Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 1 – Chương 42: Kiếm và lời thề (Một)




Sau khi trở lại Vương phủ từ Bình Nguyên Tử Vong, Vu Việt nán lại quân doanh trong một thời gian dài.

Mặc Phi biết, vì cuộc viễn chinh, hắn phải chỉnh đốn việc huấn luyện binh lính và quân đội nhanh chóng, chậm nhất là sang năm, phải phát động cuộc chiến.

Mà Mặc Phi, sau khi trở lại đã bắt đầu tìm kiếm tài liệu lịch sử có liên quan đến Liệt Quốc, trước kia đã nghiên cứu một ít ở Tiệm Hề, nàng biết mấy trăm năm trước, nơi này có một đế quốc thống nhất là Liệt Quốc, chỉ dùng khoảng thời gian hai năm, quốc gia này đã hoàn thành sự nghiệp, tạo nên một thế hệ thống trị, thế nhưng thống nhất này lại không duy trì được mười năm, bởi vì Quốc chủ đột ngột qua đời mà sụp đổ, phân chia thành hơn mười quốc gia nhỏ, sau đó lại trải qua chiến tranh chiếm đoạt lâu dài, cuối cùng trở thành bốn nước như hiện nay.

Chiều hướng thống nhất vẫn tồn tại, chỉ có điều thế lực của các quốc gia ngang nhau, mấy trăm năm qua chinh chiến không ngừng, đến nay vẫn chưa xuất hiện đế quốc thứ hai được thống nhất.

Có lẽ, bước ngoặt đã xuất hiện.

Tạm thời không bàn luận đến chuyện này, Mặc Phi tra tìm tư liệu là muốn tìm hiểu một ít tin tức về bộ tộc của Trạm Nghệ, kết quả là tra cứu bao nhiêu tư liệu lịch sử đều không có thu hoạch gì, xem ra năm đó, vì giấu diếm hành vi phạm tội, Quốc quân của Liệt Quốc đã tiêu hủy tất cả những ghi chép về bộ tộc này. Quả nhiên, lịch sử đều được viết bởi người thắng cuộc. Hiện tại, những gì nàng được chứng kiến, có bao nhiêu điều là sự thật đây?

Cuộn lại các tài liệu, Mặc Phi thầm than một tiếng.

Đúng lúc này, Tích Chi thông báo: “Minh Hàn tiên sinh tới chơi.”

Mặc Phi sửng sốt, Minh Hàn? Thật đúng là khách hiếm.

Nàng đứng dậy đón chào, sau khi cùng Minh Hàn chào hỏi lẫn nhau đều tự ngồi xuống.

“Không biết hôm nay Minh Hàn tiên sinh tìm đến Phù Đồ là vì chuyện gì?”

Đầu tiên, Minh Hàn đánh giá xung quanh một phen, sau đó cười nói: “Phù Đồ quả nhiên tiết kiệm như trong lời đồn vậy.”

“Tiên sinh quá khen.” Trên thực tế, nàng cảm thấy mình vô cùng giàu có, tất cả mọi thứ xung quanh đều là đồ cổ vô giá, đối với những người ham mê đồ cổ mà nói, thật sự có thể khiến cho các nhà sở hữu đồ cổ ở hiện đại hâm mộ đến chết.

Minh Hàn cười cười, bưng trà Tích Chi dâng lên, uống một ngụm, khóe mắt nhìn đến một nửa thư sách của Mặc Phi, nói: “Vì sao đột nhiên Phù Đồ lại cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Liệt Quốc thế?”

“Liệt Quốc là quốc gia đầu tiên trong lịch sử có thể thống nhất, Phù Đồ nghĩ, có lẽ có thể tham khảo một chút kinh nghiệm.”

Minh Hàn từ chối cho ý kiến “Ồ” một tiếng.

