Chí Tôn Vô Lại

Chương 164: Côn Luân chưởng môn phô trương




Tiên Âm lập tức bóp bể viên dược hoàn, liền lộ ra bên trong một viên linh đan. Viên linh đan đó nhìn không có gì đặc biệt, chỉ thấy đen đen dính dính. Mặc dù Tiên Âm nhìn không thấy, nhưng vẫn mang viên đan dược kia bỏ lên mũi ngửi nhưng lại không nghe ra mùi vị gì, chỉ đành cắn răng nuốt luôn vào bụng. Sau đó khoanh chân ngồi xuống mặt đất, chuyên tâm dụng công.
Tiểu Lôi bĩu môi, trong lòng lại đem vị Hoạt Bồ Tát kia chửi mười bảy mười tám lần, rồi lại liếc mắt nhìn Tiên Âm, trong lòng toan tính chuyện bỏ đi. Nhưng hắn biết Tiên Âm tuyệt đối sẽ không để cho hắn bỏ chạy. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi cũng dứt khoát ngồi xuống.
Hôm nay nghe được nhiều truyền thuyết bí ẩn như vậy, khiến trong lòng Tiểu Lôi không khỏi ngấm ngầm có chút cảm khái.
Vốn cứ tưởng rằng Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân kia đã là cao nhân chót vót trên thế gian này, thì ra là nhân ngoại hữu nhân, không ngờ lại còn có sự tồn tại của đám Tứ Đại Kỳ Nhân gì đó.
Chỉ bất quá Tứ Đại Kỳ Nhân thật sự có chút nghĩ không thấu. Cho nên trong lòng Tiểu Lôi mơ hồ có chút không phục. Trong tâm hắn, bản lãnh lợi hại cỡ Khinh Linh Tử vị tất đã kém Đám Tứ Đại Kỳ Nhân Hoạt Bồ Tát, Hoạt Diêm Vương gì đó. Ngay cả tu vi cỡ Diệu Yên vị tất đã thua Khinh Linh Tử, chẳng lẽ so ra còn kém hơn Ngọc Tu La, Độc Lang Quân gì đó sao?
Nói thật ra, trong lòng Tiểu Lôi đã từ từ phát hiện ra một đầu mối.
Chuyện phân chia thứ hạng thiên hạ cao nhân thật là khó nói. Nếu nhất định phải nói là Ngũ Phương Cao Nhân không bằng Tứ Đại Kỳ Nhân gì đó, thì cũng không hoàn toàn như vậy. Giả thuyết, Ngũ Phương Cao Nhân trong mỗi kỳ Tiên Lâm thịnh hội cũng giống như người nhận huy chương vàng trong kỳ thi Olympic. Mà Tứ Đại Kỳ Nhân trong truyền thuyết kia cũng giống như là người đang giữ kỷ lục thế giới. Trong đó ai cao ai thấp cũng khó lòng mà cân đo đong đếm được. Người đoạt huy chương vàng nếu như có khả năng phá được kỷ lục thế giới vị tất là sẽ thua người đang giữ kỷ lục. Nói chung thì vẫn phải xem tu vi của mỗi người.
Nghĩ tới đây, hắn cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nói cách khác, Tiểu Lôi tuyệt đối tin vào việc nhân gian này tồn tại người có thể thắng được Khinh Linh Tử, có thể là ở tiên giới trên trời, nhưng nếu nói thế gian này lại có người mạnh hơn Khinh Linh Tử thì thật khó mà tưởng tượng nổi.
Hắn nghĩ thông suốt trong lòng rồi ngồi xuống bắt đầu chiếu theo Luyện Thần Thiên bắt đầu từ từ chuyển động nội tức, điều hòa tâm pháp.
Đợi đến ngày thứ hai khi sắc trời xán lạn, Tiểu Lôi mới mở mắt ra. Hắn luyện công suốt một đêm, sau khi tỉnh lại thì thấy tinh lực toàn thân tràn đầy, chỉ cảm giác được nội tức so với lúc trước càng hùng hậu thêm, mơ hồ cảm nhận nguyên thần lục thức ngũ quan của hắn đã trở nên nhạy bén hơn xưa rất nhiều. Hắn cảm thấy rất vui trong lòng, biết ngay đây chính là hiệu dụng của Luyện Thần Thiên. Khi tu luyện Luyện Thần Thiên, mặc dù không thể khiến pháp lực tăng thêm bao nhiêu, nhưng lại có thể làm tăng cường linh thể nguyên thần, sau này vô luận là tu luyện công pháp môn phái gì đi nữa thì đều có thể chỉ cần mất phân nửa sức lực, thật là vô cùng có lợi.
