Đạo Chu

Chương 397: Trận chiến trong đêm




Mặt trời chiếu rọi vào trong căn phòng nhỏ, Huyết Y Hầu đứng ở cửa sổ, hai tay đặt sau lưng lẳng lặng nhìn về phía cảnh đẹp trước mặt. Minh Châu điểm hương nhẹ nhàng châm lên một loại mùi hương thư giãn. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Biểu ca, ngươi thế nào lại đến tìm ta rồi?”

“Hừ...” Huyết Y Hầu lạnh lùng lên tiếng nói: “Vừa rồi, Hàn Phi có tìm đến ta!”

“Nga...” Minh Châu chỉ hơi tỏ vẻ ngạc nhiên khẽ nói: “Vậy sao? Hắn tìm biểu ca có việc?” 

“Chúng ta đã tìm ra nơi ẩn nấp của Thiên Trạch!” Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi nói ra lời này nhất thời Minh Châu ngây ngẩn cả người. Nàng không cấm dừng lại động tác trong tay. Bạch Diệc Phi chỉ liếc mắt nhìn về phía sau một cái rồi nói: “Chuyện muội đem thuốc giải cho Thiên Trạch ta không tính toán với muội. Lần này, muội hãy ngoan ngoãn ở lại trong cung đi. Đối với ta và muội đều là việc tốt!”

“Biểu ca, ta đã biết!” Minh Châu khẽ mím môi sau đó mỉm cười nhẹ giọng nói. Nàng mở miệng lên tiếng hỏi: “Chỉ là muội rất tò mò, Cửu công tử làm thế nào tìm được tung tích của Thiên Trạch?”

“Thế nào, muội vẫn còn quan tâm đến hắn!” Bạch Diệc Phi quay đầu khinh thường nhìn Minh Châu: “Vẫn chưa quên được hắn?”

Minh Châu lắc lắc đầu nhẹ nhàng uyển chuyển thay đổi lời nói: “Muội nào có! Ngày hôm qua giao giải dược cho hắn, tình nghĩa của muội và hắn đã sớm đoạn tuyệt. Hiện giờ muội chỉ là Minh Châu phu nhân của Hàn quốc mà thôi!”

“Hy vọng là như muội nói!” Huyết Y Hậu bình tĩnh lạnh lùng nói: “Không biết vì lý do gì, hiện giờ giải dược trong tay Hàn Phi. Chúng ta có thể lợi dụng thứ này cứu ra Vương Thượng từ trong tay Thiên Trạch.” Lời này nói ra làm cho đôi mắt Minh Châu nhăn lại, nàng cũng thầm mắng Thiên Trạch vô dụng. Như thế nào lại mất giải dược hơn nữa giải dược còn vào tay Hàn Phi. Tai nàng lại nghe giọng nói Huyết Y Hầu vang lên, trong giọng nói sặc mùi răn dạy: “Ta cũng đã liên lạc với tướng quân. Lần này, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Thiên Trạch sống sót. Cũng là lúc nên kết thúc mọi chuyện ở đây!”

“...” Minh Châu không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn về phía Huyết Y Hầu.

“Muội tự lo cho tốt!” Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn về phía Minh Châu: “Thiên Trạch hắn đã sớm không còn là thái tử Bách Việt năm xưa. Thời gian mười ba năm trôi qua, hắn chỉ còn là thù hận. Cái chết hắn sẽ kết thúc tất cả. Muội nên quên hắn đi, đối với ta, đối với muội đều là tốt nhất!”

Nhìn bóng dáng Huyết Y Hầu biến mất ở trong phòng, Minh Châu mới tiến tới cửa sổ. Bàn tay nàng đưa ra vịn vào cửa sổ, đôi mắt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh. Con mắt mang theo mê mang, hai dòng nước mắt từ mi mắt xinh đẹp chảy xuống. Minh Châu nhẹ giọng nói: “A Thiên, sao huynh ngu ngốc như vậy chứ? Tại sao có được thuốc giải, huynh không rời đi Hàn quốc. Huynh ở lại thành Tân Trịnh này chỉ có con đường chết biết không? Cho dù huynh có làm gì cũng không thay đổi được Bách Việt đã bị diệt!”

