Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 50: Thần Tượng Là Mèo 12




Thần Hi đặt hòm thuốc xuống bàn, thân hình cao gầy nửa quỳ xuống, một bàn tay trắng nõn đặt trên hòm thuốc, tay còn lại đưa về phía Dụ Sở, ngước mắt nhìn cô, ý bảo cô đưa tay.

“……”
Dụ Sở đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó, lại nháy mắt nhanh chóng lui về phía sau vài bước.

Thiếu niên đang muốn hỏi cô làm sao vậy, lại nhìn thấy thiếu nữ che mặt lại, thanh âm rầu rĩ từ trong lòng bàn tay truyền đến, có chút khóc không ra nước mắt: “Ca ca mau, mau đứng lên, tim em chịu không nổi kích thích như vậy……”
Dụ Sở nhanh chóng vỗ ngực chính mình, hít một hơi thật sâu, trong lòng lại cảm thấy buồn bực —— cùng thần tượng tiếp xúc gần, trái tim đã đập loạn xạ như thế, kia về sau yêu đương sẽ như thế nào? Như thế nào đùa giỡn anh ấy?
Thần Hi sững sờ vài giây, thấy cô một bên vỗ ngực, một bên liều mạng vẫy vẫy tay ý bảo mình đứng lên, anh dừng một chút, chống hòm thuốc đứng dậy, đem thuốc mỡ đặt ở trên hòm thuốc, lẳng lặng nhìn Dụ Sở.

“Bệnh tim?” Thiếu niên đạm mạc hỏi.

.

truyện xuyên nhanh
Dụ Sở vội vàng gật đầu, lại nhanh chóng lui ra phía sau cách xa Thần Hi một chút.

Đối phương không có biểu tình gì, ngữ khí cũng như cũ không nhanh không chậm: “Có nghiêm trọng không?”
“Cũng không nghiêm trọng lắm, ngày thường ít chịu kích thích thì không thành vấn đề.”
Dụ Sở liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

Ngụ ý, nếu như anh tới gần thêm chút nữa, thì cô sẽ chịu kích thích a…… Dụ Sở có chút xấu hổ.

Thuộc tính của fan girl lộ ra quá nhiều, quả thực nhìn như bị ngốc a!
Thần Hi mím môi nhìn cô một cái, ý bảo cô tự mình bôi thuốc mỡ:
“Tôi đặt ở đây, em tự mình bôi.”
“Được.”
Dụ Sở cọ tới cọ lui đi lấy thuốc mỡ.

Thần Hi đứng ở bên cạnh hòm thuốc, không nhúc nhích, hờ hững nhìn cô đi tới.

Thiếu nữ đi tới, duỗi tay lấy thuốc mỡ.

Nhưng ngay khi ngón tay vừa mới chạm vào thuốc mỡ, ngước lên, liền nhìn thấy thần tượng nhà mình nhìn không chớp mắt, hờ hững mà nhìn chằm chằm chính mình.

Cô lại rút tay xoa xoa.

Dụ Sở cảm thấy mình thật sự bị căn bệnh này chèn ép, còn có thuộc tính của fan ở thế giới này, cũng không phải cô nghĩ như thế nào, nhưng nhịp tim hoàn toàn tuân theo thuộc tính fan đó, không kéo lại được.

Thần Hi liếc nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, môi khẽ nhếch, lễ phép lùi lại hai bước.

Thiếu nữ lúc này mới tiến lên.

Lúc cô vừa mới bôi xong thuốc mỡ, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, Dụ Sở hai tay đều dính thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Hi, muốn hỏi phòng vệ sinh ở đâu.

Kết quả hai người tầm mắt đối diện, Thần Hi hơi sững sờ, dường như đã hiểu ý của cô, đột nhiên trầm mặc mà tiến lên một bước.

Dụ Sở chỉ cảm thấy một mùi hương thoang thoảng, hơi thở trên người thiếu niên sạch sẽ mà lạnh lẽo, tới gần, ngón tay trắng nõn thon dài đưa vào trong túi cô.

Thiếu niên rũ mắt lấy điện thoại của cô.

Dụ Sở mở to hai mắt.

Cô chỉ nhìn thấy hàng mi dài mảnh mai của đối phương gần trong gang tấc, sắc mặt trắng nõn, lấy được điện thoại, con ngươi mèo ngước lên, ánh mắt va chạm với cô, cánh môi hé mở: “Người nhà em.”
Dụ Sở nhìn về phía màn hình, quả nhiên là mẹ của nguyên chủ gọi tới.

