Chí Tôn Vô Lại

Chương 133: So pháp lực (hạ)




Diệu Yên chỉ cười nhẹ, một tay cầm Càn Khôn Kính, mặt khác một tay đã biến ra một thanh phi kiếm, chỉ tới Khinh Linh Tử, cười hai tiếng, đột nhiên hóa thành một đạo kim quang bắn tới.
Khinh Linh Tử cười ha hả, tiếng cười vang lên lồng lộng, thân hình như gió cuốn bay lên trên, trong tay cũng đã xuất ra một thanh trường kiếm.
Tiểu Lôi từ khi biết Khinh Linh Tử tới nay, là lần đầu tiên thấy hắn rút kiếm cùng người động thủ, thanh trường kiếm của hắn đen thùi, không có chút gì bắt mắt lưỡi kiếm cũng không sắc bén.
Diệu Yên một thân hắc bào tung bay phất phới, nhìn như một nàng tiên, trường kiếm nhẹ nhàng điểm ra ba lần, ba đạo kiếm khí trước sau bắn đến Khinh Linh Tử, lão cười ha hả, đột nhiên xoay kiếm, vung tay trái bắn ra ba luồng chỉ phong, liền hóa giải hết kiếm khí của Diệu Yên.
"Võ công của Tiêu Dao phái quả nhiên bất phàm, Diệu Yên lại thử xem tiên pháp của đạo huynh đây." Diệu Yên cười vang, chỉ nghe một tiếng như long ngâm, trường kiếm tại không trung hóa thành một con phi long, giương nanh múa vuốt nhắm hướng Khinh Linh Tử đánh tới.
Khinh Linh Tử cao giọng niệm một câu trong miệng, hắc kiếm trong tay phóng đi, chỉ thấy một đạo hắc quang bắn ra, thanh hắc kiếm kia tại không trung một phân ra hai, hai phân ra ba, ba phân ra bốn… tối hậu không ngờ biến hóa ra mười ba thanh hắc kiếm, quấn quanh phi long mà đâm chém.
Cả hai đương thế cao nhân, đứng ở trên mây, sắc mặt đều ngưng trọng, trong miệng niệm động khẩu quyết, Khinh Linh Tử thủ chỉ nhẹ nhàng lay động, mười ba thanh hắc kiếm liền biến hóa vô cùng, Tiểu Lôi đứng ở xa xa dần dần cũng thấy rõ lối đánh của mười ba thanh phi kiếm kia. Tựa như dựa theo một loại trận pháp nào đó, bên trong sát phát lợi hại, diệu dụng vô cùng, hiển nhiên là ám hợp một loại kiếm trận nào đó.
Tay áo Diệu Yên múa lên, phi long quay cuồng trên không, long ngâm vang lên, nhưng thủy chung cũng không đột phá khỏi kiếm trận của Khinh Linh Tử được.
Chỉ nghe thấy Khinh Linh Tử ngâm xướng: "Đạo khả đạo, phi thường đạo… nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật, Vô Cực kiếm trận của ta đây, Diệu Yên tiên tử coi có vừa mắt hay không?"
Diệu Yên khẽ cau mày, đột nhiên cười dài một tiếng: "Kiếm của đạo huynh thật sự đã ám hợp được đạo pháp vô thượng của đạo gia, Diệu Yên bội phục, chỉ là ta lại vị tất đã thật thua về ngươi."
Trong miệng nàng khẽ phát ra một tiếng cười. Thân hình đột nhiên xoay tròn bay lên, tay áo phất phơ. Thân hình uyển chuyển tựa như khiêu vũ trên không! mái tóc dài của nàng tung bay, tư thái thanh nhã như tiên, âm thanh kiều mỵ vang lên: "Hoa phi hoa, vụ phi vụ, dạ bán lai. Thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thì, khứ tự triêu vân vô mịch xử…"
Nghe nàng ngâm xướng, Khinh Linh Tử nhịn không được bật cười nói: "Diệu Yên tiên tử, ngươi múa thật đẹp, chỉ là câu hát kia hình như là của ta ngày đó tặng ngươi câu này…" Nói tới đây, Khinh Linh Tử đang nói đột nhiên ngưng lại, trong mắt lộ ra mục quang nghiêm trọng.
