Bắc Tống Phong Lưu

Chương 833-3: Sức nóng của kinh tế (3)




Ngày thứ hai, tin tức phế bỏ Ứng Phụng Cục truyền ra khắp Kinh thành.

Có người vui có người buồn, dân chúng đương nhiên vui mừng nhất. Dù sao bọn họ cũng đã cảm nhận sâu sắc thống khổ mà Ứng Phụng Cục này mang lại cho bọn họ, những người kích động một chút thậm chí còn đốt pháo chúc mừng, trong nhà giăng đèn kết hoa, mời khách yến hội cũng không phải chỉ nói đùa. Nhưng người hơi bảo thủ một chút, vẫn giữ thái độ xem xét đối với chuyện này, bởi vì lúc trước khi Phương Lạp khởi nghĩa, Ứng Phụng Cục này cũng bị phế bỏ một khoảng thời gian, nhưng rồi cũng mở lại.

Mấu chốt vẫn nằm ở Tống Huy Tông, thật ra phải nói rằng, trong chuyện này, Tống Huy Tông tuyệt đối được xem như là người thiệt hại lớn thứ hai, Tống Huy Tông thích gì chứ, còn không phải là mấy thứ đá hoa cương gì đó, kỳ hoa dị mộc, vân vân. Những thứ này đều được Ứng Phụng Cục cướp đoạt khắp nơi trong cả nước cho ông ta. Nhưng, ông ta vừa nghĩ tới bản thân hoá ra chỉ lấy được khoảng một phần, còn lại đều bị chiếm lấy, hơn nữa danh dự của ông ta còn bị xâm phạm nghiêm trọng, làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ. Hơn nữa đây dù sao cũng là tấu chương đầu tiên mà Thái Kinh làm tướng tấu lên, dù sao ông ta cũng phải nể mặt chút. Đương nhiên, quan trọng nhất là Quân lệnh trạng kia của Lý Kỳ đã lay động ông ta, xuất phát từ các suy xét, cuối cùng ông ta cũng đáp ứng.

Cho nên, nỗi lo của những dân chúng bảo thủ này, cũng không phải không có lý, đây cũng là đạo lý của bọn họ, thật ra ngay cả Lý Kỳ cũng không nắm chắc mười phần, Ứng Phụng Cục này từ nay về sau sẽ biến mất, chỉ cần Tống Huy Tông còn, vậy Ứng Phụng Cục còn có cơ hội tro tàn lại cháy, nhưng, lúc này Lý Kỳ thật sự không thể nghĩ quá xa, hắn phải thừa dịp hiện tại làm tốt mọi chuyện.

Ngoại trừ Tống Huy Tông ra, người tổn hại lớn nhất dĩ nhiên là Vương Phủ rồi.

Đối với Vương Phủ mà nói, đây đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, vừa mới mất việc, bây giờ ngay cả chậu châu báu cũng bị người ta đập tan, tức giận đến mức lão ta ngất ngay tại trận.

Lão ta vốn cho là, mặc dù mình đã quy ẩn, nhưng chỉ cần còn Ứng Phụng Cục, lão ta còn có cơ hội đông sơn tái khởi, bởi vì Ứng Phụng Cục hoàn toàn là vì phục vụ cho cá nhân Hoàng thượng, pháp bảo nịnh nọt tốt nhất, hơn nữa trên dưới Ứng Phụng Cục tất cả đều là thân tín của lão ta, cho dù là ai cũng không chen vào được, mặc dù lão ta ở nhà, nhưng vẫn có thể bày mưu nghĩ kế.

Lần này thì hay rồi, Thái Kinh cũng không có bất cứ ý gì với Ứng Phụng Cục của lão, nam nhân mà, làm việc phải dứt khoát một chút, trực tiếp phế bỏ là được, khỏi phải nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều sẽ chỉ để lại hậu hoạn, lần này cũng muốn coi thử lão Đông Sơn tái khởi thế nào đây.

Đương nhiên, lợi ích của bản thân Thái Kinh cũng bị tổn thất ít nhiều, dù sao Ứng Phụng Cục Tô Châu cũng có quan hệ lớn với lão ta, nhưng so với kế hoạch lưu danh thiên cổ của lão ta, tất thảy đều là mây bay.

