Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 – Chương 97: Tắm chung




Tuy rằng Vu Việt và Tê Túc đã đạt được bước hiệp nghị đầu tiên, nhưng chốt lại nội dung thì còn cần phải có cả Khánh Vương tham dự, cho nên mấy ngày sau, Vu Việt mang Mặc Phi rời khỏi thảo nguyên, hướng về phía nội điạ của Tây Cổ Quan trước, đồng hành còn có Cô Hạc, Bảo Tôn, Dư Sơ cùng với mười mấy kỵ binh, hắn phải mau chóng đi tới thành Nhân Phong để hội hợp với đám người Minh Hàn, ba mươi tư binh lính đến từ Man vực còn lại cũng đi theo phía sau.

Phần lớn nội địa của Tây Cổ Quan đều là những vùng hiểm địa hoang dã, dân cư thưa thớt, cũng không thích hợp làm nơi tĩnh dưỡng. Đám người Vu Việt cưỡi ngựa tốc hành ngày đêm, vượt qua Chiếu Nguyệt Quan tới Minh thành, nghỉ chân tạm thời trong phủ của thành chủ.

Thành chủ của Minh thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Vu Việt, chẳng phải hiện giờ Vu Việt đang giao chiến ở Cảnh Quốc ư? Sao bỗng dưng lại xuất hiện ở một cái thành biên thủy nho nhỏ như thế này?

Sau khi nhìn thấy nam tử mà Vu Việt đang ôm, trong lòng thành chủ đã hiểu rõ được mấy phần. Hắn cũng từng được nghe những tin đồn có liên quan đến hành giả Phật đồ, vốn chỉ nghĩ là trùng tên trùng họ, bây giờ xem ra vị này đích thực là một trong sáu thượng khanh của Vu Việt, Mặc Quân Phù Đồ. Để nghênh đón “Hắn”, Nhung Trăn vương lại có thể tự mình tới đây, sự coi trọng của vương đối với “Hắn” quả là không tầm thường, sợ rằng quan hệ của hai người này cũng không chỉ đơn giản là quân thần…

Vu Việt ôm Mặc Phi đi vào gian phòng mà thành chủ đã sắp xếp cho bọn họ, sau khi ăn uống đơn giản xong liền dặn dò người hầu chuẩn bị nước ấm cho mọi người tắm rửa.

Bôn ba mấy ngày liền, tất cả mọi người đều đã mệt lử.

“Mang nước nóng của bổn vương và Phù Đồ vào cùng một phòng.” Nghe Vu Việt dặn dò như vậy, hiển nhiên là muốn tắm chung với Mặc Phi.

Mặc Phi vội vàng ngăn người hầu đang chuẩn bị lui ra: “Đợi chút. Chủ công, ngài tắm trong này có vẻ không được hay cho lắm, thành phủ đại nhân chắc chắn đã chuẩn bị bể tắm thoải mái cho Chủ công rồi.” Các quý tộc thường rất chú trọng đến bể tắm, lò sưởi đặt ở vách tường, ống thoát nước lớn làm bằng gốm sứ, v.v… Trong hoàng cung cũng có mấy kiểu bể khác nhau, chuyên sử dụng để quân vương và phi tần cùng tắm. Mà phần lớn những gia đình bình thường thì sử dụng thùng hoặc là chậu tắm, khi đổ nước cũng không tiện.

Vu Việt là người tôn quý nhất ở Chiếu Quốc, sao có thể tắm rửa ở trong phòng của hạ thần? Quan trọng hơn là Mặc Phi cũng không muốn tắm chung với hắn.

“Phù Đồ nói rất đúng, vậy Phù Đồ cũng tới đó tắm cùng với bổn vương đi.” Lúc này Vu việt mới nhớ ra tắm trong bể thoái mái hơn tắm trong thùng.

