Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Bí Thư Trùng Sinh - Chương 1498: Chút rắc rối : doctruyenonline.co

Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1498: Chút rắc rối




Lật Binh Đông vừa bắt chặt tay Đổng Cánh Hoàn vừa cười khổ nói:

- Giám đốc Đổng, nói ra thì cũng xấu hổ, tôi vừa nhận được tin tức, tổ điều tra đã quay lại.

- Cái gì? Đã quay lại rồi sao? Tôi thấy tên họ Vương kia rõ ràng là muốn ép chúng ta. Thế này đi, lát nữa giám đốc Chu đến, tôi sẽ báo cáo với giám đốc Chu. Với tính tình của giám đốc Chu, anh ấy nhất định sẽ cho tên họ Vương kia đẹp mặt.

Đổng Cánh Hoàn nói đến đây thì bày ra bộ dạng cực kỳ nghiến răng nghiến lợi.

Đổng Cánh Hoàn căn bản không chút nghi ngờ rằng Chu Ba Nhâm có thể ngăn cản được một vị bí thư ủy ban tư pháp. Tuy Chu Ba Nhâm công tác ở doanh nghiệp nhà nước, tuy bố của Chu Ba Nhâm đã về hưu, thế nhưng lực ảnh hưởng của Chu gia vẫn là thâm căn cố đế. Chu Ba Nhâm chỉ cần mở miệng, căn bản có nhiều tác dụng ở các địa phương.

Lật Binh Đông sở dĩ kéo quan hệ với Chu Ba Nhâm cũng là vì coi trọng lực ảnh hưởng của người này. Lúc này hắn cười nói với Đổng Cánh Hoàn:

- Giám đốc Đổng, mong rằng anh giải thích với giám đốc Chu một tiếng, chuyện này tôi đã dốc toàn lực, chỉ là tay có chút lực căn bản không thể nào vặn được đùi.

- Bí thư Lật, điều này anh cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào. Tôi sẽ báo cáo với giám đốc Chu, giám đốc Chu là người hiểu chuyện, càng biết ai là người thật sự thân cận với mình.

Đổng Cánh Hoàn biết rõ tính tình của Chu Ba Nhâm, thế nên hắn dùng giọng tự tin nói với Lật Binh Đông.

Lật Binh Đông lúc này đã hoàn toàn yên lòng, tuy Đổng Cánh Hoàn căn bản không ra gì, thế nhưng lại là tâm phúc của Chu Ba Nhâm, nếu muốn nói xấu người khác thì căn bản là rất dễ dàng. Sau khi nói vài câu khách sáo với Đổng Cánh Hoàn, Lật Binh Đông cười nói:

- Tôi nghe nói chủ tịch Chử sẽ gặp mặt giám đốc Chu, trên thực tế biện pháp đơn giản nhất của vụ này chính là phản ánh với chủ tịch Chử.

- Tất nhiên thành phố chúng tôi cũng sẽ có vài công tác, thế nhưng lực ảnh hưởng căn bản là không thể so sánh với giám đốc Chu được.

- Ha ha ha, bí thư Lật quá khách khí rồi, ai mà không biết ngài là ái tướng tâm phúc của chủ tịch Chử. Nhưng sự kiện này anh không phù hợp ra mặt, anh cứ yên tâm, giám đốc Chu chắc chắn sẽ không hàm hồ.

Đổng Cánh Hoàn là người khá thông minh, hắn cười ha hả nói lời lấy lòng Lật Binh Đông.

Có câu gặp tri kỷ thì ngàn ly cũng thiếu, bây giờ hai người bàn chuyện rất hợp lý, thế cho nên thời gian qua nhanh. Nửa giờ trôi qua, âm thanh trên loa của sân bay chợt vang lên, hai người Lật Binh Đông và Đổng Cánh Hoàn nhanh chóng đi đón người.

Chu Ba Nhâm hơn bốn mươi tuổi, cơ thể bảo dưỡng cực kỳ tốt, trên mặt là cặp kính gọng vàng làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ hòa nhã văn vẻ. Lần này hắn đến tỉnh Nam Giang có đoàn tùy tùng hơn chục người, nhưng chói mắt nhất chính là phó chủ nhiệm văn phòng của hắn và một vị phó phòng đối ngoại.

