Bạn gái tôi ở cùng
phòng, ngày nào tan ca nàng cũng mua về nhà một con vật sống, như gà,
vịt, ngan, cá, thỏ… Môt hôm, nàng lôi về một con cừu, mình nó trắng như
bông, tiếng kêu thỏ thẻ chẳng khác chi một bé gái tiểu học trong
trắng đáng yêu. Tất cả những con vật sống ấy đều được chính tay nàng hóa kiếp cho.
Một hôm, nàng ốm nên không đi làm. Lúc tôi sắp ra khỏi nhà, nàng dặn đi dặn lại sau khi tan làm tôi phải mua về cho nàng một
con gà trống.
Thế mà tôi quên.
Giữa đêm hôm đó, tôi đột
ngột tỉnh giấc, trông thấy nàng cầm một con dao sắc lẹm đứng trước mặt
tôi tự bao giờ, miệng lầm rầm: “Giết…” Bạn gái tôi rùng mình một cái
rồi từ từ ngã lăn xuống đất. Nàng đã tự giết chết chính mình.
Gã nhà văn tìm kẻ bán, Cố Phán Phán tìm người mua.
Giữa biển người mênh mang chốn đô thành, duyên kỳ ngộ như đưa đẩy cho hai người va phải nhau.
Gã nhà văn nhìn lại mẩu nói chuyện trên màn hình: “21 tuổi, người miền nam, 1,62 mét, 46 cân, ba vòng 86 – 60 – 86, sinh viên…”
Đó chắn chắn là Cố Phán Phán!
Từ hôm đó trở đi, mối quan hệ giữa hai người âm thầm xuất hiện những đổi thay nhỏ.
Gã với cô xưa kia là tình nhân, chàng là nhà văn diễn thuyết thanh tao nho nhã, nàng là nữ sinh đại học trong sáng tinh khôi. Ngay khi cuộc gọi
mua bán được nối máy, hai người như thế bị sét đánh cùng một hồi. Hình
tượng hoàn mỹ của cả hai bỗng chốc bị vây đen, méo mó, thô lậu đi muôn
phần.
Gã nhà văn không còn liên lạc với cô nữa. Những ngày ấy, mỗi khi đi thu hình trông gã đều thoáng vẻ tiu nghỉu, bơ phờ.
Mười hôm sau, Cố Phán Phán gửi tới một tin nhắn dò hỏi: “Chào anh”.
Không rõ là do hổ thẹn vì bản thân hay thấy sỉ nhục thay cho đối phương mà gã nhà văn chẳng hề hồi đáp.
Một tuần nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp một tin nhắn: “Anh làm sao vậy?”
Gã vẫn lặng thinh.
Thêm bốn ngày nữa trôi qua, Cố Phán Phán lại gửi tiếp dòng tin: “1 tìm 0, em muốn gặp anh. Giảo”.
Tin nhắn đã pha thêm mùi đe dọa. Gã trả lời: “Anh ở văn phòng, em đến đi.”
Hơn mười phút sau, Cố Phán Phán đã tới nơi. Hôm ấy là ngày mùng bảy tháng ba.
Tiết trời chưa chuyển nóng mà Cố Phán Phán chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu cà phê. Cặp kính mắt mèo đen gọng trắng to bản phong cách Audrey Hebbum gần như choán hết phân nửa khuôn mặt. Nơi làm việc của gã nhà văn nằm
trên tầng ba công ty điện ảnh. Gã khóa cửa lại ngay sau khi Cố Phán Phán bước vào trong căn phòng. Cố Phán Phán vẫn dịu dàng như thế, cô nhẹ
nhàng tháo bỏ chiếc kính đen đặt lên bàn trà, thả mình xuống ghế sô pha
rồi khe khẽ cất tiếng:
– Anh, dạo này anh khỏe chứ?
Gã nhà văn lúng túng cười đáp:
– Vẫn thế.
Cố Phán Phán mỉm cười, chăm chú quan sát khuôn mặt gã rồi xót xa thốt lên:
– Anh gầy đi kìa.
