Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 – Chương 107: Ngoại truyện 3: Rốt cuộc bệ hạ đã đắc tội với Phù Đồ thế nào?




“Đã hơn nửa tháng rồi, vì sao vẫn còn chưa đưa Phù Đồ về hả?” Trong thư phòng, Vu Việt nóng giận bừng bừng.

Vừa rồi nhóm thị vệ đều bị hắn mắng cho một trận te tua, quan đại thần cũng chẳng dám đi tìm phiền phức vào lúc này, trong thư phòng bây giờ, ngoại trừ Vu Việt thì chỉ còn một mình Minh Hàn đang ngồi một bên, yên lặng như bức tượng.

Vu Việt nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì giận không có chỗ để giải tỏa: “Minh Hàn, ngươi nói xem, Cô phải làm sao mới khiến cho Phù Đồ nguôi giận đây?”

Minh Hàn lúc về già không thèm liếc hắn một cái, trả lời: “Rốt cuộc bệ hạ đã đắc tội với Phù Đồ thế nào vậy?”

Sau một lúc lâu ấp úng Vu Việt mới nói: “Cô muốn phong Phù Đồ làm hoàng hậu.”

“Ồ.” Là người đứng đầu của cơ quan tình báo, hiển nhiên Minh Hàn cũng biết giới tính thật của Phù Đồ, hắn sẽ nói với người khác rằng hắn biết chuyện trong phòng của Vu Việt sao?

Thậm chí hắn còn chẳng có một chút biểu cảm kinh ngạc đối với thận phận nữ tử của Phù Đồ, đối với hắn mà nói, tài năng không liên quan gì tới giới tính.

“Gần đây thái tử điện hạ đột nhiên bị bệ hạ phái đến doanh trại kỵ binh, nói là để rèn luyện, nhưng thực sự thì điện hạ đã đưa ra chú ý gì với ngài đúng không?”

“Đúng vậy, chính là do cái tên tiểu tử bất cần đời kia, nếu không phải do hắn, sao Cô có thể khiến cho Phù Đồ tức giận được?”

“Cái quan trọng không phải có sai hay không, mà quan trọng là ngài còn đồng ý với cái đề xuất của vị thái tử bất cần đời đó sao?”

Sắc mặt Vu Việt bỗng chốc xanh mét giống như bị người ta xiết cổ, sát khí toàn thân bừng bừng.

Minh Hàn không hề nhếch mày, lại bắt đầu như đi vào cõi thần tiên.

“Minh Hàn.” Vu Việt trầm giọng nói, “Ngươi là đại thần đắc lực của Cô, ngươi hẳn phải tận lực san sẻ với Cô chứ không phải tìm cơ hội để nói móc Cô đúng không?”

Minh Hàn uống ngụm trà, hỏi: “Thế bệ hạ muốn thần làm gì đây?”

“Chắc chắn người biết Phù Đồ đang ở đâu, phái người của ngươi đưa Phù Đồ về đi.”

Minh Hàn ngẩng đầu nhìn phía Vu Việt, nhưng tầm mắt lại không biết đang đặt ở cái góc nào…Hắn chậm rãi nói: “Bệ hạ, chỉ sợ ngài làm thế sẽ chỉ khiến cho Phù Đồ tức giận thêm thôi, cho dù bị ép buộc đưa về được, rồi sẽ lại tiếp tục trốn đi.”

“Thế phải làm sao bây giờ?”

“Không bằng để thần đích thân đi xem sao, trước giờ quan hệ của thần và Phù Đồ rất tốt, khuyên giải mấy câu, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

Vu Việt trầm tư một lúc, gật đầu đồng ý, nghiêm trọng dặn: “Nhất định phải ‘Khuyên’ Phù Đồ về đấy!”

“Tuân lệnh.” Minh Hàn trưng ra vẻ mặt “Ngài cứ yên tâm giao cho thần”.

Phù Đồ tìm đến một thôn cách Tiệm Hề mấy trăm dặm, nơi đây núi xanh nước biếc, ruộng đồng mênh mông, trong thôn vọng tiếng gia súc gia cầm,bên thôn cây hạnh rợp bóng.

