Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Bí Thư Trùng Sinh - Chương 895: Hạt Bụi Trong Mắt Anh Là Quả Dưa Hấu Trong Mắt Tôi : doctruyenonline.co

Bí Thư Trùng Sinh

Chương 895: Hạt Bụi Trong Mắt Anh Là Quả Dưa Hấu Trong Mắt Tôi




Vì ở vào thế hợp tác bị động nên mình căn bản không thể nào ngang hàng với đối phương, nhưng hợp tác như vậy rất quan trọng với tập đoàn Huyền Lục. Nếu như hợp tác không thành, như vậy tập đoàn Huyền Lục sẽ không còn là một con rồng con hổ mạnh mẽ, chỉ còn là một ông lão tuổi già sức yếu, từ từ đi về phía diệt vong.

Tuy người phụ nữ kia không nói gì thêm với sự kiện này, thế nhưng lời đề nghị của nàng đã nói rõ tất cả. Trong tình huống mà ai ai cũng hiểu, nếu như kết thúc không có hậu, chỉ sợ tất cả cố gắng của mình sẽ đi tong, sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ.

- Bí thư Vương, tập đoàn Huyền Lục chúng tôi cực kỳ có thành ý ở phương diện đầu tư lần này.

Lữ lão trầm ngâm giây lát rồi nói ra một câu như vậy, sau đó lão lại trầm giọng nói:

- Nếu như bí thư Vương ngài có yêu cầu gì, ngài có thể nói rõ ràng và hai bên thương lượng với nhau.

Vào thời này có một câu nói rất lưu hành, tuy lời nói có ý nghĩa đập vào mặt người ta, thế nhưng nó cũng phản ánh một phần sự thật.

"Con số xuất quan", tuy có rất ít người thừa nhận, thế nhưng vì lời nói này làm cho đám cán bộ lãnh đạo liều mạng đẩy mạnh GDP, cố gắng thúc đẩy kinh tế, cũng mượn cơ hội đề cao vị trí của mình.

Lúc này mười tỷ rơi lên đầu Vương Tử Quân như trời sập, cho dù là bí thư Hào Nhất Phong không thoải mái đến mức nào cũng sẽ phải mở miệng khen ngợi Vương Tử Quân một phen. Nhưng bây giờ sự việc mà không ai ngờ đã xảy ra, Vương Tử Quân mở miệng từ chối.

- Tử Quân, anh là bí thư thị ủy La Nam, nhưng đây là chuyện lớn liên quan đến phương diện phát triển kinh tế của cả thành phố, sao có thể cho ra quyết định qua loa được? Tôi đề nghị anh tổ chức hội nghị nghiên cứu và cho ra quyết định cụ thể.

Thạch Kiên Quân thật sự ngồi không yên, hắn biết rõ lúc này điều cần làm chính là để Vương Tử Quân thu hồi lời nói của mình. Cho dù hắn đích thân đi đến thành phố La Nam, dù ở lại thành phố La Nam vài ngày, nhất định cũng phải ép Vương Tử Quân mở hội nghị thường ủy để quyết định thông qua hạng mục.

Trước tiên thay đổi tư tưởng rồi mới thay người, không thể thay đổi tư tưởng thì thay người, Thạch Kiên Quân không phải không có ý nghĩ thay đổi một bí thư thị ủy, nhưng hắn lại hiểu rõ tình huống của thành phố La Nam. Nhưng hắn hiểu rõ tình huống, Lữ lão lần này đến đầu tư ở thành phố La Nam tỉnh Sơn Nam, muốn đến bàn bạc với Vương Tử Quân cũng không phải là vì thành phố La Nam có vị trí địa lý và điều kiện quá thuận lợi, căn bản đó là vì bí thư thị ủy La Nam, là vì Vương Tử Quân.

Hào Nhất Phong híp mắt nhìn Thạch Kiên Quân, câu nói vừa rồi cũng là thứ lão muốn nói với Vương Tử Quân, thế nhưng Thạch Kiên Quân đã nói ra, lão nhẫn nại chờ phản ứng của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười nhìn thoáng qua Thạch Kiên Quân, sau đó lại quét mắt một vòng, cuối cùng mới nói:

- Chủ tịch Thạch, Lữ lão, tôi không những ủng hộ còn giơ hai tay hoan nghênh tập đoàn Huyền Lục của ngài đến đầu tư ở thành phố La Nam.

Thạch Kiên Quân nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì thầm nghĩ, vậy lúc nãy anh mở miệng từ chối là vì cái gì? Làm tôi sợ đến mức bàng hoàng cả người. Nhưng lão cần phải bảo trì phong độ của mình, lão chỉ có thể đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, lời nói này không thể nào cho ra khỏi miệng.

