Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Đại Quốc Tặc - Chương 63: Chế phục nhân tâm : doctruyenonline.co

Đại Quốc Tặc

Chương 63: Chế phục nhân tâm




Đám bọn hộ vệ của Cảnh phủ trước kia từng chịu ân huệ của Cảnh lão Hầu gia hoặc là Cảnh tiểu Hầu gia, cũng từ trong đáy lòng chân chính kính trọng, ngưỡng mộ và sùng bái hai người, hai người là anh hùng, hào kiệt trong con mắt của bọn họ, đây là nguyên nhân chủ yếu bọn họ cực độ trung thành với Cảnh phủ.

Cho dù là trước kia Cảnh Giang Long nhát gan vô năng, mắt thấy Cảnh phủ sẽ nghèo túng đi xuống, bọn họ cũng vẫn không có tính toán rời khỏi.

Cảnh phủ là cả đời của bọn họ, không rời nửa bước, cho dù là hy sinh sinh mệnh cũng muốn thủ hộ nơi này!

Bọn họ cũng đã chân chính dung nhập Cảnh phủ, coi mình là một phần tử của Cảnh phủ.

Nhưng lòng người đều là máu thịt, đều tự có tình cảm và cảm thụ.

Nguyên thân trong mắt bọn họ thật sự là quá mức mềm yếu rồi.

Chính là vì coi mình thành một phần tử của Cảnh phủ, cho nên bọn họ càng thêm hy vọng Cảnh phủ có thể khôi phục vinh quang ngày xưa!

Nhóm bọn hộ vệ của Cảnh phủ đều là hán tử rắn rỏi đã trải qua chiến trường, tính tình thẳng thắn, trọng tình trọng nghĩa, hạ tay thấy máu.

Để cho bọn họ đi theo nguyên thân, chủ nhân được nuông chiều giống nữ hài tử như vậy, chân chính là nghẹn khuất trong lòng.

Hơn nữa vô cùng không cam lòng!

Năm đó lão Hầu gia và tiểu Hầu gia là bậc nào uy danh cái thế?

Không chỉ một lần suất lĩnh quân đội Đại Tề đánh cho hoa rơi nước chảy đám Nam Man và dị tộc Bắc Cương tiến đến xâm chiếm, chẳng những quân sĩ Đại Tề người người khâm phục, mà ngay cả những cừu địch hận hai người không thể sớm ngày chết đi, đang oán hận rất nhiều trên chiến trường bài binh bố trận, cũng không thể không giơ ngón tay cái lên đối với hai người!

Thiết huyết quân nhân lấy vinh dự làm sinh mệnh, nhưng nguyên thân lại căn bản không cho được bọn họ.

Từng ngày từng ngày, nhìn Cảnh phủ dần dần nhạt nhòa trong mắt thế nhân, nói bọn họ không đau lòng là giả.

Mỗi khi nói chuyện với nhau, bọn họ đối với Cảnh Giang Long đều là giận vì không tranh giành!

Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, nhưng lão Hầu gia và tiểu Hầu gia tất cả đều là thiết cốt boong boong, làm sao lại sinh ra cái loại nhu nhược đến như vậy?

Thậm chí Tiên Phong bởi vì cứu hắn mà cắn chết người, lại dọa hắn sợ hãi.

Từ đó về sau, đem Tiên Phong nuôi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, đuổi ra khỏi viện.

Còn một điều làm cho bọn họ nhiều ít có chút thất vọng đau khổ, thì chính là nguyên thân mười lăm tuổi rồi, cũng chưa từng lần nào tới được thăm bọn họ, đám hộ vệ lấy thủ hộ Cảnh phủ làm trách nhiệm suốt đời này.

Cảnh lão Hầu gia và Cảnh tiểu Hầu gia năm xưa ở trong quân vẫn là tấm gương tốt, nhất là ở trong quân doanh, đi theo các quân sĩ cùng nhau thao luyện, chi phí ăn mặc càng sẽ không có đối đãi đặc thù, đối với bên người cho dù chỉ là tiểu tốt bình thường cũng tận tâm hỏi han ân cần, săn sóc tỉ mỉ.

Đây cũng là nguyên nhân chân chính có thể làm cho các quân sĩ kính trọng và ngưỡng mộ hai người.

Nhưng nguyên thân thì sao?

Đừng nói săn sóc quan tâm, chỉ sợ đi ở trên đường cái bọn họ đổi thân quần áo, nguyên thân cũng không nhận ra bọn họ là hộ vệ của Cảnh phủ.

Cho tới hôm nay, Giang Long mới nói ra một câu ấm áp.