Màn đêm buông xuống dưới cánh rừng hoàng ngoài thành Tân Trịnh. Hàn Phi và Trương Lương đi đến địa điểm hẹn gặp mặt. Họ thấy được một người thanh niên có mái tóc màu trắng dài đứng ở đó. Khi hắn quay người lại thì khuôn mặt cực kỳ tuấn tú không có tỳ vết nào xuất hiện trong mắt hai người. Trương Lương mở miệng nói: “Quả không hổ là đệ nhất mỹ nam tử của Bách Việt, xem ra lời đồn đãi không giả chút nào!”

“Các ngươi đến sớm hơn so với ta giữ địch đấy!” Thiên Trạch quay ra nhìn về phía hai người lạnh lùng nói: “Xem ra trong tay các ngươi đã lấy được thứ ta muốn!” Khoé miệng Thiên Trạch nhếch lên: “Không thèm đem theo trợ thủ, coi bộ ngươi rất tự tin!”

Hàn Phi và Trương Lương lúc này mới phát hiện được Thiên Trạch không mở miệng nói chuyện. Chỉ thấy bụng Thiên Trạch hơi chuyển động và âm thanh được phát ra từ đó. Hàn Phi một tay đặt bụng, một tay để sau lưng mình lẳng lặng nói: “Ta may mắn đạt được sự giúp đỡ từ một người bằng hữu. Trong tay ta hiện giờ có được chiếc chìa khoá để ngươi tháo bỏ gông xiềng. Nếu ngươi ra tay với ta sẽ chỉ khiến cho xiềng xích trên người ngươi càng bám càng chặt.”

“Người bạn ngươi nói!” Long Ngạo Thiên hơi ôm tay nghiêng đầu nói: “Xem ra chính là kẻ tấn công ta muốn cướp đi Hồng Liên công chúa. Đáng tiếc thực lực hắn không được...” Giọng nói tràn ngập trêu chọc.

“...” Hàn Phi nheo mắt lại, hắn mở miệng nói: “Xem ra có người đã cướp đi giải dược trong tay ngươi. Ngươi quả nhiên là có quan hệ cùng với Minh Châu phu nhân!”

“Chính ta đã cướp giải dược trong tay cô ta mà thôi! Đó là một nữ nhân ngốc không hơn không kém...” Thiên Trạch cười nhạt nhún vai nói: “Vậy trong tay ngươi cầm đang là giải dược sao? Chỉ là, ngươi làm thế nào để chứng minh được chìa khoá trong tay ngươi chính là chiếc ta cần?”

“Ngươi không gánh nổi rủi ro mất đi chiếc chìa khoá này!” Một chiếc bình nhỏ xuất hiện trong tay Hàn Phi khi hắn xoè tay ra: “Ngươi chỉ có thể tin ta! Phụ vương ta và Hồng Liên muội muội, hai người ở nơi nào?”

“Hư...” Đôi mắt Thiên Trạch nheo lại, hắn cười nhẹ nói: “Xem ra đúng là ta không có lựa chọn. Tuy nhiên, hai người, ngươi sẽ chỉ có thể đem đi một người. Ngươi sẽ lựa chọn ai đây? Phụ vương, thân sinh ra ngươi, quân chủ Hàn quốc còn là muội muội, người ngươi yếu nhất, Hồng Liên công chúa?”

Lập tức Hàn Phi vì những lời này mà cúi xầm mặt lại, khuôn măt trở nên hết sức khó coi. Tuy nhiên hắn vẫn lạnh lùng nói: “Ta cần cả hai người!”

“Một thẻ bài e rằng ngươi chỉ có thể đổi lấy một lợi thế mà thôi!” Thiên Trạch xoay người làm như không quan tâm.

Bàn tay Hàn Phi theo đó siết chặt lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Thiên Trạch: “Ngươi không sợ ta ngọc đá cùng vỡ!”