Trong lòng Mặc Phi khẽ động, dò hỏi: “Minh Hàn tiên sinh, không biết tiên sinh có nghe đến ‘Tần tộc’ chưa?”

“Tần tộc?” Minh Hàn nheo mắt lại, nói, “Tại hạ chưa bao giờ nghe thấy, vì sao Phù Đồ đột nhiên hỏi bộ tộc này? Có gì đặc biệt sao?”

“À, chỉ là từng nghe lão sư nói qua, đây là một dân tộc của mấy trăm năm trước, dũng mãnh thiện chiến, sau đó lại đột nhiên biến mất, không biết vì sao sách sử không hề ghi lại nguyên nhân, mà lúc ấy chính là thời kì Liệt Quốc thống nhất.”

Minh Hàn trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói: “Theo như lời Phù Đồ, Tần tộc không phải là những người bị hãm hại rồi chôn xuống trong Bình Nguyên Tử Vong chứ?”

Vẻ mặt Mặc Phi bình tĩnh nhìn về phía Minh Hàn, nội tâm lại kinh ngạc: ngài còn có thể thông minh hơn một chút không?

Minh Hàn cũng không dây dưa vấn đề này nữa, chỉ nói: “Đối với Liệt Quốc, Minh Hàn cũng từng nghiên cứu, trên sách sử ghi lại, Quốc quân của Liệt Quốc là một người tài trí, mưu lược kiệt xuất, nhưng khi cẩn thận nghiền ngẫm lại một số hành động của vị cầm quyền này, vô cùng nghiêm khắc, không thể lung lạc, đất đai ngàn dặm, cho nên phát động chiến tranh mà không lo âu, trong đó, nguyên nhân lớn nhất hắn có thể nhanh chóng thống nhất, là vì hắn có được binh lực cường đại hơn xa những quốc gia khác trong đại lục, thực lực toàn thể, phỏng chừng cũng có chiến lực tương đương với hắc thiết kỵ của Chủ công.”

Mặc Phi thầm nghĩ, chỉ sợ chiến lực Tần tộc của Trạm Nghệ mới là mấu chốt của chiến thắng.

“Có lẽ Cưu Vinh giỏi về việc mở rộng biên cương nhưng lại không giỏi trị quốc. Đế quốc này chỉ mới thống nhất mười năm đã sụp đổ, trong đó cũng không để lại nhiều chiến tích đáng khen. Minh Hàn cảm thấy, có thể việc hắn thống nhất chỉ là tình cờ mà thôi.”

Mặc Phi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“So sánh với hắn, hiển nhiên Chủ công càng có nhiều điều kiện thống nhất hơn.” Minh Hàn cười nói, “Binh lực cường đại, lương thảo dư thừa, trên triều có hiền sư Lư Khâu, bây giờ lại có cả Mặc Quân Phù Đồ.”

Mặc Phi sửng sốt: “Minh Hàn tiên sinh quá khen, Phù Đồ sao có thể so sánh với Lư Khâu đại nhân được? Tài cao của tiên sinh mới có thể nổi danh cùng.”

Minh Hàn lắc đầu nói: “Minh Hàn am hiểu mưu kế, mà Phù Đồ lại có được tài định quốc, Chủ công có được sự trợ giúp của ngươi, có thể có một nửa giang sơn rồi.”

Mặc Phi bị khen đến ngượng ngùng, nhưng mà trên mặt vẫn bình thản như cũ.

Minh Hàn lại vì “Hắn” không quan tâm hơn thua mà âm thầm khen ngợi, hắn tiếp tục nói: “Vì vậy, lần này Minh Hàn đến đây là có một chuyện cần thương lượng.”

“Tiên sinh cứ nói đừng ngại.”

“Minh Hàn hi vọng khi viễn chinh U Quốc, Phù Đồ có thể xuất chinh cùng với Chủ công.”

