Đạo Chu

Chương 326: Hồng Liên tìm tới cửa




Bài hát phối hợp với cầm âm thực sự quá hoàn hảo. Đặc biệt là âm thanh Long Ngạo Thiên đượcn hắn điều chỉnh đến mức dễ nghe. Mặc dù hắn không có cách nào giống như Lộng Ngọc có thể khiến người tự mình rơi vào ảo cảnh nhưng nó lại thực sự làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Mọi người đều toàn tâm toàn ý nghe âm thanh ru rương này. Ngay cả Tử Nữ mang theo một người thiếu niên tiến tới cũng lẳng lặng đứng ở nơi đó bồi hồi. Hàn Phi còn cầm trong tay ly thuỷ tinh nhấm nháp âm thanh mà Long Ngạo Thiên gảy lên cùng với tiếng ca của hắn.

“Bộp, bộp...” Bài ca đã hết nhưng dư âm vẫn còn. Tiếng vỗ tay của vai người làm cho Hàn Phi cũng tỉnh lại từ cảm xúc đang dâng trào. Âm thanh giọng nữ vang lên: “Bài nhạc này hay thật đấy. Vô Vọng, bản công chúa không nghĩ tới ngươi biết gảy đàn đấy.” Đột nhiên người thiếu niên nhớ đến gì đó: “Không đúng, bản công tử... bản công tử có lời khen ngợi ngươi. Không đúng... ngươi... bản công tử đến đây hỏi ngươi tại sao ngươi lại đến nơi này mới đúng?”

Âm thanh cố gắng làm ra nam tính đáng tiếc giọng nói nữ tính này hoàn toàn bán đứng thân phận của nàng. Một người thiếu niên ăn mặc khá là thư sinh. Tuy nhiên làn da nàng trắng nõn không tì vết kèm theo đó là cổ họng không có yếu hầu. Kèm theo một điều nữa là bộ ngực rõ ràng bó không kín vẫn hơi nhô lên. Chỉ cần nữ nhân tinh mắt một chút là có thể nhận ra thân phận của nàng.

Cảm giác được nhiều thiếu niên này nhìn quen quen. Lúc này, Tử Nữ khẽ mỉm cười mở miệng nói: “Cửu công tử, vị bằng hữu này muốn đến gặp công tử. Thân phận vị bằng hữu này không nhỏ, ta không có dám ngăn cản. Cửu công tử xin chớ trách!?” Bàn tay nàng hơi đưa ra và khuôn mặt nàng hơi cười híp mắt mang tính thú vị nhìn về phía người thiếu niên nói: “Ta nói có đúng không, Hồng Liên công chúa?”

“Được a...” Hồng Liên trong bộ dạng thư sinh lập tức trở nên tức giận. Nàng nhìn về phía Tử Nữ khó chịu phản bác lại: “Thì ra ngươi đã sớm nhận ra thân phận bản công chúa, có phải vậy hay không hả?” Giọng nói mang theo đầy mùi vị chất vấn.

Đáng tiếc Tử Nữ không có lý đến nàng mà Hàn Phi cũng đã mở miệng. Lúc này, khuôn mặt Hàn Phi đen sạm lại. Trên trán hắn cũng bắt đầu co giật, vẻ mặt hắn sống không còn luyến tiếc gì nữa. Bàn tay đưa lên bụm mặt của mình. Đến cuối cùng hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Hồng Liên nói: “Hồng Liên, sao muội lại ở nơi này?”

“Câu hỏi đó phải để muội hỏi huynh mới đúng!” Hồng Liên khó chịu lập tức bĩu môi lại. Nàng dường như rất khó chịu gặt gỏng đáp lại: “Ca ca, ngươi nhiều thời gian vậy mà không bồi muội chơi. Ngươi... ngươi lại đến một nơi như thế này!” Thấy được Long Ngạo Thiên cười cười nhìn về phía Hàn Phi thì lập tức Hồng Liên tức điên chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên quát lên: “Ngươi đó... còn cười được sao? Bản công chúa không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy? Bản công chúa nghĩ rằng ngươi là chính nhân quân tử vậy... vậy mà ngươi lại đến một nơi như vậy? Những nữ nhân thấp kém này, họ có gì hơn bản công chúa chứ?”

