Chí Tôn Vô Lại

Chương 244: Cố nhân tới thăm




Tiểu Lôi bình yên quay về nhà, cảnh tượng này trong ba năm qua không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, giờ phút này cuối cùng ước muốn cũng thành sự thực, kiều thê ái nữ quây quần xung quanh, loại vui thú này so với bị nhốt ở trên ba mươi ba tầng trời gì đó thì thoải mái hơn gấp trăm ngàn lần.
Nam nhân duy nhất trong nhà cuối cùng cũng đã trở về, Diệu Yên Tiểu Thanh tự nhiên vô cùng vui mừng.
Bất quá trong lòng hắn còn có một tâm tư khác, hắn vô cùng nóng lòng muốn gặp một nữ nhi khác của mình.
"Đây… đây chính là Bối Nhi?" Tiểu Lôi chậm rãi bước vào phòng, nhìn một bé gái bé tí đang nằm phưỡn trên giường. Bé gái có một mái tóc đen tuyền như mẹ của nó, tiểu nha đầu trong giấc ngủ vẫn cắn lấy ngón tay của mình, lông mi trên đôi mắt khe khẽ rung động, cũng không biết đang mơ thấy gì.
"… Đây chính là Bối Nhi?" Tiểu Lôi chỉ cảm thấy thân hình có chút run rẩy, chậm rãi đi đến đầu giường của cô bé. Hắn vươn một tay ra, dường như muốn chạm vào nữ nhi của mình, nhưng tay đưa ra được một nửa, lại có chút chần chừ, trì hoãn không dám đặt xuống làn da trắng nõn như mỡ đông của cô bé.
Trong lòng Tiểu Lôi đột nhiên tràn ngập một loại ảo giáo suy tính hơn thiệt.
Đúng vậy, đây chính là nữ nhi của mình ư?!
Về căn bản mà nói, bé gái này mới chính thức là con thân sinh của mình!
Nói một cách so sánh, Bảo Nhi và mình tuy rất thân, nhưng không phải là bản thân sinh ra, dù sao cũng là cốt nhục mà một bản thân khác ở trong thời không khác lưu lại. Như vậy, tiểu nha đầu này mới thực sự là cốt nhục thân sinh của mình…
Nhưng mà nói ra cũng thật buồn cười…
Nếu như bản thân không đem Nguyệt Hoa quay về thời không này, mà nếu nàng lưu lại ở thời không ban đầu đó, vậy thì bé gái trước mặt, chỉ sợ ở trong thời không đó có lẽ sẽ là một Bảo Nhi khác!
Còn hiện tại. Bởi vì trong thời không này đã có một Bảo Nhi, cho nên, nó biến thành "Bối Nhi".
Có nhiều chuyện thật là kỳ diệu.
"Ta… sẽ không đánh thức nó chứ?" Tiểu Lôi cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt lên mặt nó, trong mắt lộ ra vẻ yêu thương.
"Không đâu." Tiểu Thanh hé miệng cười: "Cô bé này rất đặc biệt, từ nhỏ đã phi thường ham ngủ, hiện tại mỗi ngày không ngủ đủ mười bốn tiếng thì tuyệt đối không rời khỏi giường. Rất kỳ quái…"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Mỗi ngày đều ngủ mười bốn tiếng? Không phải là hơi nhiều sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ."
Diệu Yên cười cười: "Không đâu, con bé này thiên phú cực tốt, vừa sinh ra đã có linh khí quán đỉnh. Chỉ là linh khí trong người quá thịnh vượng, cho nên thân thể nó có chút ăn không tiêu, lúc nhỏ ngủ rất nhiều, cũng không kỳ quái. Thiếp dạy nó một bộ tâm pháp vận công, nó mỗi ngày trong giấc ngủ nội tức cũng tự động vận chuyển, tiêu hóa những linh khí dư thừa trong người.
Tiểu Lôi gật đầu, cười khổ: "
Đáng tiếc, khi nó mới sinh, ta bị cái lão gia hỏa đó nhốt ở trong động. Ta thử chạy mấy lần, đều không phải là đối thủ của lão gia hỏa đó… ai…" Diệu Yên lúc này mới hỏi Tiểu Lôi ba năm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Lôi nhìn Bối Nhi đang say ngủ. Lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Đừng ồn ào làm nó thức, chúng ta xuống dưới nói chuyện."
Nói xong, kéo hai nữ nhân ra khỏi phòng đi vào đại sảnh.
Lập tức, Tiểu Lôi đem chuyện bản thân bị Bồ Đề tổ sức mang về động nói ra một lượt, nói về bản thân trong lúc vô ý hấp thu xích châu, tạo thành bất diệt kim thân, lại bị Bồ Đề tổ sư nhốt lại bắt tu hành.