Không giống với những thôn khác, thôn này không có người lớn tuổi, chỉ có mấy trăm đứa bé, lớn nhất cũng chỉ mười tám tuổi, nhỏ chỉ có sáu, bảy tuổi, bọn chúng quần áo mộc mạc, ở trong độ tuổi chơi đùa vô tư nhưngnhững đứa trẻ này đã bắt đầu phải làm lụng vất vả, mặc dù cuộc sống khó khăn,thế nhưng trên mặt lại ngập tràn vẻ vui sướng.

Chiều tà tràn xuống đầy ắp thôn xóm, mùi thức ăn bay ra từ trong các ngôi nhà.

“Xem ra ta tới đúng lúc nhỉ.” Một giọng nói quen thuộc lọt vào trong tai của Dư Sơ đang nấu ăn trong bếp.

Khuôn mặt Dư Sơ lộ ra vẻ vui mừng, đặt nồi xuống rồi ra đón, chỉ thấy Phù Đồ đang đứng trong ráng chiều. Hơn mười đứa bé đang tò mò vây quanh nàng.

Dư Sơ đưa nàng vào trong, cũng nói với mấy đứa trẻ này: “Không phải mọi người vẫn muốn biết vị đại nhân lập ra thôn này là ai sao? Chính là vị này đấy.”

Những đứa bé xung quanh bắt đầu xôn xao, khuôn mặt vừa hưng phấn vừa cảm kích, trong đó có một đứa bé nam khoảng mười tuổi hỏi: “Ngài ấy chính là cha của chúng con sao?”

Mặc Phi im lặng.

Dư Sơ ngượng ngùng cười nói: “Bọn trẻ gọi Dư Sơ là “Mẹ”, cho nên mới coi ngài là cha.”

“Không sao.” Mặc dù Mặc Phi không quen chung sống cùng với mấy đứa trẻ, nhưng trong lòng cũng vô cùng yêu thích chúng, chỉ tiếc kiếp này nàng lại không thể có con cái.

Trong nhà Dư Sơ có mấy đứa bé còn rất nhỏ, bình thường đều do nàng chuẩn bị cơm canh cho chúng, mà những đứa lớn hơn một chút đều đã được Dư Sơ sắp xếp ổn thỏa.

Khi mới tới đây, những đứa trẻ đó đều đã phải trải qua một khoảng thời gian đói khát rất lâu, cho đến tận khi quen thuộc với những việc nhà và việc nông này thì mới thích ứng được với cuộc sống. Người càng nghèo thì càng chăm chỉ, những đứa trẻ này lại đã phải trải qua bao nhiêu gian nan khốn khó, cho nên vô cùng quý trọng cuộc sống hiện tại.

Những năm gần đây, Mặc Phi lần lượt phái người đi tới khắp nơi lập nên những thôn xóm chuyên thu dưỡng cô nhi và một số người nghèo túng, phân chia đồng ruộng,tạm miễn thu thuế, năm năm sau, những nơi cằn cỗi thế này sẽ thực sự trở thành những thôn trang chân chính, có ruộng có gia đình.

Mấy ngày sau, Mặc Phi vẫn theo những đứa trẻ này lên núi, khi nhàn rỗi thì kể chuyện cho chúng nghe, dạy chúng viết tên của chính mình, mặc dù khuôn mặt của “Hắn” không hề tươi cười, nhưng tính tình nhã nhặn, không chútkiêu ngạo, rất nhanh chóng đã được những đứa trẻ này yêu mến, gọi “Cha” vô cùng thân thiết.

“Cha, có một ông cọc gỗ đến thôn mình.” Hôm nay, một đứa bé chạy tới ruộng báo tin cho Mặc Phi.

“Ông cọc gỗ?”

“Đúng vậy, ông ấy chỉ bảo gọi cha tới rồi không nói thêm nữa, thân người trông hệt như cọc gỗ đứng ở đằng kia kìa.”

