Chí Tôn Vô Lại

Chương 80: Tiên Âm độc ác




Tiểu Lôi thực sự không thể nào ngờ được lại xảy ra vở hài kịch này.
Quan trọng hơn chính là … lần Tiên Lâm thịnh hội này, Tiên Âm - chưởng môn Tiên Sơn phái chỉ sau một trận mà nổi danh.
Có thể tưởng tượng, Diệu Yên hóa trang thành Tiên Âm, lấy dáng vẻ yếu đuối của nữ nhân để tiến vào hàng ngũ thiên hạ đệ nhất cao thủ
Nhớ năm đó, Diệu Yên hóa trang làm Tiên Âm, toàn thân vận bạch y trắng như tuyết, tay áo phất phơ, mái tóc như mây, nhan sắc kiều diễm, đã làm điên đảo không biết bao nhiêu cao nhân hào kiệt khắp thiên hạ. Năm đó, phàm là những người từng thấy phong thái của Tiên Âm, hầu hết đều hâm mộ. Thậm chí còn có kẻ quyết xưng thần dưới váy của Tiên Âm tiên tử Tiên Sơn phái. Trong đó đứng đầu là Đông Phương Vô Thắng.
Vị Đông Phương Vô Thắng chí tính chí tình này, trong Tiên Lâm đại hội, y đã giao thủ cùng Tiên Âm do Diệu Yên hóa trang, cuối cùng đã thua một cách tâm phục khẩu phục. Từ đó trở đi, y trở thành người si mê Tiên Âm tiên tử nhất. Thiên hạ cũng từ đó mà biết Tiên Sơn phái có một vị nữ chưởng môn xinh đẹp như tiên nhưng thực lực vô cùng mạnh, nổi danh Đông Nhất Tiên, trở thành một trong năm phương cao thủ uy danh vang dội nhất. Thậm chí có phần còn làm lu mờ danh tiếng của bốn người còn lại.
Tiểu Lôi thở dài lắc đầu nói: " Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể nào tưởng tượng nổi. Tên Đông Phương Vô Thắng đó đúng là một con bò ngu ngốc. Thích một nữ nhân mà cả việc nàng ta là giả hay là thật cũng không phân biệt được là sao ? Hắn không chỉ ngu mà còn ngu đến mức dáng thương."
Nghĩ tới chuyện gã Đông Phương Vô Thắng tại Tiên Lâm đại hội vì Tiên Âm mà hiến bảo không thành còn làm cho nhiều người tức giận, lại nghĩ đến việc hắn từng đem "Hóa vũ đan" bảo vật mà các cao thủ đều mong ước có được, hai tay dâng lên cho kẻ khác. Trong lòng Tiểu Lôi không khỏi tăng thêm cảm giác chán ghét đối với Tiên Âm.
"Cũng không phải tất cả mọi người đều ngu ngốc …" Diệu Yên khẽ thở dài, thấp giọng nói: "Lần đó, ta mới biết câu "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên". Cứ tưởng rằng sau nhiều năm khổ luyện ở hậu sơn thì khắp thiên hạ không ai địch nổi. Nhưng lần giả mạo Tiên Âm tham gia Tiên Lâm đại hội lần đó, ta mới biết mình hãy còn quá kém …. Đông Phương Vô Thắng thua dưới tay ta đó là sự thực. Nhưng thực lực của hắn tìm khắp thiên hạ cũng khó kiếm được đối thủ. Cho nên Ngũ phương cao thủ quả thật là danh phù kỳ thực ! Đáng tiếc hắn hơi kém nhạy bén nhưng những người còn lại vị tất đã như thế.
Nói tới đây, Diệu Yên liếc nhìn Tiểu Lôi, khóe miệng hiện ra nét tiếu ý: "
Ngươi có biết ai là kẻ đầu tiên khám phá ra chân tướng của ta không ?"
"
Chẳng lẽ là …."
"
Chính là Khinh Linh Tử " Diệu Yên mỉm cười, mục quang lấp lánh, dường như nhớ lại chuyện ngày đó: " Khinh Linh Tử tuy là một kẻ điên điên khùng khùng, nhưng lão là một kẻ có thể nhìn thấu kẻ khác. Trong ngũ phương cao nhân, Đông Phương Vô Thắng vì tình mà khổ, tạp niệm quá nhiều, khó mà đại thành. Chưởng môn Côn Luân phái tuy tinh thông Côn Luân diệu pháp, nhưng cũng chỉ có thể nổi danh thiên cổ đệ nhất đại phái mà thôi. Tuy pháp thuật cao cường nhưng vị tất dã thắng nổi ta. Ta và lão đấu phép tới nửa ngày, mọi người coi như là hòa. Còn Cổ Chung hòa thượng lại là một kẻ quái dị, quyết không cùng ta giao đấu, nói cái gì mà hòa thượng bình sinh sợ nhất nữ nhân, sau đó thì đến nhìn ta cũng không dám nhìn, rồi thì bỏ đi mất luôn. Cuối cùng người giao đấu với ta là Khinh Linh Tử…"
Tiểu Lôi lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi dồn: "
Ngươi và lão điên đó giao đấu kết quả ra sao ?"
