Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Bí Thư Trùng Sinh - Chương 1192: Kéo không đi thì đánh cho tiến lên : doctruyenonline.co

Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1192: Kéo không đi thì đánh cho tiến lên




Đối với sự kiện lãnh đạo thượng cấp đi khảo sát thì tuyến dưới thật sự rất cẩn thận, càng phải làm sao cho thật đặc sắc. Cũng may bây giờ lãnh đạo thượng cấp đến thị sát và đã nói rõ mục đích, thế cho nên tuyến dưới cũng dễ làm hơn.

Thậm chí còn có người nói, tất cả sẽ chỉ còn là cơ hội, vì lãnh đạo thượng cấp bắt tay ai, chụp ảnh cùng ai hoặc nói chuyện với ai, tất cả đều đã được sắp xếp sẵn, đã có bản thảo, thậm chí còn được xét duyệt qua vô số lần. Tùy theo tình hình mà các phương diện truyền thông sẽ cố gắng khai thác, những lời phát biểu đã được chuẩn bị sẵn, tất cả ống kính đều phải chuẩn, đây hầu như là thói quen trong cả nước.

Dù cho trong quá trình diễn xuất có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, chỉ cần người dẫn chương trình cho ra yêu cầu, tất cả mọi người sẽ cùng giơ tay, sẽ đồng loạt hưởng ứng với lãnh đạo. Thật ra tất cả cũng chỉ là tùy cơ ứng biến, cán bộ cần phải nắm chắc tình huống, tuyệt đối không để cho bất kỳ diễn viên nào chưa được diễn tập bước lên sân khấu, nếu như có kẻ nói bậy thì thật sự là căn bản không thể khống chế được.

Lãnh đạo các cấp dù đang làm bất kỳ công tác nào thì mục tiêu của bọn họ cũng chỉ có một, thế nên mọi người càng thầm hiểu nhau. Tình huống tốt nhất luôn là cố gắng làm cho lãnh đạo sinh ra cảm giác người tuyến dưới đang lừa gạt mình, nếu lãnh đạo mà đoán được kịch bản, chỉ sợ sẽ sinh loạn, vì có nhiều lãnh đạo có thói quen trước khi đi đều phải nghiêm túc xem xét hành trình mà tuyến dưới vạch ra cho mình.

Nếu đối mặt với vị lãnh đạo nghiêm túc thẩm tra kịch bản của mình, đám người tuyến dưới sẽ phải làm chắc chắn hơn, không những làm tốt kịch bản hành trình, thậm chí người đầu tiên lãnh đạo muốn gặp là nông dân thì phải được tuyển chọn qua vô số người. Vì thế dân gian mới nói rằng lãnh đạo xuống tuyến dưới thị sát rất oanh liệt, thực chất chỉ là đi cho có hình thức, chỉ là công dã tràng.

Nhưng vị lãnh đạo lần này đến tỉnh Sơn Nam sẽ có tính tình thế nào? Tuyến trên không lộ ra tin tức, như vậy bên dưới sẽ chỉ có thể trợn mắt ngước nhìn mà thôi. Tỉnh Sơn Nam có nhiều thành phố, như vậy thành phố nào sẽ tiến lên sân khấu? Anh làm sao để có thể diễn tập cho tốt? Nếu như may mắn làm tốt thì không sao, nếu như có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, như vậy long nhan sẽ nổi giận, lãnh đạo chụp mũ, như vậy mũ quan trên đầu của anh sẽ giữ lại được sao?

Cũng vì như vậy mà bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong và chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân cảm thấy rất căng thẳng và bất an, điều này dù là ai cũng có thể nghĩ ra được. Nếu biết được là vị lãnh đạo nào dẫn quân xuống thị sát, như vậy hoàn toàn có thể ứng phó, làm tốt công tác chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này tất cả công tác trong tỉnh Sơn Nam đều phải dừng lại, tất cả đều phải chú tâm ứng phó xem vị lãnh đạo thượng cấp dẫn đội ngũ xuống Sơn Nam là ai, nếu nắm bắt tốt thì những vấn đề không hay sẽ ngày càng giảm xuống.

Vương Tử Quân cũng muốn biết rốt cuộc tuyến tỉnh đã cho ra phương án như thế nào, chuẩn bị ra sao, thành phố nào sẽ tham gia? Phải làm như thế nào thì thành phố Tam Hồ mới trở thành một phần trong hành trình thị sát của lãnh đạo?

Làm công tác trên tỉnh sao? Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Vương Tử Quân nhanh chóng phủ quyết. Mặc dù Thạch Kiên Quân và Đường Cảnh Ung là hai người có mối quan hệ rất tốt với hắn, thế nhưng Trương Đông Viễn lại càng là người thích hợp để giúp đỡ hắn hơn. Nhưng bây giờ nó liên quan đến lợi ích thiết thân của bọn họ, khả năng bọn họ giúp hắn sẽ là không lớn.

