Chí Tôn Vô Lại

Chương 17: Tiêu Dao phái




Căn phòng của Ngô Đạo Tử hai ngày trước đã được Lâm San San quét dọn một lượt, hiện tại so với trước đây rất sạch sẽ. Ngô Đạo Tử ban đầu bước chân vào, cũng không chú ý đến sự thay đổi của căn phòng, mà lôi ra dưới mặt tủ một cái túi vải cũ, mở dây buộc, lấy ra một cái bài vị sơn đen bằng gỗ, đầu tiên là dùng sức thổi bay bụi bám bên trên, đến nỗi phun ra cả nước bọt.
Đến lúc đó mới cung cung kính kính đặt bài vị lên trên đầu giường, khom người đập đầu bái lạy một cái, rồi quay lại nhìn Tiểu Lôi đang đứng trước cửa, cười nói: "Tiểu tử, còn không vào đi?"
Tiểu Lôi tuy ngổ ngược, dù sao thì trước mặt cũng là người nuôi dưỡng mình từ nhỏ Ngô Đạo Tử lão hổn đản, trong lòng cũng không thắc mắc gì, bước lại gần hỏi: "Bài vị này là cái gì vậy?"
Ngô Đạo Tử lườm hắn một cái, nói: "Đây là bài vị của Tổ sư gia!"
Tiểu Lôi kinh ngạc hỏi: "Tổ sư gia? Ông không phải nói rằng chúng ta là môn hạ của Gia Cát sao, Tổ sư gia chính là Gia Cát Khổng Minh Ngọa Long tiên sinh mà".
Ngô Đạo Tử lắc lắc đầu, hạ giọng nói: "Không phải vậy, không phải vậy, lão tử chẳng qua là nhập thế tu hành, danh tự Gia Cát môn bất quá là mượn da hổ làm đại kỳ. Gia Cát môn gì đó trên thế gian, không chừng chỉ là một nhóm giang hồ phiến tử phong thủy tiên sinh mà thôi".
Tiểu Lôi nghe xong lập tức không nhịn được chửi mắng: "Giỏi cho tên Ngô Đạo Tử nhà ngươi! Lừa ta, nói cái gì mà chúng ta là Gia Cát môn hạ! Bao nhiêu năm nay lão tử đập đầu bái lạy cái bài vị của Gia Cát Khổng Minh mấy trăm lần! Ngươi hôm nay lại nói với ta, vị tổ sư gia kia là giả?"
Ngô Đạo Tử cười hi hi nói: "Ngươi khấu đầu là việc của ngươi, mà ngươi đã thấy ta khấu đầu trước bài vị của Gia Cát Khổng Minh lúc nào chưa?"
Tiểu Lôi tức thì ngắc ngứ, nghĩ lại một lúc, bao nhiêu năm nay, Ngô Đạo Tử đích xác không có chuyện khấu đầu "Gia Cát tổ sư gia" gì đó, trong lời nói cũng không có chút nào cung kính. Đúng là hắn đã bị lão hỗn đản lừa gạt, thực sự coi Gia Cát Lượng là tổ sư gia của mình, miệng suốt ngày nhắc đến danh tự của tổ sư gia.
Nhìn thấy trên mặt Tiểu Lôi từ chỗ cáu gắt có phần chuyển thành tức giận, Ngô Đạo Tử vội vàng cười, nói: "Tiểu Lôi không cần phải tức giận ta, thúc thúc của ngươi mặc dù có chút không đúng với ngươi, ngươi nghĩ xem thế gian đoán mệnh tiên sinh phong thủy đại sư nhiều như vậy, có mấy người thực có bản sự? Đa số bất quá là giang hồ phiến tử. Nhưng mà bao nhiêu năm nay, ta quả thực đã dạy cho ngươi không ít bản lĩnh a. Mà khi ngươi còn nhỏ, ta đã phải hao phí công lực giúp ngươi khai thiên nhãn , đả thông lục thức, còn giúp ngươi hấp thu thiên địa linh khí. Bao nhiêu năm nay ngươi lớn lên mà vô bệnh vô tai. Thúc thúc của ngươi cũng tính là đối tốt với ngươi rồi a?"
Tiểu Lôi hồi tưởng lại, hắn đến nay đã 18 tuổi, quả thực là từ nhỏ đến giờ không có chút bệnh tật nào, trong lòng đối với lão hỗn đản có phần cảm kích.
