Địa Ngục Trần Gian

Chương 22: 22: Đứa Trẻ Đứa Trẻ




Ngay lúc âm thanh vang lên, căn phòng đột nhiên xuất hiện một cơn gió mạnh, thổi tắt ngọn nến đang cháy bùng bùng!
"Chuyện gì vậy, anh còn học được thuật nói bụng nữa hả? Đến tiếng trẻ sơ sinh khóc cũng học được?" Tiết Dương nghe thấy âm thanh đó, chau mày nghi hoặc hỏi.

Tôi nóng ruột, nhưng dù có cố dùng sức thế nào cũng không thể kiểm soát được cơ thể mình, cảm giác đã biến thành người khác.

Lúc này coi như cùng với Tiết Dương gây ra chuyện lớn rồi!
Vào lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng, từ trong lòng bỗng truyền ra một tiếng "hừm" lạnh lùng, đúng lúc âm thanh đó vang lên sức mạnh khống chế cơ thể tôi liền biến mất, cơ thể có thể kiểm soát lại được rồi!
Là tiếng của Hồng Dược, không ngờ vào lúc này Hồng Dược lại có tác dụng như vậy!
Nhanh chóng sau đó tôi nhìn thấy bóng một cô gái nửa thân trong suốt với vẻ mặt kinh ngạc đang đứng trước mặt tôi, cô gái đó rất xinh đẹp, khuôn mặt đơn thuần, nhưng lúc đó lại đầy sự hung dữ!
Đây chắc là Lâm Tiểu Hồng!
Đúng lúc đó, ông chủ Thẩm hoảng hồn, hét lên một tiếng rồi chạy ra ngoài cửa, Lâm Tiểu Hồng cũng bay theo ra khỏi cửa.

Tôi biết lúc này chạy ra ngoài là không thể nào, còn ở lại tầng một thì tuyệt đối sẽ gặp chuyện, không bằng chạy lên tầng hai trước, rồi tìm cơ hội nhảy từ trên tầng xuống, nghĩ vậy tôi vội vàng đập vào Tiết Dương vẫn đang nhắm mắt giả thần giả quỷ, rồi chạy ra phía cầu thang.

"Mẹ nó, sao anh lại đánh tôi?" Tiết Dương ôm lấy đầu mở miệng nói, nhanh chóng mở mắt ra nhìn quanh, bị tình cảnh trước mắt dọa cho ngẩn người.

Lúc này Lâm Tiểu Hồng đã đuổi đến trước mặt ông chủ Thẩm, đưa cánh tay nhợt nhạt bóp vào cổ ông ta, đôi mắt ông ta trợn lên, chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào được nữa.

Tôi cũng không quản được nhiều như vậy, lúc này giữ được mạng mình đã tốt lắm rồi.

Tôi chạy đến cầu thang, mới bước được hai bậc liền phát hiện có điều không đúng, vì tôi nhìn thấy trên trần nhà là ba đứa trẻ toàn thân trắng toát, bọn chúng dùng đôi mắt đen sì sì nhìn chằm chằm vào tôi.

Lúc này Tiết Dương cũng chạy đến, nhìn thấy vậy, nhảy dựng lên: "Đây là thứ quỷ gì vậy?"
"Cậu còn hỏi tôi, chẳng phải là quỷ cậu triệu về sao? Mẹ kiếp, lần này ông đây bị cậu hại chết rồi!" Tôi giận dữ nói một câu, giờ thì tốt rồi, tiền không lừa được, ngược lại còn phải lấy mạng ra đền.

"Đừng hoảng.

" Tiết Dương lấy từ trong túi mình ra hai viên ngọc, đưa cho tôi một viên nói: "Cầm lấy cái này, nín thở chạy về phía trước, thứ quỷ này sẽ không nhìn thấy chúng ta.

"
Tôi nhìn viên ngọc, là loại ngọc hình tròn rất bình thường, bên trên khắc vài chữ mà tôi không thể nhận ra được, giống như vẽ bùa chú vậy.

Nhưng Tiết Dương đã nói như vậy rồi, chắc chắn có lý của cậu ta, tôi hít sâu một hơi, cầm lấy viên ngọc phóng lên tầng trên.

Viên ngọc thật sự có tác dụng, sau khi tôi cầm lấy, mấy đứa trẻ trước đó chằm chằm nhìn tôi như bị mất đi mục tiêu, từng đứa giống như thất thần bò đi bò lại trên trần nhà, nhìn thấy vậy tôi dựng hết tóc gáy.

Hai chúng tôi chạy lên lầu, nhanh chóng trốn vào trong một căn phòng, tôi lên tiếng: "Giờ sao đây? Ông chủ Thẩm vẫn đang ở dưới, cũng không thể giương mắt lên nhìn ông ta chết được.

"
"Tôi cũng không biết nữa, tôi nào biết được đọc một hồi lại thật sự mở được quỷ môn quan chứ!" Tiết Dương lúc này cũng hoảng loạn, mặt đầy mồ hôi.

Lúc này dưới nhà vang lên tiếng kêu thảm thiết, nghe như giọng của ông chủ Thẩm.

"Không được, tôi phải đi giải quyết chuyện này, để sư phụ biết được, không chừng sẽ đánh tôi chết mất!" Tiết Dương nghĩ ngợi rồi chạy xuống tầng.

Tôi vội vàng kéo cậu ta lại, "Cậu đi rồi, tôi biết làm sao!"
"Anh cứ ở đây, nhớ lời tôi, chỉ cần nín thở là không có thứ gì phát hiện ra anh cả!" Tiết Dương nói rồi chạy xuống dưới tầng.

