Địa Ngục Trần Gian

Chương 96: 96: Kẻ Mạnh




Mọi người đều là người Trương gia, bây giờ đại địch đang ở trước mặt, kẻ địch của chúng ta là Vĩnh Dạ, nhưng lúc này bọn họ không những không đồng tâm hiệp lực đối phó ngược lại còn châm chọc người mình, thật là quá buồn cười.

Ngay cả người cùng môn phái còn nội đấu, chưa cần nói đến những phái khác trong huyền môn đều là bằng mặt không bằng lòng.

Như thế này chuyện Vĩnh Dạ có thể nổi dậy cũng không có gì là bất ngờ.
Đại sư huynh cũng chú ý thấy tâm tình tôi không được tốt liền vỗ vai tôi một cái nói: "Suốt đường vất vả chạy tới đây chắc đệ cũng mệt rồi, ta dẫn đệ đi nghỉ ngơi."
Nói xong huynh ấy liền kéo tôi dời đi, sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng cười nhạo.
Đi xa rồi tôi mới không nhịn được mở miệng nói: "Bọn họ như vậy là ý gì, biết rõ sư huynh bị thương còn châm chọc như vậy.

Mọi người không phải đều là người Trương gia sao?"
"Cho dù là người Trương gia không phải còn chia ra Long Phong và Hổ Phong sao? Trước kia lúc ta còn là nhân tài xuất thế cũng đè ép bọn họ một chút, bây giờ đan điền ta bị tổn thương, họ bỏ đá xuống giếng cũng hợp tình hợp lý thôi." Lúc này đại sư huynh đã bớt ưu tư mở miệng cười nhẹ.
Tôi siết chặt nắm đấm.

"Đó chỉ là chuyện cỏn con, những người này căn bản không xứng là đồng môn của chúng ta!"
"Im miệng!" Lời tôi vừa nói ra khiến sắc mặt đại sư huynh lạnh xuống.

"Đệ phải nhớ kỹ, đệ là người Trương gia, chết là ma Trương gia, cho dù người khác có quá đáng thế nào chỉ cần một ngày đệ còn là người Trương gia thì không thể có loại suy nghĩ đại nghịch bất đạo này!"
"Nhưng mà.." Thấy đại sư huynh tức giận tôi cũng không nhịn được mở miệng.
"Không nhưng nhị gì cả.

Long Tâm, đệ phải nhớ kỹ, chúng ta họ Trương, cả đời này đều mang họ Trương, cho nên không thể có hai lòng, nếu như sau này có một ngày đệ đi con đường giống như tên Diệp Kiếm Nhất kia ta nhất định sẽ không tha cho đệ!" đại sư huynh lạnh giọng nói.
Tôi thở dài một cái, tôi cũng biết tính tình của đại sư huynh, huynh ấy luôn thấy thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, con người huynh ấy là như vậy, tôi cũng không nói gì, cuối cùng chỉ có thể gật đầu nói: "Đệ biết rồi."
Đại sư huynh mím môi.

"Ta không nên nặng lời với đệ như vậy, xin lỗi."
"Không sao đâu đại sư huynh." Tôi vội vàng nói, thấy đại sư huynh có vẻ buồn bã, trong lòng tôi âm thầm ra quyết định bất kể Côn Luân Chu Quả kia có quý hiếm đến mấy tôi cũng phải tìm bằng được để giúp đại sư huynh khôi phục thương thế.
Huynh ấy không đáng bị như vậy.
Một lát sau chúng tôi tới một căn phòng, bên trong phòng có hai chiếc giường, sau khi vào phòng tôi trực tiếp ngồi lên suy nghĩ về chuyện Côn Luân Chu Quả.
Lúc này đại sư huynh nói: "Chúng ta nói tiếp một chút về chuyện Hoa Sơn luận đạo đi."

Tôi gật đầu: "Được."
Đại sư huynh nói tiếp: "Chắc đệ cũng nghe tới chuyện Hoa Sơn luận đạo lúc ở Hổ Phong rồi.

Lần này lôi đài Hoa Sơn luận đạo chia thành tiểu chu thiên, đại chu thiên, tiên thiên, nửa bước kim đan và cảnh giới kim đan lâu năm."
Tôi gật đầu một cái: "Cái này đệ biết."
"Ừ, vậy nói chi tiết một chút.

Lần này Hoa Sơn luận đạo không phải độc đấu, mà là áp dụng chế độ thay phiên."
Tôi ngơ ngác: "Thay phiên?"
"Đúng.

Chính la ba người một tổ, lấy tiểu tổ làm đơn vị chiến đấu."
"Hả? Ba người cùng đánh?" Tôi nghi hoặc hỏi lại.
"Tất nhiên không phải, là từng người lên một.

