Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Bất Sát - Chương 1-2 : doctruyenonline.co

Bất Sát

Chương 1-2




Chương hai: Thanh Thanh

Trầm mặc một hồi, Leola vẫn là không nhịn được hỏi: "Cậu biết rõ Misery rất mạnh, vì sao muốn làm chuyện gần như bất khả thi này?"

Sắc mặt Keisy đột nhiên chuyển sang nghiêm túc: "Bởi vì mơ ước của tôi."

"Mơ ước?" Leola lại hỏi.

"Đúng!" Keisy đột nhiên đứng lên kiên quyết hô lớn: "Mơ ước của tôi chính là muốn cả đời nằm trên giường không lo ăn mặc! Vì cái mơ ước này, cho dù muốn tôi mạo hiểm tính mạng, tôi cũng vui vẻ chịu đựng."

Đây rốt cuộc coi là lười biếng hay chăm chỉ... Mọi người trên xe bus đổ mồ hôi nghĩ.

"A! Tới học viện Acalane rồi, mau xuống xe." Keisy cúi đầu nhìn thời gian, không nhịn được cào tóc: "Chỉ còn lại bốn mươi phút thôi, mau mau mau, tôi thế nhưng không muốn bốn mươi phút sau đến địa ngục báo danh đâu."

Sau khi hai người nhảy xuống xe, một cánh cổng trường quái dị kinh người sừng sững ngay trước mắt, đó là một cái đầu người, không sai, bạn không có nhìn lầm, cái gọi là cổng trường chính là một khối tròn giống như đầu người, tóc là kiểu đầu hói của người trung niên, mắt mũi rõ ràng, còn để râu cá trê, miệng thì đang ngoác mồm cười, mà lỗ trống miệng lộ ra chính là cửa cho người ra vào.

"Quả đúng là cổng "cười"!" Keisy lặng đi một hồi, mới bình tĩnh nói.

Leola thực sự không thể hạ bất cứ bình luận nào đối với loại kiến trúc này.

Dù sao phong cách kiến trúc của thế giới này vốn đã lung tung, Keisy cũng không kinh ngạc bao lâu, túm lấy cổ tay của Leola kéo chạy, phóng vào cái mồm... không, là cổng trường.

Có loại cảm giác dê vào miệng cọp... Leola đột nhiên vô cùng muốn thở dài, vì sao mới qua nửa ngày, cuộc sống của hắn liền có biến chuyển lớn như thế? Từ bị truy sát đến rớt vào thế giới khác, bây giờ lại có thể còn phải làm một chuyện hắn trước giờ chưa từng làm — đi học.

"Nếu Anse biết ta biến thành thế này, cô ấy... nhất định rất cao hứng." Leola không nhịn được cười khổ.

"Anh nói cái gì mà rác rưởi?" Keisy hoài nghi mà quay đầu hỏi, chẳng qua vẫn chưa hỏi được đáp án, đã quên béng vấn đề mình hỏi, vừa lại blah blah nói: "Mau mau, mau đi báo danh, nếu không nửa giờ sau, chính là lúc hai người chúng ta đi đứt rồi."

"Nếu như chỉ có một mình tôi, đánh không lại Misery, cũng có thể chạy thoát được." Leola thoáng ước định một chút, liền ra kết luận.

"Đại, đại ca..." Keisy run run rẩy rẩy nói: "Trường học chơi vui lắm, anh thân là tuyệt thế sát thủ, khẳng định chưa từng biết đến niềm vui nơi trường học, thừa dịp bây giờ có cơ hội, hay là nhanh nhanh tiếp thu tri thức đi, thế giới này văn bằng vốn là rất quan trọng, có văn bằng mới có công việc tốt, có công việc tốt mới có thể ung dung qua ngày... Hơn nữa anh đi học còn có thể thuận tiện cứu cái mạng nhỏ của đứa em đây, không phải là nhất cử lưỡng tiện sao? Anh ngàn vạn lần không nên bỏ qua chuyện tốt này à." Nói đến câu sau, Keisy quả thực muốn ôm đùi Leola mà khóc cầu.

Đi học sao? Leola nghĩ nghĩ, rồi sau đó khẽ gật đầu, dầu sao cũng không có chỗ để đi, vậy cái nơi yên tĩnh như trường học cũng có thể là một chỗ rất tốt. Chẳng qua sau này Leola mới biết, trường học cũng không phải là cái nơi yên tĩnh gì, đây cũng là điểm làm hắn bất ngờ.