Tuy nhiên, bởi vì Vương Phủ cũng có quan hệ lớn với hậu cung, vì vậy hành động này cũng tổn hại vô cùng lớn đến một số người của hậu cung, nhưng hiện giờ thế lực của Thái Kinh, Lý Kỳ, Thái tử đang lên, các nàng chỉ có thể tránh đi cạnh sắc, không dám nói bậy trước mặt Hoàng thượng.

Tuần san Đại Tống Thời đại cũng vì việc này mà ra một số đặc biệt, nội dung trong đó là ca tụng Tống Huy Tông, Thái Kinh anh minh quyết đoán, giáng chức Vương Phủ và phế bỏ Ứng Phụng Cục vốn đã mang nhiều tổn hại đến cho dân chúng.

Tình huống này giống với chuyện Thái Kinh quy ẩn lúc trước, khi đó Vương Phủ cũng dìm chết Thái Kinh, chỉ hận không thể nói Thái Kinh thành yêu ma hóa thân, điều này cũng giúp Vương Phủ chiếm được sự ủng hộ của bách tính, được phong hiệu "Hiền tướng".

Thái Kinh chẳng qua là gậy ông đập lưng ông, có điều lần này lão ta có Lý Kỳ tương trợ, sức tuyên truyền mạnh hơn Vương Phủ.

Bởi vì Học viện Thái sư cũng đã bắt đầu làm thay đổi hình tượng của Thái Kinh trong lòng bách tính, thêm vào đó lần này Lý Kỳ bao bọc hoàn mỹ, hình tượng của Thái Kinh đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, dân chúng vô cùng ủng hộ lão ta, phố lớn ngõ nhỏ đều đang nói về lão, điều này cũng khiến Thái Kinh nếm được vị ngọt, đối với kế hoạch của chính mình càng thêm kiên định bất di.

Đồng thời, xây dựng kinh tế của Lý Kỳ đã đang tiến hành đâu vào đấy. Bỏ qua trở ngại lớn nhất là Vương Phủ, triều đình triệt để cùng Lý Kỳ đứng trên một con đường, Lý Kỳ rốt cuộc cũng bắt đầu phát lực rồi, chuyện đầu tiên cần làm, chính là cắt giảm quan lại dư thừa, bị khai đao trước nhất chính là nhóm Sử hoán quan Ngự tiền, cùng với quan viên từng nhậm chức ở Ứng Phụng Cục.

Ứng Phụng Cục vừa huỷ bỏ, đám quan viên này vốn cũng không biết nên đi con đường nào, hơn nữa Ứng Phụng Cục vốn là một tổ chức khổng lồ, quan lớn quan nhỏ nhiều không đếm xuể, hơn nữa trải rộng cả nước, mang đến rất nhiều gánh nặng cho triều đình, vừa hay có thể dùng để giết gà dọa khỉ.

Vương Phủ đáng thương, lực lượng duy nhất còn lại trong triều, cũng bị nhổ cỏ tận gốc rồi.

Nhắc tới cũng khéo, đám quan viên từng lệ thuộc Ứng Phụng Cục, tên nào tên nấy đều có công việc béo bở, qua mấy năm, tên nào cũng vớt được không ít, cho dù bị đánh đổ, cũng không đến nỗi xin cơm trên phố, nhưng bọn họ không giống đại địa chủ như Cao Cầu, nằm không thôi cũng có thể ăn được mười đời, kết quả là, cũng không muốn bị Lý Kỳ lung lay, mỗi người đều ngoan ngoãn dấn thân vào giới kinh thương, đến Thương Vụ Cục báo danh, hy vọng Thương Vụ Cục có thể hiến mưu kế hay bọn họ, đối với Lý Kỳ mà nói, thật sự là niềm vui bất ngờ.

Trải qua hai lần giảm biên chế quy mô lớn, cũng thức tỉnh một số quan viên, biết thời thế đã thay đổi, thêm vào đó nhìn thấy những quan viên đi làm kinh thương, bây giờ cuộc sống dư dả giàu có, liền đến tìm Tần Cối, bắt đầu tự động chạy đến Thương Vụ Cục, điều này cũng làm giảm áp lực của Tần Cối rất nhiều..

Tần Cối bây giờ cũng được nếm vị ngọt rồi, trước kia là y cầu người, bây giờ là người cầu y, cảm giác thật sự là sảng khoái vô cùng.

