Địa Ngục Trần Gian

Chương 105: 105: Quỷ Kiếm




Vừa bước xuống lôi đài, tôi liền cảm thấy trước mắt tối đen, đổ sập xuống, trước khi ngất đi, chỉ cảm nhận được mình chìm vào một mùi hương thơm ngọt ngào, còn nghe thấy vô số tiếng cãi cọ.
Đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện đã ở trong phòng, những vết thương trên cơ thể đã hồi phục phần nào, mặc dù cơ thể vẫn còn rất yếu nhưng không còn đáng lo nữa, tôi cố sức chống tay ngồi dậy, liền nhìn thấy Long Linh sư tỷ đang đứng trong phòng mình, gương mặt phức tạp nhìn tôi.
Trừ Long Linh sư tỷ ra, đại sư huynh, Long Chính sư huynh cũng ở trong phòng, tôi lấy tay vỗ lên đầu mình đang đau muốn nứt ra "Đệ ngất đi bao lâu rồi."
"Không lâu." Đại sư huynh nói, có thể nhìn ra sắc mặt anh ấy có chút khó coi, nhưng nhiều hơn là sự mãn nguyện.
Lúc đó, Long Chính sư huynh nhìn tôi nói: "Đệ đó, ta không biết phải nói đệ thế nào, hiện giờ, tam hoa tụ đỉnh của đệ toàn bộ Huyền Môn đều biết rồi, điều này sẽ gây ra rất nhiều phiền phức đó."
"Nhưng đệ không thể thấy chết không cứu, tỷ ấy là sư tỷ của đệ." Tôi liếc nhìn Long Linh sư tỷ rồi nói.
Long Linh sư tỷ thở dài, lên tiếng: "Nếu như ta dự liệu được cục diện bây giờ, chi bằng chết đi, giữ cho tài năng và thực lực của đệ không bị bại lộ, đối với Trương gia mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng, so với chuyện đó, mạng sống của ta không đáng bận tâm."
"Không đúng." Tôi lắc đầu, "Bất kỳ chuyện gì cũng có cách giải quyết, nhưng người nếu như thật sự chết rồi, như vậy không còn cách gì để giải quyết được nữa."
Hơi thở của Long Linh sư tỷ như ngừng lại, sắc mặt trở nên kỳ quái.
"Tình hình nhóm chúng ta ngày hôm nay thế nào?" tôi quay đầu nhìn Long Chính sư huynh hỏi, điều tôi quan tâm nhất là chuyện này.
Long Chính sư huynh cười gằn nói: "Đối thủ không mạnh lắm, ta đều giải quyết hết rồi, nhưng như đệ nói, chuyện chính xác là có cách giải quyết, thực lực và tài năng của đệ đã bị bại lộ ra, tiếp theo, Trương gia thực sự phải dùng cách khác rồi."
"..." tôi cười khẽ, không biết phải nói gì.
"Nghe sư phụ nói, đạo tâm của đệ, bị phá rồi?" Long Chính sư huynh lúc này cũng nhìn tôi nói.
Tôi ngẩn ra, gật đầu nói: "Không sai."
"Đệ mới chỉ có đại châu thiên đã có đạo tâm, chỉ những người bước vào tiên thiên mới chạm đến được cửa đạo tâm, có người thậm chí đã đạt được đại châu thiên nhiều năm cũng không lĩnh ngộ được đạo tâm, đệ lại đã có đạo tâm..." Long Chính sư huynh cười, "Nhưng đáng tiếc, đạo tâm của đệ lại bị phá rồi, đạo tâm một khi bị phá một lần, muốn lần nữa ngưng tụ lại rất khó."
"Đệ biết." giọng của tôi cũng trầm xuống.
Long Chính sư huynh tiếp tục nhìn tôi, "Đạo tâm của đệ là gì?"
"Vô địch đạo tâm." Đã bị phá rồi tôi cũng không giấu làm gì nữa.

