Đạo Chu

Chương 117: Thất kiếm làng Sương Mù




Keng, keng... Âm thanh binh khí va chạm với nhau phát ra từng tiếng liên miên không dứt, từng tia hoa lửa loé lên không ngừng nghỉ. Sáu người thanh niên chia làm hai tổ ba người đối kháng với nhau. Ba người phối hợp với nhau tạo thành một tổ đội dường như đã có phần ăn ý.

“...” Người nam nhân trung tuổi đeo bịt mắt đen ở bên mắt phái và hai tai đeo hai lá bùa đứng ở vị trí trên đỉnh núi cao. Hai tay hắn ôm ngực của mình, đôi mắt nhìn chăm chú xuống phía dưới cảnh sắc chiến đấu.

“Đám tiểu bối, để tiền bối như ta dạy các ngươi như thế nào sử dụng vũ khí của mình!” Một người thanh niên độ tuổi khoảng ba mươi mở miệng nói chuyện. hắn có đôi mắt màu xanh lam với một gợn sóng sẫm màu hơn xung quanh con ngươi, mái tóc màu xanh lá cây dài đến thắt lưng với hai phần tóc mái rơi xuống hai bên má và có đôi môi dày tối màu. Đặc biệt nước da hắn khá đậm màu cùng với hàng lông mày khá rậm khiến cho ai nhìn khuôn mặt hắn cũng khó mà quên. Bên ngoài hắn mặc một chiếc áo vest không tay màu nâu sẫm kéo dài tới tận đầu gối. Ở hông đeo thắt lưng màu tím và mặc một chiếc quần màu nâu. Ở bên trong quấn đầy băng vải màu trắng.

Trong tay hắn là một cặp thanh kiếm dài mỏng thẳng. Trên phần gần đầu mỗi lưỡi kiếm xuất hiện thêm hai cái ngạnh cong cong sắc nhọn. Lúc này, chúng phát ra ánh sáng lôi quang lập loè bắn về phía một người nam nhân cầm một thanh kiếm giống như một cây châm to bản dài. Chuôi cây kiếm hình châm này có buộc một cái dây nhỏ. Nó thực sự chẳng khác nào một thanh châm khổng lồ cả.

“Đừng có ở đó mà ra vẻ mình là tiền bối!” Một người thiếu khác cầm vũ khí khá kỳ quặc. Nó được kết hợp với một cái búa to cùng với một cái rìu được nối với nhau bởi một sợi dây. Mặc dù vũ khí này khá to và nặng nhưng đối với hắn mà nói thì lại dễ dàng di chuyển. Trong giọng nói hắn mang theo tức giận: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tên phản nhẫn được ngài Mizukage đệ ngũ tạm tha mà thôi!”

“Hừ... giờ một đám hậu bối không biết tôn trọng tiền bối là gì cả!” người thanh niên lớn tiếng quát lên. Hai tay hắn đưa lên cao, sấm sét mạnh mẽ vợn quanh cơ thể người thanh niên. Hai thanh kiếm theo đó cũng trở nên sáng choáng. Hai hàm răng người thanh niên khẽ cắn: “Để tiền bối ta dạy dỗ các ngươi biết phải kính trọng tiền bối như thế nào. Hay hoặc giả đưa cho các ngươi một lễ tang hoàn hảo nhỉ!?”

Ở nơi này có sáu người sở hữu sáu thanh kiếm phân biệt là Nuibari, Shibuki, Kubikiribōchō, Hiramekarei, Kiba,Kabutowari. Duy chỉ không có thanh Samehada vì hiện tại chưa còn có ai có thể thích hợp với thanh kiếm này cả. Trong đó thanh Kubikiribōchō trước đây vốn thuộc sở hữu của Zabuza chỉ là sau này Zabuza đem thanh kiếm này trả trở về cho làng Sương Mù. Thanh Hiramekarei thì vẫn thuộc sở hữu của Chojuro. Còn riêng về phần thanh Kiba vẫn thuộc sở hữu Raiga sau đo Raiga quay trở về làng Sương Mù.

Phạch, phạch...

Đột nhiên âm thanh vang lên làm cho Ao nghe được. Hắn ngoảng đầu lên nhìn về phía không trung thấy được một con chim đang bay về phía mình. Nó giương cánh cất cao nhanh chóng đậu lên cánh tay Ao. Ngay lập tức hắn đem tin tức bắt đầu đọc. Đôi mắt hắn theo đó co rụt lại.