Nguyên bản cái tên Keisy còn đang khóc lóc ỉ ôi, vừa nhìn thấy Leola khẽ gật đầu, lập tức nước mắt rút về, giống như không có việc gì đứng lên, hăng hái hô hào: "Tốt lắm, nhanh lên đi báo danh thôi, đi báo danh."

Leola nhẹ nhàng giơ lên ngón tay, chỉ về phía trước hỏi: "Xếp hàng nào?"

"Cái gì mà xếp hàng nào..." Keisy vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy hàng người rồng rắn uốn lượn, từ chỗ xa tít tắp kéo dài đến cách bọn họ vài bước chân. Keisy không nhịn được thốt ra: "Eo ơi! Đầu năm nay đi đến đâu cũng xếp hàng, mua thức ăn phải xếp hàng, đi xe bus phải xếp hàng, không biết chịu chết có cần xếp hàng hay không?"

Đương nhiên cần! Hồi trước danh sách con mồi là được xếp hàng trước mặt hắn, chờ hắn đi chấp hành, Leola im lặng mà nghĩ thầm.

"Nhìn kìa, nhìn kìa, bên kia có ít người xếp hàng hơn kìa". Keisy hưng phấn như thể phát hiện tân đại lục, vừa lại kéo Leola chạy, đối với cái loại người lười như cậu thì chuyện càng ít tốt sức càng tốt.

Keisy dùng sức đập mạnh lên mặt bàn, gào lớn: "Báo danh!!!!!"

Lão già vốn còn đang ngủ gục trên ghế đến nước miếng chảy ròng ròng, đột nhiên bừng tỉnh, trừng lớn mắt nhìn Keisy, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

"Lão già, ông nhanh lên một chút có được không? Ông có biết tôi không còn có thể sống được bao lâu nữa rồi không?" Keisy nhìn đồng hồ, thời gian còn lại không đến mười lăm phút, không nhịn được nôn nóng mà điên cuồng cào tóc.

"Nhóc con à, yên tâm, chú mày tuyệt đối sống lâu hơn lão đây nhiều lắm." Lão già chậm chậm chạp chạp nói vài câu, rồi lại chậm chậm chạp chạp mà lẩm bẩm: "Gấp cái gì? Lão đây sống mấy trăm năm chưa từng nóng nảy."

"Đúng là vậy, tôi sẽ sống lâu hơn ông, bởi vì trước khi chết tôi tuyệt đối bóp chết cái lão già thối tha nhà ông." Keisy hổn hển mà gào thét.

"Được rồi, được rồi, cho chú mày báo danh, ngàn vạn lần đừng giết chết ta à." Bị Keisy rống như vậy, lão già lộ ra ánh mắt khiếp đảm, hoảng hốt mà đem các loại văn kiện chuẩn bị tốt, đặt trước mặt Keisy, sợ hãi rụt rè nói: "Điền đầy đủ văn kiện này là có thể nhập học rồi."

"Đơn giản như vậy?" Keisy hoài nghi mà nhìn lão già.

"Đơn giản vậy thôi." Lão già nuốt nuốt nước miếng đáp.

"Cái quỷ gì thế, tôi còn tưởng phải trải qua một bài trắc nghiệm siêu cấp vô địch khó khăn, mới có thể nhập học, té ra chỉ đơn giản như vậy, làm tôi căng thẳng một trận." Keisy vừa tiếp nhận văn kiện, đưa cho Leola một phần, còn không quên oán giận hai tiếng.

Leola yên lặng tiếp nhận văn kiện, mắt lại thoáng liếc qua lão già còn đang sợ hãi rụt rè.

"Tôi xem xem phải điền cái gì." Keisy cầm lấy bút trên bàn, nhàn nhã đọc: "Họ tên và giới tính... Chỉ thế thôi?"

Đúng vậy, trên trang giấy 30X30cm chỉ có bốn chữ rõ to Họ tên, giới tính... Hơn nữa còn rõ xấu!

Không chỉ Keisy trố mắt mà nhìn cái tờ giấy, ngay cả Leola cũng khẽ nhíu mày, cái văn kiện này đối với hắn quả thật cũng quá tiện rồi, dù sao đối với hắn bây giờ còn lại đích thực chỉ có họ tên và giới tính...

