Đỗ Long nhẹ nhàng đi vào, sau lưng các nhà lãnh đạo đều nhìn theo thắc mắc, định cứ như vậy đàm phán cùng bọn cướp hay sao? Nếu Vương Tiểu Quân giận dữ kích thuốc nổ, chết một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tin Ủy ban nhân dân thành phố bị nổ nhất định sẽ truyền đi khắp cả nước, không một vị lãnh đạo nào có thể chạy thoát!
Đỗ Long lại bịa chuyện ra hai câu “Cân nhắc mức hình phạt tiêu chuẩn” của hắn, Khiến Vương Tiểu Quân do dự đứng lên, Đỗ Long đề nghị: - Vương Tiểu Quân, tôi khuyên anh nhanh chóng thả Chủ nhiệm Uông, Chủ nhiệm Uông có bệnh tim đấy, nếu bị anh dọa tới mức bệnh tim tái phát, đến lúc đó ông ấy xảy ra chuyện gì thì anh cũng đều phải chịu trách nhiệm. Nếu như anh lo lắng chúng tôi thất hứa không an toàn, tôi có thể tự còng hai tay, anh đã đủ yên tâm chưa? Chờ đồng nghiệp của tôi lấy tiền tới, anh có thể yêu cầu lấy một chiếc xe, lúc đó tôi có thể lái xe cho anh. Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, tôi có thể chở anh tới nơi nào anh muốn, nói ví dụ như một vùng đồi núi hoang vu nào đó, sau đó anh sẽ được tự do…
- Không được! Vương tiểu Quân nói: - Như vậy các người vẫn có thể bắt tôi trở lại, tôi muốn Bí thư Thành ủy và Cục trưởng Công an trước mặt mọi người hứa không bắt tôi, nếu không tôi sẽ không thả người!
Đỗ Long nói: - Được được được, anh xem Bí thư Uông mặt tái môi nhợt nhạt rồi, ông ta đã không chịu nổi nữa đâu.
Uông Hải Hàm làm Chánh văn phòng nhiều năm, am hiểu nhất chính là xem sắc mặt lãnh đạo rồi tùy cơ ứng biến. Nghe Đỗ Long nói như vậy, ông ta lập tức nhắm hai mắt lại, giả vờ thở dồn dập. Vương Tiểu Quân chưa thấy qua bệnh tim phát tác như thế nào, thấy Uông Hải Hàm sắc mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi cũng tin thêm vài phần.
Lúc Vương Tiểu Quân chuẩn bị đưa ra lựa chọn khó khăn, sau lưng Đỗ Long bỗng vang lên tiếng động lớn, đội đặc công thành phố Lỗ Tây đang chạy tới.
- Đỗ Long, mau quay lại! Bí thư Thành ủy Kỳ chi Kiệt ở phía sau kêu lên.
Đỗ Long thầm than, chỉ còn chút nữa là hắn đã làm xong, nếu để đội đặc công làm lại từ đầu thì không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu biến số.
Nhưng không thể không nghe lời Bí thư Thành ủy, nếu không dù có giải cứu con tin thuận lợi cũng sẽ để lại ấn tượng xấu với Bí thư Thành ủy.
Đỗ Long nháy mắt quyết định, hắn nói: - Vương Tiểu Quân, anh suy nghĩ thật kỹ đi, cần tôi thì gọi một tiếng.
Nói xong Đỗ Long quay đi, Vương Tiểu Quân ở trong phòng hét lên: - Quay lại, quay lại!
Đội trị an rút xuống, Đội trưởng đội đặc công do Trương Tử Dương dẫn đầu nấp sau cánh cửa nói: - Vương Tiểu Quân, mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi, nếu không tự gánh hậu quả!
Vương Tiểu Quân tức giận nói: - Cút! Cút ngay cho tôi, gọi tên cảnh sát lúc nãy vào đây! Nếu không tôi sẽ kích nổ! Tôi cho các người mười giây, mười, chín, tám, bảy…
Đội đặc công lên đường gấp, tạm thời vẫn chưa biết rõ tình hình, thấy tình hình khẩn cấp, Trương Tử Dương vội quay lại kêu lên: - Này, anh gì kia... Mau quay trở lại!
Đỗ Long quay lại hỏi: - Anh gọi tôi sao?
Trương Tử Dương nói: - Chính là anh, mau đến đây! Vương Tiểu Quân gọi anh quay lại, nếu không sẽ kích nổ.
Đỗ Long thầm đắc ý quay trở lại cửa, hắn không tránh sau cửa giống đặc công, mà ngang nhiên đứng trước cửa, hắn nói: - Vương Tiểu Quân, anh đã nghĩ kĩ chưa? Chuẩn bị thả chủ nhiệm Uông chứ?
Vương Tiểu Quân nói: - Thả người cũng được, nhưng Bí thư Thành ủy phải hứa không truy cứu trách nhiệm của tôi, còn nữa, anh phải tự trói ngược hai tay trước mặt tôi rồi từ từ đi vào đây, bọn đặc công phải lùi thật xa cho tôi, nếu để tôi nhìn thấy bọn họ, tôi sẽ kích nổ ngay.
Đỗ Long đồng ý nói: - Được, cứ làm như anh nói, đội trưởng Trương, hãy còng tay tôi lại.
Trương Tử Dương hỏi: - Anh có chắc chắn muốn làm như vậy?