“Hiramekarei: Giải phóng!” Người thiếu niên Chojuro lập tức quát to một tiếng. Thân ảnh hắn nhảy lên không trung. Trong tay người thiếu niên cầm hai thanh kiếm ghép chặt với nhau với lưỡi kiếm rộng hình dáng giống như cá thờn bơn. Gần chuôi kiếm xuất hiện phần cong gần gốc tạo ra một phần bảo vệ tay. Chúng đang phát ra ánh sáng màu xanh tạo ra hình dáng một cây búa.

Oanh!

Cây búa đập mạnh vào nền đất phát ra một âm thanh vang dội to và rõ ràng. Mặt đất nổ tung tạo ra đám bụi bặm cùng với một đám đất đá bắn tung toé. Một đám người phải tránh né mũi nhọn của đòn tấn công này.

“Dừng lại!” Đột nhiên âm thanh ở trên vách đá cao vang lên làm cho sáu người ở đây đều dừng tay lại. Họ ngẩng đầu nhìn về phía người nam nhân lớn tuổi. Giọng nói nam nhân kia trực tiếp lớn tiếng rơi vào tai họ: “Lập tức thu thập đồ vật trở lại làng Sương Mù. Đây là lệnh khẩn cấp!”

Tại một hòn đảo với một ngọn núi lửa khá cao. Ở nơi này kiến tạo một toà hầm ngâm làm việc với đầy đủ máy móc. Đặc biệt họ sử dụng nhiệt độ của dòng dung nham cho việc chế tạo các loại trang bị luyện kim cần thiết. Điều này không những đảm bảo cho kim loại đủ nhiệt độ còn khiến cho tiết kiệm một số tiền lớn.

Người thiếu niên cầm đầu dẫn theo hai người một thanh niên đẹp trai và một người thanh niên xinh đẹp đi vào bên trong. Hắn cầm đầu bước theo người nam nhân tóc trắng dài dẫn đường. Vừa đi người nam nhân tóc trắng vừa cười nói: “Ngài Dan, biết không. Chúng tôi đến nơi này nhiều ngày như vậy cũng vẫn cảm thấy bất ngờ. Không ngờ nơi này lại có những thiết bị tiên tiến như vậy. Cảm ơn ngài đã tin tưởng chúng tôi.”

“Thế nào... sống ở nơi này quen chứ?” Naruto mở miệng dò hỏi.

“Ân... dù sao đối với chúng tôi ở đâu thì cũng là nhà cả!” Seimei nhẹ nhàng cười: “Chỉ cần cho chúng tôi một nơi làm việc như thế này thì đã không có gì tốt hơn cả. Hiện nay, chúng tôi sẽ cho ngài thấy chúng tôi đã làm được gì?”

“Ông chủ Dan...” Một người thiếu niên có cằm vuông vức vội vã cười chạy đến. Hắn mở miệng với nụ cười tràn ngập lấy lòng: “Cậu biết đấy. Chúng tôi đã chế tạo ra thứ đầu tiên theo ý kiến cậu. Nó hoàn toàn phù hợp với thiết tưởng của ngài.”

“Được rồi, Katasuke tôi đã biết!” Naruto đưa tay phẩy phẩy tay như muốn đuổi người. Hắn mở miệng nói chuyện: “Mọi việc ở đây có Seimei ông ấy lo là được rồi. Cậu hãy đi làm việc của mình đi được chứ? Hơn nữa ta cũng đã quen thuộc nơi này không cần người dẫn đường.”

“Thế nhưng...” Tono Katasuke trong lúc này không biết nói như thế. Vẻ mặt hắn không đành lòng khi bản thân không được biểu hiển trước mặt Naruto. Đáng tiếc hắn cũng bị lời Naruto trực tiếp đánh gãy khi đang nói.

“Không những nhị gì cả!” Naruto nhăn mày lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tono Katasuke: “Thay vì nói những lời sáo rỗng như thế, anh chỉ cần toàn lực phát triển những ý tưởng tôi đã đề ra. Hơn nữa đem nó biến thành thực tế. À, cũng đừng quên hợp tác tốt với mọi người đặc biệt là Seimei. Ông ấy có nhiều điểm đáng để anh học tập đấy. Nếu như anh muốn thể hiện mình, hãy làm tốt những gì mà tôi đề ra và chứng minh điều đó cho tôi xem nào!”