Điều này làm cho bọn hộ vệ Cảnh phủ mong mỏi hồi lâu, sao có thể không sinh lòng cảm động?

Đội phó Tưởng Quân quay đầu sang chỗ khác, xoa xoa khóe mắt đầy nước, ai nói nam nhi đổ máu không đổ lệ?

Thiết huyết quân nhân, cũng không phải đầu gỗ, đồng dạng có tình cảm của mình.

- Tiểu thiếu gia, bên này đã có chúng ta trông nom, trước đó ngài bị kinh hãi, hay là đi về nghỉ ngơi thôi!

Tưởng Quân tiến lên một bước, chân thành khuyên nhủ.

Những hộ vệ còn lại cũng lập tức lên tiếng phụ họa, bảo Giang Long sớm một chút về tiểu viện.

Nhãn lực của Giang Long là loại gừng già nào chứ?

Mặc dù những hộ vệ này cố gắng áp chế, không để tình cảm lộ ra ngoài, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn thấu trong lòng bọn họ không bình tĩnh.

- Trần đội trưởng bọn họ hiện tại sinh tử không biết, lòng ta rất khó chịu, không nhìn đến bọn họ tỉnh lại, ta thật sự là không yên lòng.

Giang Long không ngừng cố gắng, tiếp tục đánh bài cảm tình.

Hốc mắt bọn hộ vệ liền dần dần đỏ lên.

- Nhũ mẫu, ngài hôm nay cũng vất vả rồi, về sớm một chút nghỉ ngơi.

Giang Long vừa nhìn về phía Diêu mụ mụ.

Diêu mụ mụ trong lòng ấm áp, liền vội mở miệng nói:

- Nô tỳ chỉ là tôi tớ trong phủ, làm sao có thể nhận nổi tiểu thiếu gia dùng từ “ngài” để xưng hô?

Hơn nữa nô tỳ chỉ là một mệnh ti tiện, cũng so không được với thân phận tôn quý của tiểu thiếu gia.

Vẫn là ngài đi về nghỉ ngơi, để nô tỳ đến trông coi nơi này.

- Ta là dùng sữa của ngài mà lớn lên đấy, làm sao có thể coi ngài là tôi tớ?

Những lời này Giang Long đều phát ra từ thật tâm:

- Chỉ có điều ngài vẫn không nghe ta thôi, mới luôn tự cho mình là nô tỳ.

Diêu mụ mụ có chút nghẹn ngào, nói không nên lời, trong giây lát nghiêng đầu, lấy ống tay áo kín đáo lau nước mắt.

Lúc này một lão đại phu cao tuổi mở ra cửa phòng, từ trong phòng người bệnh đi ra, trên mặt có chút không kìm nổi vui mừng.

- Lý đại phu, Trần đội trưởng bọn họ thế nào?

Tưởng Quân lập tức tiến lên vội hỏi.

Giang Long không nhận ra thầy thuốc này, cho nên hỏi chậm một nhịp, tuy nhiên cũng vẫn đi đến gần Lý đại phu.

- Tiểu thiếu gia.

Lý đại phu nhìn thấy Giang Long đã ở đây, khẩn trương chắp tay xoay người thi lễ.

- Không cần đa lễ, kính xin Lý đại phu tận tình trị liệu cho Trần đội trưởng bọn họ, ta vô cùng cảm kích!

Nói càng về sau, Giang Long rất nghiêm túc đáp lễ đối với Lý đại phu.

Lý đại phu hoảng sợ, vội vàng nghiêng người tránh ra, lão nào dám nhận lễ của Giang Long?

Thân phận của hai người chênh lệch quá xa!

- Tiểu thiếu gia không cần phải lo lắng, vốn Trần đội trưởng bọn họ bị thương nghiêm trọng, đích thật là tình hình nguy cấp, tuy nhiên sau khi uống vào canh thuốc Diêu mụ mụ mang tới, thương thế cũng bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp, hiện tại đã có thể khẳng định là sinh mệnh không còn nguy hiểm rồi.

Lời Lý đại phu vừa dứt, đám hộ vệ của Cảnh phủ đều reo lên hoan hô.

Bọn họ rất là kính phục Trần đội trưởng, còn lại ba người cũng là hảo huynh đệ của bọn họ.

Lúc này Diêu mụ mụ liền vội vã nói xen vào:

- Phương thuốc kia là tiểu thiếu gia viết cho ta!

Vì thế bọn hộ vệ Cảnh phủ lại càng sinh lòng cảm kích với Giang Long.

Lý đại phu nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, thầy thuốc hành y tế thế, đảm nhiệm cứu lại sinh mệnh thế nhân, giảm bớt thống khổ do bệnh hoạn, hắn biết rõ tính trọng yếu của phương thuốc này!