Diệu Yên nghe xong không khỏi có chút tức giận: "
Cho dù lão có là người trong giới thần tiên, cũng không thể làm ra cái chuyện không nói đến đạo lý như vậy chứ? Ở đâu có cái đạo lý cường hành cầm cố người khác bắt tu hành.
Tiểu Lôi nắm lấy tay Diệu Yên, cười nói: "Nói sao đi nữa, ta suýt chút nữa bị xích châu đó hại chết, cũng là lão ấy đã cứu mạng ta, ta bái lão làm sư phụ cũng không sao cả."
Tiểu Thanh cười nói: "Nói như vậy, chàng hiện tại coi như là nhân họa đắc phúc, xích châu đó ở trong lò của Thái Thượng Lão Quân đã cùng với thân thể chàng luyện hóa rồi? Như vậy chàng hiện tại đã là bất diệt kim thân! Còn nữa, tu vi mười đời của Kim Thiền Tử gì đó cũng bị chàng chiếm tiện nghi rồi?"
Tiểu Lôi cuống quýt lắc đầu: "Lấy đâu ra loại chuyện tốt như vậy! Tu vi mười đời gì đó, ta đến nửa cái bóng cũng không tìm thấy! Nhưng mà viên ngọc đó đã dung hợp với thân thể của ta, bỗng dưng thành một bất diệt kim thân, đó không phải là chuyện giả. Nhưng kim thân diệt hay bất diệt, đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa quá lớn."
Diệu Yên nói: "Cũng không thể nói như vậy. Phu quân… bất diệt kim thân này đối với chàng mà nói còn có chỗ tốt để sử dụng! Chàng hiện tại tu hành Viên Chân Diệu quyết, tu hành loại công pháp này, tương lai chắc chắn phải trải qua thiên kiếp, hiện tại chàng đã có bất diệt kim thân, như vậy thì không sợ thiên kiếp! Các loại thiên lôi thiên hoả gì đó đều không đả thương được chàng!"
Tiểu Lôi cười nói: "Thiên kiếp gì đó ta đều không quan tâm, chỉ vì để luyện ra cái bất diệt kim thân quỷ quái đó, ba năm nay mỗi ngày ta đều phải ở trong cái lò của Thái Thượng Lão Quân chịu thiêu một canh giờ, những ngày đó khiến ta thực sự đau khổ! Nếu chỉ đơn giản là thiêu ta, cũng bỏ qua đi. Nhưng nhốt ta ở trong động, không để ta về nhà gặp mọi người, tội này rất lớn! Trong cái sơn động quỷ quái đó, ta có một mình, ngày thường đến một cái bóng người ở bên cạnh cũng không có. Dù còn có một con kim long đã tu luyện đắc đạo phục thị ta, nhưng tên gia hỏa đó quá ngu ngốc, cùng hắn nói chuyện gì, hắn chẳng trả lời đến nửa câu, buồn chết đi được!"
"Hừ, chàng có biết, mấy người chúng ta ngày ngày chờ đợi ở trong nhà, cũng đau khổ lắm không… đoạn thời gian sinh Bối Nhi, Nguyệt Hoa ngày đêm nhớ chàng, còn bị bệnh nặng nữa!" Ngữ khí Tiểu Thanh có chút u oán.
"Aizzz… là ta có lỗi với các nàng." Tiểu Lôi gật gật đầu, hỏi: "Nguyệt Hoa sao còn chưa quay về?"
"Nàng hôm nay mang theo Bảo Nhi đi chùa. Lúc này quá nửa là vẫn còn ở đó!" Diệu Yêu trừng mắt nói: "Còn chàng? Chàng sao lại ở cùng với Bảo Nhi? Chẳng lẽ chàng không gặp Nguyệt Hoa sao?"
Tiểu Lôi đem chuyện mình gặp Bảo Nhi thế nào mang ra nói một lượt, Diệu Yên nghe xong không khỏi tức giận: "Đám yêu nghiệt phương tây này, không ngờ vẫn còn dám tới! Hừ, nếu để ta bắt gặp. Từng kiếm chém hết bọn chúng!"
Ngừng một chút, lại gọi Bảo Nhi tới hỏi một lượt, mới biết quả nhiên Nguyệt Hoa vẫn còn ở trong chùa. Bảo Nhi chỉ nói nó bắt gặp vợ chồng Lôi Hống, cứ vậy đem sự tao ngộ này nói ra một lượt, Diệu Yên gật đầu, đột nhiên lại hỏi: "Vậy thằng bé con ở cùng con đó là ai?"
Bảo Nhi lúc này mới cười cười, nói: "Mẹ, tiểu tử này rất có ý tứ! Không ngờ nó lại nói mình là đồ đệ của Cổ Chung hòa thượng!"
Diêu Yên nhướng mày: "Cổ Chung hòa thượng? Cổ Chung hòa thượng chẳng lẽ lại ở trong chùa đó?"