Diệu yên khẽ nhếch môi, tựa hồ trầm mặc chốc lát mới chậm rãi nói: "
Ta và Khinh Linh Tử giao đấu không tới một khắc, Ta vốn tâm cao khí ngạo, cả Đông Phương Vô Thắng cũng bại dưới tay ta, chưởng môn Côn Luân phái cũng không thắng nổi ta, Cổ Chung hòa thượng không đánh mà bỏ đi … nhưng ta đã nhầm …" nàng cúi đầu xuống suy nghĩ một lát đột nhiên ngẩng đầu lên nói chậm rãi từng chữ một: " Từ lúc Khinh Linh Tử xuất thủ, ta đã biết, ta không phải là địch thủ của lão, vĩnh viễn không phải !"
Nhãn quang của Diệu Yên chớp động, dường như có chút cảm thán, lại có chút bất đắc dĩ, rồi cảm giác đó biến mất, tiếp tục nói: "
Trong lòng ta rất kinh ngạc, đã định dùng tới ba thứ pháp bảo tối lợi hại : Chấn Thiên Linh, Càn Khôn kính, và Phục Long Sách. Lần trước đấu phép, ta vẫn chưa dùng tới ba thứ pháp bảo này. Nhưng khi giao đấu với Khinh Linh Tử, ta biết, nếu ta không dùng thì cả một chút cơ hội cũng không có. Nhưng không đợi ta lấy ra, Khinh Linh Tử đột nhiên dừng tay tránh xa sang một bên, chắp hai tay sau lưng ngó ta một lúc rồi sau đó nói một câu.."
"
Lão nói gì ?"
Diệu Yên thở dài nói: "
Hoa phi hoa, vụ phi vụ, dạ bán lai, thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thời, khứ tự triêu vân kỷ đa thì … "
(Dịch nghĩa: "
Hoa không phải hoa, sương không phải sương, đêm đến, ngày đi. Đến như giấc dài xuân mộng, ẩn như mây sáng khôn tìm…")
Tiểu Lôi đảo mắt đột nhiên ha ha cười lớn nói: "
Phải rồi, lão điên này thấy rõ chân tướng của ngươi lại càng hiểu ngươi không phải là Tiên Âm, cho nên mới nói : " Hoa phi hoa".
Diệu Yên đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: " Ta lúc đó rất kinh ngạc, chẳng những bất ngờ về hành vi của Khinh Linh Tử, lại càng kinh ngạc việc lão có thể nhìn ra được thân phận của ta. Nhưng Khinh Linh Tử lại không hề giải thích, nói xong câu đó thì lập tức ly khai. Kết quả những kẻ ngốc đều cho rằng Khinh Linh Tử vì không địch nổi ta nên mới bỏ đi, lại càng không biết lão đã nhìn ra thân phận của ta, không muốn lật tẩy ta, lại càng không muốn ta bại lộ thân phận vì sử dụng pháp bảo, nên mới bỏ đi. Cuối cùng trên bảng ngũ phương cao nhân, Tiên Âm chưởng môn Tiên Sơn phái đánh bại Đông Phương Vô Thắng, dọa Cổ Chung hòa thượng bỏ chạy, đánh lui Khinh Linh Tử, tuy ta không đánh thắng chưởng môn Côn Luân phái, nhưng vì Khinh Linh Tử từng đánh thắng chưởng môn Côn Luân phái kết quả là ta tự nhiên được đứng đầu trên bảng ngũ phương cao nhân. Danh tiếng Đông Nhất Tiên được xếp trên Tây Nhất Phong, thật đúng là một chuyện cực kì nực cười."
Qua một lúc lâu, Tiểu Lôi mới thở dài, cười khổ nói: " Thật không ngờ, thật không ngờ …ài ! Cái lão điên đó rõ ràng là có rất nhiều chuyện giấu ta. Lão không tự nói ra là không thích nhiều lời, nhưng vì cớ gì mà mọi người trên dưới Tiêu Dao phái đều không nói chứ, chuyện này thật kì lạ."
Hắn đột nhiên giật mình, cười nói: " Chả trách lần Vạn Tiên đại hội này mọi người đều nghe lời Tiên Âm, Tiên Âm có thể là người triệu tập Vạn Tiên đại hội, ngươi đã cho nàng ta cái danh vị "đệ nhất thiên hạ", còn vị chưởng môn Côn Luân tự nhiên không tự tới mà sai sư đệ tới, chính là không dành được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất, trong lòng xấu hổ không dám gặp ai.