Ngay lúc hắn vừa mở mắt ra thì lập tức trở nên hoảng sợ.
Chỉ thấy đứng bên bờ kia khe suối là một đạo sĩ cao lớn. Vẻ mặt của vị đạo sĩ sáng sủa, mày kiếm kéo dài tới thái dương, mục quang rực sáng, mặc trên người một bộ đạo bào trắng thuần khiết, đầu đội một đạo quan màu vàng, mắt nhìn xa xăm. Chỉ cảm giác được toàn thân người này tán phát một thứ lưu quang kỳ dị, hiển nhiên là tu vi đã đạt đến tuyệt đỉnh.
Vị đạo sĩ kia thấy Tiểu Lôi nhìn mình, cũng chẳng nói lời nào, chỉ nhẹ gật đầu mỉm cười, coi như là đã đáp lễ. Trong lòng Tiểu Lôi lại càng thêm kỳ quái. Vị đạo sĩ kia đứng nhìn sắc trời, tựa hồ như đang đợi cái gì đó. Khe suối kia chỉ rộng hơn hai thước, mà ông ta lại chỉ đứng ngay ở đối diện bên đó.
Đợi mãi cho đến khi mặt trời lên đỉnh đầu ba sào thì vị đạo sĩ kia đột nhiên hít một mới hơi ,rồi chậm rãi mở miệng nói: "Hoạt Bồ Tát tiền bối, Côn Luân Ngọc Cơ Tử cầu kiến."
Thanh âm kia bình thản chậm rãi, nhưng khí lực lại liên miên bất tuyệt. Mặc dù chỉ thấy ông ta chậm rải nói, nhưng tiếng nói lại truyền đi thật xa! Thanh âm kia lọt vào tai Tiểu Lôi nghe vang rền, hiển nhiên tu vi của người nói đã đạt đến mức tuyệt đỉnh. Chỉ ngạc nhiên là thanh âm này lại không có nửa phân khí lực bá đạo, mà ngược lại có vẻ rất bình hòa.
Tiểu Lôi nghe xong lập tức sắc mặt có chút biến đổi, không hẳn là vì tu vi của người vừa nói mà còn là vì năm cái chữ "Côn Luân Ngọc Cơ Tử' kia.
Mặc dù Tiểu Lôi chỉ là một tên gà nhép trong Tiên Lâm, nhưng danh tự của chưởng môn nhân phái Côn Luân này thì lại biết rõ ràng.
"
Nguyên lai là Côn Luân chưởng môn đến đây." Tiểu Lôi cười khổ nói: "Chưởng môn nhân tới đây là vì truy bắt chúng ta phải không?"
Tiên Âm ở bên cạnh thấp giọng nói: "
Giật mình cái gì chứ, hắn hồi nửa đêm hôm qua đã tới đây, một mực đứng đó cho đến bây giờ."
Ngọc Cơ Tử chỉ mỉm cười nói: "
Thì ra Tiên Âm tiên tử vốn đã sớm tỉnh lại rồi. Ta đã tới đây từ sớm, nhưng thấy tiên tử cùng vị Tiêu Dao tiểu hữu kia đang dụng công nên không dám quấy rầy."
Tiên Âm vẫn nhắm mắt như trước, lạnh lùng nói: "
Hừ, không dám quấy rầy sao? Ngươi chỉ là không dám quấy rầy vị Hoạt Bồ Tát kia thôi."
Ngọc Cơ Tử cũng không nổi giận, y nhiên cười nói: "
Hoạt Bồ Tát là tiền bối cao nhân, ta theo lễ cung kính một chút cũng là lẽ tất nhiên thôi."
Sắc mặt Tiên Âm biến đổi, trầm trọng hừ một tiếng. Ngọc Cơ Tử lại chỉ cười nói: "
Tiên Âm tiên tử, nàng trúng phải Độc Long Thảo của Côn Luân ta, đang lúc vận công quan trọng, không nên mở miệng là tốt hơn."
Nói xong liền không hề để ý tới Tiên Âm nữa, đề khí nói một câu vang rền: "
Hoạt Bồ Tát tiền bối, Côn Luân Ngọc Cơ Tử cầu kiến!"
Lần này rốt cuộc cũng có hồi đáp.
Từ trong rừng truyền lại một tiếng ngáp lớn rồi liền nghe thanh âm của Hoạt Bồ Tát hàm hồ không rõ trả lời: "
Ngọc Cơ Tử, ngươi sớm như vậy chạy tới đây làm cái gì?"