Tuy nhiên Giang Long lại làm như không nhìn thấy khát cầu trong mắt của lão.

Phương thuốc cổ này giá trị nghìn vàng, sao có thể tặng không cho người?

Hơn nữa cho dù là Lý đại phu muốn bỏ tiền ra mua, hắn cũng không tính toán bán.

Vật hữu dụng chân chính, chỉ có tại thời điểm chính thức cần nó mới có thể hiện ra giá trị chân chính của nó!

Liền giống với hiện tại, phương thuốc cổ này chính là đã cứu vãn sinh mệnh đám người Trần đội trưởng, cũng làm cho những hộ vệ khác đối với hắn càng thêm sinh lòng cảm kích.

Nhìn đến biểu hiện của Giang Long, Lý đại phu than nhẹ trong lòng, cũng may lão cũng có chuẩn bị tâm lý, biết Giang Long không có khả năng tặng không hoặc là bán vãi cho lão, thu thập xong tiếc hận trong lòng, lão lại nhíu mày:

- Nhưng bốn người bọn họ mặc dù là sinh mệnh đã không nguy hiểm, nhưng Quan Thế Hào tổn thương nặng nhất đã bị chém đứt tay phải, về sau sợ là không thể tiếp tục làm hộ vệ rồi.

Lời nầy vừa nói ra, trong tiểu viện lập tức yên tĩnh lại.

Rất nhiều hộ vệ lộ sắc mặt bi thương.

Năm đó bọn họ cũng bởi vì chịu một ít tổn thương, lưu lại cố tật, mới không thể không rời khỏi quân đội đi vào Cảnh phủ làm hộ vệ.

Hiện tại Quan Thế Hào ngay cả đao cũng không cầm được.

Binh khí, là sinh mạng thứ hai của thiết huyết quân nhân!

- Làm hộ vệ không được, Cảnh gia về sau này cũng sẽ không thiếu bạc tiêu hàng tháng của y!

Giang Long đột nhiên mở miệng đánh vỡ phần yên tĩnh này, thanh âm quả quyết, dõng dạc:

- Hơn nữa trong phủ chẳng những bảo đảm phí trị thương cho Quan Thế Hào, ta còn sẽ bảo phòng thu chi thưởng cho trong nhà Quan Thế Hào một số lớn ngân lượng!

Tóm lại một câu, Cảnh phủ ta sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào trung tâm với Cảnh gia!

Vào lúc này, Giang Long nói ra lời nhiệt huyết như vậy, hiệu quả càng tăng.

Chỉ thấy chúng bọn hộ vệ Cảnh phủ rầm rầm toàn bộ quỳ sụp xuống đất đồng thanh kêu lên:

- Cảm ơn tiểu thiếu gia! Chúng tiểu nhân nhất định lấy sinh mệnh thề sống chết bảo hộ Cảnh gia!

- Tất cả mọi người đứng lên.

Giang Long vội vàng giơ tay làm động tác đỡ dậy.

Trong ánh mắt, hiện lên một chút ý cười.

Hôm nay, chuyến đi tới nơi này không tệ.

Dĩ vãng bọn hộ vệ Cảnh phủ sùng bái Cảnh lão Hầu gia và Cảnh tiểu Hầu gia, từng nhận ân huệ Cảnh gia, trung tâm chính là Cảnh phủ.

Mà điều Giang Long phải làm, chính là khiến bọn hộ vệ trung tâm với hắn!

Đám người Trần đội trưởng tuy rằng thương thế chuyển biến tốt đẹp, nhưng Lý đại phu cũng không thể xác định khi nào bọn họ thì có thể tỉnh lại.

Cho nên đám bọn hộ vệ lại khuyên Giang Long đi về nghỉ ngơi.

Giang Long lần này cũng không kiên trì lưu lại nữa, lại quan tâm thăm hỏi vài câu những hộ vệ trên người có vết thương nhẹ, liền mang theo ba cận vệ mới và Diêu mụ mụ cùng đi ra khỏi tiểu viện.

- Nhũ mẫu, người nhà Trần đội trưởng sao bọn họ không tới?

Đi chưa được mấy bước, Giang Long rất tò mò hỏi.

- Gia quyến của bọn đều mua nông trang ở tại trong phủ, lúc này hẳn là đã nhận được tin tức, đang chạy tới phủ bên này.

Diêu mụ mụ mở miệng đáp.

Hộ vệ, nha hoàn, sai vặt, bà tử, thêu nương trong Cảnh phủ, cùng với toàn bộ quản sự cộng lại nhân số nhiều lắm.

