Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 847: Cáo già gian xảo : doctruyenonline.co

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 847: Cáo già gian xảo




Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng trong thời gian buổi trưa và buổi chiều nay không có gọi điện thoại cho người nào tương đối chướng mắt, điều này khiến cho Đỗ Long có chút thất vọng.

Về phần hành tung của Hồ Thông Viễn bây giờ cũng không có gì khả nghi. Người này đi thẳng về phía toà án. Đợi khi Hồ Thông Viễn trở lại, Đỗ Long còn phải nghĩ cách trả lời nghi vấn của Hồ Thông Viễn. Điều này khiến cho Đỗ Long không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Không bao lâu Hồ Thông Viễn thật sự đã trở lại, gã ta gõ mở cửa phòng làm việc của Đỗ Long. Sau khi đi vào, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Đại đội trưởng, tôi vừa rồi vẫn còn có chút lo lắng, cho nên đặc biết đi một chuyến đến toà án. Kết quả toà án người ta nói bọn họ ở đó không có người nào gây rối cả. Đây là có chuyện gì vậy?

Đỗ Long sớm đã nghĩ kỹ cái cớ, hắn nói:

- Anh Hồ, việc này tôi phải nói xin lỗi với anh. Bởi vì vừa rồi tôi đã gạt anh. Bọn Triệu Thông Quốc cũng không có đến toà án, mà là đi xử lý một chuyện khác mà tôi giao. Mục đích là vì muốn mê hoặc gian tế ẩn núp trong bóng tối... Tôi muốn đột nhiên tập kích đám người đập xe đoạt trộm! Hy vọng mau chóng có tin tức tốt truyền về...

Hồ Thông Viễn ồ một tiếng, nói:

- Thì ra là thế, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì cơ chứ, đã có mục tiêu rồi sao? Uhm, tôi không nên hỏi nhiều, tránh để người ta hoài nghi.

Đỗ Long cười nói:

- Làm sao có chuyện đó được? Anh là nguyên lão của Đại đội trị an, tôi nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ anh. Thật ra... Triệu Thông Quốc cậu ta vỗ ngực bảo đảm với tôi rằng cậu ta biết kẻ chủ mưu là ai, tôi liền cho cậu ta đi thử xem. Anh tuyệt đối không thể tưởng được, người mà cậu ta nói chính là ông chủ câu lạc bộ giải trí đĩa bay Hầu Hạp... Ông chủ một câu lạc bộ giải trí, làm sao làm ra chuyện như vậy chứ? Điều này khiến tôi có chút không hiểu nổi.

Trên mặt Hồ Thông Viễn hiện lên một tia kinh ngạc, gã ta nói:

- Hầu Hạp? Người này tôi rất quen, tại sao phải làm như vậy? Làm hơn một tháng rôi, tiền cướp được còn không bằng y nửa tháng kiếm được trong câu lạc bộ giải trí. Đáng để y làm chuyện này sao?

Đỗ Long không nhìn thấy sơ hở gì từ trên người Hồ Thông Viễn. Hồ Thông Viễn vẫn bình tĩnh, cũng không có dấu hiệu ra mồ hôi. Điều này thể hiện hai chữ Hầu Hạp này đối với gã đều không có chút ảnh hưởng nào.

Đỗ Long nói:

- Điều này... Đợi Triệu Thông Quốc bắt người về thẩm tra một chút sẽ biết.

Hồ Thông Viễn nói:

- Hầu Hạp người này cũng không thể tùy tiện đụng vào đâu. Đại đội trưởng, cậu vừa tới thành phố Lỗ Tây vẫn chưa rõ lắm. Hầu Hạp là con rắn của hành phố Lỗ Tây chúng ta. Y có thể sừng sững nhiều năm không ngã là có nguyên nhân đấy. Nếu không có chứng cứ gì rõ ràng, vẫn là không nên động đến y thì tốt hơn.

Đỗ Long hừ một tiếng, nói:

- Vậy sao? Tôi không tin y có ba đầu sáu tay. Kinh doanh khu giải trí khẳng định có rất nhiều chỗ trái pháp luật. Tùy tiện bắt được một tên, tôi xem y có chịu trách nhiệm nổi kông?