Người thắng hiệp thứ nhất có thể đánh với người thứ hai của đội đối phương, nếu lần thứ hai vẫn thắng thì có thể đánh với người thứ ba cho đến khi thất bại mới tính kết quả."
Đại sư huynh nói vậy tôi mới hiểu ra liền gật đầu: "Vậy nếu như người nào có thực lực mạnh là có thể trực tiếp đánh một chuỗi ba rồi."
"Cũng có thể, nhưng tỉ lệ này rất nhỏ, nói thế nào đây, nội khí trong cơ thể mỗi người đều không thể chống đỡ liên tiếp ba trận như vậy, trừ phi là thực lực đối phương thực sự kém quá xa, nhưng lần này những người tham gia lôi đài đều là người trong huyền môn, ai nấy đều không hề kém cỏi, người Vĩnh Dạ cử ra cũng không hề thua kém, hơn nữa lần này nếu là bọn họ chủ động khiêu chiến vậy chắc hẳn chúng cũng có chiêu hiểm, người thực lực nửa bước tiên thiên trong Vĩnh Dạ sẽ không ít."
Tôi ngơ ngẩn, cũng coi như đã hiểu rõ thế cục, hít sâu một hơi nói: "Chuyện phân đội kia.."
"Ngày mai Ngọc Dương sư thúc sẽ sắp xếp.

Thật ra thì ta muốn cùng đệ và Long Linh ở một tổ, như vậy ta có thể chăm sóc hai người, ở nơi nhiều kẻ mạnh như vậy hai người lại chưa đạt tới đại chu thiên hay nửa bước tiên thiên căn bản là đối phương sẽ có ưu thế, dĩ nhiên nếu như may mắn gặp đội phía Vĩnh Dạ cũng không có nửa bước tiên thiên thì còn có thể đánh một trận."
Tôi cười khổ một tiếng: "Mọi chuyện hay là để ngày mai Ngọc Dương sư thúc quyết định đi."
"Ừ, vậy chúng ta đi nghỉ." Đại sư huynh nói.
Tôi gật đầu một cái nhưng không tiến vào trạng thái nghỉ ngơi ngay mà bắt đầu lật xem Hồng Hoang Sinh Tử kinh.

Tôi không muốn làm một con tốt thí, nếu đã tới thì nhất định phải mạnh, Vô Địch Đạo Tâm không cho phép tôi thất bại, cho nên tôi nhất định phải chiến thắng!
Kẻ nào ngáng đường tôi, tôi sẽ giết kẻ đó!
Mấu chốt chính là nếu tôi giành được hạng nhất có thể khiến âm mưu chiếm Hoa Sơn của Vĩnh Dạ sụp đổ, đây cũng tính là bước đầu tiên tôi đánh vào Vĩnh Dạ đi.

Tôi hít sâu một hơi, mạnh không phải dựa vào nói là được, mà phải trải qua vô số lần liều mạng.
Tôi lập tức lật đến Vô Thượng Kiếm Thể, đạo thứ nhất, sát kiếm mạch.
Một khi thông được mạch này tôi sẽ có thể sử dụng được sát kiếm.
Một kiếm tung hoành trấn cửu châu, tàn sát hết người nghịch ta trong thiên hạ!
Đó là sát kiếm!
Nếu tôi nắm giữ được sát kiếm tự nhiên có thể thể hiện một chút trong Hoa Sơn luận đạo lần này.
Dĩ nhiên, d*c vọng của tôi không chỉ có vậy, nếu trời cao đã cho tôi có được Vô Thượng Kiếm Thể, để tôi nắm giữ Hồng Hoang Sinh Tử kinh, giúp tôi có thể giết người vượt cấp vậy tôi nhất định phải làm thật tốt, tối thiểu ở Hoa Sơn luận đạo lần này có thể đánh bại kẻ mạnh bán bộ tiên thiên.
Sát kiếm mạch, chủ là giết, chính là điểm mấu chốt nhất của Vô Thượng Kiếm Thể, nếu thông mạch này có thể lập vô thượng kiếm tâm, cơ thể sẽ phát sinh biến hóa long trời nở đất.
Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu vận kiếm khí trong cơ thể đả thông kiếm mạch.

Biện pháp đả thông kinh mạch với kiếm mạch thật ra thì gần giống nhau, nhưng cũng có chút khác biệt.

Kinh mạch là dùng nội khí tống những thứ dơ bẩn trong cơ thể ra ngoài, cho nên càng về sau càng khó đột phá.

Còn biện pháp đả thông kiếm mạch chính là dùng kiếm khí trong cơ thể mở ra một đường kiếm mạch mới.
Đúng vậy, là mở ra!
Những kinh mạch này căn bản không tồn tại trong cơ thể, chỉ có thể dựa vào kiếm khí của mình trực tiếp tạo ra một kinh mạch mới.