Đầu Thiên Trạch lắc lắc, hắn cười nhạo nhìn Hàn Phi: “Ngươi cũng không thể chịu nổi rủi ro nếu đánh mất thẻ bài nguy hiểm này. Trong tay ta chính là quân vương của một nước. Nếu như hắn chết đi như vậy Hàn quốc rất có thể đại loạn. Đối với bất cứ ai trong chúng ta đều không tốt! Hai thẻ bài trong tay ta đối với ngươi đều quan trọng cả.”

Diễm Linh Cơ ở đằng sau Hồng Liên, hai người nấp trong bụi cỏ. Hồng Liên nghe được giọng nói nhỏ nhẹ từ phía sau truyền tới: “Không biết ca ca cô sẽ chọn ai đây, Hồng Liên công chúa?”

“Hàn huynh...” Âm thanh Trương Lương khẽ nhắc nhở.

Hàn Phi nắm chặt bàn tay ném thẳng chiếc lọ về phía Thiên Trạch, Thiên Trạch lập tức bắt lấy. Hắn thấy đầu Hàn Phi cúi thấp xuống, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ta chọn...” Mọi người lẳng lặng nghe được giọng nói của Hàn Phi: “Phụ vương!”

“Lựa chọn không tồi!” Long Ngạo Thiên bắt tay nhẹ nhàng vỗ vỗ, hắn cười nhẹ: “Hàn An vốn là quân vương của một nước. Vừa là phụ lại vừa là quân vương, lựa chọn như vậy hoàn toàn không sai. Vừa bảo đảm đạo hiếu lại vừa bảo đảm chữ trung, bảo toàn quyền trị vì xã tắc này. Thật đáng khen ngợi, một quyết định sáng suốt.”

Vừa nói thì Vô Song Quỷ đi ra ngoài trực tiếp đem Hàn Vương ném trên mặt đất. Ngay lập tức Trương Lương đi về phía Hàn Vương. Thân hình Hàn Vương lúc này vô cùng tiều tuỵ hơn nữa đã lâm vào hôn mê. Thiên Trạch lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, hắn chẳng qua chỉ bị hôn mê mà thôi. Sau khi trở về cung, có lẽ hắn sẽ tỉnh lại. Ta không ngu dại đến mức sẽ đầu độc giết hắn đâu. Nếu hắn chết, ta sợ rằng cũng khó ra khỏi Hàn quốc này!”

Vừa nói thì Thiên Trạch đã xoay người rời đi nhưng lại bị tiếng Hàn Phi từ phía sau cản lại: “Chờ đã...” Hắn quay đầu thấy được Hàn Phi nắm chặt tay lạnh lùng nói: “Ta chọn phụ vương không có nghĩa là ta từ bỏ Hồng Liên.”

Viu, viu... Đột nhiên theo đó âm thanh vang lên. Một hai cây mũi giáo trong suốt từ trên bầu trời bay xuống đâm thẳng về phía Thiên Trạch. Lập tức Thiên Trạch lách người tránh thoát. Đám mũi giáo náy đánh về phía dưới mặt đất phát ra âm thanh vang dội. Một bông hoa bằng băng xuất hiện trên mặt đất.

Diễm Linh Cơ lập tức kéo tay Hồng Liên xoay người bỏ chạy. Thiên Trạch đứng ở nơi đó hơi nghiêng đầu như không quan tâm mấy thứ này, hắn cười nói, âm thanh từ bụng phát ra: “Vậy ra ngươi đến đây không chỉ một mình a. Giao dịch này ngươi bán cho những ai đây? Huyết Y Hầu? Cơ Vô Dạ còn là Hàn Vũ!?”

“Ngươi đã có được thuốc giải nhưng ngươi cũng đã nói...” Hàn Phi lạnh lùng lên tiếng nói: “Một thẻ bài không thể đổi lấy sự lưỡng toàn cơ mỹ.” 

“Phì... vậy ngươi cho rằng một đám chuột nhắt có thể làm gì được ta!” Thiên Trạch cười nhạo mở miệng nói: “Vậy để bản toạ cho ngươi thấy kẻ đã một mình chôn vùi hơn một nghìn tinh binh của Hàn quốc là như thế nào!?”