Diệu Yên che miệng cười nói: "
Sao ngươi cứ thích đem người khác ra nói xấu vậy ? Vị chưởng môn đó, ta tuy gặp hắn chỉ trong thời gian ngắn nhưng cũng nhận ra hắn là một bậc chính nhân quân tử khoan dung nhân hậu đạo pháp thông huyền chứ nào phải loại tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi như ngươi nói, chỉ là vị sư đệ của ông ta hơi quá khích một chút. Cuộc đấu phép tại thịnh hội năm đó, Ngọc Hư Tử cũng tham gia, chỉ là không biết tại sao, hắn và Khinh Linh Tử lại đánh nhau, kết quả Khinh Linh Tử một kiếm chém cụt một tay của Ngọc Hư Tử. Hiện nay, đã gắn vào chỗ tay cụt đó một cánh tay bằng vàng."
Ý !Xem ra Ngọc Hư Tử cũng có chút chân bản lĩnh đấy chứ, chọc vào Khinh Linh Tử mà không bị lão điên đó lột da rút gân chặt ra làm tám mảnh mà chỉ bị mất một cánh tay thôi xem ra bản lĩnh cũng khá lợi hại đấy.
Tiểu Lôi suy nghĩ một lát rồi nói: "
Được rồi, chuyện năm đó hãy gác sang một bên, vậy sau Tiên Lâm thịnh hội thì sao ? Ngươi và Tiên Âm lại có chuyện gì ?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệu Yên hơi cau lại, cúi đầu xuống cười khổ nói: "
Nàng muốn ta đem ngôi vị chưởng môn trao cho nàng. Ta đã đồng ý. Nàng muốn ta giúp nàng tranh ngôi vị ngũ phương cao nhân, ta đã giúp nàng. Lần cuối cùng nàng muốn ta giúp nàng chế luyện một viên Hóa Vũ đan
Tiểu Lôi cau mày nói: " Ngươi đã đồng ý ?"
Diệu Yên khẽ thở ra : "Ta đã đồng ý. Nàng nói với ta, đây là lần cuối cùng nang xin ta giúp đỡ. Lúc đó ta vẫn còn rất ngây thơ, nói cách khác là quá ngốc."
Tiểu Lôi cố nhớ một điều gì đó nói: "Ta nghe Khinh Linh Tử từng nói, luyện chế Hóa Vũ đan vô cùng khó, cần phải có ba cao nhân tu vi đạt tới đỉnh cao Tu Pháp Kỳ mới được, nhưng ngươi chỉ có một người…."
Diệu Yên cười lạnh, nàng cười tuy có vẻ hời hợt và bình thường, nhưng nụ cười lại mang vài phần đắc ý : " Tu Pháp Kỳ cái gì chứ ? Ta là hoa yêu ! Là yêu tinh ! Phàm nhân các ngươi tu tiên theo huyền môn chính tông thì sẽ không có thiên kiếp. Nhưng ta lại không phải như thế, ta là yêu tinh. Nếu như không phải vì sợ không chịu nổi thiên kiếp, để trốn tránh thiên kiếp, ta đã phải áp chế công lực bản thân, quyết giấu giếm… Nếu không ta ba trăm năm trước đã tu thành chính quả rồi. Người giống như ta nhân gian không chỉ có một. Vị chưởng môn nhân Côn Luân phái thực lực không kém ta là bao chắc chắn là đã đạt tới cảnh giới này rồi, chỉ là lưu lại nhân gian không muốn phi thăng mà thôi. Loại người như chúng ta có thể coi là những Tán tiên lưu lại nhân gian. Mà tu vi của Khinh Linh Tử lại càng khiến ta không thể tưởng tượng nổi … thậm chí là cả Đông Phương Vô Thắng, bọn họ tuy đã đạt tới đỉnh cao của Tu pháp kỳ nhưng vẫn chưa tu thành chính quả. Tuy luyện chế Hóa Vũ đan tổn hao rất lớn nhưng đối với ta mà nói muốn chế luyện ra không phải là không thể, dù chỉ với sức của một người thì có hơi miễn cưỡng, nhưng ta liều mạng tiêu hao pháp lực cũng chẳng phải là không được."
Tiểu Lôi nghe lòng mình trầm xuống, ngầm thở dài.
Quả nhiên, ánh mắt Diệu Yên lộ ra một tia nhìn đầy bi thương, nụ cười của nàng sao cay đắng đến vậy, con mắt nhìn vào khoảng xa xăm, dường như rơi vào suy nghĩ miên man…
Rất lâu trước đây, là một trăm năm, hai trăm năm hay là ba trăm năm ? Ta cũng không nhớ nữa, dù sao đối với ta thời gian dù lâu dài thì cũng nhanh chóng trôi qua. Ta chỉ nhớ ngày đó, chính tại nơi đây, cấm địa của Tiên Sơn phái. Trong sơn động của Tiên Sơn phái vạn năm tuệ căn này.
Bởi vì nơi này có huyết ngọc thạch nhũ !
Ta ngồi ở đây, phía trước đặt lò "Cửu chuyển Tử đàn", đây là cái lò luyện chế đan dược mà sư phụ ta để lại.