Tiết Dương vừa đi, tôi cũng cảm thấy hoảng loạn, rốt cuộc là chuyện gì đây!
Đúng lúc đó, cửa phòng vốn dĩ đang đóng đột nhiên mở ra, một đứa trẻ bò từ ngoài vào, tôi sợ hãi, nhanh chóng nín thở, nép sát vào chân tường, trong lòng mắng chửi Tiết Dương mấy trăm lần.

Khi đứa trẻ xuất hiện, tôi cảm thấy phía sau mông mình ướt ướt, đưa tay ra sờ rồi lấy ra xem, chút nữa đã sợ quá hét lên.

Máu!
Tôi nhìn lại, không chỉ có chỗ tôi đứng, cả căn phòng, bức tường trắng như tuyết đang chảy xuống toàn là máu.

"Chú ơi, đừng trốn nữa, chơi cùng với con nào!"
Đứa trẻ phát ra âm thanh rõ ràng, từ ngữ lại làm cho tôi phát run.

Tôi cố sức nín thở, quỳ xuống dưới đất, nhìn đứa bé trước mặt.

Mà đứa bé đang di chuyển giống như bị mất mục tiêu, bò qua lại khắp căn phòng.

"Chú, chơi cùng con!"
"Chơi cùng con!"
"Cha đã không cần con nữa, đến chú cũng không cần con nữa sao?"
"Chú, chú đang ở đâu vậy!"
Đứa bé bò qua bò lại trong phòng, không ra ngoài, mấy lần đi qua chỗ tôi, suýt chút nữa là đụng vào tôi rồi, làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng.

"Hồng Dược!"
Tôi gọi như điên trong lòng, nghĩ rằng vừa nãy cô ấy đã giúp tôi, giờ gọi cô ấy chắc chắn có thể giúp tôi một phần.

Nhưng dường như Hồng Dược không hề tồn tại vậy, không hề đoái hoài gì đến tôi.

Qua tầm một phút, không thể nhịn thở được nữa, tôi đứng phắt dậy, nhân lúc đứa bé đang cách tôi khá xa, vội vàng dùng sức hít sâu một hơi, liều mạng nhảy sang bên cạnh.

Giây phút tôi hít thở, đứa trẻ vốn dĩ lang thang không mục đích lúc này như tìm thấy mục tiêu, quay đầu nhằm đến vị trí vốn dĩ tôi đã đứng, lớn tiếng kêu lên!
"Tìm thấy chú rồi!"
Vừa nói xong, liền nhảy đến chỗ tôi đã đứng.

Nhưng tôi đã nhịn thở rồi, nó làm sao tìm được tôi chứ, vồ lấy cũng chỉ là không khí mà thôi, vậy nên nó hồ nghi bò loanh quanh trên mặt đất.

"Đừng chạy mà, chơi với con đi mà.

"
"Chú, không chạy được đâu!"
Tôi cố gắng bịt chặt mũi, biết là chỗ này cũng không thể ở lâu nữa, cứ ở lại đây, chắc chắn sẽ bị tìm thấy, tôi canh đúng cơ hội, muốn chạy ra phía ngoài.

Nhưng vừa ra đến cửa, lại phải lùi lại.

Hành lang bên ngoài không biết từ lúc nào tập trung ba bốn đứa bé, với sức tôi bây giờ, không đi được bao xa là sẽ không nín thở được nữa, nhiều đứa bé như vậy, nếu như lộ ra, không chừng sẽ bị chúng tóm được!
Tôi lại lùi vào trong, nhưng khi đó tôi phát hiện trong phòng tối đen, vốn dĩ có ánh trăng và đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, còn có thể nhìn rõ một chút ít, nhưng không biết từ lúc nào trên cửa sổ cũng đang có máu chảy xuống, che mất tia sáng chiếu vào bên trong.

"Nhắm mắt lại chúng sẽ không thấy được anh, quỷ chỉ cần anh nhìn thấy chúng, chúng mới nhìn thấy anh!" lúc này trong lòng tôi chợt cất lên một giọng nói.

Là Hồng Dược!
Giờ tôi không thể nín thở được nữa, tôi cần phải hít thở, thêm nữa bên ngoài còn mấy đứa, tôi chắc chắn là xong đời rồi.

Thôi kệ đi, còn nước còn tát, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu ra sức hít thở, đồng thời cũng đề cao cảnh giác, nhỡ đâu Hồng Dược nói không chuẩn, tôi thật sự sẽ phải chết tại đây!
Tôi cứ nhắm mắt như vậy, chờ một phút sau, không có gì xảy ra cả, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ ngợi một lúc, xem ra Hồng Dược không lừa tôi, trong lòng cũng vui vẻ hơn, hóa ra nhắm mắt lại sẽ không bị phát hiện, vậy chút nữa tôi sẽ mở mắt nín thở đi, đến lúc không nín thở được nữa thì lại nhắm mắt lại, như vậy không phải có thể đi ra ngoài sao?
Vừa nghĩ ra cách như vậy, tôi liền mở mắt ra, trước mặt tối đen như mực.

Nhưng, tôi cảm nhận được, dường như có thứ gì đó đứng trước mặt tôi chừng hai xen-ti-mét, nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa còn có hơi thở nhè nhẹ, phả vào mặt tôi.

Đây tuyệt đối không phải ảo giác!
Tôi nổi hết cả da gà!
Bất ngờ, một giọng nói rõ ràng vang lên trước mặt tôi, cùng lúc đó, khuôn mặt trắng bệch của đứa bé hiện ra trước mặt tôi, hốc mắt trống rỗng đen sì còn có vệt máu đỏ tươi.

"Chú, cuối cùng cũng tìm được chú rồi, chúng ta cùng chơi nào!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.