Này, nàng cũng đâu có ý này. Mặc Phi buồn bực, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh nói: “Đa tạ Chủ công, Phù Đồ vẫn quen tắm rửa một mình.”

Vu Việt liếc mắt nhìn “Hắn”, nói: “Phù Đồ lo lắng cho bổn vương đấy sao.”

“Chủ công anh minh.” Mặc Phi đáp lại một câu, không đổi sắc mặt.

“…” Vu Việt nổi giận.

“Ngươi quá coi thường định lực của bổn vương rồi.”

Định lực? Mặc Phi cụp mắt nhìn về phía khác, từ chối cho ý kiến.

Vu Việt hơi ngứa răng, cảm thấy bản thân bị xem thường, dám nói như thế với hắn, cả thiên hạ này chỉ có mình Phù Đồ.

“Vết thương ở chân ngươi chưa lành, tự đi lại không tiện, bổn vương có thể xoa bóp chân giúp ngươi.” Mặc kệ Phù Đồ có muốn hay không hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội được tắm chung với “Hắn” này.

“Loại việc xoa bóp như thế sao có thể phiền đến Chủ công? Gọi người hầu là được rồi.” Mặc Phi đang suy nghĩ có nên tìm một người hầu tới đây làm việc đó hay không.

“Nhưng mà,” Vu Việt ngồi xuống bên cạnh Mặc Phi, ánh mắt lấp lánh nhìn “Hắn” nói, “Bổn vương không muốn để người khác chạm vào Phù Đồ.”

Trái tim của Mặc Phi đập thịch một cái, hồi lâu mới lắp bắp nói: “… Đều là nam tử, sao phải để ý đến những điều nhỏ nhặt này?”

“Bổn vương để ý đấy, tất cả của Phù Đồ đều chỉ thuộc về duy nhất một mình bổn vương, người khác đừng mơ chạm tới nửa phần.”

Mặc Phi không nhịn được nhìn người hầu đang quỳ gối ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Chủ công, cẩn trọng lời nói.”

Vu Việt không thèm liếc mắt đến những người kia, chỉ thản nhiên nói: “Ai dám chỉ trích, chém thẳng là được.”

Mặc Phi cố nhịn xúc động muốn trợn mắt, nàng không chút nghi ngờ về tính chân thực trong những lời này của hắn, tuyệt đối nói chém là chém. Điển hình của chủ nghĩa bá quyền, sau này muốn phụ tá hắn, thật đúng là nhiệm vụ thì nặng mà con đường lại xa.

Có điều, quan trọng nhất hiện giờ vẫn là giải quyết cái vấn đề “Tắm chung” nan giải.

Đang suy nghĩ tìm lời để nói thì Dư Sơ bưng trà đi đến, cúi đầu hành lễ với hai người.

Mặc Phi sáng mắt, nói với Vu Việt: “Chủ công hẳn đã mệt mỏi rồi, không bằng về nghỉ ngơi sớm đi. Về phần Phù Đồ, để cho Dư Sơ hầu hạ là được. Thời gian trước khi ở thảo nguyên, là Dư Sơ đã đi theo chăm sóc ta, nàng xoa bóp rất giỏi, đã giúp Phù Đồ giảm bớt đau đớn của vết thương.”

Dư Sơ không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Mặc Phi, kết quả đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Vu Việt, lại vội vàng cúi đầu, trong lòng run run thầm nói: nàng biết xoa bóp từ khi nào thế…

“Có đúng không?” Vu Việt nhìn chằm chằm Dư Sơ mấy lần, sắc mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ cái gì, sau một lúc lâu mới nói, “Nếu đã như vậy, thì để cho nàng ta hầu hạ ngươi đi.”

Mặc Phi thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đa tạ Chủ công.”

Đến khi nước ấm đưa đến, Vu Việt cũng không ở lại lâu, dặn dò vài câu rồi cất bước rời khỏi đó.