Ta đã đáp ứng Tiên Âm, thì dù có tiêu phí một chút công lực cũng chẳng sao. Nàng muốn có Hóa Vũ đan thì ta sẽ cho nàng Hóa Vũ đan. Ta đã ngồi ở đây bảy ngày bảy đêm. Càn、Khảm、Cấn、Chấn、Tốn、Ly、Khô n、Đoài bát quái phương vị, ta đã chế luyện được bảy phương vị, nếu thêm một ngày thì chắc chắn sẽ thành công.
Ta có thể duy trì thêm một ngày không ? Pháp lực trong cơ thể lại dường như chộn rộn. Ta biết ta không thể áp chế bản thân lâu hơn nữa. Nếu cứ thế này nữa thì lần thiên kiếp thứ nhất sẽ giáng xuống.
Sư phụ đã nói, ta tuy là do linh khí của trời đất tụ hợp mà thành, nhưng ta vẫn là yêu tinh, mà đã là yêu tinh thì phải chịu thiên kiếp, đây là số trời đã định, có muốn trốn cũng không trốn được. Sư phụ cũng nói, ta tuy chuyên tâm tu luyện, nhưng đạo tâm chưa ổn, cho dù pháp lực có mạnh hơn nữa khi gặp thiên kiếp cũng vẫn nguy hiểm. Lần thiên kiếp thứ nhất ta sẽ bị thiên lôi đánh. Nhưng lần thiên kiếp thứ hai, không phải là ngọn lửa có thể nhìn thấy mà đó chính là âm hỏa trong chính cơ thể ! Bắt đầu thiêu đốt từ huyệt Dũng tuyền thấu thẳng đến Nê Viên cung, ngũ tạng bị đốt thành tro, tứ chi đều mục nát, nếu như không chịu nổi thì đó chính là lúc diệt vong giống như khói tắt tro bay. Sư phụ cũng nói ta hiện không thể chịu nổi … ài nhưng là mấy trăm năm, ta còn mấy trăm năm đây ?
"Diệu Yên."
Tiên Âm tới, nàng nhẹ nhàng lướt tới phía sau ta. Nàng vẫn đẹp như vậy, vẫn toàn thân vận bạch y, mọi người đều nói nàng là tiên nữ chuyển thế, thật ra chỉ có chúng ta là tự biết, chúng ta chỉ là yêu tinh mà thôi.
Là yêu tinh !
Tiên Âm, ngươi đợi một lát nữa có được không ? Thêm một ngày nữa, một ngày nữa là được rồi. Bát quái phương vị ta đã luyện được bảy rồi, thêm một ngày chỉ một ngày nữa là hoàn thành rồi. Lúc đó ngươi phục vào thì lập tức có thể nâng cao pháp lực. Tiên Lâm thịnh hội tới ta không cần phải thay ngươi đi nữa.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta. Ta cau mày lại … Tiên Âm nàng đang định làm gì ? Chẳng lẽ không biết bây giờ không thể quấy rầy tâm thần ta sao ?
"Diệu Yên, có một chuyện từ rất lâu rồi ta đã muốn hỏi ngươi …"
Chuyện gì? Tiên Âm chả lẽ không biết rằng hiện giờ ta không thể nói sao ?
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, phiêu hốt, nhưng hôm nay nhưng hôm nay lại khiến ta có cảm giác bất an… không thể … không thể … không thể nào…
"Ngươi nói, mỗi người đều có một cái bóng, cũng đều có một nhục thể. Vậy giữa chúng ta, ai là cái bóng của ai ?"
Ngữ khí của nàng rất kì quái, nàng ngày thường đâu có lời lẽ mang ngữ khí như vậy … chẳng lẽ ….
Không thể, không thể, không thể nào ! Nhưng bàn tay đặt trên vai ta lại thực sự ấn xuống, nàng dụng lực ấn xuống. Tiên Âm nhẹ nhàng điểm huyệt, ta không thể cử động !
Nhưng câu nói sau đó của nàng khiến toàn thân ta lạnh giá, dường như ta không phải ở trước lò luyện đan nữa mà là ở trong hầm băng.
"Ngươi biết không Diệu Yên, để đợi được ngày này, ta đã theo dõi ngươi mười lăm năm chính là để tính ra quy luật và ngày hành công của ngươi. Sau đó để chứng nghiệm tính toán đó, ta lại bỏ ra mười lăm năm theo dõi ngươi. Cuối cùng ta đã đợi được đến ngày hôm nay…"
Thanh âm của nàng vẫn nhẹ nhàng khe khẽ nhưng sự lạnh giá của nó lại khiến ta run rẩy…
Lập tức, bàn tay ấn vai ta xuất chưởng, động tác nhẹ nhàng, sự nhẹ nhàng ấy, dường như khi chúng ta cùng sống trên gốc sen Tịnh Đế, cơ thể nàng cũng nhẹ nhàng ghé sát ta như vậy…
Nhưng bàn tay của nàng lại liên tục mang theo một luồng hỏa nhiệt … luồng hỏa nhiệt này bị nàng đưa sang người ta. Hỏa nhiệt này bắt đầu chuyển động theo gân mạch của ta, từ từ phá hủy pháp lực và cấm chế mà ta dùng để khống chế linh khí thoát ra ngoài…
"Tiên Âm … Tiên Âm ! Tiên Âm!! Ngươi muốn làm gì ?"