Hống! Một âm thanh vang dội vang lên, một bộ xương khổng lồ lập tức bao bọc lấy Thiên Trạch xuất hiên. Hai bàn tay xương khổng lồ đưa lên cao.

Vút, vút, vút... Những mũi thương bắn về phía Thiên Trạch lập tức bị hai bàn tay này phát ra lực lượng kỳ dị. Chúng lập tức uyển chuyển xoay xung quanh bộ xương khổng lồ. Số lượng càng ngày càng nhiều. Sau đó trực tiếp nó đảo hướng bắn thẳng về phía nơi xuất phát của chúng.

Oanh, oanh, oanh... Đám Hàn binh cưỡi ngựa ném ra giáo băng lập tức thấy một đám mũi thương băng trực tiếp từ trên bầu trời oanh kích xuống tới. Họ ngay lập tức mộng bức. Một người trực tiếp bị mũi tên băng đâm xuyên qua ngực phát ra tiếng thảm thiết: “A...” Sau đó lại có những người phát ra tiếng kêu.

“Tản ra, tản ra...” Đoàn người lập tức hét lên, đám binh lính tinh nhuệ này lập tức tản ra xung quanh.

Thiên Trạch cầm trong tay bình chứa đựng giải dược cười nhạo nhìn về phía Hàn Phi nói: “Để ta cho ngươi thấy một khi bản toả khôi phục đến đỉnh phong sẽ như thế nào nhé?” Bàn tay hắn theo đó nâng lên chiếc bình ngọc nhỏ này, khoé miệng cười tà tà.

“Tiểu mỹ nhân xinh đẹp có thể để Hồng Liên công chúa ở lại đây không?” Một người thanh niên tóc trắng tuấn tú ở nơi đó ngăn lại đường đi của hai người. Khoé miệng hắn xuất hiện tràn ngập tự tìn quét về phía đám người Diễm Linh Cơ nói: “Nàng nhưng là người của ta!”

“Vô Vọng...” Hồng Liên thấy được người này xuất hiện lập tức cười một, nụ cười tràn ngập hạnh phúc nói: “Bản công chúa biết được ngươi nhất định sẽ không bỏ rơi bản công chúa mà!”

Đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống, Huyết Y Hầu, Hàn Vũ, Cơ Vô Dạ đều có mặt cả. Ngay cả Bách Điểu cũng không ngoại lệ. Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi nhìn về phía khung xương khổng lồ nói: “Mặc dù Thiên Trạch mất đi âm công song thực lực hắn vẫn còn quá mạnh mẽ.” Hắn quay ra nhìn về phía Cơ Vô Dạ nói: “tướng quân, lần này chúng ta nhất định phải hợp lực đánh chết Thiên Trạch cho dù có trả giá lớn thế nào đi nữa!”

Hàn Vũ lúc này quay ra nhìn về phía Hàn Thiên Thừa, trên tay Hàn Thiên Thừa còn băng một mảnh vải trắng hỏi: “Thiên Thừa, lần này ta giao cho con phụ trách tiếp viện Hầu gia và Cơ tướng quân. Con có thể làm được chứ?”

“Nghĩa phụ xin tin tưởng ở con!” Hàn Thiên Thừa chắp tay nói: “Con nhất định hoàn thành được nhiệm vụ mà nghĩa phụ đã giao.”

“Tay con thương như thế nào?” Hàn Vũ ra vẻ lo lắng hỏi.

Hàn Thiên Thừa gật đầu bình tĩnh đáp: “Đã không đáng ngại!”

Cơ Vô Dạ quay ra nhìn về phía người thanh niên mặc áo đen. Ở bên cạnh hắn là tổ chức Bách Điểu còn có cả thiếu nữ Anh Ca trong đó. Giọng nói Cơ Vô Dạ lạnh lùng: “Lần này là cơ hội duy nhất các ngươi có thể chuộc tội. Mặc Nha, sự sống chết Anh Ca nằm trong tay ngươi!”

“Tướng quân...” Mặc Nha vội vã chắp tay đối với Cơ Vô Dạ nói: “Thuộc hạ biết phải làm gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.