Tiểu Lôi nhìn mặt trời trên đầu thì đã quá giữa trưa rồi, làm gì mà còn kêu là sáng sớm nữa?
Nhưng sắc mặt của Ngọc Cơ Tử vẫn không thay đổi, ngữ khí mang theo vài phần cung kính: "
Đã quấy rầy tiền bối, là ta không phải rồi. Chỉ là hôm nay tùy tiện tới đây là có sự tình muốn thỉnh giáo tiền bối."
Thanh âm của Hoạt Bồ Tát trong rừng nói: "
Là chuyện gì thì ngươi cứ tạm thời nói ra, lão gia hỏa ta sẽ tạm lắng nghe. Còn về phần đáp ứng hay không đáp ứng sẽ bàn sau."
Ngọc Cơ Tử gật gật đầu, lúc này mới từ từ nói: "
Tiên Sơn chưởng môn nhân cùng vị tiểu hữu Tiêu Dao phái này thiện tiện xâm nhập trọng địa Côn Luân phái của ta, đả thương sư đệ Ngọc Hư Tử, lại còn đánh thương đám đệ tử. Hiện tại trong đám môn hạ đệ tử của ta, một người chết, bốn người bị thương. Ngọc Hư Tử sư đệ của ta bị trọng thương dậy không nổi. Ta thân là chưởng môn Côn Luân, tự nhiên là không thể ngồi đó mà không lý gì đến chuyện này. Chỉ bất quá Hoạt Bồ Tát tiền bối cùng Côn Luân ta đã có ước định, lấy khe suối trong khu rừng này làm ranh giới. Hiện tại bọn họ đã chạy đến khe suối này, tự nhiên tính là đang nằm trong địa giới của tiền bối. Về tình về lý, ta tự nhiên là không thể thiện tiện xông vào khu vực của tiền bối để bắt người. Cho nên mới phải quấy rầy tới tiền bối."
Ngọc Cơ Tử nói liên hồi như vậy nhưng lại không có đến nửa phân nộ khí trong giọng nói, ngữ khí lúc nào cũng bình hòa. Nhưng vậy lại khiến trong lòng Tiểu Lôi không khỏi sinh ra chút kiêng dè. Côn Luân chưởng môn này thật là lợi hại. Rõ ràng là tới đây bắt hắn cùng Tiên Âm, vậy mà công phu nhẫn nại có thể thâm sâu như vậy! Tối hôm qua đã rượt tới, không ngờ chỉ đứng phía bên kia khe suối từ nửa đêm, chỉ vì không dám quấy rầy tới vị Hoạt Bồ Tát này.
Quả nhiên khiến Hoạt Bồ Tát trong rừng trầm mặc một hồi rồi mới nói: "
Tiểu đạo sĩ nhà ngươi, tâm cơ thật là lợi hại. Ta hỏi ngươi, tối hôm qua ngươi đến nơi này, sao lại chờ tới bây giờ mới mở miệng nói chuyện?"
Ngọc Cơ Tử mỉm cười rồi nói: "
Vãn bối tối qua khi tới đây thì đã trễ rồi, tính ra là đã lúc canh ba nửa đêm, không dám quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi. Nói không chừng làm vậy chẳng khác nào trở thành một người khách đáng ghét? Tóm lại là nên đợi chủ nhân gia sáng mai tỉnh dậy rồi làm phiền một chút mới phải đạo."
Tiên Âm đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi quát: "
Hay cho Côn Luân chưởng môn! Ngươi muốn bắt ta phải không? Ta đường đường là Tiên Âm, chẳng lẽ để mặc cho ngươi khi dễ sao?"
Ngọc Cơ Tử cười nhạt rồi ông ta nhìn Tiên Âm, ngữ khí vẫn ôn hòa, nói: "
Nếu là bình thường, bần đạo tự nhiên là không dám xuất khẩu cuồng ngôn. Nhưng… Tiên Âm, ngươi hiện tại không phải là đối thủ của ta, trong lòng ngươi hẳn nhiên là biết rõ chứ."
Ngưng một chút, ông ta tiếp tục lớn tiếng nói: "
Đây là ân oán giữa Côn Luân ta và Tiên Sơn chưởng môn. Kính thỉnh tiền bối đừng nhúng tay vào."
