Địa Ngục Trần Gian

Chương 113: 113: Đuổi Giết




"Ngươi điên rồi sao? Long Tâm, đối phương là thất trọng thiên đấy, mặc dù chưa phải là mạnh nhất nhưng cũng là thất trọng thiên thực lực thật sự, ngay cả sư huynh Long Kiếm của ngươi còn không đánh lại, làm sao ngươi có thể nói chắc thắng được chứ!"
Lúc này, Long Chính sư huynh kéo tôi lại nói.
Trương Long Kiếm chỉ cười lạnh không nói gì thêm.
Tôi cũng không nói thêm nữa mà nhìn chằm chằm về phía người đối diện.

Lúc này tôi đã không quan tâm được nhiều như vậy, đối phương làm đại sư huynh bị thương, kinh mạch đứt hết, thù này chỉ có thể dùng máu để trả.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
Sau khi mọi người trải qua một hồi khiếp sợ thì rơi vào lặng, tất cả đều nhìn về phía tôi, bắt đầu bàn tán.
"Tên nhóc này điên rồi sao, đó chính là thất trọng thiên đấy, hắn dựa vào cái gì mà đấu với người ta!"
"Chắc là do trước đó vài ngày làm một lần được chuỗi ba nên cảm thấy mình mạnh.

Lẽ nào hắn không biết chênh lệch giữa ngũ trọng thiên và thất trọng thiên là một trời một vực sao?" Có người tiếp tục lên tiếng.
"Xem ra cũng là một người kiêu ngạo, cho rằng bản thân có tư chất hơn người, cứ để cho hắn đá phải tảng đá rắn này mới biết..."
Từng tiếng thảo luận vang lên, hầu như mọi người đều không coi trọng tôi, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ tôi chính là một tên không biết tự lượng sức mình.
Chỉ là tôi không thèm để ý tới lời của người khác nói, cứ nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc ngắn kia, trong con ngươi tràn đầy sát ý.

Hồng Tuyết Tả Văn Tự dường như cũng cảm thấy sát ý mênh mông của ta cho nên cũng điên cuồng chấn động, từng đợt sát ý từ Hồng Tuyết Tả Văn Tự tản ra.
"Thú vị, ngươi tên là gì?" Gã thanh niên tóc ngắn kia cười lạnh hỏi, trực tiếp nhảy lên trên đài, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, gã khẽ mỉm cười nhìn tôi.
"Trương Long Tâm!" Tôi thấy gã nhảy lên thì sát ý càng dâng cao.
"Vậy ngươi phải nhớ kỹ tên ta.

Ta tên Kim Chính Nguyên! Ta sẽ là người giết ngươi!" Kim Chính Nguyên cười lạnh nói tiếp: "Sinh tử chiến mà ngươi nói, ta nhận!"
Kim Chính Nguyên sao?
Ta híp mắt lại, hít sâu một hơi, kiếm khí theo nắm đấm nổi lên bốn phía.
"Tiểu tử, cẩn thận một chút, đây chính là thất trọng thiên đó.

Tuy hiện giờ thực lực của ngươi cũng bạo tăng tới ngũ trọng thiên rồi, nhưng căn cơ ngươi chưa vững, có thể không phải đối thủ của gã!" Tiểu Phật Gia lên tiếng.
"Ta muốn giết hắn!" Mắt tôi đỏ lên, sát ý vô tận bắt đầu cắn n uốt tinh thần của tôi.

Tôi nhớ tới đại sư huynh, nhớ tới sự chăm sóc của huynh ấy, nhớ lại dáng vẻ lúc huynh ấy lôi tôi ra khỏi bóng tối, nhớ lại rất rất nhiều việc, nhớ tới lúc huynh ấy nhìn từng sư huynh sư đệ vượt qua mình mà buồn phiền, nhớ tới lúc huynh ấy bởi vì đan điền bị tổn thương mà bị người khác dùng nắm đấm sỉ nhục...
Đó là đại sư huynh của tôi, là người thân của tôi, tình nghĩa như tay chân vậy.

Mà kẻ trước mặt này chính người đã phế đi đại sư huynh tôi, thậm chí suýt chút nữa là gi3t chết huynh ấy!
Lúc này trong lòng ta chỉ có một chữ.
Giết!
"Thắng là được rồi, vì sao ngươi còn muốn phế sư huynh của ta!" Ta nhìn chằm chằm vào Kim Chính Nguyên hỏi.