Người nhìn vào quần áo ngựa nhìn vào yên cương, Lữ lão tuy đã qua tuổi sáu mươi nhưng lại thích mặc đồ trắng. Hiện tại thái độ của Vương Tử Quân làm cho lão không thể nào bình tĩnh, vẻ mặt dù vẫn nhẹ nhàng bình thường nhưng thực tế nhịp tim đã gia tốc, căng thẳng mệt mỏi, thế nên cũng vô thức đứng lên. Lúc này trong phòng chợt nổi gió, áo trắng của Lữ lão chợt tung bay, nhìn có vẻ rất bất phàm.

Người trong nước đều là quan sát viên chính trị, bọn họ giỏi nhìn vào biểu hiện của lãnh đạo để tìm ra được ý nghĩa ẩn giấu bên trong, đừng nói là những người được hun đúc trong thể chế quan trường. Giống như đám người đang ngồi trong phòng hội nghị này, bọn họ đi đến cấp quan hiện tại, hơn phân nửa đều có kiến thức cơ bản như vậy: Cũng không cần nói gì thì bọn họ cũng hiểu được vài phần ý nghĩ của anh.

Nguyễn Chấn Nhạc ở bên cạnh lại tỏ ra có chút hả hê, Vương Tử Quân ơi là Vương Tử Quân, cứ ở đó mà đắc ý thao thao bất tuyệt, anh không phải kẻ non nớt trên quan trường, làm sao có thể cố gắng ra vẻ huyền bí, thay đổi xoành xoạch như vậy? Trước mặt lãnh đạo thì cần phải bình dị đơn giản và sáng tỏ, cơ hội khoe khoang tài ăn nói phải dành cho lãnh đạo, đây là kinh nghiệm lớn. Vương Tử Quân lại có phương pháp trái ngược, đại khái là ảo tưởng làm cho lãnh đạo tán thưởng tài ăn nói của mình, thật sự là tự cho mình thông minh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Vương Tử Quân vẫn như bình thường, hắn giải thích đâu vào đấy:

- Không phải thành phố La Nam chúng tôi khiêm tốn, thế nhưng thành phố chúng tôi còn chưa đủ điều kiện để tập đoàn Huyền Lục tiến vào đầu tư. Tuy đường sắt Mân Cô đã được khởi công, đường cao tốc Sơn La cũng đã được khởi động, thế nhưng hai tuyến đường này muốn hoàn thành cũng phải mất một năm rưỡi.

- Trên quan trường có câu "hoan nghênh các anh đến hỗ trợ địa phương chúng tôi phát triển kinh tế", thế nhưng cũng có một câu mà mọi người không nên bỏ qua, chính là "thương nhân không phải quân tình nguyện", việc kinh doanh với mục tiêu truy cầu cuối cùng chính là lợi ích lớn nhất. Nếu như sảng khoái trợ giúp chúng tôi xây dựng phát triển kinh tế, đây chỉ là hiệu quả khách quan, nếu không có tiền và không có lợi nhuận thì không thể nào ở lại được. Nếu như quý công ty đầu tư cả chục tỷ vào thành phố La Nam, sau đó hạng mục lại mắc cạn, như vậy chúng tôi cũng cảm thấy thật sự không yên lòng.

- Thành phố La Nam chúng tôi cho ra một khẩu hiệu: "Trăm phương ngàn kế động não tìm hạng mục khắp núi non, khổ sở kêu gọi tài chính" để kêu gọi thương nhân đầu tư. Nhưng thành phố chúng tôi cũng cười điệu một kỷ luật, đó chính là không ham ích lợi trước mắt, không ham con số tăng trưởng. Chúng tôi muốn hợp tác hai bên cùng chiến thắng và có lợi, không những có thể đầu tư mà còn có thể ở lại, không những cung cấp điều kiện tiện lợi nhất có thể cho doanh nghiệp, còn muốn thông qua kêu gọi đầu tư để xây dựng một hệ thống kinh tế khỏe mạnh của thành phố La Nam.

- Chung tôi đều có gắng làm sao cho tất cả hạng mục đầu tư vào thành phố La Nam đều có được điều kiện phát triển tiện lợi nhất, an cư lạc nghiệp. Nếu không đạt được mục tiêu như vậy, chúng tôi nguyện từ bỏ những thứ mình thích. Vì thế tuy tôi thật sự kỳ vọng hạng mục đầu tư của Lữ lão, thế nhưng cũng thật sự xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.

Vương Tử Quân nói làm cho bầu không khí trong phòng trở nên bình tĩnh, Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn An Triệu Hoa, sau đó lại nhìn lên người Vương Tử Quân.