Bởi vì sau khi Diệu Yên xướng tới ba chữ tối hậu "vô mịch xử", thân hình đột nhiên đình chỉ lại, tay vung lên. Nhất chỉ liền điểm ra… chỉ thấy tay áo của nàng đột nhiên hóa ra vô số kình phong, sắc mây đầy trời phảng phất đều bị đánh tan đi, mười ba thanh hắc kiếm vây quanh phi long, nguyên bản là một kiếm trận chỉnh tề đều bay đi tán loạn, trên người Diệu Yên vô số quang ảnh mờ ảo bắn ra, như vạn đạo kim quang, chỉ nghe như tiếng kim loại va chạm vào nhau. Các đạo hà quang phảng phất như vô số lợi kiếm cùng mười ba thanh hắc kiếm của Khinh Linh Tử đồng thời đánh vào nhau.
Khinh Linh Tử quát lên: "Càn khôn vô cực, biến!" Thủ chỉ của ông ta điểm ra, mười ba thanh kiếm kia đã tự động biến hóa thành một hình dạng như bánh xe, kiếm quang cuồn cuộn, giống như một đoàn bạch quang, lẹ làng xoay tròn tiến tới.
Mặc cho Diệu Yên huyễn hóa ra vạn đạo kim quang dày đặc như mưa, nhưng thủy chung không cách nào đánh tan được kiếm trận của Khinh Linh Tử.
Khinh Linh Tử cười dài nói: "Hay cho Diệu Yên ngươi, ngươi mới chân chánh là nhất tiên trên ngũ phương cao nhân bảng! Vừa rồi một vũ khúc này khiến ta đại khai nhãn giới đó. Chỉ là vũ khúc này của ngươi dù lợi hại, nhưng cũng không cách nào đột phá được kiếm trận của ta."
Diệu Yên hừ lên một tiếng, rốt cuộc lại chuyển động lần nữa! Chỉ là nàng lần này tay áo phấp phới, cả người hướng về kiếm trận của Khinh Linh Tử phóng tới.
Khinh Linh Tử rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hãi, quát lên: "Không được!"
Có điều đã chậm rồi, thân hình Diệu Yên nhanh hơn so với lời nói, xông vào trong kiếm trận, nàng vung tay lên, phi long đang bị vây khốn trong kiếm trận liền kêu dài một tiếng, một lần nữa hóa thành một thanh trường kiếm rơi vào tay nàng.
Chỉ là trên trường kiếm, đầy những vết sứt sẹo, hiển nhiên phi kiếm này đã bị phế đi rồi.
Diệu Yên thở dài: "Kiếm của đạo huynh thật tốt a, chắc là một thanh pháp bảo thượng cổ, phi kiếm này của ta mặc dù không phải là tiên khí gì, nhưng cũng được ta tự thân luyện chế, không nghĩ tới là trong kiếm trận của ngươi chịu không nổi một kích."
Khinh Linh Tử quát lên: "Đừng có loạn động! Trận pháp này của ta, chính là thượng cổ sát trận, một khi phát động, trong vòng một canh giờ, không chịu sự khống chế của ta, không cách nào đình chỉ! Ngươi đừng có mà loạn động, một khi loạn động, khiên dẫn trận pháp, sẽ lọt vào vòng công kích."
Diệu Yên chuyển mắt cười nói: "Hả? Thượng cổ sát trận? Vừa lúc ta trong khi ngủ say tìm ra được một pháp thuật muốn mượn trận pháp của đạo huynh để kiểm nghiệm một lần đây."
Nàng không thèm nghe lời khuyên của Khinh Linh Tử, cổ tay đang cầm kiếm đột nhiên lắc nhẹ, "đinh" một tiếng, trường kiếm gãy ra từng mảnh, vô số mảnh vụn bắn ra tứ xứ. Chỉ một chút này đã dẫn phát kiếm trận, mười ba thanh hắc kiếm lập tức di động, phảng phất như bánh xe răng cưa, vô số đạo kim quang cuồn cuộn kéo đến, hướng về phía Diệu Yên chém xuống.
