Bắc Tống Phong Lưu

Chương 850-2: Thương lượng tổn thương đến tình cảm 2




Lý Kỳ trợn to hai mắt nói: - Không phải ngươi muốn kí sổ chứ?

Đoàn Thế Văn hết sức gật đầu.

Lý Kỳ vẻ mặt cổ quái nói: - Không phải chứ, Đại Lý các ngươi tuy rằng chưa nói đến giàu, nhưng chút tiền ấy cũng không đến mức phải ký sổ mà.

Chăng lẽ các ngươi muốn mua vũ khí mấy trăm vạn quan đi? Các ngươi có nhiều binh như vậy sao?

Đoàn Thế Văn lắc đầu nói: - Chúng ta thật sự có nghĩ mua mấy thứ vũ khí,

nhiều nhất là hai mươi vạn quan.

- Chăng lẽ Đại Lý các ngươi không lấy ra được hai mươi vạn quan? ta - ta cũng không lấy ra được. Lý Kỳ kêu lên một tiếng, nói một nửa, thiếu chút nữa thì nền nhà cũng để lộ, hắn xấu hổ liếc mắt nhìn Triệu Hoàn.

Đoàn Thế Văn chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu, nói: - Đại Lý chúng ta lấy là ra, nhưng - ôi, không sợ hai vị chê cười, mà quốc vương chúng ta lấy không ra.

Lý Kỳ méo miệng, nói: - Đoàn đặc phái viên, lời này của ngươi rât mâu thuẫn nha, Đại Lý không phải chính là quốc vương các ngươi sao?

Đoàn Thế Văn ngượng ngùng nói: - Thái tử điện hạ chắc biết nguyên nhân 

bên trong.

Triệu Hoàn đột nhiên te ha ha.

Đoàn Thế Văn tưởng rằng đang giễu cợt y, hận không thể ngay lập tức phây tay áo bỏ di

Lúc lâu sau, Triệu Hoàn mới nói: - Lý Kỳ, đủ rồi, ngươi đùa cợt cũng quá a!

- Vâng vâng Vâng.

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Đoàn đặc phái viên, ngươi biết vì sao ta gặp ngươi

cuối cùng không?

Đoàn Thế Văn mờ mịt lắc đầu.

Lý Kỳ cười nói: - Đó là vì ta sợ làm trễ nải người khác, vì Vụ mua bán giữa chúng ta không phải một hai ngày là có thể đàm phán xong.

Đầu óc Đoàn Thế Văn hơi vòng vòng, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.

Lý kỳ ha ha nói: - Tình hình Đại Lý các ngươi, ta làm sao có thể không biết. Quốc vương các ngươi từ trước đến nay đối với Đại Tống đều vô cùng hữu hảo, đối với quan hệ giữa hai nước cống hiến to lớn, điều này Hoàng thượng chúng ta đều đặt trong mắt, Hoàng thượng chúng ta vẫn dùng từ huynh đệ để hình dung mối quan hệ này, đừng nói là vũ khí, ngay cả các ngươi muốn mượn binh, chúng ta tuyệt đối sẽ không nháy mắt, nói đến tiền sẽ làm tổn thương tình cảm.

Mượn binh?

Những lời này của Lý Kỳ khiến Đoàn Thế Văn có cảm giác như đang trong mộng hạnh phúc đến nỗi y không thể tin được lỗ tai của mình, còn Véo mạnh chính mình.

Lý Kỳ ha ha nói: - Không phải ngươi đang nằm mơ đâu. Tinh thần Đoàn Thế Văn lập tức hưng phấn, vội hỏi: - Giám sự, những lời ngươi nói là thật sao?

Triệu Hoàn nói: - Những lời Lý Kỳ vừa nói là thật, hơn nữa là truyền lại ý của phụ hoàng.

- Cái này - cái này là tại sao?

Lý Kỳ nhếch khóe miệng lên, cười nói: - Rất đơn giản, vì Hoàng thượng của chúng ta đã quyết tâm giúp Quốc vương các ngươi đoạt lại những thứ

vốn thuộc về ngài.

-À? - Thế nào? Chăng lẽ Quốc vương các ngươi còn muốn tiếp tục làm con rói? - Không không không phải, vậy thật sự các ngươi không cần tiền, đưa vũ khí miễn phí cho chúng ta?

. - Chỉ là việc nhỏ. Lý Kỳ khoát tay, nói: - Quốc vương các ngươi nghĩ rất đúng, muốn có Cao thị trong tay chỉ có dùng đến phương pháp vũ lực. Ta biết Đại Lý các ngươi gần đây đang bình định, đây là một cơ hội rất tốt, nếu muốn thì phải chờ một chút. Về phần vũ khí thì sao, ta nghĩ bây giờ các ngươi cầm cũng vô dụng, quan trọng hiện giờ là các ngươi nhân cơ hội này tuyển quân mua ngựa, có vũ khí mà không có ai cũng vô dụng, nếu hiện giờ ta đưa cho các ngươi Vũ khí, thì cũng không dùng được, hơn nữa sẽ còn rút dây động rừng. Tuy nhiên các ngươi cứ yên tâm, năm sau Quân Khí Giám chúng ta sẽ tạo một viện chế tạo vũ khí lớn hơn ở phía Nam, đến lúc đó binh khí các ngươi cần, sẽ trực tiếp lấy ở chỗ đó đưa cho các ngươi, binh khí nhân mã đều có thể cho các ngươi mượn.

- Nhưng---

Lý Kỳ không đợi y nói xong, liền nói: - Ta biết ngươi muốn hỏi gì, chúng ta vì sao lại làm như vậy, dù sao trên đời cũng không có bữa ăn nào miễn phí. Nguyên nhân rất đơn giản, Cao thị và Nam Ngô cấu kết, nhiều lần quấy nhiễu biên giới Đại Tống ta, mà Quốc vương các ngươi dốc lòng muốn cùng Đại Tống ta giao hảo, thành tâm của ngài đã được chứng minh vô số, chúng ta hoàn toàn không nghi ngờ, nếu ngươi là chúng ta, ngươi sẽ làm thế nào?

Nghe đến đó, Đoàn Thế Văn hoàn toàn tin tưởng đây không phải là nằm mơ, nhất thời vui đến muốn khóc, lòng cảm kích, không lời nào có thể diễn tả được.

Lý Kỳ và Triệu Hoàn rất vô lương mà bật cười ha ha. Triệu Hoàn võ vai Đoàn Thế Văn, thân thiết nói: - Thế Văn huynh, Lý Kỳ đã bày tiệc ở bên trong, chúng ta vào bên trong vừa ăn vừa nói chuyện.

Đoàn Thế Văn còn có thể nói gì, lau khóe mắt, sụt sịt nói: - Được được được.

Lý Kỳ tiến lên phía trước, nhỏ giọng hỏi: - Hỏi ngươi một việc. Đoàn thị các ngươi có biết Lục Mạch Thần Kiếm?

- Lục Mạch Thần Kiếm? Là vũ khí sao? - A? Ha ha, không phải, không phải, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.​


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.