Hai người này sở dĩ làm cho Lật Binh Đông phải chú ý cũng không phải là vì bọn họ là phụ nữ, hơn nữa hai người này còn là quốc sắc thiên hương. Hai người phụ nữ kia cao hơn mét bảy, dáng người yểu điệu phối hợp với gương mặt xinh đẹp cân đối, chỉ cần là một người đàn ông nhìn vào thì sẽ bị thu hút ngay lập tức. Hai người phụ nữ này đi theo căn bản cũng có thể làm tăng hình tượng của doanh nhiệp lên vài phần.

Lật Binh Đông nhìn hai người phụ nữ kia, lại nghĩ đến những tin đồn về Chu Ba Nhâm. Nhưng hắn dù sao cũng là người âm trầm, tuy có ý nghĩ nhưng căn bản không bao giờ để lộ ra.

Chu Ba Nhâm cũng cảm thấy rất có mặt mũi khi Lật Binh Đông ra tận sân bay đón mình, tuy trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, thế nhưng khi bắt tay lại tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.

- Giám đốc Chu, xe đã chuẩn bị xong, nếu không thì chúng ta lên xe rồi hãy nói nhé?

Đổng Cánh Hoàn lúc này giống như là một vị chủ nhiệm văn phòng, hắn cung kính khẽ nói trước mặt Chu Ba Nhâm.

Chu Ba Nhâm căn bản không khách khí với Đổng Cánh Hoàn, hắn khẽ gật đầu, sau dó cùng Lật Binh Đông bước ra ngoài.

Lần này Đổng Cánh Hoàn vì tiếp đón Chu Ba Nhâm mà không biết kéo từ đâu đến một chiếc Mercedes Benz, nhưng bản thân hắn lại ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đặt vị trí chính cho Chu Ba Nhâm và Đổng Cánh Hoàn.

Đổng Cánh Hoàn ngồi trên xe báo cáo cho Chu Ba Nhâm những gì bọn họ đã sắp xếp để xử lý sự việc, sau đó trầm giọng nói:

- Giám đốc Chu, có ít người không có việc gì làm nên thích khuấy động. Sự kiện năm vừa rồi được bí thư Lật dùng trăm phương ngàn kế để áp chế, thế nhưng bây giờ lại có một tổ điều tra chạy đến, rõ ràng muốn mượn cơ hội để sinh sự.

Chu Ba Nhâm không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó dùng giọng không quan tâm nói:

- Không phải nói sự kiện đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao?

- Điều này...Giám đốc Chu, vì chuyện này mà bí thư Lật đã mạo hiểm bị kiểm điểm mà trực tiếp đẩy tổ điều tra ra khỏi thành phố Ba Uẩn, vì sự kiện này mà bị chủ tịch Chử phê bình. Nhưng như vậy căn bản không là gì, hôm nay tổ điều tra vẫn chạy đến Ba Uẩn.

Đổng Cánh Hoàn nói đến đây thì dùng giọng oán hận không thôi nói:

- Tôi thấy bọn họ rõ ràng muốn gây phiền toái cho chúng ta.

- Giám đốc Chu, đây là tôi không làm tốt công tác của mình. Ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ đến gặp chủ tịch Chử, sẽ mời anh ấy xử lý sự việc.

Lật Binh Đông biết nắm chắc thời cơ, hắn tranh thủ thời gian lên tiếng.

- Bí thư Lật căn bản đã tận tâm tận lực ở sự kiện này, chỉ là bây giờ anh không nên ra mặt. Tôi cũng đặt mình vào hoàn cảnh của anh để suy xét, không thể làm cho anh tiếp tục khó xử.

Chu Ba Nhâm nói đến đây thì chậm rãi tiếp tục:

- Ngày mai tôi sẽ cùng dùng cơm với chủ tịch Chử, khi đó tôi sẽ nói đến hoàn cảnh đầu tư của thành phố Ba Uẩn.

Chuyện này không khỏi làm cho Lật Binh Đông cảm thấy hâm mộ, phải biết rằng dùng cơm trưa với chủ tịch Chử chính là một đãi ngộ lớn, căn bản là mình không thể có được. Trong tỉnh Sơn Nam có mấy người được nhận hưởng thụ này? Lật Binh Đông cũng có thể thấy rõ đãi ngộ của chủ tịch Chử với Chu Ba Nhâm là căn bản không giống bình thường.

