Edit & beta: Rya
Chỉ một con gà Tiểu Lệ mà đã ăn hết toàn bộ cỏ dại trên đất bằng, nhân tiện đóng góp một ít phân gà làm phân bón, móng vuốt đào đất đủ sâu, chung quy với một công cụ là gà, nó rất có tư cách.
Các đội viên của đội số 0 bên cạnh đứng xung quanh vây xem, rất chấn động.
Trong một lúc, bọn họ thậm chí không biết là nhóm cán bộ trồng trọt, cán bộ chăn nuôi làm ra những thứ này khiến bọn họ chấn động, hay là chấn động vì Tiểu hoàng kê thật sự có thể cày ruộng.
Cuối cùng, vẫn là đội trưởng Diệp Trường Minh khôi phục lý trí lại trước, bình tĩnh nói: “Trong xe có một cái xẻng công binh.”
Bọn người Triệu Ly Nông: “…”
Quên mất.
Đồng Đồng lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn Tiểu hoàng kê ngồi chồm hổm bất động trên mặt đất, vô cùng đồng tình: “Khổ cực Tiểu Lệ rồi.”
Tiểu hoàng kê nhắm mắt lại, không muốn phản ứng với loài người.
“Các người lấy hạt giống ở đâu?” Côn Nhạc phản ứng xong thì hỏi.
“Là nghiên cứu viên cùng tổ đội đã nhét nó vào ngăn giữa của hộp chứa đồ, hôm nay mới tìm thấy nó.” Triệu Ly Nông giải thích: “Những loại rau này có thể nảy mầm trong vài ngày.”
Hạt giống đều là những loại rau phát triển nhanh, không tới mấy ngày liền có thể nảy mầm, nếu dị biến, Dị sát đội ở xung quanh cũng kịp thời động thủ, đây là lý do chính khiến mấy người Triệu Ly Nông dám trồng rau bên ngoài.
Đúng như dự đoán, đội số 0 không hề phản đối, thậm chí còn hỏi mấy người họ có cần giúp đỡ không.
Triệu Ly Nông lắc đầu: “Không, chỉ cần tưới nước mấy ngày là được.”
Trời đã bắt đầu tối lại, đội số 0 đã sửa xong tháp tín hiệu, tín hiệu quang não đã khôi phục bình thường, hiện tại có thể liên lạc với bên ngoài.
Triệu Ly Nông bật quang não lên, nhận được tin nhắn của Phong Hòa vào ngày hôm qua, hỏi cô ở bên ngoài thế nào, có bị thương không.
Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến công việc, từ sau khi rời khỏi căn cứ, Phong Hòa đã không liên lạc với cô.
Triệu Ly Nông đã bỏ qua chuyện của những ngày qua, chỉ gửi lại tin nhắn bảo Phong Hòa rằng mình vẫn khỏe mọi chuyện vẫn ổn, sau đó tiếp tục quan sát các hàng mẫu cắt lát mà cô đã lấy được trong những ngày gần đây.
Tổ chức thân cây thông thường bao gồm có mô biểu bì, nhu mô, mô cơ và mô mạch, tổ chức nhu mô dự trữ hoạt chất quang hợp, mô mạch tổ chức phụ trách vận chuyển, nhưng trong hàng mẫu cô tìm được lại không lưu lại bất kỳ dưỡng chất gì.
Ngày thứ hai sau khi cây dướng dị biến cấp A sụp đổ, bọn họ đã chạy tới, không tới 48 giờ, Triệu Ly Nông đã lập tức lấy được rễ và lá làm hàng mẫu. Buổi tối hôm đó cô đã nhìn sơ qua một lần, không có bất kỳ dưỡng chất nào.
Triệu Ly Nông cho rằng vị trí lấy mẫu có vấn đề, mấy ngày nay đều đổi chỗ để lấy mẫu quan sát mới, kết quả đều không ngoại lệ.
Cây dướng dị biến cấp cao này cố thủ nhiều năm như vậy, khi chết chưa được 36 giờ, toàn bộ thành phần dinh dưỡng bên trong biến mất không còn lại thứ gì.