Kim Chính Nguyên nhún vai: "Con người ta có một khuyết điểm, đó chính là không quen nhìn thấy phế vật.

Ta không thích nhìn thấy phế vật như vậy xuất hiện trước mặt ta, đối thủ của ta không thể là phế vật như vậy.

Phế vật như vậy cần phải loại bỏ, đi ra ngoài khiến mình mất mặt thêm làm gì, còn hạ thấp đẳng cấp của ta nữa!"
Lời nói của Kim Chính Nguyên khiến lòng tôi chùng xuống.

Gã luôn miệng dùng từ phế vật để chỉ đại sư huynh, người thân thiết nhất của tôi ở Trương gia!
"Ngươi nói ai là phế vật!" Ngón tay tôi nhập lại thành kiếm, Hồng Tuyết Tả Văn Tự xông về phía Kim Chính Nguyên, chỉ trong chớp mắt đã mang theo tiếng nổ vọt tới trước mặt Kim Chính Nguyên.
Keng keng!!!
Kim Chính Nguyên há miệng phun ra một thanh kiếm lập tức đánh bay Hồng Tuyết Tả Văn Tự qua một bên, sau đó gã khinh thường nói: "Ta nói sư huynh ngươi là phế vật mà ngươi cũng là phế vật.

Đấu với loại phế vật như ngươi quả thực là hạ thấp đẳng cấp của ta!"
"Đi chết đi!" Hai mắt tôi đỏ bừng, kiếm khí bên trong cơ thể điên cuồng xông ra ngoài.
Một kiếm ngang trời chấn cửu châu, giết hết kẻ nghịch ta!
Hồng Tuyết Tả Văn Tự vừa bị đánh qua một bên chợt bộc phát ra sát khí vô tận, hóa thành một sợi tơ hồng phóng về phía Kim Chính Nguyên, cùng lúc đó Sát Kiếm quyết bên trái thân kiếm cũng sáng lên.
"Đạo pháp huyền cấp thật thú vị, nhưng ở đây không chỉ có mình ngươi biết đạo pháp huyền cấp đâu!" Kim Chính Nguyên cười lạnh vung bàn tay lên, nội khí thất trọng thiên được thúc giục, khí thế trên thanh kiếm kia của hắn tăng vọt.
Ầm ầm!
Một tia chớp đột ngột đánh xuống từ không trung đập lên thanh kiếm đó, khiến cả bầu trời rực sáng.
Chỉ trong nháy mắt, Sát Kiếm quyết mang theo sấm sét đối đầu với phi kiếm.
Tôi không để ý đến điều đó, kiếm khí trong năm đường kiếm mạch lưu động, tôi chưa bao giờ có cảm giác mình mạnh mẽ như vậy, kiếm khí bắt đầu điên cuồng tiến vào Quỷ Kiếm mạch.
Hai kiếm xuất thế quỷ thần khóc, kiếm khí trăm ngàn trảm Diêm La!
Vô số Quỷ Kiếm khí tuôn ra từ đầu ngón tay tôi hóa thành quỷ ảnh giăng khắp bầu trời, kiếm khí vô cùng vô tận trong Hồng Tuyết Tả Văn Tự trong nháy mắt bao phủ toàn bộ lôi đài!
Mà Hồng Tuyết Tả Văn Tự vốn bị đánh qua một bên, lúc này cũng bộc phát ra ánh sáng chói mắt, cùng lúc đó kiếm quyết thứ hai trên thân kiếm, Quỷ Kiếm quyết sáng lên!
"Ồ cũng có chút bản lĩnh, lại có thể thôi động đạo pháp mạnh mẽ như vậy.

Nhưng ngươi vẫn chỉ là một tên phế vật mà thôi!" Kim Chính Nguyên phía đối diện hét lớn một tiếng, lấy một tờ bùa từ bên hông ra, lá bùa không cần lửa mà tự bốc cháy.
"Thái trường diên sinh, đài quang sảng linh.

