Edit & beta: Rya
Bệnh viện căn cứ.
Khi Đan Trần nhận được tin báo, ông vội nhanh chóng xoay người chạy về phía khoa cấp cứu.
Lúc đầu ông còn tưởng là Ngụy Lệ bị thương, nhưng khi bước đến cửa khoa cấp cứu, mới nhận ra đó là Triệu Ly Nông.
“Máu đã ngừng chảy, vết thương vẫn chưa được băng bó, cần kiểm tra vết thương.” Nghiêm Tĩnh Thủy bước sang một bên, nói với bác sĩ Đan vừa bước vào.
“Để tôi xem một chút.” Đan Trần kéo miếng gạc trên tay Triệu Ly Nông ra, dưới lòng bàn tay có một vết thương xuyên thấu: “Loại thực vật nào gây tổn thương?”
“Lục bình dị biến.” Sắc mặt của Triệu Ly Nông vẫn tái nhợt, nhưng đã bình tĩnh lại: “Bộ rễ của nó phân hóa thành những sợi râu mỏng, chỉ cần kiểm tra xem còn sót lại rễ cây nào trong vết thương hay không.”
Đan Trần nắm tay Triệu Ly Nông đặt dưới kính lúp y tế, ông cúi đầu cẩn thận kiểm tra một hồi, ấn ấn ngón tay, quan sát phản ứng rồi đứng dậy: “Không còn rễ lưu lại, nhưng cần phải lập tức phẫu thuật.”
“Phẫu thuật? Không phải máu đã ngừng chảy rồi sao?” Ngụy Lệ đang đứng cạnh cô, cho rằng đến kiểm tra rồi băng bó là được.
“Có vấn đề với dây thần kinh giữa của cô ấy, khiến ngón giữa và ngón áp út bị mất cảm giác.” Đan Trần bảo họ đi ra: “Cần phải phẫu thuật ngay lập tức.”
Triệu Ly Nông sửng sốt, nhìn xuống tay phải của mình, cô cho rằng là đau đớn dẫn đến mất cảm giác.
Ngay sau đó Đan Trần đưa Triệu Ly Nông đến phòng phẫu thuật, bỏ lại bọn người Ngụy Lệ.
Ngoài phòng mổ.
“Dây thần kinh bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến cử động tay phải của cậu ấy sao?” Hà Nguyệt Sinh im lặng hồi lâu đột nhiên hỏi.
Nghiêm Tĩnh Thủy liếc mắt nhìn phòng phẫu thuật, trên mặt lộ ra vẻ bất an: “Phải xem tình huống tổn thương, nếu hồi phục tốt ở giai đoạn sau có lẽ sẽ không ảnh hưởng gì.”
Bất kể là loại tổn thương nào ảnh hưởng đến thần kinh, đều là một điều vô cùng rắc rối.
…
“Ca phẫu thuật đã thành công.” Đan Trần nhìn Triệu Ly Nông, vì đã được tiêm thuốc tê nên lúc này cơn đau gần như bằng không, nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt vì mất máu, ông dừng lại một chút rồi nói: “Mặc dù mô ngoài đã được khâu lại và giải phẫu thành công, nhưng tổn thương dây thần kinh giữa rất phiền phức, giai đoạn sau cần tích cực phục hồi chức năng. Nếu hồi phục tốt, cử động tay phải sẽ không có gì đặc biệt khó khăn.”
Nếu như hồi phục không tốt, tay phải có thể bị ảnh hưởng suốt đời.
“…Cháu hiểu rồi.” Triệu Ly Nông không thể diễn tả cảm giác của cô, cô có một trí nhớ tốt đến mức có thể dễ dàng nhớ lại tất cả những thống khổ trong quá trình hồi phục.
“Không cần quá lo lắng.” Đan Trần nói: “Tay nghề của tôi rất tốt, chỉ cần cháu khôi phục tốt, xác suất khôi phục bình thường cao tới 80%. Thuốc dùng cũng là loại tốt nhất, hơn nữa thậm chí có thể không để lại sẹo.”
“Cám ơn.” Triệu Ly Nông nhớ lại chuyện trước kia của mình, cảm xúc cũng không quá cao.
