Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 – Chương 15-2: Dựng cờ (2)




Khánh Kỵ hạ thấp người, mỉm cười nói: "Thịnh tình khoản đãi của đại phu, Khánh Kỵ thẹn không báo được. Một chút việc nhỏ, Khánh Kỵ làm giúp một tay, coi như cảm tạ tình cảm sâu đậm của đại phu đi. Tới tới tới, đừng để kẻ tiểu nhân quấy nhiễu hứng thú uống rượu, Triển đại phu mời, Khổng tiên sinh mời."

Triển Hoạch, Khổng Khâu giơ chén lên đáp lại, hai tai lại vẫn dựng thẳng lên, lắng nghe động tĩnh cách vách.

Lương Hổ Tử lĩnh hai mươi binh sĩ, đi tới trước cửa Bạch phủ, đập ầm ầm vào cửa lớn, cao giọng quát: "Mở cửa, mở cửa!"

Bên trong có tiếng người xót xa nói: "Chó ở Thành phủ lại tới đây sủa sao? Muốn vào cửa, bên cạnh có cái cửa đấy, chớ có làm hỏng đại môn nhà ta, ngươi muốn bồi thường cũng không nổi."

Lương Hổ Tử nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một cái lỗ chó đục trên cửa, không khỏi giận tím mặt. Hắn nhìn quanh trái phải, thấy trên cái sân bên cạnh cánh cửa có một cái trục lăn lúa, liền đi tới đó, cầm chỗ hõm hai bên trục lăn, hít vào một hơi thật sâu, hét lớn một tiếng, nâng cái trục lăn lúa lên.

Cái trục lăn lúa này nặng không dưới ba trăm cân, lực sĩ bình thường đúng là không thể nâng nổi. Lương Hổ Tử vốn cậy mạnh, khí lực toàn thân chỉ hơi kém so với Khánh Kỵ, hét lớn một tiếng không ngờ lại có thể nâng cái trục lăn lên quá đỉnh đầu, binh lính bên người lập tức hô 'Hay'. Lương Hổ Tử thần tình dữ tợn đến run cả người, nâng trục lăn lúa đi từng bước một tới bậc thềm, tới trước cửa thì hung hăng đập về phía trước, một tiếng nổ giống như đất rung tuyết lở, đại môn cực kỳ rắn chắc liền nứt ra một khe hở, cây đòn chắn ngang cánh cửa gần như gãy làm đôi.

Lương Hổ Tử lại rống to một tiếng, đập trục lăn lúa về phía trước, một tiếng nổ ầm vang, đại môn bị đập cuối cùng cũng mở ra, hai bên cánh cửa ngay cả trục cửa cũng bị đập gãy, cong cong vẹo vẹo lung lay sắp đổ.

Lương Hổ Tử ném trục lăn lúa xuống, nhấc chân đá một cái, hai cánh cửa ầm ầm đổ xuống đất, làm tung lên vô số tro bụi, đợi cho tro bụi kia từ từ tiêu tan, Lương Hổ Tử dẫn hai mươi binh sĩ xông vào trong viện, cầm trường mâu trong tay, trợn mắt lên, lớn tiếng quát to: "Ai là quản sự Bạch phủ?"

Mắt nhìn thấy uy thế của bọn họ như thế, vài tên đạo chích giả làm gia nhân cố ý quấy rầy cảm thấy hơi sinh ý khiếp sợ, một đại hán trong đó bước lên trước một bước, cố gắng cứng rắn quát: "Ngươi kẻ này không biết lễ nghi, làm sao lại đập vỡ đại môn nhà ta?"

Lương Hổ Tử 'Hừ' một tiếng, túm lấy cổ áo hắn, mắt báo trừng to quát: "Chủ nhân nhà ta đang êm đẹp uống rượu ở phòng khách, lại cứ bị mấy kẻ tiểu nhân các ngươi làm cho mùi thối đầy trời. Quản sự Thành phủ sang tranh luận với các ngươi, lại bị các ngươi tự dưng đánh cho. Lễ? Ta khinh! Lễ cũng là thứ mà kẻ hạ nhân cỡ ngươi có thể nói ra sao?"

" Ngươi là ai?" Thủ lĩnh bọn đạo tặc Lý Huyền xuất hiện ở cửa phòng khách, lạnh lùng đánh giá trang phục và dáng người vạm vỡ của đại hán này.