Tiểu Lôi ở bên ngoài nhìn thấy cũng hồn phi phách tán, nhịn không được kinh hãi kêu lên một tiếng.
Nhưng Diệu Yên lại không vội, trong tay đột nhiên không biết từ đâu hiện ra một đóa liên hoa đang nở rộ, đóa liên hoa từ trong tay nhẹ nhàng hạ xuống, tự nhiên chuyển hóa thành một đóa liên hoa thật lớn, Diệu Yên nhẹ nhàng khéo léo đứng trên đóa liên hoa, lẳng lặng nhìn vô số kiếm quang đang trảm xuống.
Vừa thấy kiếm quang chém xuống, trên liên hoa lập tức phóng xuất từng vòng từng vòng kim quang, đinh đing đang đang vài tiếng, vô số kiếm quang đều bị vòng ánh sáng của liên hoa chặn lại, Diệu Yên đứng đó mặt lộ vẻ mỉm cười, lẳng lặng nhìn Khinh Linh Tử.
Kiếm trận do mười ba thanh hắc kiếm kia hợp thành dường như có linh tính, nhìn thấy không có cách nào đột phá liên hoa của Diệu Yên, đột nhiên lại biến hóa. Mười ba thanh kiếm phân tán ra, chiếm cứ mười ba phương vị, cùng hô một tiếng, chỉ thấy kiếm quang lại trảm xuống. Đan thành một đạo kiếm võng, nhìn thật lộng lẫy, nhưng thật ra có sát khí vô cùng, từng đạo kiếm quang quấn lại với nhau, vô cùng vô tận, phảng phất như thiên la địa võng đem Diệu Yên bao trùm lại bên trong.
Diệu Yên mỉm cười, nhưng thủy chung không nói lời nào, mặc cho kiếm quang bên ngoài có chói mắt như thế nào, nàng chỉ đứng trên liên hoa, từng đạo quang hoàn từ trên liên hoa phóng ra. Mỗi vòng tròn này vây xung quanh bảo vệ, mặc cho kiếm quang bên ngoài có sắc bén như thế nào, nhưng thủy chung cũng không đột phá tiến vào được.
Khinh Linh Tử lúc này mới yên tâm xuống tới, mỉm cười nói: "Khéo quá! Liên Hoa trận này của Diệu Yên tiên tử, xem ra là vòng chắn rắn chắc nhất rồi, phòng ngự hình tròn này, mơ hồ ám hợp Thái Cực diệu pháp của đạo gia ta, chỉ là vẫn còn một chút khuyết điểm, ngươi cẩn thận đó!"
Kiếm quang đầy trời biến mất. Mười ba thanh phi kiếm đột nhiên xếp thành một hàng, sau đó từng thanh hợp lại với nhau, mười ba thành một, một lần nữa biến thành một thanh hắc sắc trường kiếm, thanh trường kiếm đó đột nhiên nhắm đầu phóng tới, trong nháy mắt biến dài bảy, tám trượng, phảng phất như thái sơn áp đỉnh chém xuống.
Diệu Yên sắc mặt hơi đổi, quát: "Hay cho Khinh Linh Tử, quả nhiên lợi hại. Liếc mắt một cái đã thấy ra nhược điểm duy nhất của Liên Hoa trận của ta!"
Nàng không đợi cho cự kiếm chém xuống đỉnh đầu, thân hình đang đứng trên liên hoa đành nhẹ nhàng phóng đi, chỉ thấy một đạo tàn ảnh trong không trung. Diệu Yên lại thấy xuất hiện cách đó ngoài một trăm thước. Phía sau ầm một tiếng…
Thanh cự kiếm kia chém lên thân liên hoa, bạo xuất ra một đám kim quang, khiến người ta chói mắt, trong tiếng sấm sét, đóa liên hoa nháy mắt đã tứ phân ngũ liệt, kiếm quang không dừng lại, một đạo kiếm khí to lớn chém xuống, lạc tới mặt biển. Nhất thời mặt biển bạo phát một trận sấm sét, nước biển tràn sang hai bên, hai luồng sóng lớn cao bảy, tám thước đánh ra, uy lực một kích của kiếm trận Khinh Linh Tử, không ngờ lợi hại như vậy!