Loảng xoảng...
Một tiếng thủy tinh rơi vỡ vang lên, tôi quay đầu ra nhìn thì thấy tiếng đó từ phía Long Linh sư tỷ phát ra, chiếc cốc trên tay tỷ ấy đã vỡ vụn dưới đất.
"Vô địch đạo tâm..." Long Chính sư huynh thở hắt ra, "Đáng tiếc..."
Nói rồi, Long Chính sư huynh thở dài một hơi, đi ra ngoài, "Nghỉ ngơi tiếp đi, ngày mai còn phải đấu pháp nữa."
Sau khi Long Chính sư huynh đi rồi, Long Linh sư tỷ cũng như mất hồn đi ra ngoài, tôi biết hiện giờ trong lòng tỷ ấy đang nghĩ gì, tỷ ấy vì tôi phá đi đạo tâm của mình, để cứu tỷ ấy mà lộ ra thực lực, điều đó khiến cho sư tỷ cảm thấy tội lỗi, nói thật cảm giác đó, tôi cũng đã từng có, trước đây khi Giang Tiểu Thơ cứu tôi, khi Hồng Dược cứu tôi, tôi cũng có cảm giác như vậy.
"Sư tỷ..." tôi gọi Long Linh sư tỷ.
Long Linh sư tỷ bối rồi nhìn tôi, hít sâu một hơi tôi nói: "Đạo tâm bị phá rồi có thể ngưng tụ lại, thực lực bị lộ cũng có cách để giải quyết, nhưng tỷ là người thân quan trọng của đệ, nếu không còn tỷ nữa, đệ sẽ rất đau lòng, đệ hy vọng, tỷ đừng tự trách mình, thật đấy, nếu như tỷ chết đi, đệ sẽ đau khổ hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần."
Tôi vừa dứt lời, sư tỷ như bị sét đánh đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau mới mím môi cười khổ, "Đồ ngốc.".

Có gì hot? Chọt thử tra????g ⩵ ????r ù????????ruyệ????.V???? ⩵
"Đệ cũng không nói đệ thông minh." Tôi thấy Long Linh sư tỷ đã hồi phục lại, mỉm cười nói.
"Đệ vốn dĩ là đồ ngốc, ai sẽ giống đệ chứ, lẽ nào đệ đã quên ta đối xử với đệ thế nào sao?" Long Linh sư tỷ nói, "Ta vẫn luôn nói lời không hay với đệ."
"Đệ chỉ nhớ, ở thôn Dương gia, lúc gặp nguy hiểm, là tỷ bảo vệ đệ." Ánh mắt tôi kiên định, "Tỷ là sư tỷ của đệ, cũng là người thân của đệ, điều này, đệ rất chắc chắn, chúng ta đều cùng một mạch, giúp đỡ lẫn nhau không phải là điều đương nhiên sao?"
"Đồ ngốc!" Long Linh sư tỷ nghiến răng chạy ra khỏi phòng.
"Tiểu tử, không ngờ, đến lúc này ngươi còn tâm trạng đều chọc ghẹo người khác, ta dám nói, hôm nay về sư tỷ ngươi chắc chắn sẽ không ngủ được, trong đầu đều là ngươi." Lúc đó Tiểu Phật Gia ngao ngán nói.
"Đừng nói bừa, tỷ ấy là sư tỷ của ta, hơn nữa, trước đây tỷ ấy rất ghét ta, sao có thể nhớ ta được chứ." Tôi cũng cáu kỉnh nói.
"Đấy là trước đây, ngươi đúng là không hiểu lòng phụ nữ, trước đây rất ghét ngươi, tức là lúc đó trong lòng luôn ghét ngươi, trong lòng đã có ngươi rồi, giờ ngươi lại còn anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù chỉ là lên đó chịu đánh, nhưng cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân rồi, cảm giác ghét bỏ đó chuyển thành thiện cảm, nhưng rất mãnh liệt đó, tình yêu vốn là thứ không thể đơn thuần mà nói rõ ra được." Tiểu Phật Gia cười nói.
Tôi ngẩn ra, bất giác cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, mặt mũi đỏ lựng lên...