Cuối cùng một thanh âm nổi lên, đó là thanh âm chậm rãi và bình thản …
"Diệu Yên, ta đã nghĩ rồi, ta không muốn làm cái bóng cho kẻ khác. Trên đời này chỉ nên có một Tiên Âm thôi."
Tiên Âm đã bỏ đi, ta có thể nghe thấy tiếng bước chân rời đi của nàng.
Luồng hỏa nhiệt đó đã hoàn toàn phá hủy hết linh khí cấm chế của ta, sau đó chuyên khiến ta sợ nhất đã xảy ra. Huyệt Dũng Tuyền xuất hiện sự rối loạn, luồng âm hỏa đột nhiên xuất hiện trong cơ thể, thiêu hủy cơ thể, linh khí và pháp lực của ta…
Ta biết, đây chính là thiên kiếp mà ta một mực tránh né và sợ hãi…Ta nhắm mắt lại, nước mắt chảy từ khóe mắt ra, trong nháy mắt đóng thành băng…
"Tiên Âm … Tiên Âm!"
Tiểu Lôi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi, đứng bật dậy, hai hàng lông mày dựng đứng, mắng: "Sao lại có nữ nhân đê tiện độc ác đến vậy !!"
Diệu Yên không nói, chỉ là khóe miệng mang một nụ cười sầu thảm.
Tiểu Lôi đột nhiên lao vọt tới những khối huyết ngọc thạch nhũ phía trước, giơ cước lên thi triển một trận loạn cước. Chỉ chốc lát đã dẫm nát mấy khối huyết nhũ thành bột vụn, ngực hắn phập phồng kịch liệt, căm hận nói: " Cứ tưởng nàng là một tiên nữ thánh khiết, giờ nghe ra, chỉ là một vu bà mà thôi ! Sớm biết chuyện này.. Hắc hắc.. Sớm biết chuyện này …"
"
Sớm biết chuyện này thi ngươi sẽ thế nào?"
Tiểu Lôi quay đầu lại thấy một bóng người từ miệng huyệt động từ từ đi tới, thân thể nhẹ nhàng, bạch y phất phới, mái tóc như mây, gương mặt thanh lệ như tiên mang nét tiếu ý, câu hỏi nhẹ nhàng lúc nãy chính là của nàng.
"Tiên Âm!"
Ánh mắt của nàng khẽ lướt qua Tiểu Lôi, sau đó tập trung vào Diệu Yên, tiếu ý trên mặt Tiên Âm không giảm, vẫn bộ dạng đó nhưng Tiểu Lôi đứng bên nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của nàng.
Cuối cùng ánh mắt nàng lướt qua chỗ huyết ngọc thạch nhũ bị dẫm thành bột vụn trên mặt đất, các cơ khóe mắt hơi giần giật.
"Diệu Yên …. Những năm qua ngươi trốn ở đâu ?Vì sao vừa quay về đã phá hủy thạch nhũ của ta ?"
Thanh âm của nàng mềm mại dễ nghe, nếu nhắm mắt lại mà nghe tưởng như là tiếng của một nữ tử bình thường. Có điều Tiểu Lôi thấy được một tia sát ý hừng hực từ cặp mắt sáng ngời nhiếp hồn của nàng!
"Ài.." Diệu Yên khẽ thở dài trên mặt hiện ra nụ cười yêu mị, nhẹ nhàng cười đáp: "Chúng ta đã nhiều năm không gặp, chẳng ngờ ngươi vẫn thích mặc trang phục này, mau lại đây, để ta xem vị chưởng môn Tiên Sơn phái đứng đầu Ngũ Phương Cao Nhân mấy năm nay có tiến bộ hay không …"
Chỉ thấy thân ảnh Diệu yên nhoáng lên, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Tiểu Lôi. Thân thể Tiên Âm đồng thời lùi lại, thân thể lăng không về phía sau, song cước không chạm đất. Trước mặt nàng đột nhiên hiện ra một nhành liễu, nhẹ nhàng đỡ gạt. Diệu Yên lập tức hiện thân trước mặt Tiên Âm, phi kiếm của nàng đã đặt lên trên nhành liễu của Tiên Âm.
Hai người nhanh chóng tách ra, sau đó Tiểu Lôi không thể nhìn thấy thân ảnh hai người nữa.
Trong đại động chỉ nghe thấy tiếng kình phong nổi lên, rõ ràng hai hoa yêu đang đánh nhau với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, đột nhiên Tiểu Lôi nghe thấy một tiếng hét: "Mau tránh ra !"