Keisy tiện tay vung lên, Keisy. Hai cái vấn đề tuyên bố điền xong, lão già run rẩy run rẩy tiếp nhận văn kiện, đưa cho Keisy một ít vật phẩm cần thiết, một chậu nước rửa mặt cùng một bộ dụng cụ vệ sinh, một bộ chăn đơn, một thanh dao thép, một bộ đồng phục, còn có một cái thẻ màu đen.

"Cái thẻ màu đen này là thẻ chứng nhận học sinh của các người, nhớ giữ kĩ, muốn ra vào trường học phải dựa vào cái thẻ này đấy". Lão già giải thích.

Leola cũng tiếp nhận một bộ vật dụng giống vậy, hắn cẩn thận đem cất kỹ tấm thẻ màu đen có đồ họa bạc kì dị, thoạt nhìn như thể đó là một tấm lệnh bài bằng bảo thạch.

"Leola, đi thôi."

Mới rồi còn ở bên cạnh, thoáng cái Keisy đã tại phương xa thúc giục Leola, Leola không khỏi nghĩ tới, Keisy luôn tự nhận mình là lười, động tác cư nhiên lại rất nhanh, vậy rốt cuộc là lười ở chỗ nào? Nghĩ thì nghĩ vậy, Leola vẫn cất bước đuổi theo Keisy.

Đợi đến khi hai người kia đều đi xa rồi, lão già bộ dạng vốn rụt rè, đột nhiên thẳng sống lưng, tinh thần chấn hưng mà lộ ra nụ cười gian: "Hớ hớ, cuối cùng cũng dụ được rồi... Chiêu được đến 2 tên học sinh, bằng không thân là hiệu trưởng, học viện thuật sĩ ta chưởng quản lại có thể chiêu không tới ba mươi học sinh, vậy thật sự là rất mất thể diện rồi."

"Vừa rồi quên nói rõ với hai người kia, tỷ lệ tốt nghiệp của học viện thuật sĩ không tới mười phần trăm." Lão già không khỏi cười thầm, trên đời này nào có chuyện tốt như thế, điền đại cái họ tên giới tính là có thể nhập học?

"Tỷ lệ tốt nghiệp không phải trọng điểm, trọng điểm là tỷ lệ sống sót không tới ba phần, đây mới là nguyên nhân chân chính học viện thuật sĩ thiếu người hỏi thăm đi?" Một tiếng nói tràn ngập ý cười đột nhiên xuất hiện.

Lão già hơi ngạc nhiên xoay người, đúng như dự đoán, một khuôn mặt tươi cười nhã nhặn xuất hiện trước mắt lão, "Misery?"

"Lâu rồi không gặp, Barbarise, ông vừa lại nợ tôi một phần nhân tình rồi." Misery giống như nhìn thấy ông bạn lâu năm mà chào hỏi.

"Nghĩa là sao?" Barbarise tò mò hỏi ngược lại, có nợ nhân tình hay không trái lại không hề gì, dù sao trên đời này chuyện khiến Misery cần tìm người giúp đỡ... đến nay lão vẫn chưa từng thấy.

"Hai tên học sinh thú vị kia thế nhưng là tôi dụ tới giùm ông đấy." Misery cười nói.

"Oh?" Barbarise thật sự cảm thấy hứng thú rồi, ánh mắt tò mò không ngừng bắn về phía Misery, Misery cũng nói đầu đuôi gốc ngọn cho Barbarise.

"Đúng là rất thú vị đấy, một tên từ thế giới khác thực lực sâu không lường được, còn tên kia trên người hình như có sóng ma lực rất đặc thù, đúng rồi, hồi nãy cái gã thế giới khác kia hình như phát giác được ngụy trang của tôi, không đơn giản, đúng là không đơn giản, tôi đã thu ma lực hoàn mỹ như thế rồi." Barbarise trầm ngâm, rồi sau đó nắm tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, mặt mày hớn hở vỗ vai Misery: "Ông bạn Misery à, ông lại có thể tặng cho tôi người thú vị như thế, lần này thật là nợ ông một nhân tình lớn rồi."

Misery chớp mắt: "Đâu có, nhớ chia sẻ cho tôi quá trình ông làm sao huấn luyện bọn họ là được."

"Yên tâm yên tâm, tuyệt đối sẽ rất thú vị, ha ha ha." Barbarise không nhịn được cười oang oang, tiếng cười này khiến lão sư và học sinh trong trường quen biết tính cách của hiệu trường đều không rét mà run, cầu xin trời cao, ngàn vạn lần đừng để cho hiệu trưởng cảm thấy bọn họ rất "thú vị".