Con ngươi Tiểu Lôi xoay chuyển, cười nói: "Ta biết rồi. Chùa đó ta đã từng tới một lần… nàng còn nhớ chuyện lần trước ta đã từng đến đó đón Điền gia tiểu thư về nhà không? Trong chùa đó đích thực có một lão hòa thượng cổ quái, nhìn bộ rất rất có chút đạo môn."
Diệu Yên nghĩ một chút: "Nếu Cổ Chung hoà thượng ở trong chùa đó, vậy sao khi những tên đạo tắc đó trộm đồ, lão lại không ra tay ngăn cản?"
Bảo Nhi ánh mắt lấp lóe nhìn Lôi Đậu Đậu ở đằng sau mình, tóm lấy nó: "Này, hỏi ngươi đó?"
Lôi Đậu Đậu ho khan một tiếng, rụt rè nói: "Sư phụ lão nhân gia người không ở trong chùa. Mấy ngày trước đã ra ngoài vân du rồi, hình như là để tránh né ai đó."
Diệu Yên nghĩ một chút, cười nói: "Hòa thượng đó tính tình rất cổ quái. Lão có ở đó cũng mặc kệ lão… lại nhìn Lôi Đậu Đậu: "Còn ngươi, tuổi còn trẻ không ngờ lại có được vận may này. Hoà thượng đó có thể coi là cao nhân đương thế ít có, ngươi có thể được lão nhận làm đồ đệ, có thể gọi là phúc khí không cạn!"
Sau đó, mọi người không hỏi gì thêm nữa. Chú bé con này mặc dù có chút cơ trí cổ quái, nhưng mà nghĩ tới nó đã là đồ đệ của cao nhân, tự nhiên không giống với những đứa bé tầm thường phổ thông khác. Với thân phận cùng lịch duyệt của Diệu Yên, cao nhân đương thế đều đã gặp qua, một đồ đệ nho nhỏ, cũng không quá để tâm.
Huống chi, hiện tại vừa hay Tiểu Lôi đã trở về, đây mới là chuyện lớn nhất trong nhà. Những việc khác đều tạm thời gạt sang một bên.
Thương lượng một hồi, Diệu Yên sai Bảo Nhi đi tìm Nguyệt Hoa trở về. Nha đầu Bảo Nhi này đột nhiên chạy mất, chỉ sợ Nguyệt Hoa sẽ tìm kiếm các nơi gần chùa.
Bảo Nhi chu chu cái mỏ, lại tóm lấy Lôi Đậu Đậu, nói: "
Tiểu tử, ngươi đi cùng ta, nhân tiện đưa ngươi về nhà."
Hai đứa nhỏ ra khỏi cửa, Tiểu Lôi lộ nụ cười xấu xa, nói: "
Hảo Diệu Yên, hảo Tiểu Thanh, ba năm nay các nàng phải chịu khổ rồi."
Nói xong, bước đến, mỗi tay ôm một người. Diệu Yên xì một cái, đưa mắt liếc hắn, Tiểu Thanh lại đỏ mặt cúi đầu. Diệu Yên đột nhiên cười cười, đẩy Tiểu Thanh vào trong lòng Tiểu Lôi, cố ý nghiêm mặt nói: "
Hai người chúng ta thì dễ lừa, nhưng Nguyệt Hoa muội muội thì không dễ bị lừa đâu! Nàng vì Bối Nhi mà hoài thai mười tháng, lúc đứa bé sinh, chàng lại không có ở bên cạnh! Chàng nghĩ xem hôm nay gặp nàng ấy nên lừa thế nào để nàng ấy vui vẻ đi!"
Tiểu Lôi cười hi hi, bước đến gần hôn lên mặt Diệu Yên một cái, nói: "
Ta biết rồi, Diệu Yên nàng nhất định sẽ giúp ta."
Diệu Yên bị hắn hôn một cái, mặt đỏ hồng, đang muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy rầm một cái cửa lớn bị đá ra, Bảo Nhi từ bên ngoài thò đầu vào, thấy Tiểu Lôi một tay ôm Tiểu Thanh một tay ôm Diệu Yên, không khỏi kêu lên một tiếng ối chà, nhanh nhẹn che mắt lui ra ngoài, cười nói: "
Con không thấy gì cả! Không thấy gì hết a."
Diệu Yên khẽ cười, nói: "
Cái con quỷ nhỏ này, không phải bảo con đi tìm mẹ con ư? Sao nháy mắt đã quay về rồi?"
Bảo Nhi lúc này mới bỏ tay ra, hét lớn: "
Ba ba, bên ngoài có người tìm người!"
"
Tìm ta?" Tiểu Lôi ngạc nhiên nói: "Hôm nay ta vừa mới về nhà, có ai đến tìm thế?"