Một trận cuồng phong hất Tiểu Lôi sang một bên, khi hắn vừa ngã ngồi xuống đất, thì nghe thanh âm của Tiên Âm cười khẽ: "Ý, sao ngươi lại bảo vệ một tiểu tử Tiêu Dao phái ? Ngươi tự nhiên thay hắn chịu một chưởng của ta…."
Diệu Yên lập tức lên tiếng phản kích, cười nhẹ nói: "Tiên Âm đã nhiều năm không gặp ngươi càng ngày càng nói nhảm đó."
"
A!" Tiên Âm đau đớn kêu lên một tiếng. Thân ảnh lập tức hiện ra, nhanh chóng bay đến một góc ở đỉnh động, nàng cắn răng nói: "Diệu Yên quả nhiên là Diệu Yên, lần thiên kiếp trước ngươi có thể chịu được. Chỉ là một chưởng vừa rồi của ngươi sao lại yếu ớt vô lực đến thế ? Chẳng lẽ công lực thông thiên một đời của ngươi đã bị thiên kiếp phá hủy rồi ư ? Hay là ngươi đã dùng hết khí lực khi đấu với Huyền Vũ thủ hộ nơi này ?
Trong mắt Diệu Yên hiện ra một tia thù hận, nét tươi cười càng tràn trề, thanh âm ngọt ngào nói: "
Được rồi Tiên Âm, một chưởng tới của ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng…"
Lập tức hai thân ảnh một đen một trắng lại quấn lấy nhau, Tiểu Lôi căn bản không thể thấy được động tác của hai người, chỉ thấy bóng người bay lên bay xuống, bóng người chớp lên, kình phong bắn ra tứ phía. Hai hoa yêu chiến đấu kịch liệt, chiêu nào cũng muốn đoạt mạng đối phương, hận không thể một nhát khiến đối phương vạn kiếp bất phục. Chỉ là trong miệng không nói ra, ngươi tới ta đi, ngữ khí càng ngọt ngào thân mật, như sự nũng nịu thân thiết giữa hai tỷ muội.
Tiểu Lôi đứng một bên, mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ ròng ròng. Không ngờ sự oán độc của nữ nhân khi phát tác lại đáng sợ như vậy, họ có thể thản nhiên cười nói, như vẻ đẹp dịu dàng của một đôi bách hợp ngày xuân, nhưng lại chiêu chiêu đoạt mạng, sát khí khắp nơi. Ngay trong những âm thanh mềm mại đó đôi khi xen lẫn những tiếng kêu đau đớn khó chịu của Diệu Yên và Tiên Âm.
Cuối cùng, một tiếng va chạm, hai người lại một lần nữa phân khai.
Tiên Âm quần áo hơi xốc xếch, ống quần màu trắng bị rách mấy chỗ, nhất là một đường rách kéo dài, lộ ra da thịt trắng trẻo mịn màng, Tiểu Lôi hai mắt lập tức dán chặt vào đó.
Diệu Yên đứng trên một khối nham thạch, chân nàng trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, chỉ là đang cắn răng chịu đựng, khóe miệng rỉ ra một dòng máu.
"
A a … Diệu Yên ngươi thật sự làm cho ta thất vọng. Tiên Âm một mặt đưa ngọc thủ vuốt lại mái tóc rối bời, một mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Diệu Yên kẻ đứng đầu ngũ phương cao nhân năm xưa đi đâu mất rồi ? Nếu như ngươi có được một nửa công lực năm đó thì ta đã chết rồi, đáng tiếc, đáng tiếc…"
Diệu Yên nghe vậy, gương mặt lộ vẻ tức giận, thần sắc tái nhợt chợt đỏ như máu, rõ ràng tâm thần kích động khiến nàng không thể áp chế được nội tức.
Tiểu Lôi thầm kêu không hay, Diệu Yên đột nhiên cất tiêng cười, nàng xoa vết máu trên miệng, cười lạnh nói: " Tiên Âm ngươi muốn kích nộ ta ư ? Không sai, ta năm đó bị ngươi hãm hại lại gặp phải thiên kiếp, tưởng như chết rồi, may mà ngươi quên một việc, ta là do linh khí thiên địa tụ lại mà thành, tuy ta và ngươi cùng sinh từ một gốc, nhưng linh khí lại toàn tụ tập vào ta, chỉ cần ta có thể lưu lại một chút linh khí thì tự nhiên có thể hồi sinh. Ngươi đã dùng bao nhiêu viên Hóa Vũ đan ! Ngươi đã tu luyện bao nhiêu bí quyết của Tiên Sơn phái ? Lại có bao nhiêu kẻ ngu trong thiên hạ cam nguyện đem các loại linh dược đem cho ngươi ? Đáng tiếc, ta tuy đã trọng sinh buộc phải tu luyện lại từ đầu, thế nhưng ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta. Ngươi cả đời chỉ có thể sống dưới cái bóng của ta mà thôi… hừ, cái gì là đứng đầu ngũ phương cao nhân, thiên hạ đệ nhất chứ… Nếu không có ta ngươi liệu có thể là thiên hạ đệ nhất không ?