Long Linh sư tỷ lạnh lùng thật sự thích tôi sao?
Tôi vội vàng lắc đầu, vứt cái thứ suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, cô ấy là sư tỷ, hơn nữa, trong lòng tôi đã có Giang Tiểu Thơ rồi.
Lúc này đại sư huynh nhìn tôi, sau cùng thở dài, "Cẩn thận chút, biết tại sao hôm nay Ngọc Dương sư thúc không ra mặt không?"
Tôi lắc đầu, nói thật,lời nói của Vĩnh Dạ thiên sư như mắc lại trong lòng, tôi vẫn luôn nghĩ về điều đó, tại sao lúc đó, đến cứu tôi không phải là Ngọc Dương sư thúc, mà lại là Vĩnh Dạ thiên sư?
"Bởi vì, lúc ông ấy định tới cứu đệ thì bị các trưởng môn Huyền Môn khác chặn lại.

Đệ cũng nên hiểu, kim hoa mười nhánh, vốn dĩ trước nay chưa từng có, cũng có nghĩa là, thậm chí đệ có thể tạo ra một thời đại mới, giống như Trương Đạo Lăng thiên sư, Trương Quân Bảo chân nhân, Trần Đoàn lão tổ khi xưa, có thể trở thành truyền kỳ của một thế hệ, vì thế, chỉ cần đệ sống, tất cả Huyền Môn đều phải dựa vào hơi thở của đệ mà tồn tại, đó là điều bọn họ không muốn thấy, cũng là lý do tại sao bọn họ ngăn Ngọc Dương sư thúc lại." đại sư huynh nhìn tôi nói: "Ta đã sớm nói với đệ, cây cao thì bị gió quật, người ưu tú sẽ bị ganh ghét, nếu như đệ là một thiên tài giống như Diệp Kiếm Nhất, vậy còn tốt, bọn họ cùng lắm chỉ ngưỡng mộ Trương gia mà thôi, nhưng đệ hiện giờ là một sự tồn tại hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Vì thế, vì sợ hãi, bọn họ sẽ loại bỏ đệ, đổi lấy sự an tâm, đổi lại mà nói chính là, đệ không chết, bọn họ cũng không ngủ được!"
Tôi không ngờ rằng chuyện lại rơi vào cục diện như vậy, Huyền Môn hiện giờ, ngoại trừ Trương gia, toàn bộ đều có ý đối địch với tôi, thêm cả Vĩnh Dạ, có thể nói, trừ Trương gia ra tôi đã đối địch với cả thế giới!
Cảm giác đó khiến tôi không thoái mái, "Nhưng, kẻ thù chung của chúng ta không phải là Vĩnh Dạ hay sao?"
"Đó là hiện tại, nếu như trừ bỏ được Vĩnh Dạ, ai có thể đảm bảo rằng dưới sự lãnh đạo của đệ, Trương gia không chĩa mũi giáo vào bọn họ chứ? Đệ hiện giờ, tương đương với cả một thời đại, nếu đệ thực sự trưởng thành, hoàn toàn có thực lực làm điều đó, Trương gia thậm chí có thể đè đầu họ cả vài trăm năm.

Thời gian vài trăm năm, chỉ có tên của đệ Trương Long Tâm và Trương gia, còn bọn họ, chỉ có vai trò hỗ trợ không đáng kể mà thôi." Đại sư huynh nói.
Tôi ngẩn ra, hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
"Bỏ đi, thuyền tới đầu cầu ắt tự thẳng, nhưng phải nói thật, bỏ qua đại cục thì hành động của đệ khiến ta rất tán thưởng, không vì tư lợi của mình mà bàng quang đứng nhìn, lúc đó ta mới hiểu, sư phụ khi đó không hề nhìn nhầm, vì đệ đáng để đổi cả sinh mệnh." Đại sư huynh nói.
"Lúc đó đệ không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết rằng, Long Linh sư tỷ không thể chết." tôi nói.