Phía trong rừng lại trầm mặc một hồi, trong chốc lát lại nghe tiếng Hoạt Bồ Tát nói: "
Ngọc Cơ Tử, chuyện này lão gia hỏa ta tính không lo tới. Chỉ là hai tên tiểu bối nếu đã chạy đến địa bàn của ta, ta đành phải chiếu cố một chút vậy. Hà huống ta cùng với Tiên Sơn phái và Tiêu Dao phái cũng có chút tình hương khói. Thôi vầy đi, chỉ cần bọn họ ngày nào còn ở trong địa bàn của ta, tóm lại ta sẽ che chở cho bọn họ. Còn nếu bọn họ ra khỏi khe suối này thì lão nhân gia ta sẽ không quản đến. Ngươi thấy thế nào?"
Trên mặt Ngọc Cơ Tử hiện lên một tia dị sắc. Tiểu Lôi vốn tưởng ông ta sẽ nổi cơn tức giận, ai ngờ Ngọc Cơ Tử chỉ nhạt nhẽo cười một tiếng rồi đối diện khu rừng chắp tay thi lễ, chậm rãi nói: "
Vậy cứ theo ý tiền bối, chỉ cần hai vị ngày nào còn ở tại địa bàn của tiền bối, ta sẽ không xuất thủ ngày đó." Nói xong, không ngờ Ngọc Cơ Tử khoanh chân ngồi ngay xuống đất, nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng Tiểu Lôi ngấm ngầm có chút bất an, chỉ cảm thấy bên trong cái vẻ thong dong của vị Côn Luân chưởng môn này lại là một phong thái cao thâm khó lường, sợ rằng không dễ đối phó.
Trên mặt Tiên Âm hiện lên một tia hỏa khí, nhưng lại cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp tục đả tọa luyện công.
Cứ như vậy, ba người cách nhau một khe suối đưa mắt nhìn nhau, bình an vô sự đến xế chiều. Khi trời bắt đầu trở tối, thì nghe từ khu rừng bên kia khe suối vang lên tiếng bước chân sột soạt. Tiểu Lôi liền thấy bảy tám tên đạo sĩ từ trong xếp hàng bước ra, trên tay chẳng biết là cầm mấy cái thừ đồ gì.
Đám đạo sĩ chẳng nói chẳng rằng chỉ tới trước mặt Ngọc Cơ Tử, trước tiên cung kính hành lễ rồi sau đó bắt đầu thao tác.
Bọn họ xúm vào làm, không ngờ lại vô cùng thuần thục. Chỉ trong chốc lát đã dựng lên một mái lều bằng cành cây. Dưới mái lều có một cái trường kỷ mềm mại, lại còn có bồ đoàn ..., trước mặt còn đặt hai hộp đồ ăn trông thật tinh xảo. Mở ra nhìn một cái thì bên trong là đồ ăn lục sắc tinh mỹ, không ngờ lại còn có một cái hồ lô màu vàng.
Đám người này làm xong thì Ngọc Cơ Tử mới mở mắt ra mỉm cười, vẫy vẫy tay áo, khiến bọn họ rời khỏi. Từ đầu tới cuối, Ngọc Cơ Tử không hề mở miệng nói một câu với bọn họ.
Ở bên kia khe suối, Tiểu Lôi nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng kính nể. Hắn tự nhận biết trong các chưởng môn nhân trong thiên hạ Tiên Lâm tam đại tông phái, thì chỉ có độc mỗi vị Ngọc Cơ Tử này chân chính có chút điểm khí phái của chưởng môn nhân đại hộ hào môn.
Chỉ thấy Ngọc Cơ Tử đã thay đổi một bộ đạo bào mới sạch sẽ, cẩn thận rửa mặt rồi mới từ từ ngồi xuống trường kỷ, nhìn qua đồ ăn trước mặt, nhưng lại cũng không động tay tới đồ ăn mà lại mở nắp bình hồ lô màu vàng kia.
Mặc dù cách nhau một khe suối hơn hai thước, nhưng Tiểu Lôi lại lập tức ngửi được mùi hương rượu tỏa lên nồng nặc. Mùi rượu mặc dù nồng nhưng khi xộc lên mũi lại ngấm ngầm mang theo mùi vị trái cây lẫn hương hoa trong đó.
"
Hay cho Côn Luân Ngọc Cơ Tử!" Âm thanh Hoạt Bồ Tát từ trong rừng cười nói: "Nghĩ không ra nhất đại chưởng môn nhân của Côn Luân không ngờ lại là một người thích hưởng thụ như vậy. Bằng vào tác phong này, làm sao có thể tu thành đại đạo?"