Hắn nhìn Diệu Yên rồi lại nhìn Tiểu Thanh, Diệu Yên đảo mắt, đột nhiên cười lạnh: "
Hừ, nói không chừng là Điền gia tiểu thư gì đó, chàng không phải là trước khi về nhà đã gặp nàng ta rồi chứ? Không ngờ chàng ba năm không về, vừa mới về nhà người ta đã tới trước cửa rồi?"
Tiểu Lôi lắc đầu nói: "
Không có chuyện đó."
Bên ngoài Bảo Nhi cười nói: "
Mẹ, mẹ đổ oan cho ba ba rồi. Người ở ngoài tìm ba ba là một nam nhân ngoại quốc."
"
Nam nhân ngoại quốc?" Tiểu Lôi nhíu mày.
Sau vài phút, Bảo Nhi dẫn một người có thân hình cao cao gầy gầy bước vào phòng khách của biệt thự. Hai mắt Tiểu Lôi tỉ mỉ quan sát gia hỏa đó. Đối phương là một người khoảng hơn bốn chục tuổi, đầu tóc có phần xám trắng, mắt màu nâu, mũi cao, sắc mặt có chút trắng nhợt, trên lông mày mang theo vài phần ngưng trọng và âu lo.
Người này mặt một bộ âu phục phong cách cổ xưa, màu xám thẫm, trong tay cầm một cây gậy chống.
Tiểu Lôi chú ý khi người này bước đi, chân hình như bị tàn tật.
Tiểu Lôi lập tức khẳng định, người ngoại quốc vừa tới đang ở trước mặt, bản thân tuyệt đối chưa gặp bao giờ.
Diệu Yên nháy mắt với Bảo Nhi. Bảo Nhi gật đầu, quay người bước ra ngoài. Diệu Yên lại nhìn Tiểu Lôi, rồi kéo Tiểu Thanh đi vào trong phòng.
"
Mời tiên sinh ngồi." Tiểu Lôi cười cười, nói: "Rất xin lỗi, Anh văn của ta không chuẩn lắm. Xin hỏi ngài uống trà hay cà fê?"
Người ngoại quốc đó ho khan một tiếng, không ngờ lại dùng Trung văn vô cùng chuẩn nói: "
Không cần phải khách khí. Ta không hề khát nước… nếu có thể, ta chỉ muốn một cốc nước lọc."
Trung văn của hắn rất lưu loát, Tiểu Lôi chú ý thấy tên gia hỏa này không những có chút tàn tật ở chân, ngay cả ngón vô danh trên tay phải cũng bị đứt đến tận gốc.
Hắn rất bình tĩnh đưa một cốc nước đến trước mặt đối phương, ý bảo mời hắn ngồi rồi hòa hoãn nói: "
Xin hỏi ngài tìm ta có chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên ho khan hai tiếng, móc ra một cái khăn trắng như tuyết khe khẽ lau khóe miệng, hơi thở có chút gấp gáp, chầm chậm nói: "
Ta nghĩ ta tới đây nhất định rất mạo muội… kỳ thật ta không quen biết ngài. Tiểu Lôi tiên sinh, ta tới đây là vì nhận phó thác của một vị bằng hữu tới gặp ngài." Hắn ngừng một chút, hòa hoãn nói: "Trước tiên xin tự giới thiêu, ta tên là Constantine, đương nhiên, ta còn có tên Trung Quốc, ngài có thể trực tiếp gọi ta là Lão Khang được rồi."
"
Lão Khang…" Tiểu Lôi mỉm cười, từ từ ngồi xuống trước mặt hắn: "Rất tốt, hiện tại chúng ta đã quen biết… xin ngài nói ra ý của ngài đi. Ngài nói ngài nhận phó thác của một vị bằng hữu tới gặp ta, không biết vị bằng hữu mà ngài vừa nói, ta có biết hay không?"
"
Đúng vậy, vị bằng hữu đó của ta, ngài nhất định biết, hơn nữa rất quen thuộc." Lão Khang nói xong, lại ho mạnh, hắn ho đến mức ngạt cả thở, trên mặt lộ ra sắc đỏ bệnh tật. Tiểu Lôi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Xin thứ cho ta mạo muội… ta đã từng đọc qua một số y thư của Trung Quốc, phổi của ngài hình như…"
Lão Khang cười một cách miễn cưỡng, trong mắt hắn lộ ra mục quang kỳ dị: "
Đây là bệnh lâu năm! Phổi của ta đã bị thương, bệnh ho đã kéo dài mười lăm năm rồi." Hắn chầm chậm đặt gậy lên ngang đầu gối, sau đó giơ bàn tay trái thiếu mất ngón vô danh ra, lòng bàn tay có một cái thập tự giá nho nhỏ màu bạc, tựa hồ giống như là một cái trâm.
Tiểu Lôi vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Lão Khang, trầm giọng nói: "
Đây là… ngài sao lại có vật này? Cứ cứ vào những gì mà ta biết, vật này không thể ở trong tay ngài!"