Tiên Âm vẻ mặt cứng đờ, thu nụ cười lại cắn răng nói: "
Hừ, cái bóng thì vẫn cứ là cái bóng, ta có thể áp chế ngươi một lần thì cũng có thể áp chế ngươi lần nữa !"
Cành liễu trong tay nàng biến thành một thanh trường kiếm kim quang lấp lánh, khẽ quát một tiếng, lao về phía Diệu Yên. Diệu Yên không chút yếu thế, lấy trong tay áo ra một cuộn Phục Long Sách màu đen, cổ tay rung một cái, cuộn dây màu đen trong tay nàng như biến thành một ngọn nhuyễn tiên, linh hoạt như linh xà.
Lần này hai người lại quấn lấy nhau, chỉ thấy hai người con gái tay áo phất phới, mái tóc tung bay, một người bạch y trắng như tuyết, kiếm quang như cầu vồng, một người hắc bào đen tuyền, tiên pháp như rồng cuộn. Chiêu nào cũng liều mạng với nhau, mỗi lần xuất thủ đều nhắm vào những chỗ chí mạng của đối thủ, nhưng xem ra chiêu nào cũng cực kỳ đẹp mắt, tưởng như hai con bướm đang múa lượn bình thường. Nhìn thì vui vẻ thoải mái, nhưng thực ra ẩn tàng sát cơ.
Rốt cục vẫn là Tiên Âm chiếm thượng phong. Diệu Yên tuy lợi hại, nhưng sau khi trải qua thiên kiếp, tái sinh tu luyện pháp lực lại từ đầu, hôm nay lại phải kịch chiến nửa ngày với thượng cổ thần thú Huyền Vũ, đã tổn hao rất nhiều pháp lực, dần dần bị trường kiếm của Tiên Âm áp chế, không ngừng thoái hậu về sau.
Tiên Âm hạ thủ càng độc ác, đột nhiên lúc đó, Diệu Yên thân thể cứng đơ, động tác chậm lại trong chốc lát, Tiên Âm lập tức nắm bắt cơ hội, trường kiếm điểm nhẹ ba nhát, bức Diệu Yên luống cuống tay chân, sau đó bàn tay của Tiên Âm đã in một chưởng trên ngực Diêu Yên …
"
Tiên khí !"
Diệu Yên lập tức rên một tiếng, chỉ là trong mắt nàng hiện ra một tia trào lộng … Tiên Âm vừa thấy ánh mắt đó, trong lòng trầm hẳn xuống !
Diệu Yên đột nhiên buông tay thả Phục Long Sách xuống, cuộn dây liền biến thành một luồng hắc quang từ sau thò ra, khiến Tiên Âm đứng ngay lại trước ngực Diệu Yên, không đợi Tiên Âm kịp né tránh, Diệu Yên cũng ấn một chưởng lên ngực Tiên Âm !
"
Phịch !"
Hai người cùng lảo đảo thối lui, Phục Long Sách của Diệu Yên rơi trên đất, cơ thể dựa vào một khối dung nham, không ngừng thở dốc, nàng hổn hển nói: "
A, a a a a … Tiên Âm, thế nào ? Ngươi đánh ta một chưởng, ta đánh lại ngươi một chưởng vậy là hòa nha."
Tiên Âm cố cắn răng, nhưng một dòng máu đỏ tươi đã chảy ra từ khóe môi, sắc mặt lập tức nhợt nhạt, đột nhiên kêu lên: "
Ngươi … ngươi dùng pháp thuật gì ?"
Diệu Yên cười nhạt: "
Thì ngươi cũng vậy thôi ! Chẳng lẽ ngươi đã quên pháp thuật của Tiên Sơn phái năm đó ta đã học hết rồi hay sao ?" Nói xong câu đó, Diệu Yên ho liên tục. Thân thể đứng không vững, cố vịn vào tảng đá. Tiểu Lôi lập tức chạy lại, đỡ vai nàng, Diệu Yên toàn thân dựa lên người Tiểu Lôi, lúc này mới thở dốc bình tĩnh nói: " Tiên Âm, ngươi còn lời gì để nói đây ?"
Tiên Âm sắc mặt vàng như nghệ, mồ hôi chảy từ trán xuống, cắn môi cười lạnh nói: "
Được ! Được lắm ! Ngươi quả nhiên cũng dùng "Tiệt mạch thập tam", mọi người đều bị đánh trúng, nhưng công lực của ta hiện lại cao hơn ngươi, để xem ai chết trước nhé ! Người bị Tiệt mạch thập tam thì nội trong một canh giờ sẽ thổ huyết liên tục mười ba lần, sau khi thổ huyết mười ba lần, thì dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu sống nổi ngươi !"