Lại thêm gia quyến của bọn họ, sợ là có tới vài ngàn người.

Mặc dù Cảnh phủ chiếm diện tích rất lớn, cũng nhất định là không chứa hết được.

Hơn nữa trong phủ nhân sự hữu hạn, cũng không có khả năng mỗi người đều an bài một phần việc.

Mỗi người đều phải nuôi sống gia đình, ít thì có một người hoặc là hai người lĩnh tiền tiêu hàng tháng, kinh tế tất nhiên túng quẫn, sống qua thì có thể nhưng muốn giàu có thật không có khả năng, vì thế rất nhiều người đã thuê lại điền sản Cảnh phủ bỏ làm, để gia quyến qua bên kia gieo trồng.

Gia quyến đám người Trần đội trưởng và Quan Thế Hào cũng là như vậy.

Giang Long gật đầu, lại tò mò hỏi:

- Phủ ta có mấy chỗ nông trang? Bao nhiêu điền sản?

Trước đó Cảnh lão phu nhân mới vừa vặn bảo hắn tiếp nhận mấy chỗ nông trang để xử lý đấy.

- Có sáu nông trang, ba nông trang đều là ruộng tốt loại một màu mỡ nhất để chuẩn bị gieo trồng, xấp xỉ có tám vạn mẫu, ba cái nông trang khác thì đất đai kém một chút, không có gì ruộng tốt, chỉ có ruộng cát loại hai và loại ba, tuy nhiên diện tích lại càng lớn hơn một chút, có mười hai vạn mẫu.

Trừ đó ra còn có một vài quả núi và đất rừng, có trồng cây ăn quả.

Diêu mụ mụ đối với vấn đề của Giang Long bình thường đều là trả lời thật sự tỉ mỉ, tuy nhiên và sau khi nói xong bà lại lắc đầu, nói chuyện này với tiểu thiếu gia nhà mình để làm gì?

Chẳng lẽ thiếu gia nhà mình còn có thể chạy tới nông trang làm ruộng hay sao?

Ừ, bà không biết là, bà lại nói đúng!

Giang Long nghe vậy chép miệng một trận Ôi ôi, Cảnh gia có tới hai trăm ngàn mẫu đồng ruộng!

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới trong một ít thư tịch kiếp trước đều có viết, ở thời kỳ phong kiến cổ đại, vấn đề thôn tính thổ địa rất nghiêm trọng, nhất là vương triều thành lập mấy trăm năm về sau. Bởi vì triều đình trưng thu thuế nông đối với quan viên và văn nhân có ưu đãi nhất định, cho nên làm cho rất nhiều đất vườn bị đại địa chủ và người phú quý lấy danh nghĩa quan viên hoặc là danh nghĩa văn nhân, giảm bớt thuế thu, làm cho thu nhập từ thuế nông này bị giảm xuống một lượng rất lớn.

Thuế nông ở xã hội cổ đại là nguồn chính của ngân khố quốc gia, cứ như vậy trực tiếp ảnh hưởng đến thu nhập của ngân khố quốc gia. Thậm chí mấy trăm năm sau, thu nhập từ thuế nông không bằng một phần ba lúc khai quốc!

Đây là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng!

Tuy nhiên đây không phải điều Giang Long cần suy tính, đọc xong, liền ném qua một bên rồi.

Hắn nhớ tới một chuyện tình khác, mở miệng phân phó nói:

- Nhũ mẫu, lần trước Nhã nhi làm dược thiện có đưa một phần cho ta bên này, ngài giúp ta lưu ý một chút cái nha hoàn đưa hộp đồ ăn kia.

- Cái nha hoàn kia làm sao vậy?

Trong lòng Diêu mụ mụ cả kinh, tự lần trước Giang Long bị người thiết kế trên mặt hồ ở hậu hoa viên, Diêu mụ mụ đã biết có người muốn ám hại Giang Long.

- Bây giờ còn chưa thể xác định, tốt nhất ngài có thể nghĩ biện pháp tìm ả, xem ở đêm hôm đó trên đường ả mang đồ cho, có gặp được sự tình gì hay không.

Giang Long sờ lên cằm nói.

- Được!

Ở trong mắt Diêu mụ mụ, không có chuyện gì có thể quan trọng bằng việc diệt trừ tai họa ngầm bên người Giang Long, dứt lời liền vội vả xoay người mà đi.

Ba hộ vệ đứng ở phía sau Giang Long nghe vậy đều không hiểu ra sao cả.

Nhưng Giang Long cũng không giải thích cho bọn họ.

๑๑۩۞۩๑๑


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.