Chu Ba Nhâm cũng không tiếp tục dây dưa ở sự kiện này, thế nhưng lời nói của hắn lại có vài phần lạnh nhạt. Lật Binh Đông nhìn vẻ mặt hòa nhã có vài phần kiêu ngạo của Chu Ba Nhâm, thế là hắn biết rõ sự việc xem như đã thành công.

Đoàn xe chạy không nhanh không chậm, khi Lật Binh Đông đang nghĩ xem nên tiếp tục mở miệng nói chuyện với Chu Ba Nhâm như thế nào, đột nhiên đoàn xe đang chạy vững vàng chợt thắng gấp. Hai người Chu Ba Nhâm và Lật Binh Đông va vào nhau, Đổng Cánh Hoàn thì tệ hại hơn, trực tiếp đâm đầu vào kính xe.

- Anh lái xe thế nào vậy?

Đổng Cánh Hoàn chờ xe dừng lại thì thở hổn hển hét lên với lái xe.

Vì nghênh đón Chu Ba Nhâm mà Đổng Cánh Hoàn đã chuẩn bị xe tốt, thế cho nên cũng tỉ mỉ chọn lựa tay lái. Chỉ là hắn không ngờ mình đã sắp xếp tinh tế thế nhưng lại mất mặt, thiếu chút nữa làm mũi mình gãy đôi. Cũng không phải hắn sợ mình gặp phải nguy hiểm, chủ yếu là phải đảm bảo vấn đề an toàn cho giám đốc Chu, bây giờ thì giám đốc Chu đã bị sợ hãi vì những sắp xếp của mình.

Như vậy thì phải làm sao?

Lúc này lái xe rất sợ hãi, hắn nhìn vẻ mặt như hung thần ác sát của Đổng Cánh Hoàn, trong lòng biết rõ mình đã gây phiền toái lớn, thế là hắn vội vàng giải thích:

- Giám đốc Đổng, là cảnh sát giao thông.

Tên lái xe vừa nói vừa chỉ ra ngoài.

Khi tên lái xe chỉ tay ra ngoài thì một cảnh sát giao thông đi đến go cửa xe. Đổng Cánh Hoàn nhìn đám cảnh sát giao thông, hắn chợt hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn nhanh chóng xuống xe rồi lớn tiếng mắng:

- Anh làm gì vậy? Muốn chết sao?

Trước mặt Chu Ba Nhâm thì Đổng Cánh Hoàn luôn cố gắng biểu hiện mình là người có tố chất, thế nhưng lúc này hắn lại hổn hển hò hét như kẻ đien. Sở dĩ hắn làm như vậy cũng căn bản không phải mình là người tốt chất kém, thế nhưng hắn muốn biểu hiện một chút trước mặt chủ nhân.

Trước mặt Đổng Cánh Hoàn là một viên cảnh sát giao thông hơn hai mươi tuổi, khi thấy Đổng Cánh Hoàn vừa xuống xe đã chửi ầm lên thì khóe miệng có hơi co giật. Thế nhưng hắn vẫn nén giận chào Đổng Cánh Hoàn rồi nói:

- Đồng chí, xe của ngài vượt đèn đỏ, dễ xảy ra tai nạn giao thông, mong ngài xuất trình giấy phép lái xe.

- Vượt đèn đỏ, vượt con mẹ mày, mày có biết vừa rồi mày cản xe gây ra hậu quả nghiêm trọng gì không? Tao nói cho mà biết, ông không lột da của mày ra, ông không phải là họ Đổng.

Đổng Cánh Hoàn vừa nói vừa vung tay túm cổ áo của tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi.

Tên cảnh sát giao thông vừa mới nhận công tác chưa lâu, đang ở độ tuổi tràn đầy khí thế. Lúc này thấy Đổng Cánh Hoàn vừa mới nói hai câu đã muốn đánh mình, thế là nhiệt huyết dâng trào, hắn nắm lấy cánh tay của Đổng Cánh Hoàn, sau đó trầm giọng nói:

- Đồng chí, mong anh bình tĩnh lại một chút, nếu như anh không chịu phối hợp công tác, đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn cưỡng chế.