Ngô Đạo Tử than một tiếng: "Ta vốn tưởng còn mấy năm nữa, ai mà biết hiện nay xem ra phải sớm một chút". Ông ta chỉnh lại y phục cho nghiêm chỉnh, nhìn qua Tiểu Lôi, nghiêm túc nói: "Ngươi qua đây!".
Tiểu Lôi tiến lại, Ngô Đạo Tử hạ giọng nói: "Quỳ xuống!"
Nhìn thấy Tiểu Lôi quỳ bên cạnh mình, Ngô Đạo Tử mãn ý gật đầu, suy nghĩ qua qua trong giây lát, mới nói: "Hôm nay ta có mấy chuyện muốn nói với ngươi, nghe xong, trong lòng sẽ thấy rõ ràng hơn".
Giọng rõ ràng, Ngô Đạo Tử trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: "Tiểu Lôi, kỳ thực, ta không phải là thúc thúc của ngươi".
"Cái gì?" Tiểu Lôi lập tức giật nảy người, bất giác lùi lại một bên, biểu tình trên mặt ác hàn, khẩn trương nói: "Ông.. …ông không thể làm giống với loại tình tiết nhàm chán trên ti vi, nói cái gì mà ta là nhi tử của ông?"
"Con mẹ nhà ngươi!". Ngô Đạo Tử lập tức đại nộ nói: "Nói linh tinh cái gì! Ta trước giờ chưa cưới vợ thì lấy đâu ra nhi tử! Ta nói ta không phải là thúc thúc của ngươi, ý là, giữa ta với ngươi không có quan hệ máu mủ gì cả!".
Tiểu Lôi lúc này mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trợn mắt nói: "Ông mà nói ta là nhi tử của ông, ta cũng không tin! Di truyền học có thế chứng minh điều này, ta là ngọc thụ lâm phong, loại phẩm chất như thế này ước chừng ông cũng không sinh ra được".
Ngô Đạo Tử lỗ mũi đều bốc khói, quát lên: "Hừm! Tiểu tử câm miệng!" Ngừng một lúc, nghiêm khắc nhìn Tiểu Lôi, rồi nói tiếp: "Thân thế của ngươi ta tuyệt không lừa ngươi, chỉ là năm xưa ta vừa khéo đi qua bệnh viện, coi như ngươi và ta có duyên, lại nhìn thấy ngươi đáng yêu, thấy thiên chất của ngươi thông minh, cho nên nhất thời phát sinh thiện tâm, mạo nhận là thân thuộc của ngươi, thu dưỡng ngươi.
Tiểu Lôi lúc này trầm mặc một lúc, sắc mặt có chút ngưng trọng: "
Ông…… ông thực sự không phải là thúc thúc của ta? Ông cũng không phải là thân thích của ta? Ta chỉ được ông nhận về nuôi dưỡng?"
Ngô Đạo Tử nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lôi kỳ quái, trong lòng nổi lên mấy phần thương xót, nghĩ đến hài tử này từ nhỏ vô phụ vô mẫu, trước giờ coi mình là người thân duy nhất. Hôm nay nói với nó chuyện này, hóa ra người thân duy nhất này là giả, chỉ sợ nó trong lòng nhất định có phần thương cảm khó tiếp nhận.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng sinh ra mấy phần thương xót, không kìm được đưa tay ra xoa xoa trên đầu của Tiểu Lôi. Chỉ là Tiểu Lôi nói ra một câu, suýt nữa làm cho Ngô Đạo Tử ói máu.
"
Ân… … Ông thu dưỡng ta cuối cùng có mưu mô gì vậy! Tiểu Lôi liếc mắt nhìn Ngô Đạo Tử với ánh mắt nghi ngờ, cảnh giác nói: " Ta nghe nói, thường thường những phần tử vô pháp luật hay thu dưỡng những thằng bé tuấn tú, từ nhỏ dạy dỗ, đợi đến khi chúng lớn lên là bán cho mấy chỗ "sắc tình hành nghiệp", chuyên môn hầu hạ các quý bà giàu có… … ông không phải cũng kiếm cơm bằng việc đó chứ?"
…………Trầm mặc
"Ta đánh chết nhà ngươi, cái tên tiểu hỗn đản trong đầu đầy những suy nghĩ bẩn thỉu!!" Ngô Đạo Tử đột nhiên bước mạnh tới, nếu không phải là phi kiếm của mình đã bị hỏng, thực sự muốn đem tên tiểu tử vô tâm vô phế này bổ ra!
Tiểu Lôi lập tức nhảy qua một bên, cười nói: "Lão gia hỏa, ông lừa ta 18 năm, không lẽ bị ta chửi mấy câu cũng không được sao?"
