Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 111: Án Mạng Ở Miên Sơn : doctruyenonline.co

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 111: Án Mạng Ở Miên Sơn




- Xin lỗi, công viên đã đóng cửa rồi.

Người canh gác cổng công viên vội vàng chạy đến trước mặt Đỗ Long, khi thấy hắn dừng lại mở cổng.

- Tôi là cảnh sát.

Đỗ Long đưa ra thẻ cảnh sát, sau đó chỉ vào chiếc xe cảnh sát đỗ bên cạnh hỏi:

- Bây giờ bọn họ ở đâu?

- Ở trên núi, à, hình như là chỗ đèn đường thứ ba từ đỉnh núi xuống.

Người canh gác nói với Đỗ Long.

Đỗ Long ừ một tiếng, dựng gọn xe rồi đi lên núi. Xa xa chỉ nghe tiếng người gác cổng đó nói vọng từ phía sau:

- Thật là, nói gì thì cũng là một mạng người, sao cảnh sát cứ người đến sau lại trẻ tuổi hơn người đến trước, như thế này không phải là tới gây rối sao?

Đỗ Long biết vì sao anh ta oán hận, bởi bỗng nhiên xảy ra vài vụ án mạng vì thế cảnh sát hình sự ai ai cũng lo lắng căng thẳng. Sau khi phát hiện án Hoàng Kiệt Hào chỉ đi một vòng, sau đó bảo Mạnh

Hạo cùng Thẩm Băng Thanh phụ trách điều tra án, giờ lại phái thêm Đỗ

Long đến. Tuổi ba người cộng lại cũng chưa đến bảy mươi tuổi, chả trách người gác cổng cảm thấy cảnh sát không coi trọng chuyện phá án.

Đỗ Long men theo bậc cầu thang, rất nhanh đã tới lưng chừng núi. Chỉ thấy hai cảnh sát khu vực đứng một bên, Mạnh Hạo đang hỏi một cô gái nước mắt như mưa, Thẩm Băng Thanh đang bận thu thập chứng cứ.

- Tình hình thế nào?

Đỗ Long đi tới hỏi. Khi hai người cảnh sát nhân dân kia muốn tới ngăn người, nhìn thấy thẻ cảnh sát trong tay Đỗ Long và có vẻ như có quen biết với hai cảnh sát hình sự kia họ liền dừng bước.

Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn, gật đầu với Đỗ Long, nói:

- Cuối cùng thì cậu cũng quay lại rồi, bước đầu xác định là giết người cướp tài sản.

Đỗ Long nói:

- Chuyện xảy ra khi nào, có kịp thời phong tỏa để tìm chứng cứ không?

Mạnh Hạo kéo hắn sang một bên, nói nhỏ:

- Chuyện xảy ra hai tiếng trước, một cặp tình nhân lên núi đi dạo kết quả là gặp kẻ cướp. Tên cướp sau khi giật đồ không biết tại sao bỗng nhiên đâm người đàn ông, người phụ nữ hét lên. Lúc tên cướp đuổi theo người phụ nữ, trên đường núi bỗng có hai người đi tới, thế là gã bỏ chạy luôn. Họ nhìn thấy tay hung thủ có dao nên không dám đuổi theo liền gọi báo cảnh sát. Công viên có tất cả ba cửa, chờ cảnh sát 110 và cảnh vệ khu vực tới thì hung thủ đã chạy mất dạng rồi.

Đỗ Long chau mày:

- Người đàn ông có chống cự không?

Mạnh Hạo nói:

- Theo như cô gái kia nói, thì bọn họ thấy trong tay gã cầm dao nên không dám chống cự, ngoan ngoãn đem tất cả đồ đạc có giá trị và tiền cho gã.

Bọn họ thậm chí còn tuyên bố là cái gì cũng không nhìn thấy, thì chắc chắn sẽ không báo án. Thật không biết tên hung thủ tại sao lại giết một người không hề chống cự gã.

Đỗ Long quay lại nhìn cô gái rồi hỏi:

- Người đàn ông đó thế nào rồi? Đã thẩm vấn hai người báo án chưa?