- Mày nói gì, mày sử dụng thủ đoạn cưỡng chế với tao sao? Ông lớn như thế này còn chưa từng bị như vậy bao giờ.

Đổng Cánh Hoàn nói rồi vung tay tát tên cảnh sát giao thông.

Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi căn bản không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy, thế cho nên không đề phòng, căn bản bị bàn tay của Đổng Cánh Hoàn đánh mạnh lên mặt.

- Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên, lúc này Đổng Cánh Hoàn mới cảm thấy có chút hả giận. Nhưng hắn còn chưa kịp đắc ý xong thì cảm thấy cánh tay của mình giống như đụng phải băng lạnh, tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi trực tiếp lấy còng ra bắt giữ hắn.

Tuy giám đốc Đổng tự nhận mình cũng có công phu, thế nhưng nếu so với cảnh sát xuất thân chính quy thì cũng hơi kém, vì vậy mà hắn bị tên cảnh sát giao thông bắt giữ rất dễ dàng. Đám cảnh sát giao thông cùng phiên trực thấy đồng nghiệp của mình bị ăn hiếp, thế là nhanh chóng tiến lên vây quanh.

Lái xe và nhân viên của Chu Ba Nhâm cũng xuống xe, thế là tình huống có chút hỗn loạn. Chu Ba Nhâm tuy ngồi trên xe nhưng vẻ mặt có vài phần khó coi.

Lật Binh Đông thầm căm hận Đổng Cánh Hoàn làm việc căn bản không ra gì, hắn lên tiếng an ủi Chu Ba Nhâm:

- Giám đốc Chu cứ yên tâm, không có chuyện gì cả, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục công an thành phố Đông Hồng.

Đối tượng được Lật Binh Đông gọi điện thoại chính là một vị phó cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng. Vị phó cục trưởng này trước kia từng có lời mời với hắn, hai bên cũng xem như là người quen cũ. Điện thoại đổ chuông vài lượt, chợt nghe thấy vị phó cục trưởng ở đầu dây bên kia cười ha hả nói:

- Chào bí thư Lật, đã nhiều ngày không cùng uống rượu với anh, khi nào thì anh có thời gian rảnh đấy?

Lật Binh Đông căn bản không có tâm tư với những lời nói khách sáo của đối phương, thế nhưng lúc này hắn có việc cần nhờ người ta, thế cho nên nhẫn nại nói:

- Cục trưởng Ngưu, uống rượu khi nào mà chẳng được, nhưng bây giờ tôi có chuyện cần nhờ cậu hỗ trợ.

- Bí thư Lật quá khách khí rồi, chuyện của ngài chính là chuyện của tôi, ngài nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì căn bản không chối từ.

Phó cục trưởng Ngưu vừa nói vừa vỗ ngực ầm ầm.

Lật Binh Đông cũng không khách khí:

- Là thế này, tôi cùng một lãnh đạo doanh nghiệp đi qua thành phố Đông Hồng, vì vượt đèn đỏ mà bị cảnh sát giao thông giữ lại, anh nói một lời coi như xong có được không?

Vị phó cục trưởng Ngưu ở đầu dây bên kia chợt có chút do dự:

- Bí thư Lật cứ yên tâm, tôi sẽ hỏi xem tình hình thế nào. 

Lật Binh Đông căn bản rất hài lòng với phản ứng của phó cục trưởng Ngưu, hắn đặt điện thoại xuống, sau đó khẽ nói với Chu Ba Nhâm:

- Giám đốc Chu, lát nữa sẽ giải quyết xong.

Quả nhiên giống như lời nói của Lật Binh Đông, điện thoại của viên cảnh sát giao thông dẫn đội chợt vang lên. Sau khi viên cảnh sát giao thông nhận điện thoại và nói vài câu, thế là khẽ nói hai câu với tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi đang định lấy giấy phép lái xe của tài xế xem xét.

