Bắc Tống Phong Lưu

Chương 862-3: Đông Kinh Ngũ Tuyệt và Đệ Nhất Trù Nương




Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương? Lý Kỳ sửng sốt.

- Oa a a, chúng ta đang thảo luận vấn đề Đông Kinh Ngũ Tuyệt, võ công thiên hạ đệ nhất, trù nương cái gì, lui ra một bên, lui ra, Thiếu Bạch, ngươi mau tránh ra.

Cao Nha Nội lúc này muốn quyết phân cao thấp một phen với Lý Kỳ, chẳng nghe nổi được gì nữa.

Hồng Thiên Cửu lại thấy hứng thú, đoạn vội vàng tiến lên, giúp Thiếu Bạch giữ Cao Nha Nội, nói:

- Ca ca, huynh cứ bớt giận đã, nghe Thiếu Bạch nói xem trận đấu tranh giải Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương xem thế nào.

Cao Nha Nội ngẩn ra một lúc, rồi kịp phản ứng lại, kinh ngạc hỏi:- Gì? Trận đấu tranh giải Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương?

Sài Thông đột nhiên nói:

- Thiếu Bạch có phải đang nói đến Tống ngũ tẩu và Trương nương tử?

Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Lý Kỳ càng nghe càng tò mò, nói:

- Đây rốt cuộc là thế nào?

Phàn Thiếu Bạch nói:

- Chúng ta cứ ngồi xuống đã rồi nói tiếp.Cao Nha Nội giận dữ lườm Lý Kỳ một cái, sau đó điềm nhiên ngồi vào chỗ vốn là của Lý Kỳ, Lý Kỳ đương nhiên không chấp nhặt với y, bèn ngồi cạnh Phàn Thiếu Bạch.

Phàn Thiếu Bạch uống một ngụm trà, nói:

- Lý Kỳ, việc này ta thực sự phải cảm ơn ngươi. Lúc trước nếu ngươi không chiêu mộ Tống ngũ tẩu đến Phàn Lâu thì chỉ e Phàn Lâu ta đã chết chắc rồi.

Sài Thông gật đầu nói:

- Cái vị Tống ngũ tẩu này đúng là một trù nương rất có nghề, món ăn bà ta làm giản dị tự nhiên, nhưng lại vô cùng ngon miệng, đặc biệt là món thịt quay, thật là tuyệt kĩ, mặc dù nhìn bên ngoài thì rất phổ thông, chẳng khác gì thịt bình thường, nhưng chỉ cần cắn một miếng là không dừng lại được. Bên ngoài là một lớp bì xém, lại mang hương thơm của rượu, thơm nức cả mũi, bên trong thì thịt non và tươi, ngậymà không ngấy, mềm xốp xen lẫn chút dai dai, ngon miệng sảng khoái, ăn mãi không ngán, còn ngon hơn cả món sườn cừu. Mỗi lần ta đến Phàn Lâu là đều chén hai miếng thật to.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Còn cái món giả cá lóc sông nữa, thật là tươi sống, hơn nữa càng chế biến càng ngon. Ta từng nghe cha ta nói, có một lần Cao bá bá thưởng thức món giả cá lóc đó xong, nói còn ngon không kém gì cá lóc thật.

Cao Nha Nội liên tiếp gật đầu nói:

- Hơn nữa cái vị Tống ngũ tẩu đó còn trắng nõn trắng nà, mặn mà thùy mị nữa chứ, tuyệt đối là xinh đẹp nhất trong số các trù nương.

Dâm tặc vẫn cứ là dâm tặc, luôn nhìn thấy thứ mà người khác không nhìn thấyđược. Lý Kỳ nhất thời toát cả mồ hôi lạnh, không để ý đến thằng nhãi đó, nói:

- Ta cũng từng thưởng thức tài nghệ của Tống ngũ tẩu. Mặc dù có thể coi là rất khá rồi, nhưng không đến mức khoa trương như các ngươi nói chứ.

Sài Thông nói:

- Lý Kỳ, ngươi còn không tin à. Tay nghề của Tống ngũ tẩu bây giờ khác xưa nhiều rồi.