Đúng vậy! Tiểu Lôi chỉ nhìn qua liền nhận ra cái thập tự giá nho nhỏ này không ngờ chính là vật sở hữu của Lafayette, Giáo hội Giáo đình tọa hạ thủ tịch Thánh kỵ sĩ, tên gia hỏa có tên tiếng trung là Diệp Bất Quần.
Lúc đó khi Diệp Bất Quần tiếp cận Tiểu Lôi, quan hệ giữa hai người từ đầu đã nghi ngờ lẫn nhau, sau đó, lại biến thành có chút vi diệu. Con người của Diệp Bất Quần không hề xấu, ngược lại còn khá ôn văn nho nhã, song phương tiếp xúc vài ngày, không ngờ giống bằng hữu hơn là địch nhân. Tiểu Lôi lúc đó đích thực cũng đã giúp đỡ Diệp Bất Quần một số chuyện.
Tiểu Lôi ít nhất cũng biết rằng, thập tự giá này ở trong Giáo hội là chính là tượng trưng cho một loại thân phận tôn quý! Tiểu Lôi khi cùng Diệp Bất Quần nói chuyện đã từng hỏi tên gia hỏa đó, loại thập tự giá này, chia thành màu vàng và màu bạc còn có đồng chất.
Mà thập tự giá màu bạc, toàn thế giới chỉ có bảy cái, đại biểu cho thất đại Thánh kỵ sĩ của Giáo hội Giáo đình! Mà hoa văn trên thập tự giá của mỗi vị Thánh kỵ sĩ cũng bất đồng, mỗi cái điêu khắc một đồ đằng (vật thể tự nhiên, nhất là động vật, coi như biểu tượng) tượng trưng cho mỗi người! Mà đồng thời, loại thập tự giá này cũng là một trong những vũ khí của Thánh kỵ sĩ, khi chiến đấu, thập tự giá có thể huyễn hóa thành thập tự thánh kiếm của Thánh kỵ sĩ!
Lần đầu tiên Tiểu Lôi tiếp xúc cùng với người của Giáo đình, cũng chính là lần đầu tiên ở khu vui chơi bị hai Thánh kỵ sĩ của Giáo hội Michael đánh lén, Michael đã dùng loại vũ khí này đánh nhau với Tiểu Lôi!
Đương nhiên. Khiến cho Tiểu Lôi kinh ngạc nhất không phải là vì nhìn thấy thập tự giá này…
Mà là cái thập tự giá này không thể xuất hiện trong tay người này! Căn cứ vào lời nói lúc trước của Diệp Bất Quần, loại thập tự này chính là biểu tượng của sinh mệnh và vinh dự của Thánh kỵ sĩ! Hơi hơi có chút ý tứ "
kiếm còn người còn, kiếm mất người mất" của kiếm khách Trung Quốc.
"
Vật này sao lại ở trong tay ngài?" Tiểu Lôi nhíu mày: "Ta nhận ra vật này… nó không phải thuộc về ngài!"
"
Đích xác là không phải." Lão Khang chầm chậm đặt thập tự giá lên bàn, cơ nhục ở khóe mắt hắn tựa hồ như rung động một cái: "Ngài nhìn kỹ xem. Nó có gì không giống?"
Tiểu Lôi hai mắt chăm chú nhìn: "
Ta biết, vật này là vũ khí của Thánh kỵ sĩ! Là thập tự thánh kiếm! Nhưng hiện tại ta có thể cảm thấy, nó hình như đã mất đi phong mang, giống như… nó đã không còn sinh mệnh lực… hoặc có thể nói là thánh kiếm trên bề mặt của nó đã không còn, hiện tại chỉ là một cái trâm bình thường mà thôi."
"
Đúng vậy, nó đã không còn là thánh kiếm…. bởi vì thánh kiếm đã bị Giáo đình thu hồi rồi… mà chủ nhân của nó, Giáo đình toạ hạ thủ tịch Thánh kỵ sĩ Lafayette đại nhân, cũng chính là một vị bằng hữu của ngài trước kia, Diệp Bất Quần tiên sinh… hắn hiện tại đã bị Giáo đình gạch tên, không còn là Thánh kỵ sĩ của Giáo đình nữa, mà trở thành tội nhân bị Giáo đình toạ hạ thủ hộ kỵ sĩ đoàn truy sát. Phản đồ!" Lão Khang dùng khăn lau khóe miệng, chăm chú nhìn Tiểu Lôi.
"
Cái gì?" Tiểu Lôi biến sắc: "Ngài nói Diệp Bất Quần đã phản bội Giáo đình?" Không có khả năng đó!!"
Trong trí nhớ của hắn, tên gia hỏa Diệp Bất Quần đó, tựa hồ như vĩnh viễn mang dáng dấp ôn văn nho nhã, trên mặt luôn mang theo nụ cười hờ hững, giống như không bao giờ biết nổi giận, trên người vĩnh viễn sạch sẽ… vĩnh viễn có bộ dạng rất ưu nhã.