Mặc Phi hơi rung động, đoán: chẳng lẽ ông ấy đến đây?

Thu dọn xong Mặc Phi vào trong thôn, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đưa lưng về phía nàng thưởng thức non xanh nước biếc xa xa, đúng là Minh Hàn.

“Minh Hàn, sao ngài lại tới đây?” Mặc Phi tiến tới gần Minh Hàn hỏi.

Minh Hàn không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Phượng không về tổ, con rồng hung bạo đó tác loạn, tiếng ai oán thấu khắp triều đình.”

“…”

Có vẻ như Minh Hàn đã cảm thán đủ, quay đầu nói: “Khi nào Phù Đồ quay về triều?”

“Lần đi xa này là một cơ hội hiếm có, Phù Đồ không định trở về sớm quá.” Mặc Phi chắp tay sau lưng nhìn về hướng Tiệm Hề.

“Ồ, tuy rằngphụng mệnh của bệ hạ nhưng tại hạ lại cũng không muốn bắt buộc ngài, phải làm sao bây giờ đây?” Ngữ điệu giống như cực kì khó xử, trên mặt lại vẫn như gió thoảng mấy trôi.

Mặc Phi đột nhiên hỏi: “Đã bao lâu Minh Hàn không rời khỏi Tiệm Hề rồi.”

“Chắc khoảng bảy, tám năm rồi.”

“Ở lâu một nơi như thế mà không cảm thấy bí bức sao?” Mặc Phi thản nhiên nói, “Hơn nữa với chức vị của chúng ta, làm sao có thể không tìm hiểu cuộc sống của dân chúng được đây?”

Minh Hàn vuốt râu, gật đầu: “Có lý.”

“Vì thế sao Minh Hàn không cùng Phù Đồ đi thăm thú khắp các nơi, điều tra dân tình, thuận tiện tăng cường hiểu biết?”

“Ý kiến hay.” Ánh mắt Minh Hàn lộ ra ý cười.

Lúc này, không biết từ đâu chui ra một tên thị vệ, hắn thấp giọng nói: “Đại nhân, ngài đã đồng ý với bệ hạ là phải đưa Phù Đồ đại nhân về rồi.” Hai vị đại nhân này, không phải đang bàn bạc để cùng nhau chạy trốn đó chứ?

“Ta đã đồng ý ư?” Vẻ mặt Minh Hàn mê mang.

“…” Thị vệ nghiến răng nghiến lợi, “Đại nhân!”

“Đúng rồi, đúng là ta đã đồng ý thật, có điều… Hình như bệ hạ đâu có quy định thời gian, cho nên muộn thêm nửa năm nữa cũng không sao đâu nhỉ.”

Mấu chốt, thật là mấu chốt! Không phải ngay từ đầu ngài đã có quyết định đó chứ…

Thị vệ gần như muốn khóc, hắn nói: “Đại nhân, ngài thì không sao, nhưng nếu như khiến cho bệ hạ nổi giận, ngài lấy bọn thuộc hạ ra để xả giận thì phải làm thế nào bây giờ?”

Minh Hàn vỗ vỗ vai hắn, nói: “Yên tâm, có Phù Đồ.”

Một Phù Đồ có thể giải quyết được mười con rồng hung bạo, vô địch thiên hạ.

Cứ để cho con rồng hung bạo đó nổi trận lôi đình trước đi…

Vu Việt làm sao cũng không thể ngờ rằng, lần đi này của Minh Hàn, không những không đưa Phù Đồ vềmà ngay cả bản thân mình cũng chạy trốn mất. Cái này gọi là gì đây? Một đi không trở lại… Ồ không, phải gọi là “Xôi hỏng bỏng không”?

Lịch sử của Chiếu Quốc ghi lại:Mặc quân Phù Đồ, từ năm Nguyên Chẩn thứ ba cho đến khi mất, tổng cộng thu dưỡng hơn hai nghìn ba trăm cô nhi, thành lập hai trăm thôn mới, có thể nói trong suốt chiều dài của lịch sử, đến tận sau này cũng không có ai vượt qua được con số này.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.