Lời này nói ra làm cho Tử Nữ nhăn mày lại rõ ràng không vui. Trong khi đó đầu Lông Ngọc hơi cúi xuống, bộ mặt mang theo vẻ mất mát và buồn bã. Hàn Phi thấy vậy lập tức quát lên: “Hồng Liên không được hồ nháo!” giọng nói làm cho Hồng Liên giật mình lại, Hàn Phi lúc này mới giọng nói giảm đi: “muội đó! Nơi này đâu phải nơi một nữ nhân như muội đến! Muội xem lại cách ăn mặc của mình đi. Muội ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì chứ?”

“Ca ca, ngươi quát ta...” Hồng Liên nghe vậy cảm giác được mình bị xúc phạm tủi nhục. Hai mắt nàng lập tức ướt át và trở nên đỏ bừng như muốn đang khóc. Nàng lập tức mở miệng nói: “Phụ vương cũng chưa bao giờ lớn tiếng với ta như vậy. Ca ca, Hồng Liên trước đây tưởng ca ca mới là người thương Hồng Liên nhất. Xem ra Hồng Liên đã nhầm. Ca ca, ngươi không cần Hồng Liên nữa đúng không?” Nước mắt đang ở trong tròng mắt bắt đầu chảy ra.

“Hô...” Long Ngạo Thiên cả người cứng đờ hít một hơi để thả lỏng thân thể mình. Hắn nhìn ra thấy được Hàn Phi đang cảm giác bất lực và đau đầu. Đến lúc này Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Hàn huynh, lần này là ngươi không đúng rồi. Ta đã bảo với Hàn huynh, Hàn huynh nên chú ý tới cảm xúc Hồng Liên công chúa một chút nhưng mà ài... Việc này cũng là lỗi của ta. Nếu như hôm nay không phải vì ta tâm trạng phiền muộn, Hàn huynh không phải vì giúp ta giải buồn bực trong lòng mới mang ta tới nơi này. Nhưng ta chưa từng bao giờ nghĩ Hàn huynh sẽ mang ta đến nơi này a. Nếu như biết Hàn huynh mang ta đến nơi này thì đánh chết ta cũng sẽ không đến!”

Hàn Phi mở to mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ buồn bực khi thấy Long Ngạo Thiên giả vờ vô tội cúi đầu thở ra một hơi dài. Đồng thời ánh mắt Hồng Liên mang theo trách móc nhìn về phía hắn. Song thật may Tử Nữ đã lên tiếng nói: “Xem ra Long tiên sinh không có thích nơi này! Cũng phải, thân phận tỷ muội Tử Lan hiên có vẻ thấp kém đâu vào được pháp nhãn của tiên sinh. Hy vọng sau này tiên sinh cũng đừng tới nơi này. Tử Lan hiên không chào đón tiên sinh!”

“Tử Nữ cô nương...” Lập tức Hàn Phi vì thế đỡ lời, hắn mỉm cười mở miệng nói: “Long huynh từ trước đên nay đều ăn ngay nói thật, Tử Nữ cô nương đừng để ý. Với cả Tử Nữ cô nương và Lộng Ngọc cô nương đều giống như một bông hoa sen xuất ư mà bất nhiễm...” Nói đến đây Hàn Phi lập tức lấy bài hoa sen do Long Ngạo Thiên làm và sửa đổi cho nó thật vần luật để miêu tả Tử Nữ và Lông Ngọc.

“Cửu công tử...” Tử Nữ mỉm cười mở miệng khen ngợi: “Không hổ là cao đồ Tuân Tử đại sư. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại có thể làm một bài thơ...”

Vậy mà Tử Nữ chưa nói hết thì Hồng Liên đã kinh ngạc hô lên: “Ca ca, bài thơ này không phải do Vô Vọng làm hay sao? Ca ca, ngươi thay đổi bài thơ này từ khi nào vậy? Bài thơ này là Vô Vọng tặng cho ta kia mà. Ca ca, tại sao ngươi lại tặng nó cho các nàng...” Lập tức thân mình Hàn Phi cứng lại sau câu nói này.

Hàn Phi vội vã ho khan vài tiếng: “Hồng Liên đừng để ý những chi tiết nho nhỏ này!”