Tiểu Lôi thậm chí còn nhớ rõ ràng. Diệp Bất Quần khi nói chuyện cùng mình, đối với tín ngưỡng của bản thân luôn có thái độ thành kính.
Một nụ cười mang theo vẻ ưu nhã, nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không phản bội tín ngưỡng của ta" tên gia hỏa nói những lời như thế này, có thể trở thành phản đồ của Giáo hội sao?
"Ta tới, là nhận lời phó thác đến gặp ngài… hay nói đúng hơn một chút là xin ngài giúp đỡ! Tiểu Lôi tiên sinh." Lão dùng ngữ nghí trầm thấp từ từ nói: "Ta trước tiên phải khẳng định một chuyện… trong lòng ngài, Diệp Bất Quần có được coi là bằng hữu của ngài hay không?"
Bằng hữu?
Trong đầu Tiểu Lôi lập tức hiện ra bộ dạng của Diệp Bất Quần, cái thân hình thon dài ấy, tên gia khỏi đầy phong độ trí thức, đôi cánh tay thon dài đầy sức lực và sạch sẽ, luôn luôn nở một nụ cười ôn hàa. Trong ký ức, bản thân và Diệp Bất Quần tựa hồ như thực sự rất khó nói là địch nhân, mà ngược lại, hai người còn từng cùng nhau ngồi uống trà, sau đó cùng tới Âu Châu, thậm chí bản thân có thể thuận lợi tìm thấy tư liệu về Nguyệt Hoa, cũng phải cám hơn tên gia hỏa ấy.
Bất kể như thế nào, hắn không phải là một tên gia hỏa khiến người ta phải chán ghét, ít nhất sau khi hắn nói cùng với mình hợp tác, luôn luôn tuân thủ lời hứa, không hề ngầm làm ra một chuyện gì để đối phó mình!
Nghĩ tới đây, Tiểu Lôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Diệu Bất Quần tiên sinh là bằng hữu của ta!"
Nghe Tiểu Lôi nói câu này, lão Khang lập tức lộ ra ánh mắt cảm kích, hòa hoãn nói: "Cám ơn ngài… hắn phó thác ta tới đây cũng từng nói qua với ta, hiên tại người duy nhất hắn có thể cầu xin sự giúp đỡ, chỉ có ngài… Hắn từng nói với ta, ngài là một kỳ nhân của phương đông, có ma pháp và vũ kỹ cường đại… điều quan trọng hơn là, thứ mà hắn nắm, chỉ có giao cho ngài, hắn mới yên tâm…"
"
Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?" Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào đối phương.
Lão Khang đột nhiên cười rất buồn bã, trong mắt lộ ra một tia bi thương: "Lafayette hắn… hắn là một người thành thật… một người thành kính với tín ngưỡng của mình, đồng thời hắn cũng là một gia hỏa rất ngây thơ!" Lão hít sâu một hơi, nói từng chữ: "Ta có thể thề với Thượng Đế, hoặc là thề với bất kỳ thần linh nào! Lafayette, hắn từ trước đến giờ chưa hề phản bội lại tín ngưỡng của mình… hắn cũng chưa bao giờ phản bội Giáo hội! Nhưng! Giáo hội! Lại phản bội hắn!!"
Lão Khang lộ ra ánh mắt có vài phần phẫn nộ, nghiến răng chầm chậm nói: "Ta là bằng hữu của hắn, hoặc cũng chính là người duy nhất trên đời này nguyện ý tin tưởng hắn… một tháng trước, hắn đột nhiên tìm tới ta! Lúc đó khi thấy hắn, ta phi thường kinh ngạc… bởi vì, thân phận của ta khá đặc biệt, hắn sẽ không dễ dàng tới gặp ta, mà cho dù hắn tới tìm ta, như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất… hắn gặp phiền phức rất lớn!"
"
Khi ta thấy hắn, hắn đã bị thương rất nặng. Thương thế đó cơ hồ muốn lấy mạng hắn! Ta để hắn ở lại trong phòng… Nơi ta sống rất bí ẩn, hắn ở trong nhà ta ba ngày, hắn biến thành rất kỳ quái. Ta hỏi hắn bất kỳ vấn đề gì, hắn đều không trả lời, không nói gì cả… hắn vốn không phải là một người u sầu, nhưng trông hắn lại phi thường bi thương… hắn tựa hồ không phải vì bị thương mà đau khổ, mà là nội tâm phi thường thống khổ… Ba ngày sau đó, hắn đột nhiên nói với ta, chúng ta phải lập tức rời đi… tuy nơi ta sống rất bí ẩn, nhưng vì những tên gia hỏa đó rất cường đại… thực lực của bọn chúng phi thường cường đại, nơi ta sống không thể an toàn được. Sự thật chứng minh, sự lo lắng của hắn rất chính xác. Khi chúng ta đang rời đi, có người truy sát hắn… người truy sát hắn, tổng cộng có ba người… bọn chúng là đám Michael… ba Thánh kỵ sĩ của Giáo đình, vây công một mình hắn… Lafayette vốn không chuẩn bị phản kháng, hắn chuẩn bị đầu hàng, hắn nguyện ý cùng với bọn họ quay về Giáo đình, để giải thích cho chính mình… hắn tin rằng Giáo đình sẽ công chính, tin rằng tín ngưỡng của bản thân là chính xác…. Đáng tiếc, hắn đã sai! Những tên gia hỏa đó không cho hắn cơ hội. Bọn chúng vốn không định bắt hắn về, mục đích của bọn chúng chính là giết hắn!"