Mạnh Hạo nói:

- Người đàn ông mất máu quá nhiều đã chết trên đường tới bệnh viện rồi, nếu không đội hai đã tới làm án này rồi. Tôi đã hỏi hai người báo án đó, họ nói hung thủ dáng người không cao, đội mũ mặc quần áo sẫm màu. Lúc đó trời đã tối, mặc dù có đèn đường nhưng cũng không nhìn rõ dung mạo hung thủ. Vẫn nên để cô gái kia nhớ lại, nhưng vì hung thủ dùng tay che mặt nên manh mối cô ta cung cấp cũng không đáng giá lắm, giờ tạm thời biết được hung thủ cao khoảng một mét sáu, nam giới, dáng người gầy, tóc ngắn, nói giọng địa phương.

Đỗ Long gật đầu nói:

- Người như thế này trên phố rất nhiều, Thẩm Băng Thanh đang tìm cái gì thế? Sự việc xảy ra lâu như vậy rồi mà vẫn điều tra hiện trường sao?

Mạnh Hạo nói:

- Anh ta phát hiện ra một dấu vết có thể là hung thủ đã ngồi trong bụi cỏ, nên đang tìm kiếm dấu vết mà hung thủ có thể để lại.

Đỗ Long nói:

- Ừ, tôi cũng hiểu phần nào rồi, giờ tôi phải làm gì nhỉ?

Mạnh Hạo cười nói:

- Cậu lần nào cũng tới trễ, hiện trường đầu tiên cậu không được xem.

Nhưng thị lực cậu tốt, giờ xem giúp tôi có nơi nào chúng tôi bỏ sót cái gì không?

Đỗ Long đáp:

- Không thành vấn đề, giờ tôi đi xem xung quanh.

Được sự an ủi của cảnh sát và Mạnh Hạo, cuối cùng cô gái kia cũng ngưng khóc rồi được đưa xuống núi. Cô gái và người đàn ông đã chết kia đều là du khách ngoại tỉnh, dù đã thông báo cho người nhà nhưng nhất thời họ chưa đến kịp. Một mình cô gái không dám ở nhà khách, nên phía cảnh sát đã bố trí một nữ cảnh sát đưa cô đến một bệnh viện gần đó… bạn trai cô đang nằm ở đó.

Đỗ Long dạo quanh trên núi một vòng, nhưng không tìm thêm được manh mối gì, cũng không phát hiện ra dấu vết của hung thủ, chỉ có chút manh mối liên quan tới hung thủ Thẩm Băng Thanh đã tìm ra.

Tại nơi cách hiện trường gây án chưa đến mười mét, trong đám cỏ dưới gốc cây phong, Thẩm Băng Thanh đã tìm thấy một đống tàn thuốc và hai chai trà sữa đã hết, một gói bánh bích quy Oglio, đồng thời còn phát hiện ra vài dấu chân rất rõ ràng. Đứng từ chỗ này, cho dù ngồi xổm cũng có thể nhìn thấy con đường nhỏ quanh co dưới chân núi một cách rõ ràng. Có cây phong che chắn, người trên núi cũng không nhìn rõ tình hình ở đây, hung thủ rất thông minh khi ẩn nấp ở nơi này.

Thông qua dấu chân, tàn thuốc và nước ngọt này, mọi người nhận định được càng nhiều tình tiết của hung thủ. Có lẽ hung thủ mang một đôi giày thể thao, hút thuốc lá

Hồng Hà loại mười tệ một bao, thêm nữa là hắn uống trà sữa, ăn bánh

Oglio, mọi người dần dần xác định hung thủ chỉ dưới ba mươi tuổi, cuộc sống cũng không đến nỗi nào, trên người vẫn còn chút tiền nếu không đã uống nước lọc và gặm bánh mỳ khô rồi, và cũng không thể hút loại thuốc lá đắt tiền thế.

Mạnh Hạo rất hài lòng với biểu hiện của Thẩm

Băng Thanh, anh ta thấy Đỗ Long không nhạy bén phát hiện manh mối hữu dụng như hai lần trước, liền mở lời trêu hắn:

- Đêm nay cậu đến vô ích rồi.

- Ai nói tôi đến không có tác dụng gì.

Đỗ Long cười hehe nói:

- Tôi đã phát hiện ra rất nhiều thứ, tuy nhiên chưa chắc chắn nên tôi chưa muốn nói thôi, xong việc chưa? Xong rồi thì xuống núi thôi, tôi muốn tìm bác gác cổng và bảo vệ tuần tra núi của họ nói chuyện với bọn họ một chút.