Trong mắt Mặc Phi hiện lên vẻ kinh ngạc, nói: “Vừa rồi Minh Hàn tiên sinh cũng nói, Phù Đồ am hiểu đối nội, đi ra chiến trường cũng không có tác dụng gì lớn.”

Minh Hàn cười nói: “Tại hạ không cho rằng Phù Đồ chỉ am hiểu đối nội, Phù Đồ là Phúc thần* của Chủ công.”

* Phúc thần: Thần may mắn.

“Phúc thần?”

“Có thể vì Chủ công mà mang đến thắng lợi và yên ổn lòng người, trừ Phù Đồ ra thì không còn ai có thể.”

Mặc Phi nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói.

“Phù Đồ không cần nhận lời ngay, nhưng Minh Hàn hi vọng ngươi có thể đi theo bên người Chủ công.”

“Việc này, Phù Đồ sẽ suy nghĩ thật kĩ.” Trên thực tế, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới việc ra chiến trường, nàng tự nhận không phải người toàn tài, cho dù đã xem nhiều sách lược binh pháp, nhưng đó đều là lý luận suông, nàng lại không có võ nghệ, đi ra chiến trường để làm bình hoa sao?

Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng mà đáy lòng đã hạ quyết tâm không đi.

Hai người còn nói một lúc nữa Minh Hàn mới cáo từ rời đi, sau khi đi xa, hắn lại nhìn về phía viện tử của Mặc Phi, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười quỷ dị. Cho dù Phù Đồ nhận lời hay không, hắn cũng sẽ không làm cho kết quả bị biến hóa. Giống như lời nói của hắn, Phù Đồ có thể mang đến cho Vu Việt thắng lợi và yên ổn, điều này vẫn còn chưa khen hết, đó là vì Vu Việt có một khuyết điểm lớn nhất, lúc trước hắn còn chưa nghĩ đến biện pháp giải quyết, mà hiện tại thì lại không ai có thể hóa giải được.

Vì thống nhất trong tương lai, Phù Đồ phải ở bên người Vu Việt. Minh Hàn lại đề nghị hắn mang theo Phù Đồ xuất chinh sao? Vu Việt mới đi ra từ quân doanh, một bên cưỡi ngựa mà một bên thì trầm tư. Quả thật là hắn muốn một mạch giữ chặt Phù Đồ ở bên người, nhưng chiến trường hung hiểm, sinh tử khó liệu, hắn không muốn đưa Phù Đồ đến hiểm địa. Chỉ có điều bây giờ hắn lại bởi vì đề nghị của Minh Hàn mà động tâm, thật sự là làm người ta do dự.

Quan trọng là, hắn có thể bảo vệ Phù Đồ thật tốt không?

Đang suy nghĩ, Vu Việt lơ đãng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đúng là người đang nhớ nhung trong lòng —— Phù Đồ. Giờ phút này, hắn đang ngồi trong một trà lâu, phẩm trà, tán gẫu vui vẻ cùng với một nam tử.

Vu Việt cũng biết nam tử kia, chính là Tê Túc, người từng có duyên chơi một ván cờ với hắn. Vu Việt nheo mắt lại, giấu đi cái nhìn lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt.

Hóa ra khi hắn đang bận việc chiến sự, “Hắn” lại ở đây mà kết bạn sao? Nam tử kia đáng giá để Phù Đồ để ý đến như vậy ư?

Vu Việt nắm thật chặt dây cương, sát ý trên người sôi trào, nhịn xuống ý tưởng xúc động lập tức tiến lên lôi Phù Đồ đi, sau khi lạnh lùng nhìn chăm chú thật lâu, mới căm giận rời khỏi.

Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy uy hiếp trên người nam nhân tên “Tê Túc” kia.

Đáng chết!

Khi Mặc Phi hồi phủ thì đêm đã khuya, buổi chiều trò chuyện cùng Tê Túc quá mức ăn ý, hắn đoán ra được kế hoạch sắp viễn chinh U Quốc của Vu Việt, trong lời nói, hắn còn kể về một ít hiểu biết khi hắn du lịch U Quốc.