Đan Trần cũng có thể hiểu được, trong lòng thở dài, thầm nguyền rủa thế giới chết tiệt này, ngoại trừ thủ vệ quân, mỗi tháng ông đều muốn cứu chữa cho một số sinh viên bị thương nặng bởi thực vật dị biến, trên thực tế có thể được đưa vào bệnh viện đã là một điều may mắn, phần lớn sinh viên đụng phải thực vật dị biến, về cơ bản hài cốt cũng không còn.
Tay phải của Triệu Ly Nông được bó thạch cao cố định, chậm rãi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Ngay khi cô vừa bước ra, một số người đang dựa vào tường đợi đã vây quanh cô.
Ngụy Lệ nhìn Đan Trần phía sau: “Cậu, dây thần kinh tay của học muội thế nào rồi?”
“Thành công rồi.” Đan Trần nói: “Chỉ cần điều dưỡng thật tốt sẽ hồi phục.”
Đồng Đồng cau mày tới gần hỏi: “Ly Nông, cậu có cảm thấy khó chịu không?”
Triệu Ly Nông nhìn thấy mấy người họ vây đến, chợt nhớ tới lúc trước cũng là như vậy, giáo sư cùng với các sư huynh sư tỷ lo lắng đứng ở bên ngoài, thấy cô đi ra liền như ong vỡ tổ vây lại đây.
Khóe môi cô hơi cong lên, trừ khi nhìn kỹ mới phát hiện ra, vẻ u sầu lúc trước đột nhiên biến mất: “Thuốc tê còn chưa hết tác dụng, cho nên không thấy đau.”
“Học muội, tay em bị đau không tiện.” Ngụy Lệ nghiêm túc nói: “Chị dọn đến ở cùng em.”
“Không!”
“Em không đồng ý.”
“Không tốt lắm đâu.”
Đan Trần, Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng không hẹn mà đồng thời hô lên.
Ngụy Lệ, người hết lòng muốn chăm sóc cho học muội: “?”
“Quên đi.” Đan Trần làm một người cậu nhưng không chút lưu tình: “Ngay cả bản thân cháu còn chưa chăm sóc tốt cho mình.”
“Tôi sẽ chuyển đến.”
“Tôi có thể dọn vào.”
Nghiêm Tĩnh Thủy và Đồng Đồng bên cạnh lại đồng thời lên tiếng.
“Không cần.” Triệu Ly Nông từ chối: “Một mình tôi có thể sinh hoạt bình thường.”
“Nhưng…” Ánh mắt Nghiêm Tĩnh Thủy rơi xuống cánh tay phải bó thạch cao của cô: “Cậu không tiện lắm.”
Người vẫn đứng ngoài xa nhất là Hà Nguyệt Sinh vẫn chưa lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Tay của cậu bị thương, tạm thời cần có người chăm sóc.”
“Không sao đâu.” Triệu Ly Nông giơ tay trái lên, nói dối: “Tôi không thuận tay phải, tay này vẫn còn sử dụng được.”
Lời nói của cô luôn đáng tin, mấy người thật sự không nghi ngờ gì, vì thế thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi xuất viện, viện trưởng Chu Thiên Lý cũng vội vã chạy tới, nhìn cánh tay phải bị thương của Triệu Ly Nông một lúc lâu, cuối cùng bảo cô khi đến khu nông trường của Căn cứ nông học số chín nhất định phải mang theo thủ vệ quân.
…
Lúc về đến nơi ở, cũng đã gần mười giờ tối.
Triệu Ly Nông cúi đầu ngồi trên ghế, thuốc tê dần dần mất đi tác dụng, cảm giác đau đớn quen thuộc bắt đầu quét qua người cô, trán cô rất nhanh đã rịn ra mồ hôi lạnh, tay trái khoát lên bàn nắm chặt lại, đến khi quá đau, cô mới mở túi thuốc, tìm thuốc giảm đau ở bên trong, trực tiếp lấy một viên nuốt xuống.
Gần mười phút sau, thuốc giảm đau mới bắt đầu phát huy tác dụng.
Lưng áo Triệu Ly Nông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô xác nhận mình đã tốt hơn một chút, lúc này mới có thời gian hồi tưởng lại chuyện xảy ra lúc chiều.
Cây lục bình dị biến kia… bị thủ vệ quân giế t chết, đủ để chứng minh nó không phải thực vật dị biến cấp A, nhưng thanh chủy thủ ba cạnh của cô cũng làm tổn thương cây lục bình dị biến.
Nếu thuốc lỏng trong thanh chủy thủ ba cạnh giống như đạn dược, có thể cấp độ của lục bình dị biến là cấp A, nhưng lại không thể hoàn toàn bằng nhau nên cuối cùng vẫn chết.