Trên thực tế, tế bào thực vật dị biến hoạt động mạnh hơn so với tế bào thực vật thông thường, trong các mẫu lúc trước lấy từ thực vật dị biến đã chết, tế bào vẫn còn hoạt động trong một quãng thời gian dài, còn cây thực vật dị biến cấp A này trái lại không có bất kỳ tế bào nào hoạt động.
– có lẽ là có liên quan đến cái chết của cây dướng dị biến cấp A.
Triệu Ly Nông đem điểm này ghi lại, sau đó tạm gác lại và tổng kết.
…
Nghiêm Tĩnh xem video quan sát mấy ngày qua, bỗng nhiên nói: “Thực vật xung quanh có phải là phát triển nhanh hơn những nơi khác không?”
“Sau khi cây dướng đổ xuống, bọn chúng nhận được nhiều ánh sáng mặt trời hơn, có nhiều không gian sinh trưởng, cho nên cũng sẽ phát triển nhanh hơn.” Hà Nguyệt Sinh ngồi ở bên cạnh nói.
“Những khu vực xa nơi này một chút cũng có ánh mặt trời và không gian sinh trưởng, thế nhưng không phát triển nhanh như vậy.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn đám thực vật mới phát triển kia, cho dù bọn chúng lặng lẽ sinh trưởng, cũng không phải chỉ mới một ngày đã trưởng thành, cô ấy đang hoài nghi những thực vật này là thực vật dị biến cấp thấp.
Triệu Ly Nông cầm một chiếc trắc ôn kế* đo thổ nhưỡng trở về, vừa vặn nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người, cô tạm thời đặt chiếc trắc ôn kế đo thổ nhưỡng lên trên bàn: “Bởi vì lá cây phân hủy hoàn toàn.”
Trắc ôn kế (tỷ trọng kế)
* Tỷ trọng kế đất là phương pháp đo tỷ trọng và nên sử dụng các mẫu đất có độ ẩm tự nhiên để kiểm tra phân tích hạt. Nó cũng có thể được thực hiện bằng cách sử dụng các mẫu đất được làm khô bằng không khí (sấy khô bằng lò).
“Phân hủy hoàn toàn?” Nghiêm Tĩnh Thủy trực tiếp đứng lên: “Lúc này mới bao lâu.”
Những chiếc lá sau khi khô héo rơi xuống đất sẽ trộn lẫn với lớp bùn đất trên mặt đất, phải mất từ ba đến sáu tháng mới có thể hoàn toàn phân hủy.
Đất ủ có chứa phân hữu cơ, là loại phân bón tự nhiên cho cây trồng.
Lá của cây dướng dị biến cấp A rơi xuống đất khô héo rất nhanh, Nghiêm Tĩnh Thủy đã thấy rất nhiều thực vật dị biến bị đạn bắn trúng, những thực vật dị biến kia càng khô héo nhanh hơn, vì thế cô ấy cũng không nghĩ nhiều.
Triệu Ly Nông mỗi ngày đều hội quan trắc nhiệt độ của thổ nhưỡng một lần, cô đều ghi chép lại biểu đồ nhiệt độ mà cô đã đo: “Sự thay đổi nhiệt độ của đất trong những ngày qua.”
Mấy người bọn họ lần lượt đi tới nhìn tấm bảng này.
Trên bảng là một đường cong nhiệt độ, lúc đầu cứ tăng dầu rồi sau đó giảm dần, ngày hôm nay nó đã hướng gần tới với nhiệt độ mới bắt đầu.
Khi lá rụng bị phân hủy trên mặt đất, nhiệt độ sẽ tiếp tục tăng lên, đó là lý do tại sao Triệu Ly Nông đã sử dụng rất nhiều phân gà để làm phân tại Căn cứ nông học số chín, nhưng không trực tiếp đưa vào ruộng.
Cô sợ làm tổn thương cây trồng trên cánh đồng.