Dư Sơ đặt lần lượt quần áo và đồ dùng hàng ngày xuống, lại thử độ nóng của nước, sau đó nói với Mặc Phi: “Tiên sinh, có thể tắm rửa rồi.”

“Dư Sơ, ngươi ra ngoài đi, để ta lại đây một mình là được rồi.”

Dư Sơ nhìn nàng, nhỏ giọng nói: “Không phải vừa rồi tiên sinh bảo muốn Dư Sơ xoa bóp cho sao?”

Mặc Phi bất đắc dĩ: “Vừa rồi chỉ lấy cớ thôi, hẳn là Dư Sơ biết ta luôn tắm rửa một mình.” Khi ở thảo nguyên, bởi vì điều kiện không cho phép nên Mặc Phi gần như không được tắm, mỗi lần đều chỉ lấy nước lau người. Thỉnh thoảng nới lỏng vải buộc ngực ra một chút cũng phải cẩn thận, không dám cho người khác tới gần.

Dư Sơ yên lặng một lúc, xoay người đi ra phía ngoài bình phong, rồi sau đó lại trở lại, chỉ nghe nàng nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, Dư Sơ biết tiên sinh đang lo lắng điều gì.”

Mặc Phi sửng sốt, hỏi lại: “Dư Sơ nói cái gì?”

Dư Sơ hơi ngừng lại, rồi sau đó như đã đưa ra quyết định gì, nghiêm túc nói với Mặc Phi: “Kỳ thật Dư Sơ đã sớm biết tiên sinh là… nữ tử.” Hai chữ “Nữ tử” sau cùng nói cực kỳ nhỏ.

Mặc Phi kinh hãi, sau một lúc lâu vẫn không đáp lại.

Dư Sơ ngồi xuống bên nàng, tiếp tục nói: “Sau khi vượt qua con đường lửa tiên sinh bị ngất xỉu, lúc ấy cả người nóng rực, Dư Sơ bèn giúp tiên sinh lau thân thể, kết quả lại phát hiện…”

Mặc Phi bắt lấy tay của Dư Sơ: “Việc này trừ Dư Sơ ra, còn có ai biết không?”

“Chỉ có một mình Dư sơ biết được, ngay cả Bảo Tôn cũng không biết.”

Mặc Phi thở ra một hơi.

Dư Sơ lại nói: “Tiên sinh yên tâm, Dư Sơ cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, nữ tử muốn hành động ở nơi này có bao nhiêu gian nan, Dư Sơ hiểu rõ.”

“Cảm ơn, Dư Sơ.” Mặc Phi tin nàng, từ khi nữ tử này theo nàng rời khỏi thôn, dù chịu mệt nhọc suốt chặng đường nhưng chưa từng có nửa câu oán hận. Bảo Tôn có y thuật nên được mọi người tôn kính, mà cho tới bây giờ Dư Sơ lại không có tiếng tăm gì, hiến dâng yên lặng.

Giữ bí mật này một mình đã lâu, bây giờ có một người để chia sẻ, ngược lại là một chuyện rất đáng vui mừng.

“Hãy để cho Dư sơ xoa bóp cho tiên sinh.” Dư Sơ vừa nói vừa giúp Mặc Phi cởi y phục.

Mặc Phi nhìn thùng lớn bên cạnh, nói với nàng: “Dư Sơ đi lấy một bộ y phục lại đây tắm cùng với ta. Dù sao ta cũng không thể tắm trong thùng, Dư sơ dùng cũng đỡ phải lãng phí chỗ nước ấm ấy.”

Dư Sơ cười thành tiếng, đi vào phòng mình mang tới một bộ y phục.

“Tiên sinh, tiên sinh buộc thường xuyên như vậy không khó chịu sao?” Dư Sơ vừa giúp Mặc Phi kì lưng vừa dò hỏi.

“Khó chịu cũng phải nhịn, cũng may ta không đầy đặn giống như Dư Sơ.”