"
Sau đó thì sao?" Tiểu Lôi ánh mắt chớp động, cố gắng áp chế sự kinh ngạc trong lòng, chậm rãi hỏi.
"Sau đó… hắn rất phẫn nộ và kinh ngạc, sau cùng xuất thủ phản kháng… chúng ta chạy thoát, nhưng hắn thụ thương rất nghiêm trọng, phi thường nghiêm trọng!"
"
Chờ một chút…" Tiểu Lôi nhíu mày: "Ta tịnh không phải là nghi ngờ lời nói của ngài… nhưng thực lực của Diệp Bất Quần ta biết rất rõ. Ta từng cũng cái tên Michael giao thủ, nói thẳng ra, thực lực của Diệp Bất Quần so với Michael mạnh hơn một chút… nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi… hơn nữa hắn còn bị thương. Với một mình hắn là Thánh kỵ sĩ đối phó với ba Thánh kỵ sĩ khác, sao có thể chạy thoát?"
"
Không phải một đấu ba." Lão Khang cười khổ: "Là hai đấu ba! Tiểu Lôi tiên sinh… ta vốn cũng từng là Thánh kỵ sĩ quang vinh trong Giáo đình!"
"
Ngài?" Tiểu Lôi nhìn người trước mặt: "Xin thứ lỗi cho sự nghi ngờ của ta… căn cứ vào những gì ta biết, Thánh kỵ sĩ sở trường về võ lực chứ không phải là ma pháp… nhưng trạng thái thân thể của ngài hình như…"
"
Ta không hề nói dối… ta đã từng là một Thánh kỵ sĩ, bất quá đó là chuyện năm mươi năm trước." Lão Khang ngồi thẳng người: "Chỉ có điều ta là một tội nhân, ta đã xúc phạm giáo quy cực kỳ nghiêm trọng trong Giáo đình, phạm phải tội nghiệt rất nghiêm trọng, sau đó ta bị tước đoạt vinh diệu của Thánh kỵ sĩ… trục xuất khỏi Giáo đình…" Lão nhẹ nhàng nhấc tay phải lên: "Ngài thấy tay phải của ta thế nào? Nó thiếu mất một ngón tay… trên ngón vô danh của ta vốn có một cái nhẫn, đó là biểu tượng mà Giáo hoàng ban tặng cho ta để chứng minh cho thân phận Thánh kỵ sĩ. Mỗi Thánh kỵ sĩ đều có một cái nhẫn như thế này, Lafayette hắn cũng có… nhưng mà, năm đó khi ta bị tước thân phận, ngón tay đó, cả cái nhẫn đó, đều bị chém xuống! Lão nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cụt của mình: "Đấy không những là sự trừng phạt đối với ta, đồng thời cũng là để ta nhớ kỹ thân phận tội nhân của mình! Ta bị đuổi ra khỏi Giáo hội, vĩnh viễn không thể đảm nhận bất kỳ một chức vụ nào trong Giáo hội."
Tiểu Lôi gật đầu: "
Ta hiểu rồi… ngài cũng là một phản đồ của Giáo hội, đúng không?"
"
Đúng vậy." Lão Khang gật đầu: "Bởi vì ta cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh của kỵ sĩ đoàn. Thủ hộ kỵ sĩ đoàn chúng ta mỗi một đời tổng cộng có bảy Thánh kỵ sĩ. Một khi có tổn thất, lập tức sẽ tuyển chọn chiến sĩ ưu tú nhất để bổ sung. Năm đó… ta phụng mệnh đi tiêu diệt một cứ điểm của Hắc Ám Hội Nghị, nhưng đối thủ của ta lại là hai huyết thân tay không tấc sắt, không có chút năng lực chiến đấu… Tiểu Lôi tiên sinh, ta nghĩ ngài biết huyết thân là gì chứ?"
"
Ta biết." Tiểu Lôi gật đầu: "Huyết thân là một tồn tại đặc thù trong chủng tộc Hắc Ám… ta từng tiếp xúc với một huyết thân, bọn họ bẩm sinh không có năng lực chiến đấu, nhưng lại sở hữu trí tuệ cao siêu."