Lương Hổ Tử nheo mắt liếc nhìn hắn, thấy thần thái hắn kiên định, hiểu ra người này mới là chính chủ, tay đẩy một cái, gã đạo tặc đang tranh cãi với hắn khó khăn lui lại mấy bước, may mắn được đồng bọn đỡ lấy mới không bị ngã ngồi lên mặt đất.

Lương Hổ Tử ưỡn ngực nói: "Ta là Lương Hổ Tử người nước Ngô, chủ nhân của ta được Lỗ quốc Triển đại phu mời uống rượu tại Thành phủ, gia nhân Bạch phủ hà cớ gì hết lần này đến lần khác quấy rầy, gây hấn sinh sự?"

Lý Huyền mưu đồ sinh sự, nghe thấy vậy thì cười lạnh nói: "Thế này sao có thể trách được, ta đứng trong sân nhà mình, như thế nào lại bị đổ lên đầu cái tội danh gây hấn với nhà ngươi? Người nước Ngô các ngươi luôn hung hăng ngang ngược như vậy sao? Phì, chủ nhân nhà ngươi là cái giống gì?"

Lương Hổ Tử giận dữ: "Chủ nhân nhà ta thân phận tôn quý, há lại có thể nói cho bực tiểu nhân như ngươi nghe, nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, nếu không chớ trách ta đây vô lễ."

Lý Huyền cười to: "Ngươi là giống man di, biết cái gì gọi là 'Lễ'? Giấu đầu hở đuôi, không dám gặp người đó thôi."

Khánh Kỵ trong phòng khách nghe rất rõ ràng, hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại, lập tức liền nghe thấy từ cái sân cách vách truyền tới tiếng "keng keng", là tiếng binh khí va chạm, hai bên đúng là đã giao thủ.

Triển đại phu bất an ngẩng cổ nhìn sang, tuy nhiên chẳng nhìn thấy được cái gì. Nếu bộ hạ của Khánh Kỵ bị người ta làm cho bị thương, thì hôm nay coi như mất hết mặt mũi. Đúng lúc này, từ cách vách phát ra một tiếng la: "Giết người, giết người!" Sau đó là một trận hô hét điên cuồng.

Triển đại phu rốt cuộc ngồi không yên, thoáng cái đã đứng dậy, vội la lên: "Mau, mau sang xem tới cùng là thế nào."

Hắn vừa dứt lời, đại môn rầm rầm mở ra, hai mươi giáp sĩ giống như 'sao quanh trăng sáng' vây lấy Lương Hổ Tử đi nhanh tới, trong tay Lương Hổ Tử cầm theo một cái đầu người máu chảy đầm đìa, bước nhanh lên thềm, đè kiếm quỳ xuống, lớn tiếng tâu lên: "Gia nhân Bạch phủ gây hấn sinh sự, làm nhục chủ thượng, Lương Hổ Tử đã dùng kiếm chém chết hắn, hiện đến phục mệnh."

Lời Lương Hổ Tử vừa nói ra, trên dưới phòng khách đều cả kinh. Lương Hổ Tử dập đầu thật mạnh, nói: "Mời chủ thượng cùng Triển đại phu, Khổng tiên sinh yên tâm uống rượu, sẽ không có kẻ tiểu nhân đến quấy rầy nữa, kẻ hèn xin cáo lui." Dứt lời đứng dậy rút lui ra hướng cửa phòng.

Khánh Kỵ nhấc bầu rượu lên châm vào chén, cũng không ngẩng đầu lên thản nhiên mà hỏi: "Ngươi xách cái đầu người, muốn chạy đi đâu vậy?"

Lương Hổ Tử dừng lại, khấu đầu nói: "Kẻ hèn không dám vì tội của mình mà làm phiền tới chủ thượng, tự đi gặp thành mục thủ thỉnh tội chịu phạt." (Thành mục thủ: quan trông coi thành)

Khánh Kỵ cười ha ha, nâng ánh mắt lên nói: "Ngươi trung thành bảo hộ chủ nhân, bản công tử chỉ thấy có công, làm gì có tội? Đem cái đầu này ném về Bạch gia đi, nói cho gia nhân Bạch Thị, Ngô quốc Khánh Kỵ ở trong sân nhà hắn săn bắn, giết nhầm một con chó dữ, nếu muốn bồi thường, mời đến gặp ta, Khánh Kỵ tự nhiên xin được chỉ giáo!"

Khánh Kỵ nói có vẻ rất nhẹ nhàng hời hợt, Triển Hoạch nghe thấy mà mặt trắng bệch, bọn thị vệ ngoài phòng khách cùng với gia nhân Thành phủ mỗi người đều thấy mở mày mở mặt.