Nhưng giọng nói của viên cảnh sát giao thông trẻ tuổi căn bản là rất vang dội, tuy Lật Binh Đông ngồi trong xe thế nhưng vẫn nghe thấy viên cảnh sát giao thông lớn tiếng nói:

- Không được, dù là chỉ thị của lãnh đạo cũng không được, anh ta vượt đèn đỏ còn đánh cả cảnh sát, tuyệt đối không thể bỏ qua. Lần này tôi bất cứ giá nào, dù mất chức cũng nhất quyết không thể như vậy.

Lật Binh Đông nhìn vẻ mặt khó coi của Chu Ba Nhâm thì cũng không khỏi có thêm vài phần căm tức, đám cảnh sát trẻ tuổi thật sự không ra gì, chính mình chịu chút uất ức thì nắm chặt không tha, như vậy còn có tố chất kỷ luật nữa không?

Người trong nước vốn thích xem náo nhiệt, thế nên chỉ một lát sau bốn phía đã được người xe vây quanh. Tuy xe kính xe hơi căn bản không thể nhìn vào bên trong, đám người bên ngoài căn bản không nhìn thấy mặt đám người Lật Binh Đông, thế nhưng khi thấy đám người chung quanh túa đến thì Lật Binh Đông cũng cảm thấy không có gì là hay.

Lật Binh Đông có chút nôn nóng, hắn thật sự căm hận, nếu nơi này là thành phố Ba Uẩn thì biết tay. Hắn lại gọi điện thoại cho phó cục trưởng Ngưu, giọng điệu có vài phần nghiêm túc:

- Cục trưởng Ngưu, cục công an thành phố Đông Hồng các anh công tác rất có tác phong, tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi đang đi với một vị khách quan trọng, nếu như anh làm náo loạn, tất cả do anh phụ trách.

Phó cục trưởng Ngưu vừa cố gắng xin lỗi Lữ Bân Tương vừa mở miệng nói sẽ xử lý những cảnh sát giao thông căn bản không tuân thủ kỷ luật. Sau khi Lật Binh Đông cúp điện thoại, điện thoại của tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi chợt vang lên.

Lật Binh Đông luôn chú ý đến gương mặt của tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi, dù sao thì cởi chuông phải nhờ đến người buộc chuông, quan trọng là tên kia. Lúc này Lật Binh Đông hy vọng tên kia bỏ qua sự việc, căn bản để cho bọn họ rời đi.

Có câu sợ gì gặp đó, khi Lật Binh Đông đang hy vọng tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi bỏ qua cho mình, viên cảnh sát giao thông bên kia trực tiếp cúp điện thoại rồi đưa Đổng Cánh Hoàn đến xe cảnh sát, giống như muốn đưa Đổng Cánh Hoàn đi xử lý.

Gương mặt Lật Binh Đông trở nên cực kỳ âm trầm, hắn nhìn tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi rời đi, thế là lại cầm lấy điện thoại, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên.

- Bí thư Lật, thật sự xin lỗi, tôi không dạy bảo cán bộ thật tốt, ngài yên tâm, đến khi về cục công an thì tôi sẽ thả người.

Cục trưởng Ngưu dùng giọng xin lỗi nói trong điện thoại.

Nhưng Lật Binh Đông căn bản không có hứng thú nghe lời xin lỗi của phó cục trưởng Ngưu, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Hắn tuy không nói gì thêm thế nhưng lại dùng hành động của mình nói rõ sự bất mãn với phó cục trưởng Ngưu.

Chu Ba Nhâm cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, hắn phân phó hai tiếng, người phụ nữ xinh đẹp được giới thiệu là phó chủ nhiệm văn phòng công ty nhanh chóng tiến lên, xe chậm rãi chạy đi, đám người vây quanh cũng rời khỏi hiện trường.

Trên đường đi bầu không khí trong xe rất đè nén, vẻ mặt Chu Ba Nhâm rất lạnh lùng. Tuy Lật Binh Đông muốn nói vài lời với Chu Ba Nhâm, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nuốt lời xuống bụng.

- Bí thư Lật, anh không phải là bí thư thị ủy Đông Hồng, cũng không thể trách anh được.

Khi xe dừng lại, Chu Ba Nhâm trầm giọng nói với Lật Binh Đông.

Lật Binh Đông chợt thả lỏng một chút, thế nhưng hắn vẫn thật lòng xin lỗi:

- Giám đốc Chu, đã làm cho ngài sợ hãi, nhưng ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.