Đối phương đã hỗ trợ lấy ra, cô đành phải thấp giọng nói: “Phiền toái anh……”
“Ừm.”
Thần Hi hiểu ý cô, nhận điện thoại, đặt ở bên tai cô.

“……” Dụ Sở gọi một tiếng, “Mẹ?”
Thần Hi đang đứng ở bên cạnh.

Để cô dễ dàng nghe điện thoại, anh đứng rất gần, Dụ Sở thậm chí có thể chạm vào vai áo sơ mi trắng tinh của thiếu niên, đôi mắt xinh đẹp đang chăm chú nhìn cô, Dụ Sở có thể thoáng nhìn thấy ngón tay thon dài mảnh mai, bình tĩnh cầm lấy điện thoại.

Ống nghe truyền đến thanh âm Dụ mẫu: “Sở Sở con chừng nào thì trở về?”
Dụ Sở nhỏ giọng: “Ba ngày a.”
“Con đang ở nhà bạn học nào a?” Dụ mẫu đã quên.

“……” Lúc cô đi ra ngoài, đã nói mình đi qua nhà bạn cùng bàn Quả Quả ngủ lại, Dụ Sở mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, thấp giọng: “Quả Quả.”
Dụ mẫu nhớ ra: “A, là người ngồi cùng bàn với con đúng không? Được, mẹ nhất thời quên mất…… Không có việc gì thì mẹ cúp máy đây.”
“Dạ.” Dụ Sở nhẹ nhàng thở ra.

Không nghĩ tới Dụ mẫu đột nhiên lại thần thần bí bí nói: “Vẫn là con làm mẹ yên tâm, mấy ngày hôm trước tiểu khu của chúng ta, cô nương ở tầng mười tám lừa ba mẹ nói đi qua nhà bạn, kết quả lại ở nhà bạn trai! Ba mẹ cô ấy rất tức giận a……”
Dụ Sở cứng đờ.

Âm thanh cuộc gọi không phải rất lớn, nhưng ở trong không gian yên tĩnh, người đứng ở bên cạnh đương nhiên có thể nghe được.

“……”
Dụ Sở rối rắm, không dám nhìn biểu tình của Thần Hi, cúi đầu vặn góc áo, ngoan ngoãn: “Con lại không có bạn trai, đương nhiên không lừa mẹ rồi…… A ha ha……”
Dụ mẫu cười nói: “Đương nhiên rồi, vẫn là con làm mẹ bớt lo.

Mẹ cúp đây, con cùng Quả Quả làm bài tập, đừng chỉ lo chơi.”
Dụ Sở lập tức nói: “Dạ, tạm biệt mẹ.”
Cô lập tức nhấc tai ra khỏi điện thoại, ý bảo đã có thể cúp máy.

Thần Hi rũ mắt, yên lặng cúp điện thoại.

Hai người an tĩnh đứng ở trong phòng khách, thiếu niên đem điện thoại thả lại vào trong túi cô.

Tình huống này cũng thật quái dị…… Dụ Sở không hiểu sao lại cảm thấy chính mình lừa dối ba mẹ, hiện tại đang ở nhà bạn trai, bạn trai còn giúp cô tiếp điện thoại.

“Cảm ơn.” Dụ Sở rũ đầu nói.

“…… Không có việc gì.”
Thần Hi không biết có phải hay không nghĩ giống cô, ngón tay dài nhéo mũi một cái, lui về phía sau chỉ cho cô hướng vào phòng vệ sinh.

Dụ Sở nhanh chóng đi rửa sạch.

Trong phòng khách an tĩnh, chỉ còn Thần Hi.

Anh ngồi xuống sô pha, khuỷu tay chống lên đầu gối mình, ngón tay dài giao nhau đặt ở trước sóng mũi thẳng tắp, rũ mắt trầm mặc trong chốc lát.

Hai tay thiếu niên che khuất mặt, giống như chú mèo nhỏ tối hôm qua, gương mặt trắng nõn ẩn hiện giữa những ngón tay thon dài, không lên tiếng.

Trên mái tóc bỗng nhiên dựng thẳng lên hai cái tai mèo.

“……”
Thần Hi một bàn tay che mặt, một tay khác nâng lên, yên lặng đem vành tai thẹn thùng ấn xuống.

====
Thẹn thùng đồ hé hé =)))
210924.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.