Nhưng sau khi cây dướng dị biến cấp A chết đi, không chỉ khô héo nhanh chóng, mà tốc độ thối rữa khi trộn lẫn bùn đất ủ phân còn vượt xa tốc độ bình thường.
Từ lúc Triệu Ly Nông ghi chép đến bây giờ mới có mười ngày, hiện tại trong đất nhiệt độ đã bắt đầu hạ xuống.
“Mặc dù thực vật mọc trên mảnh đất có phân xanh này phát triển rất nhanh, nhưng hiện tại trông chúng vẫn bình thường.” Nghiêm Tĩnh Thủy ra hiệu cho Triệu Ly Nông xem những thực vật mới sinh trưởng trong camera giám sát.
Bọn họ không biết lá rụng của tất cả thực vật dị biến có thể kết hợp với đất nhanh ủ ra phân xanh như vậy hay không, cho nên chỉ có thể tìm thực vật dị biến khác để so sánh.
Tuy nhiên, thực vật dị biến rất khó khô héo, thích phát triển không ngừng, cho đến một giới hạn nhất định, sau đó duy trì trạng thái này trong nhiều năm.
Vì để so sánh, Điền Tề Tiếu mỗi ngày đều tìm kiếm các loại thực vật dị biến ở phía Tây Bắc, Diệp Trường Minh cũng đích thân đến đó, dùng dao cắt bỏ các bộ phận của thực vật dị biến.
Ngoại trừ cấp A, mỗi loại thực vật dị biến ở các đẳng cấp đều có, Triệu Ly Nông trộn chúng với đất, tạm thời đặt chúng vào một chiếc hộp gỗ, ghi lại tình trạng mỗi ngày.
“Ngụy Lệ, gà của chị đang ăn rau của chúng ta.” Hà Nguyệt Sinh quay sang nói nói với Ngụy Lệ đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh.
Con Tiểu hoàng kê được Ngụy Lệ nuôi thả, nó thường xuyên chạy nhảy khắp nơi, mỗi ngày không biết từ đâu lêu lỏng trở về, lớp lông vàng dính đầy bùn đất.
Theo Điền Tề Tiếu mỗi ngày đều điều khiển chiếc máy bay không người lái, nó đang tìm kiếm thức ăn, mỗi ngày đều đi mổ côn trùng khắp nơi.
Ngụy Lệ quay đầu nhìn ruộng rau, quả nhiên thấy con Tiểu hoàng kê của mình há miệng cắn một miếng rau xanh nhỏ, điên cuồng đập cánh, cố gắng lôi nó ra.
Ruộng rau không ngừng được tỉa thưa, mầm rau mọc chen chúc nhau đều bị nhổ lên xào ăn, gần đây ruộng rau trở nên rất ngăn nắp, loại rau nào cũng phát triển tốt.
Chỉ có con Tiểu hoàng kê thỉnh thoảng đi mổ nó, lúc đầu mọi người đều thấy nó “càng vất vả công lao càng lớn”, đồng ý cho Tiểu Lệ ăn một ít lá rau, nhưng sau đó nó không ngừng mổ, mà là rút sạch, trực tiếp rút một cây con trên mặt đất ra, nuốt chửng ăn sạch.
Cũng không biết con gà nhỏ này làm sao nuốt xuống được, dường như trong cổ họng nó có một cái cối xay.
Ngụy Lệ đe dọa nó: “Nghiêm Tĩnh Thủy đến rồi.”
Nghiêm Tĩnh Thủy đi ngang qua: “?”
Con Tiểu hoàng kê dừng lại, do dự một lúc, cắn miếng rau xanh nhỏ, không nhúc nhích.
Diệp Trường Minh đang nghỉ ngơi bên cạnh chiếc xe địa hình, nghe thấy động tĩnh, anh liếc mắt qua bên đó, đột nhiên đứng thẳng dậy: “Mọi người lùi lại.”
Cây rau bị rút ra kia, sợi rễ ở dưới đáy đang động, rõ ràng là thực vật dị biến.