Nếu như nói tu luyện nội khí thông thường là khai thác tiềm năng trong cơ thể thì tu luyện kiếm khí chính là luyện một người đang sống sờ sờ thành kiếm.
Tôi hít sâu, vận chuyển kiếm khí dựa theo sát kiếm mạch, bắt đầu từ từ đẩy tới.

Một trận đau đớn kịch liệt khiến tôi đổ mồ hôi lạnh.
Quá trình này giống như dùng một cây đao điên cuồng đục khoét trong cơ thể vậy, có thể không đau sao?
"Luyện kiếm thể vốn dĩ rất thống khổ, nếu ngay cả điểm này cũng không kiên trì nổi thì ngươi dựa vào cái gì mà có thể mạnh hơn người khác, thế giới này chính là như vậy, có bỏ ra mới có thu về.

Đừng mong có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đó chính là nằm mơ." Lúc này Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
"Ta có thể nhịn." Tôi cắn răng.

"So với mất đi người thân thì loại đau đớn này căn bản không là gì!"
"Có bản lĩnh!" Tiểu Phật Gia cười lên.
Theo sát kiếm mạch chỉ có chút xíu lúc đầu kiếm khí bắt đầu khai thác ra mạch phụ, rất nhanh toàn bộ vết thương đều khép lại, tôi phát hiện một kinh mạch mới tinh xuất hiện, mặc dù còn rất ngắn, phải rất lâu nữa mới có thể đạt tới sát kiếm mạch hoàn chỉnh nhưng như vậy cũng đủ khiến nội tâm tôi vô cùng kích động.
Đây chỉ là bước đầu tôi mở kinh mạch, sức mạnh bây giờ mà tôi có người khác không cách nào có được, trong một phương diện khác có thể nói bây giờ tôi chính là hoàn toàn vượt qua giới tu sĩ tầm thường.
Chẳng trách lúc thấy Vô Thượng Kiếm Thể, Tiểu Phật Gia lại kích động như vậy.

Cái này căn bản không thuộc về công pháp của thế gian!
Cho nên mặc dù đau đớn, tôi cũng cắn răng tiếp tục kiên trì mở ra sát kiếm mạch.
Việc này dẫn đến tinh thần tôi bị mệt mỏi quá độ, bộ dạng của tôi sáng ngày thứ hai thức dậy có thể dùng từ vô tri vô giác để hình dung.

Đại sư huynh thấy dáng vẻ tôi như vậy cũng không khỏi mở miệng nói: "Không cần khiến bản thân căng thẳng như vậy, nói cho cùng việc luận đạo lần này không liên quan gì tới chúng ta, đây là nơi dành cho những cường giả nửa bước tiên thiên kia tỏa sáng."
Sau khi nghe đại sư huynh nói vậy tôi cười gật đầu, tôi biết đại sư huynh không muốn khiến tôi cảm thấy quá áp lực nên mới nói như vậy, chẳng qua là, tôi không cam lòng!
Đây là cơ hội tốt để giao đấu với nhiều đối thủ lớn.
Dịp này hầu như toàn bộ huyền môn đều tới, tôi phải biểu hiện tốt một chút.

Tôi muốn cho tất cả mọi người biết, Trương Long Tâm tôi có bản lĩnh này, có thể đập tan dã tâm của Vĩnh Dạ.
Cho nên bây giờ mặc dù bản thân còn rất yếu nhưng tôi tin nhất định sẽ có một ngày mình biến thành một chiếc chiến xa to lớn dữ tợn, cán qua tất cả người của Vĩnh Dạ khiến chúng phải sụp đổ.
Sau khi tắm qua chúng tôi cùng đi đến đại điện.
Lúc đến nơi đã thấy không ít đệ tử có mặt, phần lớn đều là người đã mở ra tiểu chu thiên, đại sư huynh cũng mở miệng nói: "Ngày đầu tiên là sắp xếp tổ tiểu chu thiên, phải đợi tổ tiểu chu thiên đấu xong xem kết quả thế nào mới căn cứ vào tình hình lúc đó để sắp xếp tiếp tổ đại chu thiên.

Dù sao nếu tổ tiểu chu tiên có thể đánh thắng Vĩnh Dạ thì việc luận đạo sau đó cũng không có ý nghĩa gì, cũng có thể không tới lượt đệ tử đại chu thiên lên đánh."
Tôi gật đầu cười một tiếng nói: "Long Linh sư tỷ cũng tới sao?"
"Tất nhiên rồi.