◊◊◊◊

"Đây thật là bất công." Keisy lần thứ ba mươi tư oán giận ra khỏi miệng: "Vì sao ký túc xá của viện kỵ sĩ và viện trang giáp chiến cơ giống như thể khách sạn năm sao, học viện thuật sĩ chúng ta lại hệt như cái di tích cổ ngoại hạng mà nên mời chính phủ bảo vệ."

"Trên đời không có bữa ăn miễn phí." Leola nhàn nhạt nói, thủ tục vào học viện đơn giản như thế, nếu như so với học viện khác chỉ chênh lệch ở ký túc xá là khách sạn xa hoa với di tích cổ, vậy thật sự là một chuyện tốt rồi, đáng tiếc hắn vẫn cảm giác chuyện không đơn giản, nhất là cái lão già kia.

"Hèn gì hồi nãy hai hàng người kia dài như thế, cái học viện thuật sĩ này lại ngay cả nửa con chuột cũng không có." Keisy nhìn quanh căn phòng thô sơ, ngoại trừ hai cái giường, hai cái bàn, một phòng rửa mặt, đúng là căn phòng chỉ có bốn bức tường.

Keisy ném chăn lên giường, cả người liền nhoài lên giường, còn khoan khoái mà thở mấy hơi.

"Keisy, viện kỵ sĩ, viện trang giáp chiến cơ và học viện thuật sĩ rốt cuộc là học những cái gì?" Leola không khỏi bị hại não bởi ba cái tên chưa từng nghe qua này, cái thế giới hoàn toàn mới này đối với hắn mà nói, thật là lớp lớp bí ẩn.

"Kỵ sĩ hả?" Đổi nhoài sang nằm, Keisy thảnh thơi gối hai tay sau đầu: "Chính là cái nghề cầm kiếm bự hoặc trường thương, nhét mình ở trong một đống tấm sắt, chuyên môn cưỡi cái gì đó chạy lung tung khắp nơi."

Có hơi khó hiểu... Leola hoài nghi, là độ hiểu biết của hắn đối với cái thế giới này quá nông cạn, cho nên nghe không hiểu, hay là năng lực giải thích của Keisy có vấn đề?

"Trang giáp chiến cơ thì càng mạnh, mệnh danh là nghề đốt tiền, trang giáp chiến cơ cho dù là D cơ thoạt nhìn như đồng nát, cũng vẫn là đắt dọa chết người." Keisy không khỏi lắc đầu, than thở người có tiền thật là lãng phí.

"Tôi... không hiểu." Leola hơi nhíu mày.

"Tóm lại." Keisy điều chỉnh gối đầu: "Leola anh phải nhớ cho kỹ, nhìn thấy người mặc khôi giáp, chính là của viện kỵ sĩ, đừng chọc vào; nhìn thấy mặc cơ giáp, chính là của viện trang giáp chiến cơ, cũng đừng chọc vào; về phần học viện thuật sĩ... không có chuyện gì thì cũng là đừng chọc vào đi, mặc dù thế lực của thuật sĩ yếu ghê gớm, chẳng qua ai biết anh có thể chọc phải thằng con của Misery hay không?"

Tóm lại chính là đừng chọc ai hết... Xem ra muốn hiểu cái thế giới này, thì không thể dựa vào Keisy rồi, Leola không khỏi âm thầm thở dài.

"Đúng rồi, Leola, nói xem anh làm gì mà sát thủ bình thường không làm, lại muốn làm một sát thủ không giết người?" Keisy lẩm bẩm, sát thủ không giết người? Đúng là cái nghề còn lỗ vốn hơn cả thuật sĩ.

Nghe thấy Keisy nhắc tới cái này, Leola không khỏi lâm vào trong hồi ức... nói là hồi ức, nhưng cũng chẳng qua là chuyện xảy ra trong năm rồi, điều đầu tiên nhớ tới, chính là một mái tóc dài màu vàng kem, luôn là thả bay theo gió.

"Leola, anh có bởi vì giết chết một sinh mệnh mà ngủ không yên?" Một đôi mắt bi thương xanh như hồ nước cứ như thế nhìn hắn, không có trách cứ, chỉ là thương tiếc.

"Tôi trước giờ đều chưa từng ngủ yên ổn." Leola thẳng thắn trả lời: "Quy tắc thứ mười của sát thủ, cho dù ngủ cũng phải bảo trì cảnh giới mọi lúc."