Chỉ là cô không thể hoàn toàn xác nhận liệu thuốc lỏng được phủ trên thanh chủy thủ ba cạnh có giống với đạn dược kia hay không, hay tác dụng của thuốc lỏng sẽ giảm khi tiếp xúc với không khí so với việc bọc trong một viên đạn.
Triệu Ly Nông nhớ cô có số liên lạc của Diệp Trường Minh, vì vậy cô lấy não quang từ trong túi ra, gửi cho anh một tin nhắn hỏi thăm: [Diệp đội trưởng, xin hỏi loại thuốc lỏng phủ lên trên thanh chủy thủ ba cạnh có giống với thuốc trong viên đạn hay không? Thuốc để lâu ngoài không khí có bị ảnh hưởng gì không?]
Sau tin nhắn này, cô còn gửi thêm một bức ảnh về thanh chủy thủ ba cạnh.
Chủy thủ ba cạnh
Nó vốn đã bị rơi xuống đất, nhưng Hà Nguyệt Sinh đã nhặt lên, trả lại cho cô khi ở bệnh viện.
Sau khi Triệu Ly Nông gửi ảnh xong, cô dựa vào lưng ghế, hạ tay trái xuống, nắm chặt thành nắm đấm.
Thuốc giảm đau không thể ngăn được cơn đau, cơn đau trong lòng bàn tay của Triệu Ly Nông vẫn ở đó, cơn đau buốt do rễ lục bình dị biến xuyên qua dần dần bắt đầu chồng lên hình ảnh cô bị thương ở Cựu thế giới.
Triệu Ly Nông nhắm mắt lại, cho dù trong phòng chỉ có một mình cô, cô cũng chỉ là cố nén thở ra một hơi.
Rất nhẹ, rất chậm.
Có vẻ như điều này sẽ khiến cô quên đi vết thương ở tay phải.
Quang não trên mặt bàn đột nhiên rung lên, một màn hình nhỏ nhảy ra.
Triệu Ly Nông dùng sức mở mắt ra, nhìn thấy cuộc gọi đến của Diệp Trường Minh hiển thị trên màn hình quang não thì không khỏi ngẩn ra.
…
Khi Diệp Trường Minh nhận được tin nhắn, anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ, mới trở về Căn cứ trung ương.
Khi nhìn thấy người gửi, anh nhướng mày một cái, nghĩ đến phong cách hành vi của Triệu Ly Nông, anh biết rằng chắc cô đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới gửi tin nhắn hỏi về thuốc lỏng trên mặt thanh chủy thủ ba cạnh.
Bằng không theo bình thường, đối phương chí ít sẽ lịch sự để ý thời gian hiện tại.
Diệp Trường Minh xuống xe địa hình, cũng không vội nghỉ ngơi, anh đứng ở bên cạnh xe, trực tiếp bấm thông tin liên lạc gọi video cho Triệu Ly Nông, anh lười gõ chữ.
Cuộc gọi vang lên hồi lâu, ngay lúc Diệp Trường Minh còn tưởng rằng đối phương không người tiếp máy, cuộc gọi video đột nhiên sáng lên.
“Tay cô làm sao vậy?” Diệp Trường Minh thoạt nhìn thấy trên cổ của Triệu Ly Nông trên có quấn băng gạc.
Triệu Ly Nông nghe thấy giọng nam trẻ tuổi quen thuộc thì sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại thì bắt gặp ánh mắt của Diệp Trường Minh.
Vừa rồi tay phải cô lại bị đau nên muốn tắt liên lạc, chắc là do đau nhói nên tay trái không nhấn đúng nút gác máy.
“Ở Căn cứ trung ương mà cũng bị thương sao.” Diệp Trường Minh nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, môi tái nhợt.
Sắc mặt anh lạnh lùng: “Thủ vệ quân ở Viện nghiên cứu đều chết hết?”
Cô ở Khâu Thành hơn ba tháng đều không có bị thương.
Yết hầu của Triệu Ly Nông giật giật, đảm bảo mình không ra tiếng kêu đau đớn, sau đó chậm rãi nói: “Tôi ở Căn cứ nông học số chín, tình cờ đụng phải một loại thực vật dị biến cấp cao, tôi muốn hỏi anh chủy thủ ba cạnh …”
Thực tế, cô đã rất đau đớn đến nỗi lỗ tai không nghe rõ lắm, cũng không biết giọng điệu của mình không ổn như thế nào, chỉ là cố gắng chống đỡ tinh thần, muốn biết câu trả lời.