Khánh Kỵ dứt lời, cười nói với Triển Hoạch: "Triển đại phu, thuộc hạ của bản công tử tính tình hung bạo, vì nóng lòng bảo hộ chủ, mà làm cho Triển đại phu chê cười."

Triển Hoạch lấy lại bình tĩnh, vội nói: "À... À..., gia nhân Bạch Thị ngang ngược, làm nhục công tử, đáng phải chết, công tử có thuộc hạ trung thành nghĩa khí như vậy, Triển mỗ rất là... rất là thán phục."

Khi đó chỉ có một vài quốc gia ở Trung Nguyên là định ra pháp luật rõ ràng, vấn đề là Lỗ quốc cũng như rất nhiều nước chư hầu mặc dù về đất đai, lễ chế một vài phương diện thì có quy định rõ ràng, nhưng mà về hình pháp (như pháp luật bây giờ) vẫn chưa có nhiều văn tự, người dân trong nước không biết rõ ràng về các điều khoản pháp luật, một khi phát sinh án kiện, đều là do công khanh đại phu ở địa phương cùng ngồi công đường xử án nghị sự, thảo luận kết quả xử phạt cuối cùng, bởi vậy mà tính tùy ý rất lớn.

Cho nên giống như báo thù rửa hận, hoặc là người có thanh danh tốt mắc phải tội sát nhân, khi dân chúng thỉnh cầu tha thứ, các đại phu nói thả là có thể thả. Quý tộc giết người thường lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Công tử Khánh Kỵ là quý tộc, đối phương cùng lắm chỉ là mấy tên gia nô của một thương nhân, thân phận hèn mọn, lấy thân phận kẻ hèn mọn mà đi lăng nhục quý tộc, ngoài cái chết ra chỉ còn cái chết. Cũng không cần quan gia truy cứu, thứ dân làm gì có thể dựa vào pháp luật nào mà kháng nghị, đáng chết hay không đáng chết, có tội hay vô tội, tất cả đều dựa vào quan gia mở miệng nói ra mà thôi.

Khánh Kỵ cười ha ha, nói: "Khánh Kỵ vốn định ở đây hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày sẽ quay về Vệ quốc, không muốn bọn đạo chích cứ mãi kiếm chuyện, lại làm liên lụy Triển đại phu, thật sự là có lỗi."

Hắn nói đến đây, quay đầu ra ngoài, quát lớn: "Đông Cẩu, đi tới trước cửa phủ dựng tên hiệu của bản công tử lên, Ngô quốc Khánh Kỵ tới nơi nào cũng là một hảo hán đỉnh thiên lập địa, để ta xem còn có kẻ nào có can đảm quấy rầy sinh sự!"

Hữu binh vệ Đông Cẩu là võ sĩ từ Tấn quốc tìm hắn làm nơi nương tựa, viết chữ rất khá, nghe vậy lớn tiếng hô 'Rõ', bước nhanh ra ngoài.

Thần sắc Khánh Kỵ lại biến đổi, mặt giãn ra nâng chén lên, nói nói cười cười với Triển Hoạch và Khổng Khâu: "Tới tới tới, bọn tiểu nhân đã xử lí xong, chúng ta cứ yên tâm uống rượu."

Quản sự Thành phủ thấy vị Khánh Kỵ công tử này làm cho hắn nuốt trôi đi được một cục tức, vui sướng hoa chân múa tay, vội vàng trừng hai cái mắt như con gấu trúc, hướng trái phải quát: "Còn không cử nhạc, nhảy múa?"

Nhạc công và vũ kỹ hai bên đang sợ ngây người bị hắn quát một cái, thoáng cái như tỉnh mộng, lập tức kèn tiêu cùng thổi, tay áo tung bay, phòng khách Thành phủ lại là một màn ca múa mừng cảnh thái bình.

Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nhìn nhau cười khổ, bọn họ thật sự không nghĩ tới Khánh Kỵ một công tử mất nước, tới Lỗ quốc cũng không chịu hạ thấp người, còn mãnh liệt như thế, đành phải nâng chén theo đáp lại.

Triển Hoạch nâng chén, uống chén rượu đến một nửa, trong lòng chợt lóe một tia suy nghĩ, đột nhiên tỉnh ngộ ra: "Ai da, không đúng! Ta bị Khánh Kỵ công tử dắt mũi rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.