Lần này tất cả đệ tử Trương gia chúng ta trên tiểu chu thiên đều tới." Đại sư huynh mở miệng nói: "Đáng tiếc Đạo Bảo còn thiếu chút nữa mới có thể đột phá đến tiểu chu thiên, nếu không có thể đưa nó tới mở rộng tầm mắt."
"Sẽ có cơ hội" Tôi nhẹ giọng cười một tiếng.
Khoảng mười phút sau trong đại điện có vẻ đã đông đủ.

Một số người không tới có lẽ họ đều đang liều mạng tu luyện để nghênh đón đại địch trước mặt.
Lúc này Ngọc Dương sư thúc cũng đến, sau khi vào đại điện ông nhìn tôi một cái đầy thâm ý rồi rời ánh mắt đi chỗ khác, bắt đầu sắp xếp tổ tiểu chu thiên.
Sau khi sắp xếp xong tổ tôi lập tức trở về phòng, dù sao việc sắp xếp tổ tiểu chu thiên cũng không liên quan đến tôi, có thời gian xem náo nhiệt chi bằng tranh thủ tu luyện thêm một chút.
Hôm nay chỉ là phân chia tiểu tổ, sau đó Ngọc Dương sư thúc sẽ báo danh của họ lên phía trên, chờ rút thăm để chiến đấu.
Bởi vì đệ tử tiểu chu thiên khá đông nên thời gian tổ tiểu chu thiên đánh là hai ngày.
Những chuyện này đều không phải chuyện tôi muốn xen vào, chuyện tôi lo lắng chính là bản thân mình.

Tôi phải mạnh hơn, phải mạnh hơn mới được!
Sau khi trở về phòng tôi tiếp tục mở ra sát kiếm mạch, Tiểu Phật Gia không nhịn được mở miệng nói: "Tiểu tử, ngươi nên giữ mức độ vừa phải, con người không thể một bước lên trời, ngươi thúc ép bản thân như vậy rất dễ xuất hiện ma chướng.

Tu luyện kết hợp với nghỉ ngơi mới có thể đạt tới trạng thái tốt nhất!"
"Ta không có thời gian!" Tôi nhẹ giọng cười một tiếng nói: "Ta cảm giác lần này Vĩnh Dạ đến là có chuẩn bị từ trước, không có nhiều thời gian, ta phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, như vậy ta chính là biến số mà bọn họ không tính đến ở trận Hoa Sơn luận đạo lần này.

Ta nhất định phải khiến âm mưu của chúng bị hủy diệt dưới tay tổ đại chu thiên!".

||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
"Ngươi à ngươi, ta cũng không biết phải nói với ngươi thế nào nữa." Tiểu Phật Gia cười khổ một tiếng.

"Vốn dĩ ta cho rằng trải qua nhiều chuyện như vậy ngươi nên thay đổi, mặc dù ngươi đã thay đổi rất nhiều nhưng bản chất bên trong thì vẫn không có đổi."
"Ngươi nói cụ thể xem." Lời này của Tiểu Phật Gia khiến tôi có chút chú ý, tôi dừng việc mở sát kiếm mạch lại mở miệng nói.
"Rất đơn giản.

Trước kia ngươi luôn mang trách nhiệm đặt trên người mình, muốn một mình gánh vác tất cả.

Bây giờ vẫn như vậy, ngươi cho là việc đập tan dã tâm của Vĩnh Dạ là chuyện của một mình ngươi sao? Toàn bộ người trong huyền môn có ai không muốn như vậy, ngươi cũng không phải là chúa cứu thế, không cần thiết phải liều mạng như vậy." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi nhẹ giọng cười một tiếng.

"Ta đúng là không phải chúa cứu thế, nhưng có một chuyện ngươi nói sai rồi."
"Chuyện gì?" Tiểu Phật Gia mở miệng hỏi.
"Ta vốn không muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên người mình mà ta cảm thấy có rất nhiều chuyện nếu như lúc đó ta đủ mạnh thì mọi chuyện đã không như vậy, để nó xảy ra chỉ có một nguyên nhân.." Tôi dừng lại một chút, ánh mắt lạnh xuống.

"Đó là vì ta không đủ mạnh.

Chỉ cần ta đủ mạnh thì sẽ không phải tiếc nuối nhiều chuyện như vậy, cho nên ta cảm thấy áy náy bởi vì ta không đủ mạnh.

Không sai, là vì ta quá yếu!"
"Cũng không phải ta bị ép buộc mà chuyện ta làm đều là chuyện ta muốn làm nếu đã là chuyện mình muốn làm vậy thì nhất định phải làm được, như vậy mới không phải tiếc nuối.."
"Nếu như muốn làm được chuyện đó thì quả thực phải mạnh đến trình độ như chúa cứu thế mới được.."
"Còn phải hơn chúa cứu thế nữa, vậy tại sao ta lại không thể được coi là chúa cứu thế chứ?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.