Diệp Trường Minh dứt khoát cắt ngang lời cô: “Thuốc lỏng bôi lên thanh chủy thủ ba cạnh cũng giống như thuốc trong viên đạn, tiếp xúc với không khí sẽ không bị giảm hiệu quả.”
Anh nhìn người đối diện, hiển nhiên là không nghe rõ.
Diệp Trường Minh lặp lại lần nữa.
Triệu Ly Nông nắm chặt bàn tay trái của mình, cô không bao giờ nuôi móng tay, nhưng bây giờ đầu ngón tay của cô gần như c ắm vào da thịt của lòng bàn tay, chỉ có như vậy cô mới có thể tỉnh táo khỏi cơn đau.
Lần này cô đã nghe thấy.
“…Như vậy sao.” Triệu Ly Nông chậm rãi nói: “Cảm ơn, tôi cúp máy trước.”
Sau đó, cô buông tay trái ra, ấn tắt cuộc gọi trên màn hình quang não.
Ngay khi người thanh niên trên màn hình biến mất, Triệu Ly Nông không khỏi há hốc mồm, cô cụp mắt nhìn bàn tay phải của mình, chỉ có thể như vậy mới xác nhận nửa bàn tay của mình không bị máy cắt đứt.
…
“Đội trưởng, anh không đi sao?” Tả Hoa quay đầu, nhìn thấy Diệp Trường Minh còn đứng ở cửa xe, lớn tiếng hỏi.
Diệp Trường Minh lấy lại tinh thần, nhìn đội viên: “Các cậu về trước đi.”
Bọn người Tả Hoa cũng không để ý tới, liền xoay người đi nghỉ ngơi.
Diệp Trường Minh đứng đó một lúc lâu, cuối cùng bấm vào liên lạc của Ngụy Lệ, hỏi cô ấy loại thực vật dị biến cấp cao nào đã xuất hiện ở Căn cứ nông học số chín.
Ngụy Lệ trời sinh nói nhiều, hôm nay Triệu Ly Nông lại bị tai nạn, biết trên tay có thể sẽ có di chứng, trong lòng chật vật không có chỗ nào để trút giận nên lập tức trút hết lên người anh họ đối diện.
“Hôm nay em đi mượn ngỗng của bạn học cùng lớp, có mấy người học muội đi cùng, không nghĩ tới gặp phải lục bình dị biến. Mới đầu thì không sao, nhưng học muội dùng thanh chủy thủ ba cạnh cắt đứt lục bình dị biến, mắt thấy nó bắt đầu khô héo rồi, nhưng không ngờ rễ ở phía lại chui ra khỏi lòng đất. “ Ngụy Lệ thở dài: “ Lẽ ra nên nghĩ đến sớm hơn, xung quanh đó có ao, rễ lục bình dị biến chắc là khắp mặt đất.”
“Vậy là Triệu Ly Nông đã bị thương à?” Diệp Trường Minh hỏi.
“Đúng vậy, nó đâm thẳng vào lòng bàn tay của học muội, tuy rằng học muội vẫn không kêu đau, cảm giác đó chỉ là một vết thương bình thường, nhưng cậu nói đã tổn thương dây thần kinh gì gì đó, có 20% khả năng sẽ để lại di chứng.” Ngụy Lệ lặp lại: “Lẽ ra em không nên để bọn họ đi cùng, nhưng em không mang khẩu súng theo bên người mà để trong xe, nếu có súng thì đã không có chuyện gì. “
Diệp Trường Minh ngắt lời cô ấy: “Tự mình rút kinh nghiệm, ghi nhớ kỹ trong lòng.”
Anh trực tiếp cúp máy.
Ngụy Lệ vô cùng nghi ngờ anh họ chỉ muốn nghe thực vật dị biến, cô ấy lại phiền phức đi nói đông nói tây.
“Nhưng mà…” Ngụy Lệ gãi đầu: “Làm sao anh họ biết học muội bị thương?”
Bên kia, Diệp Trường Minh cúp máy, cụp mi xuống che giấu suy nghĩ sâu sắc: Không đau? Ngược lại thì cô trông như đang đau đớn đến mức không thể nghe rõ.