"Vậy là đủ rồi." đại sư huynh mãn nguyện xoa đầu tôi nói: "Ngắn ngủi vài tháng, đệ đã có thể độc lập hành động, thậm chí cùng gánh vác Long Phong, bảo vệ người nhà mình, như vậy rất tốt."
Tôi cảm thấy trong lòng ấm áp, không hề cảm thấy hối hận vì đã mất đi đạo tâm.
"Được rồi, đệ nghỉ ngơi đi." Đại sư huynh nói.
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại, bắt đầu bước vào nội thị, phát hiện Vô địch đạo tâm trong đan điền, lúc đó đã hóa thành một mảnh vỡ, mặc dù kiếm khí vẫn còn, nhưng không còn mang theo dư vị vô địch nữa.
Vẫn là thiếu một điểm mấu chốt, mặc dù không hối hận, nhưng tôi vẫn cảm thấy một chút u sầu.
Lúc này Tiểu Phật Gia lên tiếng: "Cũng không biết là vận may của ngươi tốt hay xấu."
"Sao lại nói như vậy?" tôi ngẩn ra hỏi.
"Ngươi tự xem lại kiếm mạch của mình đi." Tiểu Phật Gia có phần cạn lời nói.
Tôi sững lại, bắt đầu nội thị kiếm mạch của mình, không xem thì tốt, vừa xem tôi đã hoàn toàn ngây ra, hóa ra kiếm mạch thứ hai thuộc về mạch quỷ kiếm, không biết từ lúc nào đã đả thông rồi.
"Bởi vì cạnh trạnh giữa sự sống và cái chết, ngươi hao tổn toàn bộ sức lực, sau đó cộng thêm phá vỡ mất đạo tâm, thêm cả uy lực mà tên áo trắng áp chế lên ngươi, lại đả thông quỷ kiếm mạch cho ngươi, có thể nói thế này, ngươi mất đi Vô địch đạo tâm, nhưng lạ khai mở được kiếm mạch thứ hai, trong thời gian ngắn, thực lực của ngươi chắc chắn tăng lên.

Quỷ kiếm mạch dù thế nào sau cùng cũng sẽ được đả thông, nhưng Vô địch đạo tâm mất đi rồi, muốn lần nữa có được, không phải dễ dàng." Tiểu Phật Gia thở dài."
Lúc này nói mấy thứ đó cũng vô nghĩa, lẽ nào khôi phục lại Vô địch đạo tâm là không thể sao?" tôi khẽ cười, cũng không nghĩ nhiều, lật giở kinh sinh tử hồng hoang trong đầu, tìm đến trang viết về quỷ kiếm mạch.
Nhị kiếm xuất thế quỷ thần gào khóc, kiếm khí mười vạn trảm Diêm La.
Đó là.

Quỷ kiếm!
Nếu như nói, sát kiếm là dùng kiếm của mình thêm vào sát khí, thì quỷ kiếm chính là rèn chính kiếm khí của mình thành một thanh kiếm khác, sự khủng khiếp không hề kém cạnh sát kiếm!
Tôi hít sâu, bản thân tôi, vì lần trước đi đến cõi du quỷ nên kiếm khí trong người có mang theo tử tịch khí, loại khí tử tịch này và quỷ khí của quỷ kiếm mạch hoàn toàn tương hỗ nhau, cũng có nghĩa là, quỷ kiếm của tôi trên ý nghĩa nào đó, so với quỷ kiếm được ghi chép trong vô thượng kiếm thể còn mạnh mẽ hơn!
Mặc dù tổn hại mất đạo tâm, nhưng thực lực đúng là tăng thêm, đối với người đang gấp gáp cần tăng thực lực như tôi, khai mở quỷ kiếm mạch, so với tác dụng của Vô địch đạo tâm, càng có hiệu quả hơn nhiều.
Dù gì hiện giờ tôi đã đạt đến nhị trọng thiên, tôi mơ mồ có cảm giác, tôi hiện giờ đừng nói là gặp phải tam trọng thiên, cho dù là tứ trọng thiên cũng có thể đấu một trận!