Ngọc Cơ Tử mỉm cười, ngửa đầu uống một ngụm rượu, khà một hơi rồi mới từ từ nói: "
Lời nói của tiền bối thật là sai lầm. Chẳng lẽ phải nhất định tự dày vò bản thân, lao tâm động cốt thì mới coi là tu luyện sao? Đạo tu luyện chỉ coi vào tâm mà thôi, chỉ cần tâm thần tu luyện đắc đạo là được, còn cái túi thịt này thì sao chứ, thật chẳng phải trọng yếu gì. Cho nên tâm an nhàn vui vẻ, thì người cũng an nhàn vui vẻ. Tiền bối cho rằng ta tham luyến hưởng thụ, nào biết được ta chính là dùng hưởng thụ để mài luyện tâm thần."
Hoạt Bồ Tát trầm mặc một hồi rồi nhịn không được cười nói: "
Thú vị, thú vi! Không ngờ nhất đại Côn Luân chưởng môn này lại là một người thú vị như vậy, so với các tiền nhân của ngươi có phần linh hoạt thực dụng hơn một chút!" Ngưng một chút, Hoạt Bồ Tát mới nhịn không được nói tiếp: "Rượu ngon, ài rượu ngon! Đây có phải là do Côn Luân phái của ngươi ủ cả trăm loại hoa quả mà thành phảI không? Lão nhân gia ta có đến hơn hai trăm năm không được uống thứ này rồi."
Trong lời nói mang theo ý tứ muốn Ngọc Cơ Tử mời ông ta uống rượu
Nhưng Ngọc Cơ Tử lại làm bộ hồn nhiên chẳng biết gì, tự một mình uống thêm một ngụm rồi thản nhiên nói: "
Tiền bối quả nhiên nói không sai, chính là Bách Hoa Quả tửu." Xong rồi không nói thêm gì nữa.
Vị Hoạt Bồ Tát kia đợi một hồi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ thấy Ngọc Cơ Tử không ngờ lại chẳng chịu mở miệng mời ông ta uống rượu. Ông ta là tiền bối, chẳng lẽ lại hạ mình mất mặt cầu cạnh người khác, thật là có chút bực mình.
Phải biết rằng, vị Hoạt Bồ Tát này là tiền bối kỳ nhân. Nếu như Ngọc Cơ Tử thức thời, mở miệng mời ông ta uống rượu, thì sau khi uống rượu xong, ít nhất cũng đối xử có lợi với Ngọc Cơ Tử một chút. Đằng này Ngọc Cơ Tử lại làm ra cái vẻ không hề hay biết như vậy, khiến Hoạt Bồ Tát ngứa ngáy trong lòng, nhưng lại ngại ngùng mở miệng.
Tiểu Lôi đứng xem nãy giờ liền mở miệng cười nói: "
Côn Luân chưởng môn phong nhã như vậy, đêm nay trời đẹp thế này, một mình độc ẩm không khỏi thấy tịch mịch, không bằng mời Hoạt Bồ Tát tiền bối cùng đồng ẩm. Xem ra ông ta cũng là tiền bối cao nhân, chắc cũng sẽ nể mặt."
Nói xong câu này, Hoạt Bồ Tát từ nơi ẩn mình trong rừng trong lòng cũng tăng thêm hảo cảm với Tiểu Lôi. Vậy mà Ngọc Cơ Tử chỉ thản nhiên nói: "
Rượu này của ta không có nhiều, một người uống đã không đủ, hai người lại càng không đủ."
Tiểu Lôi cười ha hả, đưa mắt nhìn Ngọc Cơ Tử, con mắt không ngừng xoay chuyển, rồi đột nhiên đứng lên, cao giọng nói: "
Côn Luân chưởng môn cần gì phải nhỏ nhen vậy? Ta bị các ngươi vây tại khu rừng này vài ngày rồi, miệng cũng nhạt bà nó cả ra. To gan xin Côn Luân chưởng môn ban cho hai ngụm rượu, thế nào chứ?"
Ngọc Cơ Tử cười cười nói: "
Không sao, mặc dù rượu này không có nhiều, nhưng ngươi là khách nhân từ xa tới. Nếu ngươi muốn uống, chỉ cần lại đây là được."
Tiểu Lôi cười rồi liền từng bước đi qua khe suối, tới trước mặt Ngọc Cơ Tử, cầm lấy hồ lô rượu kia rồi uống một ngụm lớn, nhịn không được khen thưởng: "
Rượu ngon! Quả nhiên là rượu ngon!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.