"Liên Hoa trận của tiên tử tuy ảo diệu, nhưng loại phòng ngự vòng tròn này tuy kín đáo đến mức nước không lọt vào được, nhược điểm đáng tiếc lớn nhất chính là lực lượng bị phân tán quá mức. Pháp lực phòng ngự của ngươi bố trí trong vòng tròn kia, nếu ta dùng uy lực tụ tập vào một điểm của của kiếm trận, lập tức có thể phá Liên Hoa trận của ngươi. Trận pháp này nếu dùng để đối phó với người có pháp lực yếu hơn hay tương đương ngươi, tự nhiên là mặc cho đối phương công kích thế nào cũng không đột phá được, nhưng nếu gặp pháp lực cao hơn ngươi, lập tức trở nên vô dụng. Theo ta thấy, trận pháp này mặc dù lợi lại nhưng không thích hợp với đơn đả độc đấu, mà là thích hợp thi triển khi bị vây công, đúng là không gì thích hợp hơn." Khinh Linh Tử mỉm cười, nhìn Diệu Yên ở phía xa, đột nhiên nhíu mày nói: "Diệu Yên, ngươi chủ tâm xuất ra trận pháp này, rõ ràng là đã tính tới chuyện dùng ít đánh nhiều, chẳng lẽ trong lòng ngươi vẫn muốn cùng Tiên Sơn phái đối địch sao?
"
Đạo huynh quá lo rồi." Diệu Yên mỉm cười: "Diệu Yên ta là thứ người nào chứ, nếu nói là bỏ xuống được thì tức là bỏ xuống được. Ta nghĩ ra trận pháp này, tự nhiên có dụng ý của ta. Mặc kệ Tiên Âm có chết hay không, Tiên Sơn phái nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ với ta. Tiên Sơn phái lừng danh ngàn năm, môn hạ môn đồ đông đảo, nếu như bị bọn họ dây dưa, ngay cả ta trong lòng còn thiện niệm, cũng khó khỏi bị bức bách xuất thủ đả thương người. Trận pháp này của ta chỉ thủ chớ không công, cho dù gặp được nhiều Tiên Sơn môn đồ, bọn họ có kéo tới trăm, ngàn người, cũng không công phá được trận pháp của ta. Ta dù sao cũng xuất sứ Tiên Sơn, sư phụ cũng là người trong Tiên Sơn. Không muốn nghĩ tới việc lại đả thương người Tiên Sơn phái. Nếu Diệu Yên ta có lòng đối nghịch với Tiên Sơn, ta cũng sẽ không nghĩ ra loại trận pháp phòng ngự này, mà là trận pháp sát nhân!"
Khinh Linh Tử gật đầu cười nói: "
Nguyên lai như thế, Diệu Yên tiên tử tâm hồn nhân từ. Ngược lại là ta hiểu lầm. Loại trận pháp này, dùng để phòng ngự là tốt nhất. Người Tiên Sơn phái tuy nhiều, nhưng pháp lực không ai sánh được với ngươi. Trập pháp này của ngươi chỉ để phòng ngự, cũng sẽ không đả thương người, đó là tốt nhất. Hôm nay nếu không phải lão đạo ta có lợi thế binh khí, muốn phá Liên Hoa trận của ngươi, nghĩ cũng không dễ dàng."
Diệu Yên nghiêm mặt nói: "
Thanh hắc kiếm của đạo huynh quả nhiên lợi hại. Phi kiếm của ta chính là dùng bảo vật luyện chế, lại không nghĩ ra tại kiếm trận của ngươi chỉ trong khoảnh khắc đã bị hủy, đương kim thiên hạ, ta thật sự tưởng tượng không ra còn có binh khí gì có thể cùng chống lại."
"
Hà hà." Khinh Linh Tử thản nhiên cười, búng lên hắc kiếm, thanh kiếm phát ra tiếng như long ngâm, chậm rãi nói: "Ta không thể nói ra lai lịch thanh kiếm này. Bất quá ngươi nói không sai, tại nhân gian này, sợ rằng không có binh khí nào có thể cùng chống lại. Bởi vì… nguyên bản nó là vật của tiên giới!"