“...” Tử Nữ khẽ hô lên một tiếng. Ngay sau đó nàng nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt tràn đầy hứng thú. Ngay cả Lộng Ngọc cũng nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt tò mò. Đôi môi tím của Tử Nữ khẽ mở và âm thanh nho nhỏ vang lên: “Không nghĩ tới Long tiên sinh không chỉ biết gảy đàn còn biết làm thơ. Trước đó tiên sinh nói mình là một người thô lỗ chẳng phải là chuyện chê cười sao?”

“Tử Nữ cô nương nói quá lời rồi!” Long Ngạo Thiên theo thói quen nhún nhún vai. Ngón tay chỏ đưa lên gãi gãi sống mũi và hắn nở nụ cười rất nhẹ nhàng. Nụ cười xuất hiện ở trên khuôn mặt cực kỳ đẹp trai này thực sự làm cho người mê say: “Quả thực tại hạ chỉ biết chút ít mà thôi cũng không coi như là đại sư. Không giống như Cửu công tử xuất thân từ Nho gia hay như Lộng Ngọc có cầm nghệ cao siêu.”

“...” Tử Nữ nhìn về phía Long Ngạo Thiên với dáng vẻ tò mò: “Vậy không biết Long tiên sinh xuất thân từ nhà nào trong bách gia?”

“Thiên địa giáo!” Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng đáp lại. Hắn cũng không có ý dấu diếm thân phận của mình. Mặc dù hắn không phải người Thiên Địa giáo nhưng chính hắn lại là người một tay sáng lập ra Thiên Địa giáo. Chính vì vậy Long Ngạo Thiên coi như thuộc về Thiên địa giáo.

Tử Nữ nghe xuất thân của Long Ngạo Thiên rồi mở miệng nói: “Không nghĩ tới Long tiên sinh lại xuất phát từ Thiên địa gia. Thiên địa gia rất nổi tiếng được nhiều quốc gia khắp nơi mời chào. Đệ tử có hàng nghìn hàng vạn trải rộng thất quốc. So sánh không kém chút nào với Nông gia hay Nho gia.”

Cuộc nói chuyện với không khí có chút khách khí, Long Ngạo Thiên lúc này mở miệng nói: “Vừa rồi, tại hạ có chút xúc phạm với hai vị cô nương. Hiện giờ tại hạ xin bồi tội. Lộng Ngọc cô nương rất thích đánh đàn vậy để tại hạ gảy thêm một khúc nữa để cho mọi người nghe như thế nào?”

“Tiên sinh...” Lộng Ngọc khe khẽ mở miệng nói nhỏ: “Cầm nghệ cao siêu. Lộng Ngọc mặc cảm không bằng. Hiện giờ Lộng Ngọc lại được nghe tiên sinh gảy thêm một bản cầm nữa, Lộng Ngọc không cầu gì hơn.” Bàn tay nàng đưa hướng Long Ngạo Thiên nói: “Tiên sinh, xin cứ tự nhiên!”

“Long huynh...” Hàn Phi mỉm cười nói: “Ta cũng rất muốn biết bài cầm tiếp theo của Long huynh sẽ là bài nào đây! Phi thực sự cũng rất chờ mong?” Bàn tay Hàn Phi chắp lên đưa ra đối với Long Ngạo Thiên. Quả thực Long Ngạo Thiên gảy đàn không thể nói là nhập thần nhưng quả thực rất hay.

“Dù sao Hồng Liên công chúa cũng đến nơi này rồi!” Tử Nữ một tay chống eo, đôi mắt nhìn về phía Hồng Liên mang theo chút trêu chọc: “Chi bằng công chúa ở lại nơi này nghe một chút tiếng đàn. Công chúa Hồng Liên, cô cảm thấy thế nào!?”

“Hừ...” Hồng Liên chỉ hừ lạnh một tiếng. Bàn tay đưa lên phất phơ ống tay áo dài. Nàng trực tiếp đi về phía Long Ngạo Thiên sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. Ánh mắt Hàn Phi cũng trở nên quái dị nhìn về phía Hồng Liên, theo lý Hàn Phi nên đến ngồi cạnh hắn mới đúng. Không chỉ Hàn Phi mà Tử Nữ còn có Lộng Ngọc cũng nhận ra điều khác biệt này.

Tử Nữ khẽ mỉm cười trêu chọc: “Xem ra tình thánh thực sự ở đây là Long tiên sinh mới đúng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.