Dư Sơ cười thành tiếng, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Tiên sinh đừng đùa Dư Sơ.”

“Sao lại là đùa?” Mặc Phi vui vẻ nói, “Dư Sơ dịu dàng hiền lành, tương lai nhất định ta phải tìm cho Dư Sơ một vị hôn phu thật tốt.”

Dư Sơ thấp giọng nói: “Dư Sơ không muốn vị hôn phu gì cả, chỉ cần vẫn có thể đi theo cạnh tiên sinh là được rồi.”

Mặc Phi nói: “Ta sẽ không đuổi Dư Sơ, dù tương lai Dư Sơ có gả đi thì vẫn có thể ở bên cạnh ta, chỉ sợ đến lúc đó vị hôn phu của Dư Sơ sẽ oán thầm ta thôi.”

“Tiên sinh đã biết mà, Dư Sơ từng bị kẻ xấu…, hơn nữa không chỉ như thế, từ khi thân nhân của Dư Sơ lần lượt qua đời, Dư Sơ không nơi nương tựa, nếu không có sự kiên định sống thay cho những người đã khuất, chỉ sợ Dư Sơ đã sớm không còn rồi. Dư Sơ không có chút mong đợi nào đối với chuyện thành hôn cả.”

Mặc Phi vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: “Đau khổ đều đã qua rồi, Dư Sơ đừng để ý quá.”

Dư Sơ cười cười: “Đúng vậy, đau khổ đã qua, Dư Sơ đã từng giống như cái xác không hồn, chỉ sống vì bắt buộc phải sống. Nhưng mà sau khi gặp được tiên sinh, Dư Sơ mới phát hiện ra cảnh vật có thể tươi đẹp như thế, cuộc sống cũng có thể phong phú như thế, nữ tử cũng có thể kiên cường như thế.”

Mặc Phi nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong mắt nàng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nữ tử có ánh mắt như thế trong thế giới này.

Thu dọn xong xuôi, Dư Sơ gọi người hầu ngoài cửa đổ nước tắm, mấy người kia nhìn dáng vẻ hai người như vừa mới tắm uyên ương, vẻ mặt có chút ái muội.

Mặc Phi và Dư Sơ đều không để ý, nàng thấy tóc của Dư Sơ hơi rối, thậm chí còn lấy lược, tự mình chải đầu giúp nàng.

Lúc đầu Dư sơ còn không chịu, dù sao quan niệm chủ tớ cũng khó có thể thay đổi, nhưng dưới sự kiên trì của Mặc Phi thì nàng cũng mặc kệ.

Đây cũng là chỗ khác biệt của nàng và người khác. Bị Mặc Phi ảnh hưởng, sự hèn mọn của người hầu đã dần dần biến mất, ngoại trừ phải xác định rõ thân phận trên dưới thì nàng có thể đối thoại bình thản cùng với Mặc Phi, hơn nữa còn có được suy nghĩ và chủ kiến của mình.

Mặc Phi chưa bao giờ nói với người hầu về quan niệm ngang hàng, lại càng không bỏ những lễ nghi khúm núm của bọn họ, nàng chỉ dùng chính hành vi của mình để ảnh hưởng dần dần tới người xung quanh, đáng tiếc loại quan niệm và thói quen này cũng không thể thay đổi ngay chỉ trong một sớm một chiều được.

“Tiên sinh, ta muốn tập viết với tiên sinh.” Dư Sơ bỗng nói.

“Tập viết? Đây là chuyện tốt, không thành vấn đề.”

“Cảm ơn tiên sinh.” Dư Sơ vui vẻ nở nụ cười.

Trí nhớ của Dư Sơ rất tốt, lời Mặc Phi từng nói, sách Mặc Phi từng đọc, gần như nàng có thể học thuộc không sai một từ. Nếu như là ở thế giới kia, nhất định nàng sẽ là một nữ nhân tài.