Lúc ấy Mặc Phi đã nghĩ, nếu người này có thể hiệp trợ Vu Việt, vậy thì hành trình lần này tất nhiên sẽ làm ít mà công to.

Vì thế Mặc Phi mời hắn, Tê Túc vẫn chưa đưa ra đáp án cụ thể, nhưng nàng cảm thấy khả năng đồng ý là rất lớn.

Vừa bước vào viện tử của mình, Mặc Phi đã ngây ngẩn cả người.

“Chủ công?” Không nghĩ tới Vu Việt lại đợi nàng ở đây, hắn đến đây đã bao lâu rồi.

Vu Việt lạnh giọng hỏi: “Đi đâu về?”

Mặc Phi trả lời: “Hẹn ẩm trà ở trà lâu với Tê Túc tiên sinh.”

Vu Việt nhìn quyển sách trên tay Mặc Phi, lại hỏi: “Trên tay ngươi là vật gì?”

“Là điển tịch của tiên hiền mà Tê Túc tiên sinh cho Phù Đồ mượn đọc.”

Tê Túc tiên sinh, Tê Túc tiên sinh, lại là Tê Túc tiên sinh. Hắn chờ “Hắn” ở chỗ này một canh giờ, còn “Hắn” thì ở bên ngoài mà tâm tình giãi bày cùng với nam nhân khác!

Vu Việt đứng bật dậy, bước vài bước đến trước mặt Mặc Phi nói: “Cái tên Tê Túc kia đáng giá để ngươi coi trọng đến thế sao?”

Mặc Phi nói: “Tê Túc tiên sinh có kiến thức rộng rãi, lời nói hài hước, quả thật là một bằng hữu không tệ.”

“Ngươi thích hắn?” Giọng nói Vu Việt lộ ra vài phần nguy hiểm.

Thích? Trong đầu Mặc Phi hiện lên hình ảnh người nọ tươi cười, nói là thích thì không bằng nói hâm mộ, nàng thực hi vọng có một ngày mình cũng có thể tươi cười như vậy.

Nhìn vẻ mặt Mặc Phi như thế, rốt cuộc Vu Việt không nhịn được ghen tuông trong lòng, đột nhiên hắn đưa tay đoạt lấy quyển sách trên tay Mặc Phi rồi ném đi.

Mặc Phi hoàn hồn, vừa đi tìm thư sách vừa kinh ngạc nói: “Chủ công, ngài làm gì vậy?”

Cẩn thận nhặt quyển sách lên, đau lòng không thôi. Đây chính là điển tịch độc nhất vô nhị trên đời đấy, quyển sách trước mắt này, trong tương lai có khả năng sẽ lưu truyền hậu thế, nhưng nếu như không bảo quản cẩn thận, sẽ dễ dàng bị thất truyền.

Không đợi Mặc Phi xem xét cẩn thận, chỉ thấy một cái bóng trắng lướt qua, quyển sách trên tay nàng đã bị chia năm xẻ bảy.

Trong giây lát, Mặc Phi còn chưa phản ứng lại được, đến khi nhìn thấy quyển sách bị tổn hại không nhìn ra hình thù, dù cho có là tính tình của nàng cũng không nhịn được tức giận: “Chủ công, ngài hơi quá đáng rồi!”

“Quá đáng?” Vu Việt hung hăng túm chặt tay Mặc Phi, lạnh lùng nói: “Nghe đây, Phù Đồ, bổn vương ra lệnh cho ngươi, từ nay về sau không bao giờ nữa được gặp lại tên nam nhân kia nữa.”

Mặc Phi nổi giận rồi, nàng gằn từng chữ: “Xin, khó, tuân, mệnh.”

Rốt cuộc là hôm nay Vu Việt bị sao vậy? Thực sự lấy nàng mà giận cá chém thớt sao? Đến tượng đất cũng có ba phần hỏa!