- Bí thư Tử Quân nói rất hay.

An Triệu Hoa trầm ngâm một chút rồi mở miệng, hắn khẽ gật đầu tán dương Vương Tử Quân, lại nói tiếp:

- Chúng ta kêu gọi đầu tư là vì cái gì? Chẳng những vì ích lợi trước mắt, còn vì kế phát triển lâu dài, điều này rất quan trọng, cũng là thứ khó mà có được. Nếu suy xét sâu xa hơn, đây có thể nói là nội hàm để mỗi địa phương có thể liên tục duy trì sự phát triển của mình.

An Triệu Hoa nói như vậy thì xem như gảii quyết dứt khoát, tuy Thạch Kiên Quân thật sự cảm thấy tiếc nuối ngứa răng, thế nhưng lại không khỏi tán thưởng những lời của Vương Tử Quân vừa rồi là thật sự quá hay. Không, chẳng những là quá hay, lời vừa rồi rõ ràng là châu ngọc, thật sự không thể nào miêu tả rõ ràng được.

Công tác kêu gọi đầu tư là quan trọng, thế nhưng cũng không phải chỉ là kêu gọi đầu tư cho xong, càng phải làm sao cho xí nghiệp có thể phát triển kinh doanh ở địa phương của mình. Một lời nói như vậy rơi vào trong tai lãnh đạo thật sự có độ nặng hơn một kẻ kéo về nhà mình cả trăm xí nghiệp và chưa hiểu rõ tiền cảnh phát triển tương lai như thế nào. Vương Tử Quân lúc này thông qua việc mở miệng phát biểu chỉ sợ càng làm khắc sâu lời nói vào trong lòng người ở đây.

Chỉ nhìn vào điểm này thì thấy Vương Tử Quân rõ ràng là có lợi mà vô hại.

Thạch Kiên Quân thầm tính toán được mất và cảm thấy Vương Tử Quân thật sự bất phàm. Đồng thời trong lòng hắn cũng xuất hiện nghi hoặc, đó chính là Vương Tử Quân có phải đã suy nghĩ kỹ càng mới từ chối hạng mục này không?

Nguyễn Chấn Nhạc có ý nghĩ khác biệt với đám người Thạch Kiên Quân, hắn là chủ nhà của hội chợ xúc tiến thương mại lần này, hắn thật sự cảm thấy cực kỳ ghen ghét và cũng thở dài một hơi. Dù Vương Tử Quân đã tạo ra danh tiếng trước mặt lãnh đạo, thế nhưng lần này xem như thành phố Đông Bộ vẫn dẫn đầu cả tỉnh, những gì mình đã chuẩn bị sẵn cũng không phải không công, cuối cùng cũng bảo toàn thể diện.

Tuy tình huống Nguyễn Chấn Nhạc bảo toàn được thế cục có hơi ngột ngạt, nhưng dù thế nào thì hắn cũng có được những gì mình cần.

- Tử Quân, cậu nói những lời kia rất hay, tôi cảm tahyas sau khi cậu quay về nên suy nghĩ một chút, sau đó hoàn thiện, tốt nhất là cho ra một bài luận rồi đưa ra ngoài.

An Triệu Hoa nở nụ cười cổ vũ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe lời cỗ vũ của An Triệu Hoa thì trên mặt lộ ra nụ cười bình tĩnh khiêm tốn, nhưng trong lòng lại thật sự bùng sóng khó thể bình tĩnh.

Lúc này Vương Tử Quân sở dĩ từ chối lời đề nghị của Lữ lão, nói thật cũng không phải là những lời vừa rồi, lại càng không phải hắn không động tâm với hạng mục này. Vì hắn cảm thấy không đành lòng cho Tần Hồng Cẩm vì mình mà phải ra tay tương trợ như vậy.

Trong quan trường thì thứ mà người ta không muốn nợ nhất chính là nhân tình, dù sao thì thiếu nợ sẽ ghi lại, sẽ giữ mãi. Quy tắc này cũng đúng trong thương trường, nếu như không cần, sẽ căn bản không muốn nợ nhân tình của bất kỳ ai.

Tập đoàn Huyền Lục tuy không hiểu tình huống mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm, thế nhưng Tần Hồng Cẩm là cháu nuôi của ông nội Vương Tử Quân, điều này cũng đủ làm cho bọn họ kiêng kỵ vài phần. Vì thế lúc này bọn họ đến thành phố La Nam đầu tư cả chục tỷ, đây tuyệt đối là nhân tình quá lớn. Dù nhân tình này không phải do Vương Tử Quân trực tiếp phát động và đón nhận, thế nhưng vẫn phải mắc nợ.