Triệu Ly Nông đang ngồi trước bàn thí nghiệm tạm thời, khi nghe thấy động tĩnh, cô quay đầu lại, nhìn thấy cây rau xanh nhỏ đang dị biến.
Đẳng cấp dị biến nên rất thấp, tốc độ tăng trưởng không nhanh.
Thấy Diệp Trường Minh đang muốn đi xử lý cây rau xanh này, Triệu Ly Nông đột nhiên đứng dậy ngăn lại: “Chờ một chút.”
Diệp Trường Minh dừng lại, đối diện với ánh mắt của cô, chốc lát sau thì ra hiệu, bảo các đội viên khác đừng động thủ.
Bên này, con Tiểu hoàng kê không đợi Nghiêm Tĩnh Thủy đến, nó mạnh dạn nhả ra, sau đó cúi đầu điên cuồng mổ cây rau xanh nhỏ, tốc độ nhanh đến mức mọi người chỉ nhìn thấy một tàn ảnh của đầu gà, còn cây rau xanh bé nhỏ dị biến không kịp lớn lên đã bị nó nuốt chửng, cuối cùng chỉ còn lại một gốc cây vặn vẹo nhỏ bé trên mặt đất.
Tiểu Lệ dùng một chân giẫm lên nó, sau đó cúi đầu mổ nó, quay đầu ra sau, nuốt chửng cái gốc cây xoắn lại như một con sâu.
Mọi người vây xem: “…”
Đội số 0 không quen thuộc với chu kỳ sinh trưởng của gà, nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy, các đội viên cuối cùng bất tri bất giác đã phát hiện ra một chuyện.
Côn Nhạc nhìn Ngụy Lệ: “Con gà này có phải là không lớn lên không?”
Ngụy Lệ gật đầu: “Nó không lớn lên, nó bị dị biến.”
“Đây là lần thứ hai nó ăn thực vật dị biến hả?” Hà Nguyệt Sinh lên tiếng nói.
Thông thường sau khi động thực vật dị biến, điều đầu tiên là tấn công tất cả sinh vật sống xung quanh chúng, các nghiên cứu viên tại Căn cứ trung ương cho rằng khi dị biến, bọn chúng cần rất nhiều chất dinh dưỡng và năng lượng, vì vậy con người đã trở thành thức ăn tốt nhất.
Nhưng con Tiểu hoàng kê chưa bao giờ thể hiện xu hướng tấn công người, ngược lại nó chỉ ăn thực vật dị biến, đồng thời trí thông minh có xu hướng tăng mạnh.
“Tiểu Lệ, lại đây.” Ngụy Lệ gọi một tiếng, cúi người vươn tay về phía nó.
Con Tiểu hoàng kê loạng choạng bước tới, nhảy lên lòng bàn tay của Ngụy Lệ, nằm sấp xuống.
Ngụy Lệ tiếp lấy, quay lại đem đi lấy máu, để lại một mẫu để quan sát.
“Các cô đã sớm biết?” Diệp Trường Minh hỏi Triệu Ly Nông ở bên cạnh.
“Thời điểm phân tán lúc trước, nó có ăn một cây lệ dương dị biến.” Ánh mắt của Triệu Ly Nông rơi vào con Tiểu hoàng kê lười biếng ngồi xổm trên bàn thí nghiệm: “Hình như… nó có thể sớm phát hiện được thực vật dị biến.”
Đây không phải là lần đầu tiên.
Hai lần trước khi mọi người còn chưa phát hiện được thực vật dị biến, nó đã mấp máy cái mỏ.
Triệu Ly Nông nói với một giọng rất nhỏ: “… Động thực vật dị biến đang phát triển theo các hướng khác nhau.”
Diệp Trường Minh ở bên cạnh lại có thể nghe thấy rõ ràng, theo tầm mắt của cô nhìn về phía con gà nhỏ dị biến, cuối cùng cụp mắt để che giấu tất cả cảm xúc.