Đỗ Long gật đầu, nói: - Tôi chắc chắn, trước tiên phải đảm bảo chủ nhiệm Uông được an toàn, điều này là quan trọng nhất, đối với tôi…
Nhìn Đỗ Long cười tự tin, Trương Tử Dương hiểu ý, y nói: - Cẩn thận!
Đỗ Long hai tay bị trói chậm rãi đi vào trong phòng, Vương Tiểu Quân bắt Đỗ Long đi đến trước mặt mình, y một tay bắt lấy dây xích giữa cái còng tay, muốn kéo Đỗ Long ngồi xổm xuống, đồng thời nói: - Ngồi xổm xuống, đừng có làm bậy, trên tay tôi cầm kíp nổ đấy.
Đỗ Long ngồi xổm xuống đồng thời nói: - Bây giờ anh có thể thả Chủ nhiệm Uông được chưa?
Vương Tiểu Quân đá Uông Hải Hàm một đá, nói: - Đừng giả vờ chết nữa, cút mau!
Uông Hải hàm vội vàng đứng lên chạy ra ngoài, Vương Tiểu Quân vừa nói xong, thấy Uông Hải Hàm chạy như bay, bộ dạng chạy sợ chết, gã trợn mắt há hốc mồm nói: - Con mẹ nó, đúng là giả bộ!
- Anh không giống vậy sao? Đỗ Long nói xong, đặt mông ngồi xuống, hai tay bị trói đưa về phía trước, chỉ trong nháy mắt, hai tay của hắn đã ở trước mặt.
Vương Tiểu Quân phát hiện ra điều này, hắn vội kêu lên: - Anh định làm gì? Không được nhúc nhích!
Nói xong, Vương Tiểu Quân vung dao kề lên cổ Đỗ Long, Đỗ Long giơ hai tay lên lấy dây xích sắt ở còng tay đỡ lưỡi dao gọt hoa quả kia, ngay sau đó hai tay hắn lần lượt thay đổi, xích sắt ở dao gọt hoa quả vòng qua một vòng, dao gọt hoa quả đã bị xích sắt khóa lại, Đỗ Long dùng sức giật mạnh, dao gọt hoa quả lập tức bay ra ngoài.
Quá sợ hãi Vương Tiểu Quân còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Long đã một quyền đánh vào hàm dưới của y. Vương Tiểu quân nhất thời ngã luôn xuống đất, Đỗ Long từ bên hông lấy ra cái chìa khóa mở khóa, đồng thời nói: - Tốt lắm, tôi đã giải quyết xong Vương Tiểu Quân, thông báo giải tán.
Đội trưởng Trương thực sự kinh ngạc, y ngó đầu ra ngoài, chỉ thấy Đỗ Long đang khiêng Vương Tiểu Quân trên vai, đi nhanh ra ngoài.
Ở ngoài mọi người đang hoan hô vì Chủ nhiệm Uông đã an toàn, thấy Đỗ Long khiêng người ra, họ thật sự bất ngờ không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Đỗ Long đi đến trước mặt Bí thư Thành ủy Kỳ Chi Kiệt, ném Vương Tiểu Quân xuống đất, hắn tự tin nói: - Bí thư Kỳ, vấn đề đã giải quyết xong, trên người Vương Tiểu Quân căn bản không có thuốc nổ.
Kỳ Chi Kiệt kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải, một tên lãnh đạo nói: - Vậy thứ y cầm trên tay và buộc trên lưng là cái gì?
Đỗ Long lấy trong túi quần ra cái điều khiển từ xa nói: - Đây là điều khiển TV từ xa, ở ngang hông của y…
Đỗ Long cởi áo Vương Tiểu Quân, lấy những thứ y buộc trên lưng ra, chỉ thấy ở đó đều là những bọc đồ ăn uống này nọ, mọi người đều ồ lên, căng thẳng nửa ngày giờ rốt cục có thể yên tâm.
- Tên khốn khiếp này, không ngờ hù dọa mọi người như vậy… Tên lãnh đạo kia tức giận đá Vương Tiểu Quân một đá, Vương Tiểu Quân ho một tiếng tỉnh lại. Tên lãnh đạo kia sợ tới mức nhanh chóng trốn sau lưng Bí thư Thành ủy.
Đội trưởng đội đặc công Trương Tử Dương kéo Vương Tiểu Quân trên mặt đất, còng lại, Vương Tiểu Quân nhìn Đỗ Long buồn bực nói: - Anh dám lừa gạt tôi…
Đỗ Long nói: - Tôi là đang giúp anh, ngăn cản anh làm những việc không thể cứu vãn được.
Kỳ Chi Kiệt nói: - Đúng vậy, đội trưởng Đỗ đúng là đang cứu cậu, nếu không hậu quả thật sự không thể lường trước được, Vương Tiểu Quân, chuyện này chính quyền sẽ xử lý công bằng, cậu không cần lo lắng…Về chuyện chị gái cậu, vừa nãy tôi đã biết qua, vụ tai nạn lao động xe cộ năm đó đã được bồi thường phù hợp với các chính sách quy định, hơn nữa các người đã nhận bồi thường, cho thấy các người đã tán thành, sao lại có thể đổi ý như vậy? Nếu cậu thấy cái chết của chị mình là do tai nạn giao thông, vậy cậu phải có ý kiến kiểm tra tử thi để đưa ra chứng cứ, chứ không thể tùy tiện nói gì thì nói, nếu không mọi việc không phải đều rối hết lên sao?