Do có manh mối mới, vì thế Mạnh Hạo cũng định tìm người của công viên hỏi lại một chút. Thấy Đỗ Long nói thế, anh ta ừm một tiếng nói:

- Vậy được, chúng ta xuống núi, đợi tôi hỏi xong thì cậu hỏi, tôi phải xem cậu còn giở trò gì ra nữa.

Mạnh Hạo bảo hai cảnh sát hình sự xuống núi theo hai đường khác, tập hợp người của công viên lại để hỏi, sau đó ba người đội hình sự bọn họ cùng nhau xuống núi theo hướng cổng chính, đi được nửa đường Đỗ Long hỏi:

- Thẩm Băng Thanh, vụ án tự sát của đôi nam nữ ở khu kinh tế mới đã điều tra xong chưa?

Thẩm Băng Thanh đáp:

- Điều tra xong rồi, thực sự là bọn họ tự sát, vụ án này đã xong rồi.

Đỗ Long chau mày:

- Tự sát? Vậy mấy điểm đáng nghi đều bỏ qua sao?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Ừ, phòng Kỹ thuật điều tra tìm thấy một bản thảo trong laptop, thời gian lưu cuối cùng là trước khi tự sát hai ngày, trên mấy cái bát vỡ tìm thấy dấu vân tay của Đường Chấn Kỳ, ông ta thừa nhận trước đó đã tới nhà trọ, thấy con trai và Đổng Tú Na ở cùng nhau, trong lúc tức giận đã đập vỡ bát đĩa. Đây có lẽ là nguyên nhân dẫn đến tự sát của Đường Triều

Dương và Đổng Tú Na. Nhưng Đường Chấn Kỳ cũng không cần vì thế mà bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Đỗ Long ờ một tiếng rồi hỏi:

- Đường Triều Dương tại sao không tự mình viết di chúc?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Đường Chấn Kỳ đã tự mình dặn dò chuyện này, lúc đó ông ta ngoài việc quăng bát ra còn lấy ghế đánh Đường Triều Minh, nên anh ta giơ cánh tay phải lên đỡ lại, kết quả là bị gẫy xương nhẹ. Lúc mới đầu còn không để ý nên không ai phát hiện ra điểm này, mãi đến ngày thứ hai sau khi Đường

Triều Dương được cứu, mẹ anh ta mới phát hiện ra vết bầm tím trên tay con trai mình, còn tưởng do bệnh viện gây ra nên muốn tố cáo bọn họ. Lúc kiểm tra mới biết là vết thương cũ, Đường Triều Dương chính vì cánh tay đau đến không chịu được mới có ý nghĩ muốn chết, hai người trẻ tuổi đều cảm thấy như cả thế giới quay lưng lại với mình, vì thế mới đi tới bước đường cùng. Vì tay Đường Triều Dương bị đau, nên Đổng Tú Na liền giúp anh ta viết di chúc.

- Còn về tin nhắn kia, sau khi tôi kiểm tra phát hiện mẹ của Đổng Tú Na cũng nhận được tin nhắn tương tự. Chỉ có điều lúc bà ấy nhận được tin nhắn là tám giờ sáng ngày hôm sau. Lúc đó bà ấy sớm đã nhận được thông báo phía cảnh sát, thông qua việc đối chiếu hai tin nhắn này, tôi nghi ngờ Đường Triều Dương lúc cài đặt tin nhắn đã bất cẩn cài sai giờ, tám giờ sáng ngày hôm sau bị anh ta cài thành mười tám giờ ngày hôm đó, vì thế bố anh ta kịp thời chạy đến cứu anh ta.

Bởi vì cơ thể con trai khỏe mạnh cường tráng, thể tích cũng lớn hơn, nên

Đường Triều Dương trúng độc nhẹ hơn Đổng Tú Na. Nhưng cũng không thu thập được từ họ bao nhiêu nên tôi lại tìm tới hiệu thuốc gần nhà trọ của họ, phát hiện ra anh ta đã từng mua thuốc giảm đau ở đó, có khả năng sau khi dùng số thuốc này đã ức chế tình trạng trúng độc các-bon ô xít của Đường Triều Dương, vì thế anh ta mới thoát chết, bạn gái anh ta Đổng Tú Na thì không được cứu kịp thời.