Diệu Yên đột nhiên cười lớn, nàng vừa cười vừa thở dốc, thỉnh thoảng lại ho lên, miệng không ngừng thổ huyết, chỉ vào Tiên Âm nói đùa: "
Ta sợ gì chứ ? Ta ngươi vốn sinh cùng gốc, lần này có cùng chết đi nữa cũng chằng có gì. Chỉ là ta có thể rời bỏ trần thế này còn ngươi, liệu ngươi có thể từ bỏ mùi vị tiên tử Tiên Sơn phái vạn người kính ngưỡng sao ?
Nàng vừa dứt lời đột nhiên phun ra một búng máu, phun thẳng vào ngực áo Tiểu Lôi. Lòng Tiểu Lôi trầm hẳn xuống.
"Lần thổ huyết thứ nhất."
Tiên Âm ha ha cười lớn đột nhiên giơ trường kiếm quát: "Diệu Yên, nếu đã như vậy, mọi người ai cũng sống một lần và chết một lần. Nhưng những thứ nên thưởng thức ta cũng đã thưởng thức qua. Ngươi lại cô đơn một mình, ngươi lại hỏi ta bỏ được không ư ? Đáng cười ! Đáng buồn ! Đáng thương !"
Nàng miễn cưỡng giơ kiếm lên hướng về phía Diệu Yên, Tiểu Lôi nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo Diệu Yên, chân bước nhanh theo Tiêu Dao bộ pháp, hắn mở miệng thóa mạ : "Xú bà nương, vẫn còn muốn hành hung à ? Sao không tìm nơi khác mà chết đi, một canh giờ cũng đủ để tự đào một ngôi mộ cho bản thân mà."
Kiếm của Tiên Âm chém vào khoảng không, nàng cười lạnh nói: "Hừ, Tiêu Dao bộ pháp ! Bộ pháp này nếu do Khinh Linh Tử thi triển thì ta đương nhiên không làm gì nổi lão, nhưng bằng vào tiểu tử ngươi mà cũng dám nói ? Tiểu tử…"
Trường kiếm như hình với bóng, bám sát Tiểu Lôi mà đâm bảy tám nhát liên tục, Tiểu Lôi tuy cố gắng né tránh, nhưng Tiên Âm dường như rất quen thuộc Tiêu Dao bộ pháp, thấy rõ mọi động tác né tránh của Tiểu Lôi, tuy Tiêu Dao bộ pháp ảo diệu vô cùng, nhưng sau bảy tám kiếm đâm tới, Tiểu Lôi có cảm giác hết hơi, cuối cùng roạt một tiếng, cánh tay áo bị một kiếm chém rách, máu tươi chảy ra ròng ròng, nếu không phải hắn né kịp e rằng một kiếm đó dã chặt mất một cánh tay của hắn rồi.
Tiên Âm mặc dù trọng thương, dù sao cũng là chưởng môn Tiên Sơn phái, thực lực của Tiểu Lôi và nàng cách nhau quá xa, cho dù hắn có thoát thai hoán cốt thành bán tiên chi thể, đứng trước liễu diệp phi kiếm của Tiên Âm cũng không cách nào chống đỡ.
"Roạt … roạt" vài tiếng, Tiểu Lôi trên người liên tiếp trúng thương, hắn cuối cùng không né nổi, đột nhiên thấy Tiên Âm một kiếm đâm thẳng vào ngực Diệu Yên, hắn lập tức chuyển mạnh thân.
Bả vai đau nhức, kiếm này của Tiên Âm đã đâm xuyên qua bả vai Tiểu Lôi, Tiểu Lôi đột nhiên nổi xung, mặc kệ bả vai đau nhức, cắn răng chuyển mình đột nhiên kích một chưởng vào ngực Tiên Âm…
"Phá !.. Sơn !… Không !"
Một tiếng "Bịch", nội tức cuộn trào mãnh liệt, Tiên Âm rên lên một tiếng khó chịu, trường kiếm rời tay, cơ thể ngã ra ngoài, Tiểu Lôi lập tức ôm Diệu Yên chạy nhanh khỏi huyệt động
Tiên Âm cố gắng đứng lên, Phá Sơn Không của Tiểu Lôi đối phó với người thường thì còn được, nhưng trước một cao thủ thiên hạ đều biết như chưởng môn Tiên Sơn phái há có thể đả thương được nàng sao ? Cho dù Phá sơn không có tập hợp toàn bộ khí lực trong cơ thể vào một điểm … nhưng lấy pháp lực hiện có của Tiểu Lôi thì dù có dốc toàn lực đi nữa cũng không là gì với Tiên Âm.
Có điều Tiên Âm vừa định đuổi theo, thân thể đột nhiên cứng đờ, miệng thổ huyết !
Tiệt mạch thập tam ! Lần thổ huyết thứ nhất ! Vẻ mặt nàng hiện ra nét kinh hoàng, vừa rồi cố gắng áp chế thương thế, bị Tiểu Lôi đánh một chưởng thương thế lập tức phát tác !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.