Nếu như Vương Tử Quân không thể chạy quan hệ ở tuyến tỉnh, như vậy chỉ có thể chạy ở tuyến trên.

Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì tiếng gõ cửa vang lên, hắn đặt bút xuống rồi nói một tiếng mời vào.

- Bí thư Vương, anh đang bận rộn gì sao?

Đảng Hằng cẩn thận ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó hắn cười hì hì hỏi.

Hai người có mối quan hệ tốt đẹp từ thành phố Đông Bộ, bây giờ đến thành phố La Nam lại càng trở nên thân cận. Đảng Hằng có thể nghiêm túc một chút ở tình huống Vương Tử Quân nổi giận, bình thường thì hắn đều có chút tùy tiện.

Vương Tử Quân cũng rất vui vẻ vì những biểu hiện của Đảng Hằng. Khi địa vị liên tục tăng tiến, hắn nhìn những người đang đứng trên cùng chiến tuyến với mình, cũng không sinh ra cảm giác lên quá cao mà sinh ra lạnh lẽo. Cảm giác lạnh lẽo vì cô độc thật sự không tốt với hắn, hắn hy vọng đám người kia có thể thân cận với mình, có thể nói chuyện một cách tùy tiện.

- Tôi cũng không có gì bận rộn, nhưng tôi nghe nói gần đây tuyến công tác tổ chức đang rất bận rộn.

Vương Tử Quân ném cho Đảng Hằng một điếu thuốc rồi cười nói.

Đảng Hằng thấy tâm tình của Vương Tử Quân khá tốt, hắn vốn đang cảm thấy có chút lo lắng vì sợ bí thư Vương mất vui, bây giờ tất cả đã tan biến. Hắn châm lửa hút vào một hơi rồi nói:

- Cũng không có gì gọi là bận rộn, lãnh đạo ngài đề xuất chúng tôi nắm chắc công tác đảng không nên buông lỏng, hơn nữa bí thư Đường càng chú trọng thành phố La Nam thành một trọng điểm trong công tác đảng, nếu chúng tôi không cho ra thành tích, như vậy lãnh đạo ngài có thể bỏ qua được sao?

Vương Tử Quân rất hiểu những công tác gần đây của Đảng Hằng, hắn cười cười nói:

- Được rồi, anh có được tiện nghi còn liến thoắng như vậy, anh bận rộn cũng không phải bận rộn, thế nhưng tôi nói cho anh biết, bí thư chọn trúng anh, muốn anh đến tỉnh ủy làm thư ký trưởng, anh có ý kiến gì không?

Vương Tử Quân nghĩ đến những câu nói đùa giỡn thường ngày của Đảng Hằng, bây giờ chợt mở miệng thử thăm dò để trưng cầu ý kiến của Đảng Hằng.

Đảng Hằng cũng không ngờ Vương Tử Quân lại đàm luận với mình về vấn đề này, hắn chợt cười nói giống như không kịp suy nghĩ:

- Nếu như thư ký trưởng Quan nhường lại vị trí cho tôi, tôi thật sự cầu còn chưa được, nhưng nếu là phó thư ký trưởng, tôi thấy nên miễn đi.

Vương Tử Quân cũng không quá bất ngờ vì lời nói của Đảng Hằng, nhưng hắn vẫn phải xem xét lại cho Đảng Hằng. Dù sao thì trở thành thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy cũng không phải có đãi ngộ tầm thường.

- Cơ hội là khó có được, nếu như không quan tâm thì lần sau sẽ không có trái táo nào rớt vào túi nữa đâu.

Vương Tử Quân vỗ vỗ mặt bàn trước mặt rồi cười nói:

- Anh nếu muốn từng bước tiến lên vị trí của tôi hiện tại, ít nhất anh cũng phải mất năm sáu năm, nhưng nếu anh thong thả công tác ở vị trí thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy hai ba ngày, chỉ sợ muốn tiến lên vị trí của tôi chỉ mất một năm mà thôi.

Vương Tử Quân vốn tưởng mình nói như vậy thì Đảng Hằng sẽ thấu hiểu, ai ngờ hắn đã thật sự không may, Đảng Hằng vẫn rất kiên quyết:

- Bí thư Vương, tôi vẫn đi theo ngài thôi, theo ngài công tác và được nhìn thấy nhân dân La Nam càng ngày càng phát triển, tôi cảm thấy còn yên tâm hơn cả tình huống được ngồi lên vị trí của ngài hiện tại.