Gã nhà văn châm một điếu thuốc, rít sâu một hơi và làm bộ thản nhiên:
– Còn em mập lên kìa, hì hì.
Yên lặng trong giây lát, gã hỏi:
– Em uống nước chứ?
– Em không uống. Em đi ngay bây giờ. – Cố Phán Phán đáp.
– Em có việc bận à? – Gã nhà văn thoảng nghĩ rồi hỏi.
– Có chút việc… – Cố Phán Phán cười gượng.
– Nói ra xem nào. – Gã nhà văn gật gật đầu.
– Nói thật, em ngại kể ra lắm… – Cố Phán Phán nói
– Không hề gì, đằng nào cũng đến đây rồi. – Gã đáp.
– Em có cậu em trai đã thôi học từ cấp hai tên là Du Huy, bây giờ nó vô
công rồi nghề, suốt ngày lang bạt sinh sự thị phi, người nhà ai cũng lo
đến nát ruột gan. Mấy hôm trước, nó vừa đi đánh nhau và sơ sảy đâm chết
người ta…
Nói đến đây, Cố Phán Phán khóc nức lên, những giọt nước mắt lăn tròn trên bờ má trắng ngần và nhỏ xuống bắp đùi đầy đặn.
Một hồi sau, cô lại kể tiếp:
– Người kia nói gia đình em phải đưa tiền thì họ mới cho qua chuyện. Anh biết đấy, cha mẹ em đều là nông dân, làm gì có tiền…
Gã nhà văn làm bộ bối rối:
– Ôi trời, đúng là rầy rà thật.
Cố Phán Phán đi thẳng vào vấn đề:
– Anh… có thể cho em vay tiền không?
Gã nhà văn liền cụp mắt xuống, liếc nhìn vào cặp lánh đen trên bàn trà:
– Cần bao nhiêu?
Cố Phán Phán cố đuổi theo ánh mắt gã bằng được:
– Chín mươi chín vạn.
Chín mươi chín vạn! Hẳn là con số này đã được tính toán sẵn, giống như khi
chào bán quần áo, người ta sẽ nói chín mươi chín đồng chứ không nói là
một trăm lẻ một đồng vậy. Về tâm lý, cái giá ấy dường như dễ khiến khách hàng chấp nhận hơn. Tương tự như vậy, chín mươi chín vạn không phải số
chẵn, chỉ thiếu có một vạn, thế có khác gì trường hợp nói trên.
Vẻ mặt gã nhà văn càng lúc càng khó coi lạ, gã nói:
– Em biết đấy, anh chỉ là một thằng nhà văn nghèo, lấy đâu ra tiền!
– Anh à, em chẳng quen biết ai cả, chỉ đành nhờ cậy anh mà thôi. Hay anh
nghĩ cách gì giúp em đi, giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu! Còn lại em
sẽ làm trâu làm ngựa đi làm thêm xoay sở…
– Em cũng biết đấy, anh vừa li hôn, bao nhiêu của cải đều chuyển cho vợ cũ hết. Bây giờ anh đã
trắng tay. Việc này nói thật là anh không giúp được gì.
Cố Phán
Phán im bặt, cô lặng lẽ nhìn vào đôi mắt gã nhà văn, đó chính là ánh mắt khi cô thả con cá sống vào trong chảo dầu… Cô chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một tấm giấy, đặt ngay ngắn lên bàn trà và nói:
– Anh cứ suy nghĩ đi. Em phải đi rồi, dưới kia còn hai người khác đang đợi em.
Nói rồi cô đứng dậy đi mất.
Gã nhà văn bàng hoàng vài giây rồi tức tốc chạy đến bên cửa sổ. Dưới tòa
nhà đúng là có hai gã đàn ông còn trẻ đang đi lại loanh quanh.
Đó là lần đầu gã được chứng kiến sự cứng rắn của một cô gái mềm mại, trong veo tựa giọt nước.
Tấm giấy đó chính là số tài khoản ngân hàng.