Sau khi Hồ Thông Viễn đi rồi Đỗ Long cân nhắc. Hồ Thông Viễn lại có hảo tâm nhắc nhở mình về bối cảnh của Hầu Hạp như vậy? Càng khác thường lại càng chứng minh có vấn đề. Đỗ Long nhớ lại lời của Hồ Thông Viễn lời đã nói..., đột nhiên có chút phát hiện. Hồ Thông Viễn nói đi nói lại Hầu Hạp như thế nào như thế nào, rõ ràng là có ý âm thầm châm ngòi. Gã ta nghĩ rằng Đỗ Long tuổi trẻ khí lớn, sau lưng lại có chú là Bí thư Châu ủy làm chỗ dựa, tất nhiên không nhịn được Hầu Hạp loại rắn xà dám khiêu chiến quyền uy của mình. Kết quả là trai ngọc hạc tranh chấp ngư ông đắc lợi. Gã ta lại có thể tiếp tục quấy đục nước rồi.

- Gã này thật đúng là giảo hoạt...

Đỗ Long thầm nói. Hắn cầm lấy di động gọi điện cho Triệu Thông Quốc nói:

- Tiểu Triệu, nhiệm vụ của các cậu chỉ là theo dõi Hầu Hạp và đàn em của y, không được hành động thiếu suy nghĩ. Trừ phi có mệnh lệnh của tôi, nếu không tuyệt đối không cho phép cậu tùy tiện bắt người.

Triệu Thông Quốc kinh ngạc nói:

- Nếu như bọn chúng chạy trốn thì làm thế nào?

Đỗ Long nói:

- Cho dù bọn chúng muốn chạy trốn, cũng không được động. Có tình hình thì báo cáo cho tôi.

Rất nhanh Triệu Thông Quốc báo cáo nói Hầu Hạp và đàn em của của y không có gì bất thường. Đỗ Long bảo bọn họ tiếp tục theo dõi. Thời điểm Triệu Thông Quốc không kìm nổi tìm đến Dương Xương Hiền hỏi Đỗ Long vì sao còn không hạ lệnh bắt người, Đỗ Long cũng đã không có trong phòng làm việc, không biết đã đi đâu.

Qua rất lâu Triệu Thông Quốc mới nhận được mệnh lệnh của Đỗ Long:

- Tạm thời án binh bất động, buổi tối tiến hành bắt giữ.

Nhận được tin tức xác thật này, trên mặt Dương Xương Hiền lộ ra nụ cười đắc ý...

Bạch Nhạc Tiên sau khi tan làm, vội vàng mua thức ăn về nhà. Cô muốn bắt đầu học cách làm bà chủ gia đình. Mẹ cô nói muốn giữ được trái tim người đàn ông, đầu tiên được giữ được dạ dày của người ta. Cho nên mặc dù xuống bếp vừa bẩn lại mệt, nhưng vẫn rất đáng giá.

Hôm nay là lần đầu tiên hai người ăn cơm ở nhà mới. Đỗ Long tuy rằng đang bận công việc, nhưng vẫn trở về nhà đúng giờ. Nhìn mấy đĩa thức ăn hương vị và thẩm mĩ không ra làm sao ở trên bàn, Đỗ Long tâng bốc chúng lên tận trời. Có thể khiến cho Bạch Nhạc Tiên vị thiên chi tiểu thư này làm cơm cho hắn, đây đã là thành tựu lớn rồi. Vẫn là thức thời chút thì tốt, bằng không về sau sẽ không có đãi ngộ tốt như vậy.

Bạch Nhạc Tiên biết rõ hắn đang nói phét, nhưng vẫn rất vui. Cô thỉnh thoảng gắp thức ăn bỏ vào miệng cho Đỗ Long. Không khí ấm áp này khiến cho Đỗ Long thật sự không nói nổi câu ăn cơm xong phải đi luôn.

Qua một hồi đấu tranh, cuối cùng Đỗ Long trong lúc rửa chén đã nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Tiên nhi, buổi tối anh có nhiệm vụ, nhưng anh sẽ nhanh chóng trở về. Tuyệt đối không quá mười một giờ.