Vương Tử Quân lấy tay xoa trán của mình, hắn thật sự không còn biện pháp gì để tiếp tục lên tiếng. Đảng Hằng người ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, nếu tiếp tục khuyên can cũng không hay.

Nhưng trong lòng Vương Tử Quân đã có một quyết định, nếu anh đã cố gắng không chịu đi, tôi sẽ đánh cho anh đi.

Sau khi cùng Đảng Hằng bàn bạc về công tác đảng, Đảng Hằng rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân đặt một phần văn kiện mà Đảng Hằng đưa đến lên mặt bàn làm việc của mình, lúc này tâm tư lại chuyển lên phương diện phải làm sao cho thành phố Tam Hồ tiến vào trong hành trình thị sát của lãnh đạo.

Vương Tử Quân căn bản không thể nào ra tay ở tuyến tỉnh, như vậy chỉ có thể ra tay ở cấp cao hơn. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhấc điện thoại của mình lên.

Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Lâm Trạch Viễn. Khi hắn tiến vào trong vòng quan hệ của Lâm Trạch Viễn, hắn dần hiểu được Lâm Trạch Viễn thật sự có lực lượng rất lớn ở nhiều sự việc. Dù khoảng thời gian này Vương Tử Quân không thích dùng lực của người khác để thực hiện sự việc của mình, nhưng ở sự kiện này hắn căn bản là không thể nào tự mình vung tay thành công.

Lâm Trạch Viễn nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, lão tưởng Vương Tử Quân có chuyện gì cần bàn bạc. Sau khi nghe Vương Tử Quân nói đến phương diện mời lãnh đạo thượng cấp đến kiểm tra thị sát thành phố Tam Hồ, Lâm Trạch Viễn chợt cười ha hả nói:

- Tôi biết rõ cậu chịu nhiều uất ức ở phương diện thành phố trọng tâm, không bằng tôi cho ra lời đề nghị với lãnh đạo, sẽ để cho lãnh đạo đến thành phố La Nam tham quan một chuyến.

- Không cần, chú Lâm, chú nên tha cho cháu, cháu còn muốn công tác ở tỉnh Sơn Nam thêm vài năm, nếu ngài để cho lãnh đạo đến chỗ cháu, cháu còn có thể công tác ở tỉnh Sơn Nam được nữa sao?

Vương Tử Quân thầm nghĩ người càng lên địa vị cao thì suy nghĩ càng khác biệt, quan càng lớn thì tính tình càng thêm bình thản. Dù Lâm Trạch Viễn không nói rõ nhưng dựa vào một câu vừa rồi cũng nói rõ vấn đề của Vương Tử Quân không là gì, chẳng phải là thứ gì khó khăn, chỉ cần lật tay là xử lý xong.

- Tiểu tử cậu lại định bày trò gì đây?

Lâm Trạch Viễn cười hỏi một câu, sau đó cũng không tiếp tục nói nhiều. Với tâm trí của lão, tất nhiên lão đã sớm căn cứ vào lời nói của Vương Tử Quân để biết được chiếc xe lần này sẽ chạy về hướng nào, biết rõ Vương Tử Quân đang chuẩn bị làm gì.

Sau khi bàn xong việc chính, Vương Tử Quân và Lâm Trạch Viễn bắt đầu trò chuyện với nhau, nói đến chuyện gia đình. Sau khi nói vài câu thì chủ đề vô tình quay sang người Lâm Dĩnh Nhi. Lâm Trạch Viễn tỏ ra cực kỳ tiếc nuối vì đợt trước Lâm Dĩnh Nhi không về nhà ăn tết, sau khi căn dặn Vương Tử Quân vài câu nếu có thời gian rảnh thì gọi điện thoại khuyên bảo Lâm Dĩnh Nhi, năm nay nhất định phải về nhà ăn tết.

Vương Tử Quân tất nhiên cảm thấy đổ mồ hôi hột vì lời yêu cầu của Lâm Trạch Viễn, không phải hắn chính là đầu sỏ làm cho Lâm Dĩnh Nhi phải chạy ra nước ngoài sao?

Vương Tử Quân thật sự có chút hoảng sợ, hắn nói qua loa hai câu, khi chuẩn bị cúp điện thoại thì Lâm Trạch Viễn chợt nói:

- Tử Quân, có một chuyện cậu cần phải làm tốt công tác chuẩn bị.

Sau khi nghe Lâm Trạch Viễn dùng giọng trịnh trọng lên tiếng với mình, Vương Tử Quân không khỏi cảm thấy ngưng trọng, chợt nghe Lâm Trạch Viễn ở đầu dây bên kia nói:

- Tuyến trên đang ấp ủ phương án cho các vị bí thư thị ủy thành phố trọng tâm tiến vào trong hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy. Đây là một dịp tốt, cậu nên nắm bắt cho tốt, như vậy sẽ giảm bớt thời gian phấn đấu của cậu đi năm sáu năm.