“Vâng!” người thiếu niên cúi đầu ngoan ngoãn. Hắn nhìn về phía đoàn người Naruto nhưng trong ánh mắt hắn mang theo ghen ghét không phải với Naruto mà là Seimei. Vì sao Seimei vừa tới nơi này đã thay thế được vị trí hắn hoàn toàn. Phải biết rằng hắn đến nơi này so với Seimei sớm hơn nhiều.

“Cậu ta thực sự có tài!” Seimei lúc này vậy mà khen ngợi Katasuke. Điều này cũng làm cho Naruto ngạc nhiên. Hắn quay ra nhìn về phía Seimei thấy được Seimei ngợi khen: “Mặc dù kỹ thuật rèn đúc cậu ta không tốt lắm nhưng đầu óc cậu ta đặc biệt những ý tưởng vô cùng mới mẻ. Tôi cũng được lợi rất nhiều từ cậu ta. Nếu như không có cậu ta, chúng tôi cũng không nhanh như vậy hoàn thành thứ mà ngài mong muốn!”

Bốn người đi đến một căn phòng lớn, Seimei hơi cúi chào làm cho Naruto tự tay mở cửa đi vào. Naruto cũng không khách khí mở cửa đi vào bên trong. Lúc này ở bên trong đặt bừa bộn một đám người đang ở nơi đó. Trong đó làm cho Naruto nổi bật để ý là hai người thuộc hạ của Seimei. Thật ra trước đó Seimei có bốn người thuộc hạ tất cả đáng tiếc hiện giờ chỉ còn hai người là một thiếu niên tên Ryugan và một thiếu nữ tên Kujaku.

Ryugan có thân hình mảnh khảnh với đôi mắt màu xanh lá cây có viền mắt màu xanh. Hắn có mái tóc màu xanh làm được chải vuốt sang hai bên gọn gàng. Khuôn mặt hơi tròn nước da sáng mũi cao và miệng rộng. Bên ngoài mặc một chiếc áo không tay màu tím bó sát để lộ bụng.. Chiếc quần rộng thùng thình màu xám của anh ta được buộc chặt bởi một chiếc thắt lưng dày, màu nâu.

Kujaku là một thiếu nữ khá xinh đẹp với thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt nàng thon có làn da trắng, mái tóc màu xanh đậm có hai lọn tóc vàng nhạt ở hai bên mặt. Đôi mắt hơi nhỏ nhưng tròng mắt màu nâu nhạt không có đồng tử. Mũi hơi to một chút nhưng cũng khá thon và cao. Đôi môi có màu đỏ tươi tắn. Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt một búi lông dài màu trắng quanh cổ dưới đây là một chiếc váy không tay màu đỏ sẫm. Đặc biệt y phục còn có có hai chiếc thắt lưng màu nâu sẫm quấn quanh nó ở đỉnh eo. Phía dưới là một chiếc áo không tay màu nâu nhạt, tay phải đi một chiếc ống tay màu xanh nhạt và tay trái đi một chiếc ống tay màu nâu nhạt.Thế nhưng găng tay lại là màu đen. Bàn chân dẫm trên một chiếc dầy cao cổ.

“Ngài Seimei, ngài Dan...” Hai người cực kỳ cung kính mở miệng chào hỏi.

Seimei chỉ thoáng gật đầu đối với hai người. Lúc này, hắn mở miệng nói chuyện: “Ta muốn hai người cho thấy sản phẩm chúng ta có thể làm được gì. Hãy cho ngài ấy thấy tay nghề của làng Công Tượng chúng ta.”

“Ngài Seimei, ngay tại nơi này sao?” Thiếu nữ Kujaku nghe được lời này có chút ngưng trọng hỏi lại.

“Đúng vậy, ngay tại nơi này!” Seimei lập tức lên tiếng nói: “Có vấn đề gì sao?”

“Không... không có vấn đề gì... chỉ là...” Hai người nhìn về phía nhau một chút. Đôi mắt bọn họ nhìn nhau có chút quỷ dị. Đặc biệt đó chính là thiếu nữ Kujaku. Khuôn mặt nàng thoáng trở nên đỏ ửng nhưng nàng hung hăng cắn răng một cái.

“Hê...” Naruto thấy được người thiếu niên bắt đầu cầm một cái vòng tay sau đó đem nó đeo vào tay. Không dừng lại ở đây người thiếu niên cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình. Đôi mắt Naruto chớp chớp, hắn quay ra nhìn về phía thiếu nữ Kujaku thì con mắt Naruto trợn tò nhìn về phía cảnh này. Đôi mắt hắn hoàn toàn không tin tưởng được hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.