Bạch Nhạc Tiên khó nén thất vọng nói:

- Đi đi… Em không thể kéo chân sau của anh... Công việc quan trọng hơn. Anh cũng không cần vội vàng. Giải quyết xong việc rồi nói sau. Nếu như em không chờ được, một mình đi ngủ là được.

- Về sau anh sẽ cố gắng ở bên em...

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên hôn hít một chút. Sau đó liền thay thường phục, đi vào trong bóng đêm.

Đỗ Long đi rồi Bạch Nhạc Tiên cảm thấy căn phòng thật trống rỗng, ngã nhào trên ghế sa lon không muốn nhúc nhích. Không ngờ làm bà chủ gia không dễ như tưởng tượng...

Cái tên câu lạc bộ giải trí đĩa bay dùng ánh mắt ngày nay để nhìn thì quả thật cổ điển một chút. Tuy nhiên suy xét cái tên này đã dùng nhiều năm như vậy, cũng không có gì quá kỳ quái.

Câu lạc bộ giải trí đĩa bay đã trải qua rất nhiều mưa rền gió dữ, vẫn có thể sừng sững không ngã. Kinh doanh còn càng làm càng náo nhiệt. Bối cảnh ăn cả trắng đen của ông chủ ở đây là mấu chốt của mấu chốt.

Thời điểm Đỗ Long đi vào câu lạc bộ giải trí đĩa bay là lúc mới lên đèn, nhưng bên trong câu lạc bộ giải trí đã rất náo nhiệt rồi.

Trong sàn nhảy ở lầu một của câu lạc bộ giải trí mở nhạc quay cuồng . Đỗ Long xuyên qua sàn nhảy, đi về phía quầy bar.

Mặc dù Đỗ Long đã bắt đầu nghi ngờ Hầu Hạp chỉ là một viên đạn khói của Hồ Thông Viễn thả ra. Nhưng dưới tình huống không có manh mối gì khác, đến đại bản doanh của Hầu Hạp xem cũng không có gì quá ái ngại. Quan mới nhận chức thường rất nhiệt tình, tự tin, khí thế. Nếu Hầu Hạp kinh doanh quả thật có chỗ trái pháp, vừa hay dùng nó để châm ngọn lửa đầu tiên.

- Cho chai bia.

Đỗ Long nói với nhân viên pha rượu.

Nhân viên pha rượu vừa đưa cho Đỗ Long một chai bia, một làn gió thơm bay tới. Một người phụ nữ trang điểm nồng đậm và ăn mặc diêm dúa chen đến bên người Đỗ Long, nhìn hắn cười quyến rũ nói:

- Anh đẹp trai, một mình uống rượu thì buồn lắm. Có muốn tôi tìm cho hai cô gái đến tiếp hay không?

Đỗ Long nhấp một hớp bia, hỏi ngược lại:

- Tiếp tôi? Tiếp cái gì? Uống rượu ư? Tôi không phải là người coi tiền như rác, đừng lấy gái để lừa gạt tôi.

Người phụ nữ kia sắc mặt không thay đổi nói:

- Lúc đầu đương nhiên là uống chút rượu rồi ** Á..., Nếu như thấy thuận mắt..., cái gì cũng có thể. Anh chàng đẹp trai nhìn bên kia một chút, trước tiên hãy xem có vừa ý ai không.

Đỗ Long theo hướng người phụ nữ kia chỉ nhìn thoáng qua, chỉ thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang đang ngồi bên chiếc bàn tròn. Thấy Đỗ Long nhìn sang, các cô sửa sang đầu tóc quần áo từ từ nhìn sang.

Loại hương phấn dung tục này Đỗ Long không thèm để ý. Thời điểm hắn quay đầu trở lại đang muốn lạnh nhạt cự tuyệt, đột nhiên thấy một cô gái mặc bộ quần áo da đi ra từ phía sau quầy bar. Nhìn thấy gương mặt và dáng người khêu gợi quen thuộc, Đỗ Long không khỏi ngẩn ngơ, sau đó nói:

- Cô ấy cũng là gái của nơi này ư? Nếu như là cô ta... thì có thể thử xem...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.