Sắc mặt Diệu Yên hơi đổi, câu hỏi vừa muốn ra khỏi miệng, nhưng thấy sắc mặt Khinh Linh Tử có chút buồn bã, lúc này đành không mở miệng.
Khinh Linh Tử kêu lên một tiếng: "
Tiểu Lôi, chúng ta ở đây đánh nhau cả nửa ngày, ngươi có nhận ra được điều nào chưa?"
Tiểu Lôi cười nói: "
Nhìn thì có nhìn, nhưng lại không có thu hoạch gì. Các ngươi đều là người pháp lực cao cường, kiếm trận trận pháp, thứ đồ này ta cho dù nhìn hiểu, nhưng sao sử dụng được? Cho dù ngươi có đem thanh hắc kiếm tiên giới cấp cho ta, ta cũng chỉ có thể dùng nó chém người, hơn nữa vị tất hữu dụng hơn so với con dao phay của ta. Cho nên dù các ngươi đánh nhau náo nhiệt, ta cũng chỉ là tới xem náo nhiệt mà thôi."
Sắc mặt Khinh Linh Tử không được hài lòng, trầm trọng hừ một tiếng.
Sắc mặt Tiểu Lôi lập tức biến đổi. Hắn trên Nga Mi Sơn đã từng theo Khinh Linh Tử học qua pháp thuật, mỗi khi Khinh Linh Tử khảo nghiệm hắn, hắn đáp không ra, Khinh Linh Tử quá nửa là lộ ra vẻ mặt này, khi hừ một tiếng, sợ rằng còn có những thứ trách phạt cổ quái. Hắn nhanh chóng cười ha ha nói: "
Được rồi, được rồi, thì để ta nói. Vừa rồi các ngươi đánh nhau nửa ngày, ta cũng nhìn ra được một điểm. Pháp thuật ta học được, cho dù học, ta hiện tại cũng không thi triển ra được. Bất quá đạo lý trong đó thật đã hiểu được một chút. Trận pháp của lão bà nhà ta, kỳ thật sơ hở quá lớn, gặp được địch nhân bình thường, mặc kệ là gặp nhiều ít bao nhiêu cũng không quan hệ. Nhưng nếu gặp phải cao thủ chân chính, sợ rằng người ta dễ dàng phá được. Bí quyết là, nhất kích hợp lực. Phòng ngự vòng tròn kia nhìn như nghiêm mật, kỳ thật là đem lực lượng chính mình phân tán ra. Biện pháp này có lợi có hại… hừ, nếu ta ngay cả điểm này cũng nhìn không ra, sợ rằng hơn một năm trước đã bị ngươi đuổi xuống Nga Mi sơn rồi."
Ánh mắt Khinh Linh Tử lộ ra vẻ hài lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "
Còn có gì khác?"
Tiểu Lôi đảo mắt, cười nói: "
Còn chứ? Chính là kiếm trận của ngươi, theo ta thấy, cái thứ thượng cổ sát trận của ngươi, có chút hữu danh vô thực, ta thấy cũng thô thiển tầm thường thôi, hình như cũng không có lợi hại gì nhiều."
Khinh Linh Tử cười lạnh nói: "
Tiểu tử vô tri, kiếm trận của ta lấy từ thượng cổ đồ trận, không có gì lợi hại hơn, một khi kiếm trận triển khai, biến hóa vô cùng. Có ba mươi sáu loại biến hóa! Vừa rồi Diệu Yên bất quá là mới đỡ được ba bốn loại mà thôi, nếu ta thi triển ra toàn bộ, cho dù là người pháp lực lợi hại hơn so với ta, sợ rằng cũng khó tránh bị thương dưới kiếm của ta!"
Tiểu Lôi nghênh ngang cười: "
Ta không nói tới uy lực của kiếm trận ngươi thế nào, mà là kiếm trận này sơ hở quá lớn, ngay cả kiếm trận này có lợi hại nữa, nhưng lại cũng có một nhược điểm thật lớn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.