Phàn Thiếu Bạch vẻ đắc ý nói:

- Không sai, không phải ta tự khoe khoang, thiên phú nấu ăn của Tống ngũ tẩu tuyệt đối không thua kém gì Trương Xuân Nhi, có thể nói là tiến bộ thần tốc. Phàn Lâu ta toàn bộ dựa vào bà ấy mới vực lại được, quan khách không ít hơn ngày xưa, hơn nữa đã bắt đầu ổn định rồi.Cao Nha Nội bỗng cười ha ha nói:

- Lý Kỳ, không ít khách quen của Túy Tiên Cư các ngươi bây giờ chạy hết sang Phàn Lâu rồi đó.

- Cái gì?

Lý Kỳ kinh ngạc kêu lên.

Phàn Thiếu Bạch trợn mắt nhìn Cao Nha Nội, ngượng ngùng nói:

- Ngươi chớ có nghe thằng nhãi này nói bừa, việc buôn bán của Túy Tiên Cư thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Gần đây ta rất ít đến cửa hàng, thực sự là cũng không rõ lắm.Đoạn lẩm nhẩm trong đầu, nếu như khách mà bỏ đi nhiều quá, Ngô đại thúc nhất định sẽ đến tìm ta, nên chắc là dù có thì việc cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm.

Sài Thông nói:

- Lý Kỳ, không phải ta dội gáo nước lạnh vào ngươi đâu, tay nghề của Lục Tử mặc dù tiến bộ rất nhanh, nhưng so với Tống ngũ tẩu và Trương nương tử thì còn thua chút ít đó. Cho nên ngươi nên xuống núi khống chế đại cục đi. Ta dám đảm bảo rằng, chỉ cần người ra tay một cái là việc buôn bán của Túy Tiên Cư lập tức cải thiện ngay.

Hồng Thiên Cửu tự hào nói:

- Đương nhiên rồi, đại ca là Kim Đao Trù Vương, thực ra cũng lâu lắm rồi ta không được thưởng thức món đại ca làm rồi.Phàn Thiếu Bạch thì nhíu mày ngẫm nghĩ, xét về góc độ làm ăn thì y đương nhiên không muốn Lý Kỳ quay về Túy Tiên Cư rồi.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Thực ra việc nấu ăn với ta cũng là một niềm vui, vấn đề nằm ở chỗ giờ ta còn đâu sức lực mà tới Túy Tiên Cư nữa! Chỉ có điều

Phàn Thiếu Bạch vội hỏi ngay: 

- Chỉ có điều gì?

Lý Kỳ cười ha ha nói:

- Chỉ có điều bây giờ bọn ta phải đặt lợi ích tập đoàn Túy Tiên Cư lên hàng đầu, thôi được, tiết lộ một chút cho các ngươi biết, sẽ không lâu nữa, Túy Tiên Cư bọn ta sẽ chọn ra một số loại thực phẩm có thể bán ra nước ngoài, còn nữa, năm nay TúyTiên Cư còn cho ra mắt một loại Thiên Hạ Vô Song có hương vị hoàn toàn mới lạ. Ta dám đảm bảo rằng, loại Thiên Hạ Vô Song này, một khi ra mắt nhất định sẽ thịnh hành cả nước, không chỉ có thế, để đi kèm với Thiên Hạ Vô Song, ta sẽ cho ra mắt một loạt món ăn mới, nhất định sẽ khiến các ngươi thỏa mãn vị giác.

Phàn Thiếu Bạch nghe vậy, tim như rỉ máu, Thiên Hạ Vô Song của ngươi đã đủ lợi hại rồi, ngươi còn chưa thấy đủ sao! Có còn để người khác sống nữa không chứ!

Hồng Thiên Cửu hào hứng nói:

- Đại ca, Thiên Hạ Vô Song gì thế, mang một ít tới bọn ta thưởng thức xem.

- Bây giờ thì chưa được, đến lúc đó nói sau.

Lý Kỳ chỉ giới thiệu đến đó, đoạn nhìn Phàn Thiếu Bạch nói:

- Đúng rồi, Thiếu Bạch, hình như ngươi còn chưa nói hết.Phàn Thiếu Bạch ngẩn người ra, nói:

- Ồ, chính vì tay nghề của Tống ngũ tẩu ngày càng tinh xảo, cho nên ngày càng có nhiều người đem bà ta ra so sánh với Trương Xuân Nhi, tranh luận xem ai mới là Đại Tống Đệ Nhất Trù Nương.