Thẩm Băng Thanh đã nói lại toàn bộ vụ án một cách rõ ràng, nhưng Đỗ Long vẫn cau mày nói:

- Đường Triều Dương uống thuốc giảm đau á? Nhưng chúng ta không hề tìm thấy trong phòng trọ có vật gì giống thế mà? Anh ta uống thuốc giảm đau gì? Có hỏi bác sỹ pháp y chưa? Thuốc giảm đau thật sự có thể làm giảm độc tính của cácbon ô xít sao?

- Điều này…. Chúng tôi chưa hỏi qua ý kiến bác sỹ pháp y, bởi vì bỗng nhiên cậu bỏ đi, lại liên tiếp xảy ra vài vụ án nghiêm trọng, vì thế sếp Hoàng sau khi nghe tôi hồi báo đã mở một cuộc họp, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, vụ án này xác định là vụ tự tử…

Thẩm Băng Thanh bị Đỗ Long chất vấn hai câu bỗng nhiên mất tự tin.

Mạnh Hạo ở bên nói đỡ:

- Án này tôi cũng tham gia, không có vấn đề gì. Đỗ Long cậu cũng không cần quan tâm chuyện vụn vặt này, tốt nhất nên để tâm vào vụ án trước mắt thì hơn.

Đỗ Long gật gật đầu, mím môi không hé răng. Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh thấy bộ mặt này của hắn, không hiểu sao trong lòng đều không biết nói gì.

Xuống tới chân núi vẫn chưa thấy hai cảnh sát khu vực kia đâu, cổng lớn công viên chỉ có hai người, trong đó một người là bác Lưu, người kia là bảo vệ kiêm nhân viên tuần tra núi Tăng Năng. Đầu tiên Mạnh Hạo gọi Tăng Năng qua một bên bắt đầu hỏi, vấn đề mà anh ta hỏi thực ra hai giờ trước đã hỏi rồi, đương nhiên là giờ vấn đề đã cụ thể hơn nhiều, nhưng Tăng Năng không phải là một bảo vệ xứng đáng với chức vụ, dù Mạnh Hạo có đem những tình tiết về nghi phạm nói rõ cho anh ta, anh ta cũng ôm đầu nói không biết.

- Tại sao cổng công viên các anh không lắp đặt mấy cái camera? Có camera thì tốt rồi.

Mạnh Hạo không kiềm chế được mà nói giọng oán giận, bác Lưu canh cổng nói:

- Chúng tôi đây là công viên công ích miễn phí, lấy đâu ra tiền mà lắp mấy thứ đó.

Mạnh Hạo quay đầu lại bắt đầu hỏi bác Lưu, bác Lưu canh cổng cả ngày, người đi qua đi lại trước mặt ông ấy có đến hơn nghìn, ông ấy cũng không nhớ được nhiều thế. Người gác cổng đến từ hai cổng đã khóa khác ở hai bên cũng tỏ vẻ không chú ý, nhưng trong đó có một người quản cổng phía tây đã nhìn thấy một bóng đen chạy ra khỏi cổng phía tây. Bởi vì trời tối, vừa ra khỏi công viên là khu dân cư đô thị kết hợp kiến trúc thành thị nông thôn khá hỗn loạn, bóng đen đó bỗng chốc đã biến mất rồi.

Mạnh Hạo không hỏi được gì, anh ta nhíu mày với Đỗ Long, ra hiệu đến lượt hắn phát huy khả năng.

Đỗ Long gọi cả bốn người đến một chỗ hỏi:

- Công viên rộng thế này mà chỉ có mấy người coi thôi sao?

Cả bốn người này đều sửng sốt, sau đó cùng nhau gật đầu, bác Lưu nói:

- Ban ngày còn được, vì người bên trồng cây cảnh còn đến tưới nước, cắt tỉa cây nhưng đến chiều và tối ở đây chỉ có mấy người chúng tôi. Bình thường đúng chín giờ là đóng cửa, ngày lễ ngày tết thì kéo dài đến mười một giờ tối mới đóng cửa. Hơn nữa trên núi còn có đèn màu, cũng mấy năm rồi không có chuyện gì, trên núi ngay cả trộm vặt cũng rất ít, không ngờ hôm nay bỗng xảy ra chuyện thế này.

Đỗ Long nói:

- Mấy năm trước ở đây ít người đương nhiên không có ai chú ý tới, hiện nay chỗ này mỗi ngày đều có vài nghìn người qua lại, chuyện không hay sớm muộn cũng xảy ra, công viên này là bộ ngành nào phụ trách quản lý?