Ngô Đạo Tử kiềm chế sự tức giận của mình, nói: " Cái tên tiểu vô lại bất lương kia, mau đến khấu đầu trướng tổ sư gia của bản môn!"
Tiểu Lôi nhíu mày nói: "Cái gì mà bản môn? Ông nói bản môn cuối cùng là môn phái gì, không phải là lại lừa ta đấy chứ?".
Ngô Đạo Tử vỗ một cái vào đầu: "Ân, tí nữa thì quên nói với ngươi, bị cái tên tiểu vô lại nhà ngươi làm cho hồ đồ rồi".
Ngay sau đó, hít một hơi dài, nghiêm giọng nói: "Tiểu Lôi, ngươi nghe cho rõ đây, môn phái của thúc thúc ngươi, chính là một thế ngoại tiên môn cổ xưa! Tổ sư gia khai sơn đời thứ nhất, là một đắc đạo tiên nhân! Thực tế là người của thần tiên giới. Chưởng môn của môn phái ta hiện nay là sư phụ của thúc thúc ngươi, đợi sau khi ngươi khấu đầu, ta tự nhiên có thể mang ngươi đi bái kiến lão nhân gia. Ngươi cần phải nhớ, bản môn mặc dù môn quy không tính tiểu tiết, không giống như những môn phái khác thông thái rởm, nhưng cũng có thất đại giới điều! Chỉ cần ngươi tiến nhập bản môn, tất phải tuân thủ giáo điều! Bản môn pháp thuật thần diệu kì huyễn, không phải thường nhân có thể tưởng tượng được. Sau khi đắc đạo, thiên hạ rộng lớn tùy ý cho ngươi ngang dọc Tiêu Dao. Nếu như ngươi cần lực khổ tu, sẽ có ngày đắc đạo thăng tiên, không phải là không có khả năng a!".
Nói đến đó, Ngô Đạo Tử dùng ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi thở một hơi, lẩm bẩm nói: "Đắc đạo thăng tiên? Không lẽ đây chính là tu chân môn phái mà nhưng kỳ huyễn tiểu thuyết nói đến? Hắn hốt nhiên trừng mắt nhìn Ngô Đạo Tử, nói: "Lão gia hỏa, ông nói sau khi tiến nhập môn phái của ông, có thể học được pháp thuật giống như lúc ông động thủ với người ta tối hôm qua?"
Ngô Đạo Tử cao ngạo nói: "
Điều đó là đương nhiên! Ngày thường những gì ta dạy ngươi bất quá chỉ là một chút thế tục tiểu pháp thuật mà thôi, đạo hành chân chính ngươi còn xa mới tới! Cho dù là ta, thúc thúc của ngươi, cũng mới chỉ là có chút tiểu thành mà thôi".
"
Có chút tiểu thành…" Tiểu Lôi nhãn cầu loạn chuyển, bỗng nhiên hỏi: "Vậy ông hiện nay tu luyện tới cảnh giới nào rồi? Là kim đan kỳ hay là nguyên anh kỳ vậy?"
Ngô Đạo Tử trừng mắt nói: "
Cái gì mà kim đan, nguyên anh? Ta thấy người đọc nhiều tiểu thuyết tu chân tiên hiệp quá rồi, chân chính tu đạo chi nhân, nghiên cứu thiên đạo vô hình, ngươi lại cho đó là trò vui của mấy tác giả vô căn cứ.
Nói đến đó, Ngô Đạo Tử cũng không bình tĩnh được nữa, giơ tay kéo tai Tiểu Lôi, quát: "Quỳ xuống khấu đầu, ngươi trước tiên hãy khấu đầu ta ba cái, coi như là bái làm môn hạ của ta, ta chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ. Sau đó, ngươi khấu đầu ba cái trước bài vị của tổ sư gia, từ lúc này ngươi sẽ trở thành môn hạ của Tiêu Dao phái ta!".
"
Tiêu Dao phái?" Tiểu Lôi tròn mắt, phá lên cười, nói: "Ông nói Tiêu Dao phái?"
Mẹ nó, không biết có Thiên sơn đồng mẫu với Bắc minh thần công không nữa?
Ngô Đạo Tử nhìn hắn hi hi ha ha, hoàn toàn không có lấy nửa phần nghiêm chỉnh, không nhịn được tức giận nói: "Ngươi cười cái gì, mau khấu đầu bái ta làm sư phụ!".
Tiểu Lôi đảo mắt một cái, không hoảng không vội, lắc lắc đầu, chầm chậm nói: "Không làm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.