Đánh trừ âm quỷ, dương tinh bảo mệnh, linh nguyên không kiệt, tuổi thọ kéo dài, tà khí không vào, chân khí trường tồn.

m theo bảy phách, dương theo ba hồn, theo ta dẫn đường tấu lên ba lời, cấp cấp như lệnh, Cửu Thiên Huyền Nữ pháp lệnh!"
Gã vừa dứt lời ta đã thấy cánh tay gã trong nháy mắt biến thành màu vàng kim, trên cánh tay vàng óng hiện ra từng dấu ấn.
Những câu nói kia một câu tiếp một câu, tay gã cũng bắt đầu căng phồng kịch liệt.
"Vạn Pháp Quy Tông chú!"
Trong khoảnh khắc đó Kim Chính Nguyên hét lớn một tiếng, cánh tay sinh ra niệm lực mạnh mẽ!

"Vạn Pháp Quy Tông chú là một đạo pháp huyền cấp trung giai không hoàn chỉnh, lần này tên nhóc Trương Long Tâm xong đời rồi!" Bên Vĩnh Dạ lập tức có người hả hê nói.
"Đúng vậy, mặc dù chỉ là đạo pháp huyền cấp trung giai không hoàn chỉnh, nhưng cũng không phải là thứ mà tên nhóc này có thể chống đỡ!"
Bên phía Huyền Môn ai nấy đều im bặt, ngơ ngẩn nhìn bóng người tràn đầy sát ý đang đứng giữa sàn đấu kia.
Lần trước, hắn đã lập lên kỳ tích, lần này hắn còn có thể tạo ra một kỳ tích nữa hay không?
Mặc dù mọi người đều biết là không có khả năng, nhưng lần trước không phải cũng vậy sao.

Một người nhị trọng thiên chiến đấu liên tiếp với tam trọng thiên, tứ trọng thiên, ngũ trọng thiên.

Chuyện đó chính là một kỳ tích kinh khủng không ai làm được.
Cho nên hiện tại tuy rằng mọi người đều cảm thấy khả năng không lớn, nhưng vẫn mong chờ hắn thực sự có thể tạo ra kỳ tích một lần nữa!
Sau khi Vạn Pháp Quy Tông chú xuất hiện, khí tức của Kim Chính Nguyên tăng mạnh, nhanh chóng vượt qua Hồng Tuyết Tả Văn Tự.

Tôi cười lạnh một tiếng, ngón tay khẽ búng, sức mạnh tâm kiếm trong cơ thể phun trào, trong nháy mắt kiếm ý ngập trời ép tới phía Kim Chính Nguyên.
Ba kiếm bộc phát, trảm hồn trục phách giết nhân tâm!
Trong nháy mắt tâm kiếm xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm nhận được rõ ràng Kim Chính Nguyên bị kinh ngạc, ngơ ngẩn một chút.

Ở trong tình huống như vậy mà ngây người một chút thôi sẽ tổn hại thế nào, tất cả mọi người đều hiểu rất rõ.
Quả nhiên, Hồng Tuyết Tả Văn Tự đã bắt được kẽ hở này, liền bay về phía trước thêm ba tấc.
"Dựa vào ngươi mà muốn giết ta, còn quá sớm!" Kim Chính Nguyên có cảm giác lo lắng.

Gã bắt đầu hối hận khi bản thân nhận lời sinh tử chiến lúc nãy của tên nhóc này.

Hiện tại thì hay rồi, muốn chịu thua cũng không được.
Tại sao thực lực tên nhóc này có thể đột nhiên tăng mạnh như vậy.

Trước đó vài ngày, ngay cả một tên Huyền Không ngũ trọng thiên cũng có thể đánh tên nhóc này trọng thương, vậy mà bây giờ hắn lại có thể chèn ép được ta!
Tên này là gì vậy? Là quái vật sao?
Không thể chết được, ta không thể chết ở chỗ này được!
Ta không cam lòng, tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được.

Cho dù là chết, ta cũng phải kéo theo tên thiên tài nhà ngươi đi cùng!
Kim Chính Nguyên không cam lòng hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi bổn mạng.
"Đây là!" Có người nhận ra.
"Gã điên rồi phải không, máu tươi bổn mạng chỉ cần dùng một giọt cũng sẽ tổn thương căn cơ.