Đáp án là công viên cho tư nhân thuê, họ phụ trách quản lý, công viên là miễn phí, không hề thu vé vào cổng, nhưng sau khi công viên có nhiều người qua lại xung quanh có nhiều tiệm bán hàng lưu niệm, cho thuê trang phục dân tộc chụp ảnh, quán nước, quán ăn… đều giao cho người thuê công viên phụ trách kinh doanh. Cùng với việc vài năm nay du khách tới công viên tăng dần, thì việc làm ăn kinh doanh ở đây cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng vì người thuê công viên không chịu trả thêm lương cho bảo vệ, nên công viên có thể nói gần như không có bảo vệ.

Lúc Đỗ Long nghe tới một công ty trước giờ chưa từng nghe nói qua, hắn khoát tay nói:

- Thôi vậy, những chuyện này tôi không quan tâm, cơ quan có liên quan ắt sẽ yêu cầu mọi người chỉnh đốn lại. Hung thủ rất thông thuộc công viên sinh thái Miên Sơn, có thể thấy gã không phải là dân ở gần đây mà đã từng nhiều lần tới nơi này khảo sát, mọi người chắc phải quen với những người thường tới đây leo núi chứ? Tự mình nhớ lại những người tới đây leo núi nhiều hơn một lần, xem xem có người phù hợp hay tương tự không? Nghĩ kỹ một chút, mấy ngày gần đây có người lạ mặt nào lên núi không chỉ một lần không?

Mấy người bác Lưu bắt đầu suy nghĩ, nhưng sau ba giây đều lắc đầu nói:

- Mỗi ngày đều có rất nhiều người lên núi, thực sự là không nhớ nổi.

Đỗ Long vừa nhìn thần thái của bọn họ đã biết bọn họ vốn chỉ nhớ qua loa, Đỗ Long hừ một tiếng rồi nói:

- Xem ra đêm nay mọi người đều không muốn về nhà ôm vợ ngủ rồi. Không chịu phối hợp điều tra chính là gây trở ngại trong quá trình phá án, tôi phải đưa mọi người về trung đội hình sự, giữ một đêm hay mười lăm ngày còn phải xem mọi người có phối hợp hay không?

Mạnh Hạo nhanh chóng hiểu ra ý đồ của Đỗ Long, thấy mấy người kia có chút hoảng sợ, anh ta cười he he, nhân đó phối hợp lôi còng tay ra nói:

- Đỗ Long, tôi nghi ngờ một người trong số bọn họ là hung thủ, hoặc là một trong số bọn họ chứa chấp hung thủ, dù sao thì cứ bắt về thẩm tra đã.

Mấy người đó ngày nào cũng coi cổng, văn hóa và nhận thức thấp kém, nhất thời bị hù dọa, bác Lưu vội vàng nói:

- Anh cảnh sát, thật sự là không có liên quan đến chúng tôi, hay để chúng tôi nghĩ kỹ lại một lần nữa…

Mấy người bọn họ cố nghĩ lại, cuối cùng cũng cho ra vài cái tên, Mạnh Hạo liền ghi lại mấy cái tên đó. Đỗ Long hỏi kỹ thân phận mấy người đó nhưng từng người từng người đều không phải, những người đó đều không phù hợp với đặc điểm của hung thủ.

Dưới sự truy vấn của Đỗ Long, cuối cùng có một người coi cổng ngập ngừng nói:

- Gần đây tôi phát hiện ra một người lạ lên núi hai lần, không biết có tác dụng không…

- Chỉ cần phù hợp với manh mối thì anh cứ nói, còn có tác dụng gì hay không thì anh nói xong sẽ biết.

Đỗ Long khuyến khích anh ta:

- Nói mau đi, nếu cung cấp manh mối giúp phá án có thể tổ chức sẽ xem xét khen thưởng.

Người gác cổng phía nam cuối cùng cũng nói:

- Hôm đó tôi nhìn thấy một thanh niên đeo khung vẽ trên lưng đi lên núi, tôi không để ý. Chiều ngày hôm sau tôi chạy qua cửa phía tây tìm anh Hoàng nói chuyện, thì lại nhìn thấy người thanh niên đó lưng đeo khung vẽ đi xuống núi, đi ra từ cửa phía tây.