Sài Thông cau mày nói:

- Việc này thì khó nói đó, món ăn của hai người thuộc về hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Món của Trương Xuân Nhi tinh tế, hoa lệ, chỉ cần nhìn qua là đã khiến người ta thèm chảy nước miếng. Còn món của Tống ngũ tẩu thì giá trị từ bên trong mà ra, lấy hương vị làm chủ đạo, ai thắng ai thua thì thật khó đoán định.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Việc này có gì mà khó so sánh chứ.Sài Thông ồ một tiếng, nói:

- Tiểu Cửu, ngươi có cao kiến gì chăng?

Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói:

- Món ăn của Trương Xuân Nhi thì giống với Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng, đánh rất đẹp mắt, nhưng chỉ đẹp chứ không dùng được, còn món ăn của Tống ngũ tẩu thì như Giáng Long Thập Bát Chưởng, quý ở thực tại, rất rõ ràng, Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng không thể là đối thủ của Giáng Long Thập Bát Chưởng được.

Cao Nha Nội gật đầu nói:

- Đúng lắm, đúng lắm, bản Nha Nội ta cũng cho là như vậy.

Sài Thông thì là fan ruột của Đông Tà, hừ một tiếng, nói:

- Nực cười, ai bảo Lạc Anh Thần Kiếm Chưởng đánh không lại Giáng LongThập Bát Chưởng?

Hồng Thiên Cửu cười ha ha nói:

- Cái này ai mà chả biết, Lý đại ca, huynh nói xem đúng không.

Cái lũ đần độn này! Lý Kỳ cau mày nói:

- Vấn đề này để sau hãy thảo luận, còn nữa, các ngươi đừng có ngắt lời Thiếu Bạch. Thiếu Bạch, ngươi nói tiếp đi.

Phàn Thiếu Bạch gật đầu, tiếp tục nói:

- Sau đó, do cuộc tranh luận về việc này càng ngày càng căng thẳng, mấy ngày trước ở Kim Lâu có vị khách lắm điều đã nói việc này cho Trương Xuân Nhi biết, Trương Xuân Nhi lúc đó nói rằng, nếu có cơ hội, nàng cũng muốn so tài một phen với Tống ngũ tẩu. Kết quả là vị khách đó mang lời đó nói lại với Phàn Lâu, trong cơntức giận ta đã đồng ý luôn. Không ngờ là hôm qua, Trương Xuân Nhi đích thân tìm đến bàn về việc này. Nàng nói tay nghề của nàng và Tống ngũ tẩu chỉ sàn sàn như nhau, người bình thường rất khó luận đoán xem người thắng kẻ thua, nên sẽ mất công bằng. Duy chỉ có Kim Đao Trù Vương ra tay, thì mới có được sự công bằng, công chính đó. Nếu không thì phen tỉ thí này chẳng có ý nghĩa gì hết.

Lý Kỳ nghe xong, cau mày nói:

- Vậy lần này ngươi hạ cố đến đây, là muốn mời ta làm trọng tài?

Phàn Thiếu Bạch gật đầu nói:

- Đúng vậy.

- Nếu nói như vậy, ngươi không hề làm theo cảm tính, mà thực chất ngươi muốn phân cao thấp với Kim Lâu phỏng?- Không sai, ta rất tin tưởng vào tay nghề của Tống ngũ tẩu. Trương Xuân Nhi luôn không coi ai ra gì, thật tức chết đi được.

- Vậy Tống ngũ tẩu có sẵn sàng không?

- Bà ta chẳng có ý kiến gì.

Phàn Thiếu Bạch một vẻ nghiêm túc nói:

- Lý Kỳ, ta khẩn cầu ngươi giúp ta lần này đó.

Lý Kỳ chau mày trầm ngâm không nói gì, bởi hắn mơ hồ cảm thấy Trương Xuân Nhi thực chất là nhằm vào hắn, dù gì thì Trương Xuân Nhi vẫn chưa bỏ qua được cái thất bại trong Giải Hoàng Yến lần trước, luôn muốn tìm cơ hội so tài cao thấp với hắn. Đoạn nói:

- Vậy ngộ nhỡ thua thì sao?- Thì ta không có gì phải hối tiếc.

Lý Kỳ thấy y nói đến như vậy, bèn gật đầu nói:

- Vậy được, ta đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.