Dáng vẻ Mặc Phi giúp Dư sơ chải đầu vô cùng đẹp đẽ, hai người cười nói tự nhiên, làm cho nhóm người hầu ngoài cửa vô cùng hâm mộ.

Nam nhân vui vẻ cùng với cơ thiếp hoặc thị nữ bên mình chẳng có gì lạ, thế nhưng bằng lòng chải đầu cho họ thì đã ít lại càng ít.

Mặc Phi cũng không biết loại hành vi này có gì không ổn, nhưng mà ở trong mắt của người nào đó thì lại vô cùng cùng khó coi.

Sau khi Vu Việt tắm rửa xong, nhẹ nhàng khoan khoái đến tìm Mặc Phi, định cùng ngủ chung giường với nàng, mấy ngày rồi vẫn như thế, Vu Việt đã ôm nàng ngủ thành thói quen.

Kết quả vừa mới vào viện đã nhìn thấy một màn như vậy, nổi giận trong lòng đương nhiên chẳng phải nhiều lời.

Hắn bước về phía hai người Mặc Phi, sắc mặt lạnh lùng, khí thế lạnh băng khiến cho người ta phải run sợ.

Mặc Phi dừng động tác, quay đầu lại nhìn cùng Dư Sơ.

Dư Sơ thấy là Vu Việt, vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Mặc Phi cũng hơi khom người thi thễ.

“Ngươi, cút ra ngoài.” Vu Việt đoạt cái lược trong tay Mặc Phi ném về phía Dư Sơ, Dư Sơ bị đau kêu lên một tiếng.

“Chủ công.” Mặc Phi không nhịn được mà kinh sợ mấy phần.

Dư Sơ quỳ lùi lại mấy bước, hơi ngẩng đầu nhìn Mặc Phi vài lần, Mặc Phi nháy mắt với nàng, bảo nàng rời đi.

Dư Sơ hiểu ý, cáo lỗi vài tiếng rồi lui ra ngoài, trước khi đi còn lo lắng nhìn Mặc Phi vài lần.

“Chủ công, nổi giận chuyện gì thế?” Mặc Phi thản nhiên rót cho hắn một chén trà.

“Nàng ta có thân phận gì? Mà để ngươi chải đầu giúp nàng ta?” Vu Việt lạnh giọng chất vấn.

Mặc Phi bình thản nói: “Dư Sơ và Phù Đồ, tuy là chủ tớ nhưng tình như huynh muội, Chủ công chớ trách mắng nàng.”

“Huynh muội? Làm gì có người huynh nào chải đầu cho muội muội? Lại còn tắm chung với muôi muội? Ngươi nghĩ bổn vương là kẻ ngốc à?” Vu Việt nghĩ đến dáng vẻ ái muội vừa rồi của hai người, lửa giận trong lòng bùng nổ.

“Vậy Chủ công muốn thế nào?” Mặc Phi rất không thích tính cách bá đạo của Vu Việt.

“Đuổi nữ tử kia đi càng xa càng tốt!” Phù Đồ chưa bao giờ từng thân mật quá với người hầu như thế, điều này khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ, dù sao Phù Đồ là nam tử, nếu như “Hắn” muốn sủng hạnh nữ nhân nào đó, người khác chỉ biết cười trừ. Nhưng mà Vu Việt cứ nghĩ đến Phù Đồ vui vẻ cùng với nữ tử xa lạ trên giường là trong lòng lại không nghẹn được ghen tị và sát ý.

Mặc Phi thầm hít một hơi, nhắc nhở bản thân không để ý tới nam nhân này.

Nàng suy nghĩ, hỏi: “Chủ công, tương lai Phù Đồ chắc chắn sẽ gặp thêm nhiều người, có nam có nữ, có thân có quen. Nếu mà Phù Đồ cứ gần gũi người nào là đuổi người ấy đi, như vậy thì bên cạnh Phù Đồ còn lại được ai nữa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.