Vừa nói như vậy nhân viên tuần tra núi kia liền nhớ lại, nói:

- Người thanh niên đó tôi cũng từng gặp, gần đây gặp anh ta trên núi mấy lần, anh ta ở trên núi vẽ tranh, bây giờ có người tên Dương bảo viết cái gì đấy… viết cái gì thực vật. Trên núi mùa xuân và mùa thu thường có người đến vẽ tranh, chẳng có gì kỳ lạ cả, dạo trước không phải còn có cả một đoàn sinh viên khoa nghệ thuật đại học Thiên Nam lên núi vẽ tranh sao? Bọn họ còn vẽ cho chúng tôi mỗi người một bức chân dung.

- Sinh viên?

Đỗ Long và Mạnh Hạo nhìn nhau một cái, Thẩm Băng Thanh cũng lộ thần sắc suy tư. Hoàn cảnh của nghi phạm cũng rất giống sinh viên, người dân gần đây không thể mang trà sữa và bánh quy lên núi làm lương khô ăn, nhưng đổi lại là sinh viên lại rất có thể.

Đỗ Long, Mạnh Hạo và Thẩm Băng Thanh lại một chỗ thương lượng:

- Khoa nghệ thuật đại học Thiên Nam, quay về điều tra xem có manh mối gì không, những cái khác chỉ sợ cũng không tra ra được gì.

Thẩm Băng Thanh và Mạnh Hạo đều gật đầu nói:

- Tôi gọi điện về đội xin chỉ thị của sếp Hoàng đã.

Mạnh Hạo gọi điện rồi quay lại nói:

- Sếp Hoàng bảo tôi ở lại đốc thúc đồn công an lân cận tìm hung thủ. Hai người các cậu, một người mang vật chứng tới phòng Kỹ thuật Điều tra, một người đi tìm hai người báo án và cô gái bị hại tìm hiểu kỹ thêm một chút xem có thể tìm ra manh mối mới gì không.

Đỗ Long cướp lời:

- Tôi tới phòng Kỹ thuật Điều tra.

Thẩm Băng Thanh nhìn hắn một cái, không nói gì, tỏ ý chấp nhận. Kỳ thực việc đưa vật chứng chẳng có chút kỹ thuật này bảo anh ta đi anh ta còn không tình nguyện, Đỗ Long muốn làm biếng thì cho hắn đi.

Đỗ Long lái xe đem vật chứng tới phòng Kỹ thuật Điều tra, hắn không đụng phải người đẹp tượng băng bởi bây giờ không phải ca làm việc của người đẹp. Đỗ Long mang vật chứng tới, sau khi đăng ký xong thì đi mất.

- Sếp Hoàng, vụ án ở khu kinh tế mới đã kết án và đưa vào hồ sơ lưu chưa?

Đỗ Long lái xe tới bệnh viện Nhân Dân số một, đồng thời gọi điện cho Hoàng Kiệt Hào, điện thoại để trong túi quần, hắn dùng tai nghe vì thế không ảnh hưởng tới việc lái xe.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Đã kết thúc rồi, làm sao? Cậu thấy không ổn sao? Những điểm đáng nghi về cơ bản đều có thể giải thích được, chắc không có vấn đề gì chứ?

Đỗ Long nói:

- Tôi đã nói chuyện với Thẩm Băng Thanh, vụ án này nhìn qua thì không vấn đề gì, nhưng tôii vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, không có cách nào giải thích được.

Hoàng Kiệt Hào nói:

- Chuyện này rất bình thường, đừng nghĩ nhiều nữa, di thư của vụ này, nguyên nhân tự sát, chứng cứ của việc tự sát đều đầy đủ, không nghi ngờ gì nữa đây là vụ tự sát. Cậu cũng không cần nghĩ này nghĩ nọ nữa, làm tốt vụ án ở Miên Sơn đi.

- Tôi vẫn thấy băn khoăn trong lòng, tôi phải đến bệnh viện Nhân dân một chuyến, sếp Hoàng, tôi nghi ngờ Đường Chấn Kỳ thao túng vụ tự sát của đôi tình nhân này…

Đỗ Long nói một cách cực kỳ nghiêm túc.

- Đỗ Long, cậu đừng có chạy lung tung.

Hoàng Kiệt Hào lớn giọng với hắn:

- Cậu về phân cục ngồi yên đó tôi sẽ về ngay, cậu mà dám đến bệnh viện thì sẽ biết tay tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.