Gã điều động ra toàn bộ máu tươi bổn mạng của mình rồi thì cho dù có thắng gã cũng sẽ chết!"
"Tên nhóc Trương Long Tâm kia thực sự mạnh như vậy? Có thể ép Kim Chính Nguyên tới bước này!"
Người bên Vĩnh Dạ đều khiếp sợ kêu to.
Còn người bên Huyền Môn đều hít vào một hơi.

Một người thất trọng thiên điều động toàn bộ máu tươi của bản thân thì sức mạnh có thể đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong, thậm chí cửu trọng thiên cũng không thể coi thường một kích này!
"Ngươi rất may mắn có thể ép ta dùng ra một chiêu này.

Đã như vậy thì cùng chết đi!" Kim Chính Nguyên nhìn tôi chằm chằm, mở miệng rống to.
"Muốn chết thì tự mình chết đi, ta không có hứng thú chết cùng với ngươi!"
Nhìn khí tức của gã đột nhiên tăng vọt, tôi mím môi, ngón tay nhẹ nhàng nhúc nhích, kiếm khí trong cơ thể nhanh chóng vọt tới phía Thương Kiếm mạch.
Bốn kiếm xuất hiện bi lòng người, thế gian này đều thương tâm!
Dòng chữ của Thương Kiếm quyết hiện lên trên thân Hồng Tuyết Tả Văn Tự, kiếm khí bộc phát, không phân cao thấp với Kim Chính Nguyên, đôi bên lập tức vào thế giằng co.
"Chuyện này, sao có thể.

Rõ ràng hắn chỉ có sức mạnh của ngũ trọng thiên, hơn nữa mới lên ngũ trọng thiên có hai ngày, theo lý thuyết căn cơ của hắn không thể ổn định như thế được.

Vì sao hắn lại có được sức mạnh to lớn đến vậy!"
Cảm giác được kiếm khí kia, Kim Chính Nguyên hoàn toàn luống cuống.

Gã biết, cho dù có liều mạng thì bản thân cũng không phải đối thủ của người trước mặt.

Sớm biết như vậy thì đã không ra tay.
Sớm biết như vậy, ngày hôm qua gã sẽ không kiêu căng phế người khác như thế!
Lần này, hắn đụng phải tảng đá lớn rồi!
Nhìn hai bên giằng co không nghỉ, tôi cười lạnh.

Ngươi đã làm người khác trọng thương thì phải chuẩn bị tốt việc bị người ta trả thù.
Làm tổn thương tới người quan trọng nhất của ta, ta muốn ngươi phải chết!
Tôi khẽ cắn răng, bàn tay nắm chặt vươn về phía trước, khí tức lập tức tăng vọt.
Năm kiếm dũng mãnh chém ba quân, chiến ý ngất trời ai địch nổi!
Dũng Kiếm, xuất!
Hồng Tuyết Tả Văn Tự bộc phát ra chiến ý vô tận, chỉ chớp nhoáng, mọi vật trong trời đất đều phai mờ ảm đạm, dường như chỉ còn một thanh kiếm đó!
"Đạo pháp huyền cấp trung giai.

Tên nhóc này rốt cuộc là ai!"
"Hiện tại mới chỉ là ngũ trọng thiên thôi, nếu để cho tên nhóc này leo tới cửu trọng thiên, cho dù là Cao Thiên Vũ cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần thôi!"
"Không đúng, tên nhóc này đã tới ngũ trọng thiên nên cũng có thể thả máu tươi của bản thân ra để đạt tới bát trọng thiên đỉnh phong đối chiến với Kim Chính Nguyên, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Ta cảm thấy, chỉ cần đạt tới lục trọng thiên, tên nhóc này hoàn toàn có thể sánh vai với Cao Thiên Vũ.

Phải biết rằng, hiện tại hắn còn chưa lấy ra sát chiêu mạnh nhất đâu!"
"Đúng vậy, ngày đó khi hắn đối chiến với Huyền Không ta cũng nhìn thấy, khí tức của hắn lúc đó tăng vọt gấp hai lần, từ nhị trọng thiên mà tăng thẳng tới tam trọng thiên đỉnh phong.