Dù Lâm Trạch Viễn nói bằng giọng điệu không thể nắm chắc thời gian tuyến trên cho ra quyết định giống như vậy, nhưng căn cứ vào giọng điệu trịnh trọng của Lâm Trạch Viễn, như vậy thì sự kiện này đã được lãnh đạo tuyến trên cho ra quyết định rồi.

Bí thư thị ủy là thường ủy tỉnh ủy tất nhiên sẽ không giống với các vị bí thư thị ủy bình thường. Không những có được quyền lên tiếng trên tỉnh ủy, hơn nữa còn có tư cách là thường ủy, còn có thể tạo nên cơ sở cho tương lai phát triển mạnh mẽ hơn. Nếu như muốn phát triển nhanh chóng, vị trí thường ủy tỉnh ủy chính là một bệ phóng cực kỳ tốt và cơ động.

- Chú Lâm, ngài cứ yên tâm, cháu biết rõ nên làm thế nào.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói lời bảo chứng với Lâm Trạch Viễn.

Lâm Trạch Viễn cũng không để lộ ra quá nhiều thông tin ở phương diện này, nhưng những lời như vậy đối với Vương Tử Quân cũng đã là quá đủ. Lâm Trạch Viễn là người lòng dạ thâm sâu, dù là việc lớn đến bên người cũng chỉ nói vài câu êm tai, cũng chậm rãi nói cho anh nghe, căn bản không chút gợn sóng sợ hãi. Nhưng dựa vào trí tuệ và kinh nghiệm của Vương Tử Quân, trong quan trường vốn đã có thừa năng lực, thế nhưng cần phải có thêm học vấn về thế sự, phải làm sao tất cả sự việc không lọt qua mắt mình, như thế mới không cần nói nhiều và tìm ra xu hướng phát triển tốt đẹp.

Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cúp điện thoại, hắn lại tiếp tục rơi vào trầm ngâm.

Trong khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Hào Nhất Phong đang cầm lấy một phần văn kiện, lão nhíu mày rất chặt.

Quan Vĩnh Hạ đứng đối diện với Hào Nhất Phong, trong lòng thật sự sinh ra cảm giác không yên. Dù sao thì bộ dạng và biểu hiện của bí thư Hào Nhất Phong cũng nói rõ đang rất không hài lòng về phương án sắp xếp tiếp đãi lần này.

- Như vậy đi.

Hào Nhất Phong thở dài một hơi rồi đặt văn kiện xuống, sau đó lại khẽ lên tiếng giống như đang nói với Quan Vĩnh Hạ.

Quan Vĩnh Hạ có chút do dự, sau đó hắn mới nói:

- Bí thư Nhất Phong, anh xem có chỗ nào không hoàn thiện hay không?

- Không cần, anh Quan, lần này phương diện tiếp đãi lãnh đạo cũng không phải quá quan trọng.

Hào Nhất Phong buông văn kiện xuống rồi trầm giọng nói.

Quan Vĩnh Hạ tất nhiên biết rõ điều gì là quan trọng nhất trong sự kiện lần này, hắn chợt cười cười nói:

- Bí thư Nhất Phong, bốn thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam chúng ta phát triển rất tốt, đặc biệt là thành phố Đông Bộ, tăng trưởng kinh tế có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ.

Hào Nhất Phong gật đầu xem như đồng ý với những lời của Quan Vĩnh Hạ, thế nhưng lão cũng không lên tiếng, rõ ràng điều lão bất mãn không nằm ở thành phố Đông Bộ.

Quan Vĩnh Hạ là người thông minh, hắn biết rõ bí thư Nhất Phong đang bất mãn ở phương diện nào, thế nhưng hắn lại không dám bày tỏ. Dù sao thì hắn mở miệng theo đuổi sự kiện kia sẽ xem như đắc tội với người.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Quan Vĩnh Hạ nhìn về phía chiếc điện thoại màu đỏ bí mật của bí thư Hào Nhất Phong, hắn vừa mới đưa tay lên định nhấc máy nhưng đành hạ ngay xuống.

Hào Nhất Phong cầm lấy điện thoại, lão chợt nở nụ cười rồi nói:

- Ôi, lãnh đạo Triệu gọi điện thoại đến đấy à! Chào thủ trưởng, tôi đang định mời ngài đến tỉnh Sơn Nam chỉ đạo công tác, lúc này ngài lại gọi điện thoại đến, xem ra hai chúng ta thật sự là tâm hữu linh tê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.