Đây đã là vượt qua hai cấp độ chiến đấu rồi!
"Đúng vậy, ta đã khai mở được quỷ kiếm mạch, tại sao không mở được thiên môn." Tôi tò mò hỏi.
"Đó là trước khi ngươi ngất đi, nếu không ngươi nghĩ tại sao ngươi lại hồi phục nhanh như vậy, trước khi ngất đi, xương cốt trong cơ thể ngươi đã gãy vỡ vài chỗ, kinh mạch và lục phủ ngũ tạng vô cùng hỗn loạn, một viên chu quả đan cũng không hồi phục nhanh như vậy được.

Hoàn toàn là vì ngươi đột phá được nhị trọng thiên, mở ra thiên môn thứ hai, khí tiên thiên tràn ngập mới khiến ngươi trong thời gian ngắn đã có thể phục hồi lại." Tiểu Phật Gia nói.
Tôi gật đầu, cũng coi như đã hiểu ra, tôi nhíu mắt lại, nhanh thôi, nhanh thôi!
Tôi bây giờ đang nhanh chóng tiến bộ, những thứ ngáng đường, tên áo trắng, sự sỉ nhục ngươi dành cho ta hôm nay, ta sẽ trả lại gấp trăm lần, nếu ngươi đã muốn giết ta, đương nhiên, đã chuẩn bị trước việc bị ta giết lại!
Ngón tay tôi động đây, nhả Hồng Tuyết tả văn tự từ trong miệng ra, sau khi khai mở quỷ kiếm mạch, trên thân Hồng Tuyết tả văn tự đã xuất hiện thay đổi, rõ ràng nhất là bên phía có chữ lại thêm một câu.
Nhị kiếm xuất thế quỷ thần gào khóc, kiếm khí mười vạn trảm Diêm La!
Sau đó chính là vốn dĩ bản thân Hồng Tuyết tả văn tự chỉ có sát ý, nhưng hiện giờ đã có thêm một luồng khí kỳ lạ bên trong, nghĩ tới thì chắc là vì khai mở quỷ kiếm mạch.
Lúc này, Hồng Tuyết cũng từ thân kiếm chui ra, tò mò nhìn hai tay hồng hào của mình, lên tiếng hỏi: "Ca ca, muội cảm thấy hiện giờ trong người tràn đầy sức lực."
Tôi nhìn Hồng Tuyết phát hiện trên cánh tay cô bé không biết từ lúc nào lại xuất hiện một vết xăm quỷ tự đẹp đẽ, còn trên cổ cô bé cũng có một chữ sát, tôi nhíu mắt, đoán rằng mỗi lần tôi khai mở được một tầng, trên người cô bé lại thêm một chữ.
Tôi đưa tay ra xoa đầu cô bé mỉm cười nói: "Được gặp lại muội thật tốt."
Gương mặt Hồng Tuyết đầy hồ nghi, không biết tại sao tôi đột nhiên lại nói như vậy.
Lúc này Hồng Dược cũng chui từ chiếc trống ra, từ sau Đông Ba thần quốc trở về, đây là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện, sau khi cô ấy chui ra, tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng của cô ấy.
Cô ấy lúc này, trông giống như người thường, nếu như không phải tôi đã biết trước cô ấy là quỷ, nhìn thoáng qua, tuyệt đối sẽ nghĩ cô ấy là người.
"Tỉnh rồi!" tôi nhìn Hồng Dược nói.
Hồng Dược gật đầu, "Trong một lúc ăn nhiều máu quá mới hồi phục lại được, ta cảm thấy, hình như ta sắp đột phá được địa cấp rồi."
Lúc này tôi mới chú ý đến, trên người Hồng Dược, không biết từ lúc nào, đã có khí tiên thiên, mặc dù còn mờ nhạt, nhưng chắc chắn có tồn tại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.