"
Nhưng hai huyết thân mà ta gặp, không có tội nghiệt gì cả." Giọng điệu Lão Khang rất bình tĩnh: "Sau đó ta biết, nơi đó cũng không phải là cứ điểm của Hắc Ám Hội Nghị. Bọn họ chỉ là hai người bình thường, khác biệt duy nhất với nhân loại bình thường chính là bọn họ có huyết thống của huyết thân mà thôi. Trừ điểm này ra, bọn họ giống như là người bình thường, sinh hoạt, công tác, kết hôn, nuôi dưỡng con cái như người bình thường… nhưng tội nghiệt duy nhất của bọn họ là huyết thống của bọn họ, bọn họ có huyết thống của chủng tộc Hắc Ám. Điều này đã trở thành tội nghiệt mà bọn họ phải bị giết! Ta cự tuyệt giết hai người đó, vi phạm mệnh lệnh của kỵ sĩ đoàn. Cho nên ta bị cho rằng là đồng tình với những sinh vật tội ác, bị tước đoạt sự vinh diệu của Thánh kỵ sĩ, thu hồi pháp lực thần thánh mà Thánh thiên sứ gia trì… trong ngữ khí của Lão Khang mang theo một tia bi thương.
Tiểu Lôi thở dài, hắn không nói gì nữa.
Đây không phải là chuyện lạ.
Các cuộc đấu tranh bất kỳ liên quan đến tông giáo, thường thường đều tàn khốc đẫm máu, thậm chí là không còn nhân tính!
Nghĩ một chút, Tiểu Lôi mới nói: "như vậy, Diệp Bất Quần, hắn cũng vì vi phạm giáo quy mà bị…"
"
Đúng vậy?" Lão Khang lắc đầu: "Chuyện này có chỗ không giống! Hắn không phải chỉ đơn giản bị tước đoạt thân phận… hắn bị hạ lệnh xử tử! Xử tử vô điều kiện!"
Giọng nói của lão uy nghiêm, chầm chậm nói: "Ngài biết đó… trong Giáo hội vốn có tôn ti trật tự nghiêm ngặt, mà thân là Thánh kỵ sĩ, vốn có đặc quyền vô cùng ưu việt… Thánh kỵ sĩ thậm chí có một loại quyền lực gọi là "quyền được miễn trừ"! Ý tứ của loại quyền lợi này là đại biểu cho việc thân là Thánh kỵ sĩ, cho dù phạm phải tội nghiệt gì đều có thể được miễn xá! Có thể không bị xử tử, có thể lưu lại tính mệnh! Chỉ có vi phạm tội nghiệt cực kỳ trọng đại như thập ác bất xá, Thánh kỵ sĩ mới bị lấy đi tính mạng!"
Hắn nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi: "Căn cứ những gì ta biết, trong lịch sử cổ xưa của Giáo hội, Thánh kỵ sĩ bị tuyên bố tử hình tước đoạt sinh mệnh tổng cộng chỉ có hai người! Mà Lafayette chính là người thứ hai!"
"
A, vậy rốt cuộc là tội nghiệt gì sẽ bị coi là nghiêm trọng và tuyên bố tử hình?" Tiểu Lôi nhíu mày.
"Ta không biết." Lão Khang lắc đầu: "Trên lịch sử vị Thánh kỵ sĩ thứ nhất bị xử tử, tội danh của hắn được bảo mật nghiêm ngặt, tất cả tư liệu đều bị niêm phong, không ai biết hắn phạm phải tội gì!"
Tiểu Lôi bĩu môi, cười khổ: "Chắc không phải là ám sát Giáo hoàng chứ?"
"
Rất tiếc, không phải." Lão Khang đột nhiên dùng một loại ngữ khí kỳ quái, hòa hoãn nói: "Trong lịch sử từng có một vị Thánh kỵ sĩ tự tay giết chết Hồng y đại giáo chủ sắp kế nhiệm Giáo hoàng… nhưng cho dù là loại tội nghiêm trọng như vậy, hắn cũng không bị phán tử hình, mà chỉ bị phán quyết là tước đi một số thân phận quyền lợi, sau đó bị giam cầm chung thân trên một hoang đảo!" Tiểu Lôi hít sâu một hơi: "Cả tội giết giáo hoàng cũng có thể được miễn chết… tên Diệp Bất Quần này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì! Đến nỗi để cho Giáo hội một lòng muốn giết hắn!"
Vẻ mặt của Lão Khang đột nhiên trở nên phẫn nộ, cười sầu thảm: "Hắn thật sự có tội! Tội duy nhất của hắn chỉ sợ là đã khai quật ra một số chân tướng khiến người ta sợ hãi!" Lão chăm chú nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên hỏi một câu kỳ quái:
"Tiểu Lôi tiên sinh, ta biết ngài không tin vào Thượng Đế.. nhưng ngài cho rằng Thượng Đế có thật sự tồn tại hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.