Kể từ khi con Tiểu hoàng kê trước mặt mọi người ăn hết một cây rau xanh dị biến, nó ở trong đôi số 0 một trận chiến đã thành danh, các đội viên của đội số 0 mỗi ngày đều đi ngang qua đổi gác, đều phải xem nó thêm vài lần.
Bất quá con Tiểu hoàng kê vẫn không thay đổi, không tấn công bất cứ ai, nó đi lại mỗi ngày, mổ giun, khi nó ăn no, nó ngồi xổm xuống chân Ngụy Lệ để ngủ.
“Lá của thực vật dị biến cấp B và thổ nhưỡng trong hai mươi ngày cũng sắp phân hủy hoàn toàn.” Nghiêm Tĩnh Thủy đứng cạnh Triệu Ly Nông vừa sắp xếp dữ liệu vừa nói.
“Có quan hệ với đẳng cấp dị biến, cấp dị biến càng cao, lá cây sẽ thối rữa càng nhanh.” Triệu Ly Nông nhìn đống đất có đủ loại nhãn mác trước mặt, quay đầu hỏi Đồng Đồng đang quan sát hàng mẫu: “Lúc trước hình như cậu có để lại hạt giống rau mùi phải không?”
“Phải.” Đồng Đồng buông tay cầm kính viễn vọng, xoay người từ trong hộp chứa đồ lấy ra một túi nhỏ hạt giống rau mùi: “Cây giống rau mùi nảy mầm chậm, tôi trồng cũng không nhiều.”
Rau mùi
Triệu Ly Nông gật gật đầu, tiếp lấy hạt giống rau mùi, nghiền nát ngâm nước, đem một hạt ấn xuống đất có ủ phân xanh của thực vật dị biến cấp A, B ấn.
Đất ủ từ lá của thực vật dị biến ấp A phân hủy được đào xung quanh cây dướng dị biến, nhiệt độ ở trung tâm đã trở lại bình thường, có khoảng mười loại đất có lá cây dị biến cấp B phân hủy, tất cả đều là do Diệp Trường Minh lấy được, bây giờ nhiệt độ đã giảm xuống sau khi phân hủy, thường sau vài ngày sẽ trở lại bình thường.
Triệu Ly Nông quyết định trồng một đợt trước để xem tác động của những loại đất này đối với sự phát triển của cây trồng.
Thực tế đã chứng minh, lá mục của cây dướng dị biến cấp A có hàm lượng dinh dưỡng trong đất cực cao, có tác dụng k1ch thích hạt giống sinh trưởng mạnh.
Trong vòng vài ngày, rau mùi đã bắt đầu nảy mầm và phát triển, tỏa ra mùi nồng đậm.
“Rau mùi này thối quá!” Ngụy Lệ ngày nào đi ngang qua cũng bịt mũi.
Cô ấy ghét rau mùi.
Cũng không lâu lắm, rau mùi bị chôn vùi trong đất của nhiều loại lá cấp B phân hủy mọc ra.
Mấy người Triệu Ly Nông đã cắt lá rau mùi xuống để quan sát tế bào của chúng, ghi lại dữ liệu.
Rõ ràng là hạt giống gieo trong đất có lá của thực vật dị biến cấp A phát triển nhanh hơn các hạt giống gieo đồng thời, lá cũng lớn hơn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người bị đánh thức bởi hương rau mùi nồng nặc.
Khi Triệu Ly Nông ra khỏi lều vải, đội số 0 đã đứng xung quanh được một lúc.
Gốc rau mùi trồng trong đất được ủ từ cây dị biến cấp A kia thoạt nhìn không cao hơn ngày hôm qua bao nhiêu, nhưng mùi rau của nó tỏa ra có thể bay tới hơn năm dặm.
“Đội trưởng, rau mùi này... Có phải dị biến hay không?” Chi Minh Nguyệt nhắm súng vào cây rau mùi kia, có chút không xác định, lên tiếng hỏi.
Diệp Trường Minh không trả lời, mà nghiêng mặt nhìn về phía Triệu Ly Nông vừa mới bước ra.