Thiếu nữ lại lộ ra cười khổ: "Nếu như anh ngày nào đó bởi vì giết người mà ngủ không yên, vậy thì anh có lẽ sẽ không còn là một sát thủ chân chính nữa."

"Anse... Tôi đã bởi vì giết người mà ngủ không yên rồi, nhưng cô lại không thể nhìn thấy được nữa." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Leola hiếm khi lộ ra một nét buồn bã.

"Ai là Anse vậy? Cô ta có liên quan đến chuyện anh không giết người sao?" Keisy tò mò hỏi.

"Tôi từng đáp ứng cô ấy, vĩnh viễn không giết người." Leola nói ra cái lời hứa duy nhất mà cả đời này từng nói.

Nghe đến đây, hứng thú của Keisy thực sự được câu lên, cậu vỗ vỗ cái gối, sau khi nằm một cách thoải mái, nói với Leola: "Nói một chút về chuyện của anh và Anse đi."

Leola do dự một hồi, cuối cùng cũng nói lên chuyện của một năm qua.

"Anse là một thần y, ít nhất mọi người đều là nói như thế, bệnh nhân được cô ấy chữa trị, hình như vẫn không có trường hợp tử vong, năm đó, tổ chức bởi vì đã nhận ủy thác, cho nên bắt Anse về tổ chức, không ngờ y thuật của Anse thật sự là thần kỳ, ngay cả tổ chức cũng thà rằng trả tiền vi phạm giao ước, cũng không muốn làm theo lời chủ thuê nói, mà giết chết Anse, Anse cũng cứ như thế bị tổ chức giam lỏng, chuyên môn phụ trách điều trị cho sát thủ bị thương..."

Một năm trước...

Leola lặng lẽ đứng thẳng ở trung ương đại sảnh, nhưng cho dù là đứng ở giữa, nhưng cảm giác tồn tại của hắn mỏng manh đến khiến người cho rằng hắn không phải người sống, mái tóc màu đen, quần áo màu đen, ngay cả mắt cũng là màu u ám, nếu như không phải trên tay phải của hắn đang nhỏ máu đỏ tươi, gần như khiến người cho rằng đứng ở đó là một bức tượng hắc diện thạch...

"Le, ngươi không nên bị thương." Ánh mắt của chủ thượng vô cùng lạnh buốt, thấy được tâm tình của hắn là cực độ bất mãn.

Leola lại không có nói chuyện, sát thủ, là không cần lời nói, trầm mặc của Leola không có gây ra bất cứ bất mãn nào cho chủ thượng, bời vì nhất cử nhất động của hắn đều là đích thân chủ thượng huấn luyện ra.

"Đi tìm Anse trị lành thương." Chủ thượng sau khi hừ một tiếng, hạ mệnh lệnh với Leola.

Leola sau khi nghe thấy mệnh lệnh, xoay người liền rời khỏi, không có phát ra bất cứ tiếng vang nào mà rời khỏi đại sảnh, làm theo mệnh lệnh của chủ thượng đi tìm Anse.

"Lão sư, nghe nói anh bị thương rồi?"

Leola vừa rời khỏi đại sảnh, Jasia chờ sẵn ở ngoài cửa lập tức gọi lão sư, cô nhìn cánh tay đang nhỏ máu của Leola, tâm tình rất là phức tạp, người vẫn luôn đố kỵ với thực lực đệ nhất sát thủ của Leola như cô, nghe thấy cái đệ nhất sát thủ này lại có thể bị thương, trong lòng hẳn là phải hả hê mới đúng... nhưng, thực tế nhìn thấy vết thương của Leola, tâm tình của Jasia lại có hơi trầm xuống.

Leola dừng bước chân, quay người qua hỏi học sinh của mình: "Anse ở đâu?"

Đối với khuôn mặt vẫn vô cảm của Leola, trong lòng Jasia liền bực tức, mình là học sinh của hắn, vậy mà cứ bày cái mặt đơ đơ cho cô xem, Jasia xị mặt, lại không thể không trả lời câu hỏi của lão sư: "Ở trong rừng trúc khu số một chữ thiên."

Khu số một chữ thiên cũng chính là khu vực Leola cư trú, Leola không có do dự xoay người rời khỏi, chỉ để lại Jasia đang tức giận gần chết như mọi khi, cô trực tiếp chạy vào đại sảnh, phàn nàn với cha mình sự vô tình của lão sư.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.