Hắn vốn không phải là người, là quái vật!"
Càng ngày càng có nhiều người bị chấn động bởi một kiếm này.
Người bên Huyền Môn cũng vui mừng nắm chặt tay.
Kỳ tích, kỳ tích lại xuất hiện.
Lại là tên nhóc này, lại là hắn!
Hai chữ kỳ tích giống như chỉ dành riêng cho hắn vậy.
Hắn giống như một quái vật không biết mệt mỏi, liên tục tạo ra kỳ tích.
Nói không chừng, cuộc chiến Đại Chu Thiên lần này hắn còn có thể tiếp tục sáng tạo kỳ tích, đánh bại Cao Thiên Vũ cũng nên.
Thực lực ngũ trọng thiên đó!
Lúc này mới ở ngũ trọng thiên thôi đó!
Lẽ nào đây chính là sự chênh lệch giữa thiên tài và người phàm sao?
Hiện giờ cho dù là Diệp Kiếm Nhất cũng bị bóng người trên võ đài thu hút.

Tên nhóc này quá mạnh mẽ, thật sự là quá mạnh mẽ!
Còn bên phía Toàn Chân, Vương Chân Nhân cũng nắm chặt nắm tay, không thể để tên nhóc này thuận lợi trưởng thành.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Huyền Môn sẽ là của nhà họ Trương rồi.
Toàn Chân ta đã phải khổ cực vì cái bóng của Trương gia rồi, ngươi muốn khôi phục quang vinh của Long Hổ sơn lần nữa, đừng hòng!
Xem ra kế hoạch kia phải bắt đầu sớm thôi, hiện tại vẫn còn kịp, nếu để thêm một thời gian ngắn nữa, tên nhóc này thực sự lột xác thì cho dù là Trương gia có lẽ cũng không kiềm chế được hắn nữa!
Trương Long Kiếm vẫn luôn đứng xem dưới đài lúc này cũng kinh ngạc nhìn bóng người đầy sát ý kia, qua một lúc lâu hắn mới thở dài một hơi, vẻ kiêu ngạo trên mặt đã hoàn toàn biến mất.
"Ta, không bằng hắn!"
Trong nháy mắt Dũng Kiếm quyết nhảy vào Hồng Tuyết Tả Văn Tự không khí vốn đang ở thế giằng co không nghỉ, lập tức nghiêng về phía tôi, sắc mặt Kim Chính Nguyên bắt đầu hiện lên sự sợ hãi.
"Không, không muốn, ta còn chưa muốn chết!"
"Ta còn rất nhiều việc muốn làm, ta không thể chết được!"
"Không muốn!"
Ta căn bản không quan tâm, hừ lạnh một tiếng.
Năm kiếm hợp nhất, diệt cả quỷ thần!
Đi chết đi!
Kiếm ý cường đại kh ủng bố của Hồng Tuyết Tả Văn Tự cuốn qua một đường phá hết máu tươi bản mạng của Kim Chính Nguyên dễ như trở bàn tay, phá hết Vạn Pháp Quy Tông chú của gã, phá luôn cả Lôi Kiếm quyết! Tất cả hóa thành một luồng khí tức điên cuồng nhất mạnh mẽ nhất, nghiền qua khuôn mặt thất vọng kia của Kim Chính Nguyên.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ mạnh vang lên bốn phía, bụi mù bốc lên bao phủ cả võ đài, kiếm khí tung hoành khắp nơi, sát khí tràn ngập, nếu không phải có trận pháp do mấy vị Kim Đan cảnh liên thủ bố trí thì có lẽ một vài đệ tử tu vi thấp đã bị thương rồi.
Chỉ là tránh được bị thương, nhưng đối diện với loại khí tức mạnh như vậy những người tu vi thấp sẽ không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Gã thanh niên tóc trắng đứng trên võ đài kia là ma quỷ!
Bụi bặm tản đi, trên đài không còn lại gì, Kim Chính Nguyên bị một kiếm làm tan thành tro bụi, đến hài cốt cũng không còn.

Chàng thanh niên tóc trắng chỉ cười nhạt một tiếng, nhẹ búng ngón tay, sát ý trên người được thu lại, thanh kiếm màu đỏ vừa rồi còn tạo ra sức mạnh kh ủng bố bây giờ đã ngoan ngoãn vờn quanh, lơ lửng bên cạnh hắn.
Dường như hắn không liên quan gì đến những chuyện vừa xảy ra!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.