Ánh mắt lại nhìn về phía quyển sách “Bỏ mình”, Mặc Phi dùng sức tránh khỏi kiềm chế của Vu Việt, tiễn khách nói: “Chủ công, hôm nay Phù Đồ mệt mỏi, xin Chủ công hãy quay về đi!”

“Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với bổn vương sao?” Là vì quyển sách bị phá hỏng! Hay là vì tên Tê Túc kia?

Mặc Phi không nhìn vẻ mặt của Vu Việt, chỉ thu thập các mảnh của quyển sách trên mặt đất, nghĩ sau này sẽ sao lại một bản.

Thu thập xong, Mặc Phi đi thẳng vào phòng trong.

Vừa lướt qua bình phong, chợt nghe thấy phía sau vang lên một luồng sức mạnh, không đợi Mặc Phi phản ứng, cả người nàng đã bị kéo vào trong lòng Vu Việt, sau đó đôi môi bị đoạt lấy—— Vu Việt, vậy mà lại hung hăng hôn nàng!

Đầu óc Mặc Phi nháy mắt trống rỗng, cho đến tận khi đầu lưỡi xâm nhập trong miệng, nàng mới nhớ tới việc phản kháng lại, nhưng mà Vu Việt thân cường thể tráng, một tay giữ chặt thắt lưng nàng, một tay giữ chặt cái gáy của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.

“Ưm!” Mặc Phi cảm thấy mình sẽ nhanh chóng hít thở không thông mất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vu Việt mới thả lỏng ra một chút. Mặc Phi nhân cơ hội này đẩy hắn ra, cũng không nghĩ tới đụng vào bình phong phía sau, thân thể lại không chịu khống chế ngã ra, Vu Việt đưa tay giữ chặt “Hắn”, nhưng không có giữ lại, mà là cùng nàng ngã xuống, toàn bộ thân hình đặt ở trên người “Hắn”.

Tiếng vang thật lớn kinh động đến người ngoài phòng, Duyệt Chi đang muốn tiến vào xem xét tình huống, ai ngờ vừa mới tiến thêm một bước đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vu Việt phóng tới, dọa hắn lại lui đi ra ngoài, thậm chí còn thuận tiện đóng cửa lại.

Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của hai người.

Trong lòng Mặc Phi không ngừng trấn định mình, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi nói: “Chủ công, còn không để Phù Đồ đứng dậy sao?” Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, chỉ sợ đối phương lại tiến đến.

Vu Việt trầm mặc không nói, chỉ nồng nhiệt mà nhìn hắn.

Xong rồi! Hắn thật sự đến sao? Hắn muốn xé rách tầng quan hệ này?

Mặc Phi không dám cử động, chỉ hi vọng người nam nhân này đột nhiên tỉnh ngộ.

Đáng tiếc, Vu Việt chẳng những không có ý định rời đi, ngược lại còn cúi đầu hôn môi “Hắn” lần thứ hai.

Mặc Phi quay đầu đi, lạnh nhạt hỏi: “Chủ công, ngài có biết mình đang làm cái gì không?”

“Bổn vương vô cùng rõ ràng.”

“Phù Đồ là nam tử, còn là thượng khanh của Chủ công, tự nhận chưa từng làm điều gì sai trái, vì sao Chủ công lại vũ nhục như thế?”

“Vũ nhục?” Vu Việt nắm lấy cằm của “Hắn”, hung hãn nói, “Ngươi đem sự sủng ái của bổn vương thành vũ nhục sao?”

“Làm gì có thần tử nào có thể hưởng thụ sủng ái của Chủ công như thế? Chủ công đối đãi Phù Đồ giống như nam sủng, chẳng lẽ không phải là vũ nhục sao?”

Vu Việt nhếch đôi môi, trong mắt hiện lên sự giãy dụa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.