Vương Tử Quân không biết Tần Hồng Cẩm sẽ làm gì với phần nhân tình này, nhưng hắn là một người đàn ông, hắn có dã tâm. Hắn càng muốn tiến lên một bước, thế nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép quá trình này mình có thể dựa vai bất kỳ người phụ nữ nào, dù là người phụ nữ mình yêu.

Phương diện này liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông.

Vì thế sau khi xem xét thì Vương Tử Quân mới cho ra quyết định từ chối lời yêu cầu của Lữ lão. Vì An Triệu Hoa và đám lãnh đạo tỉnh ủy đang ở trước mắt, thế cho nên hắn mới cố gắng nói ra những lời hoa mỹ vừa rồi, lại không ngờ chính mình may mắn được An Triệu Hoa tán dương cao độ.

Chẳng lẽ ở hiền gặp lành?

- Ha ha ha, bí thư Vương nói làm cho tôi rất cảm động, đồng thời tôi càng có lòng tin với hạng mục đầu tư của tập đoàn Huyền Lục ở La Nam.

An Triệu Hoa ngậm miệng lại không tiếp tục lên tiếng thì Lữ lão đang không biết phải nói làm sao chợt cười lớn nói.

- Ủy viên An, bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch, ngài biết rõ xí nghiệp chúng tôi sợ nhất là gì không? Chính là sợ địa phương giúp đỡ không đủ mạnh. Trước đó vài ngày trong nhà tôi có tổ chức một bữa tiệc rượu, một đứa cháu đã hàn huyên với tôi rất nhiều. Nó nói có đầu tở tỉnh hàng xóm một hạng mục, khi đó vị lãnh đạo huyện cho ra chính sách ưu đãi tổng quát, nó vì động tâm nên quyết định đầu tư xây dựng xí nghiệp.

Lữ lão kể chuyện làm cho đám người Thạch Kiên Quân ở bên cạnh đều chăm chú lắng nghe.

- Nhưng sau khi nhà máy xây xong thì lãnh đạo huyện không còn quan tâm thăm hỏi đến sự phát triển của xí nghiệp, hơn nữa cũng thờ ơ khi xí nghiệp phản ánh vấn đề, điều này làm cho đứa cháu của tôi rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan. Lầ này tập đoàn chúng tôi đầu tư cũng vì căn cứ vào điều kiện địa vực của thành phố La Nam, bây giờ lại được nghe những lời của bí thư Vương, làm tôi thật sự cảm khái. Bí thư Vương, bản thân ngài chính là một tấm danh thiếp quảng cáo cực kỳ hiệu quả, có những lời vừa rồi của ngài thì tôi thật sự rất yên tâm.

"Như vậy mà được sao?"

Nguyễn Chấn Nhạc thật sự muốn mở miệng chửi mắng, thế nhưng nhìn sang vẻ mặt hai vị lãnh đạo Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, cảm thấy hai người rất vui vẻ thoải mái. An Triệu Hoa nở nụ cười với gương mặt hiền hòa như bồ tát sống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân lại nở cười như không có vấn đề gì, ánh mắt đặt lên người Lữ lão. Mà Lữ lão lại giống như con ong đi hút mật vào mùa hè, tiếng vo ve vang lên bên tai, hết đến gần lại đi xa, dù thế nào cũng không thể đuổi đi được.

Nguyễn Chấn Nhạc chợt cảm thấy lão già mặc tây trang trắng với giọng phổ thông không quá chuẩn đến từ Hongkong chẳng ra thể thống gì, ăn nói ngày càng khó nghe. Hiện tại hắn rất chán ghét lão già này, cảm thấy bộ quần áo trên người đối phương cũng rất buồn cười. Anh nghĩ xem, một người đã đi quá nửa đời người còn ăn mặc với màu sắc như vậy, thật sự có hương vị cưa sừng làm nghé.

Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc là chủ nhà, hăn chỉ có thể nở nụ cười, chỉ có thể dùng nụ cười để che giấu cảm xúc không thoải mái của mình.

- Còn có một vấn đề mà bí thư Vương có thể yên tâm, mười tỷ tiền đầu tư của chúng tôi cũng không phải tiến vào trong thời gian vài tháng, giai đoạn đầu tiên của chúng tôi chính là xây dựng trung tâm nghiên cứu và xây dựng nhà xưởng, giai đoạn này cũng không có yêu cầu quá lớn với phương diện giao thông tiện lợi. Sau khi quý thành phố làm xong đường cao tốc và đường sắt thì giai đoạn hai và giai đoạn ba mới được tiến hành, anh xem, như vậy thì có chế ước gì không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.