng, kính xin Kinh Long đạo huynh đừng hắt nước bẩn, làm nhục đạo danh của Trương gia ta!"
"Làm nhục đạo danh của Trương gia ngươi? Đây rõ ràng là yêu khí, hôm nay Trương gia các ngươi phải nói rõ cho chúng ta biết, rốt cuộc kẻ này là thế nào, có phải Trương gia các ngươi cấu kết với yêu tộc, trở thành nội ứng cho yêu tộc hay không!" Vương Kinh Long gầm lên.
Lúc này trụ trì Bồ Đề môn nhìn dáng vẻ của Vương Kinh Long mà mỉm cười, vị Kinh Long huynh này không hổ là kẻ giỏi bày mưu nghĩ kế, trên thực tế quỷ mới biết yêu khí là cái gì, mọi người chỉ nghe nói qua mà thôi.

Khí tức này rất giống yêu khí, nhưng rõ ràng Trương Long Tâm này là người, nói cách khác, Vương Kinh Long hoàn toàn mượn cơ hội này để trừ bỏ Trương Long Tâm!
Kế hay!
Nghĩ tới đây, trụ trì Bồ Đề môn bèn bước lên phía trước: "Tạm thời đặt chuyện Hoa Sơn luận đạo sang một bên, nhưng chuyện yêu vật ngày hôm nay, Trương gia các người nhất định phải nói rõ với chúng ta."
"Võ Đang chúng ta tán thành!"
"Tàng Địa Phật quốc tán thành!"
"Bồ Đề môn tán thành!"
Trong giây lát, ngoài Trương gia, tất cả cao thủ cảnh giới tiên thiên, nửa bước kim đan của Huyền Môn dưới sự dẫn dắt của chưởng môn bọn họ đều hô to.
Trưởng lão Trương gia làm sao không rõ đám lão già Huyền Môn này định nhân cơ hội để tiêu diệt thiên tài kiệt xuất nhất của Trương gia mình! Nhớ tới lời chưởng môn nói lúc trước, tất cả các trưởng lão đều cắn chặt răng, không thể để người này xảy ra chuyện được!
Cho nên lúc này tuy bị bao vây, Thái Thượng trưởng lão vẫn nói: "Có phải hay không, không phải do một câu của Kinh Long huynh nói là rõ.

Mọi người ở đây chưa ai từng thấy yêu khí thật sự, vậy hãy chờ Long Tâm tỉnh lại rồi tra hỏi ắt sẽ rõ."
"Ta mặc kệ, ngươi như vậy là đang bao che.

Hôm nay nhất định phải trảm yêu trừ ma, sau đó tìm Trương gia ngươi đòi công bằng mới được!" Vương Kinh Long hét lên, bàn tay đã định vỗ xuống thanh niên tóc trắng đang ngất dưới đất.
Cùng lúc đó, thiên sư Vĩnh Dạ bỗng xuất hiện bên cạnh Vương Kinh Long, giọng nói lạnh lẽo truyền ra từ bên dưới mũ: "Ta cảm thấy hắn nói rất đúng, cho nên ngươi không được ra tay!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.