Mặt khác, có Trần Quá Đình, Trương Nhữ Lâm, Trần Đông, Âu Dương Triệt gia nhập, Thương Vụ Cục nhân tài đông đúc, rốt cuộc đã trở thành một bộ phận có đủ thiết bị, nhân tài, cũng không cần Tần Cối một mình ôm đồm nữa, chuyện rắm gì cũng do một mình y đi xử lý, nhưng chuyện này cũng chia bớt một phần quyền lực trong tay Tần Cối. Hiện giờ Thương Vụ Cục chính là bộ phận nóng bỏng tay của Đại Tống, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng quyền lực tương đối nhiều, nếu Lý Kỳ không biết cân bằng, rất có thể sau này sẽ không khống chế nổi.

Mặc dù Vương Phủ đã đổ, nhưng tăng thuế ruộng vẫn chưa chết trong trứng nước. Việc thanh tra đất đai bắt đầu bước vào giai đoạn chính thức. Trước đây, Tống Huy Tông nghe theo ý kiến của Lý Kỳ, ban bố pháp lệnh, chính là chế độ hiện thực đất đai, phàm là đất đai không đăng ký ở Thương Vụ Cục, triều đình đều xem như không tồn tại. Nếu ngươi đã muốn giấu diếm, dứt khoát cứ giấu đến cùng đi, cũng không cho phép thực hiện mua bán. Nhưng rốt cuộc xử lý như thế nào, hoặc là trừng phạt thế nào, cuối cùng là thu hồi, hay là cưỡng ép trưng thu, triều đình không đề cập chữ nào cả.

Như vậy thì không được rồi, trong lòng đám đại địa chủ này đều bàng hoàng, không biết chế độ hiện thực đất này rốt cuộc là chuyện gì, cuối cùng có hay không, thật rối rắm nha.

Ngày thứ hai sau khi pháp lệnh này ban bố, Lý Kỳ bắt đầu tăng cường tuyên truyền tăng thuế ruộng, tin tức này vừa truyền ra, những nông dân nhỏ kia đương nhiên vui mừng nhất, mỗi ngày đều trông mong tăng thuế ruộng sớm ngày thi hành.

Nhóm địa chủ, cường hào mặc dù đã biết từ lâu, nhưng dù sao luc đo còn chưa chính thức tuyên bố, nhìn thấy tăng thuế ruộng sắp tới rồi, bắt đầu ngồi không yên, nhưng bọn họ lại thấy không ít đại địa chủ đều lần lượt mang khế đất chạy đến Thương Vụ Cục, điều này khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, bắt đầu tìm hiểu tin tức chung quanh.

Ngay khi bọn họ hết sức nghi hoặc, Lý Kỳ lại thả ra chút gió, tung tin tức khu công nghiệp, khu nông nghiệp ra, tứ Kinh của Tống triều là địa điểm thực nghiệm đầu tiên, ngoài ra còn có Hàng Châu, Kim Lăng, Lai Châu, Dương Châu và những nơi khác.

Lần này, nhóm địa chủ, cường hào lại bắt đầu trông ngóng, trong lòng càng thêm rối rắm, trong nhất thời bọn họ không tiêu hóa được tin tức như vậy, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên yên lặng theo dõi diễn biến, khiến cho tình trạng trước mắt gió êm sóng lặng, chuyện này cũng để phái bảo thủ trong triều cùng với Vương Phủ quy ẩn ở nhà được mở rộng tầm mắt, kịch bản dường như không phải đi như vậy.

Lý Kỳ lại còn làm Lã Vọng buông cần, cả ngày ở Thương Vụ Cục trù bị chuyện phổ biến cải cách ở Giang Nam, mặt khác, hắn lại cùng Chu Miễn bàn bạc, hai người thân mật thảo luận chỉnh đốn quan trường Giang Nam, dù sao việc này Thái Kinh không tiện lộ diện. Vừa phải làm nở mày nở mặt, gây ra một chút động tĩnh, đảo ngược thanh danh của Thái Kinh, lại không thể làm giảm căn cơ của Chu Miễn, để tránh tra đến cuối cùng, toàn bộ mũi dùi đều chỉ về Chu Miễn, vậy cũng không tốt lắm, quan hệ lợi hại trong này cũng khiến Lý Kỳ đau đầu không dứt, muốn làm cho hoàn mỹ thì nói dễ hơn làm.

Mấu chốt nhất vẫn là bản thân Lý Kỳ không thể rời khỏi Kinh thành, vì thế hắn chỉ có thể dựa vào Trịnh Dật và Bạch Thiển Dạ đã nam hạ thôi.

Tuy rằng thời tiết ngày càng lạnh, nhưng sức nóng của kinh tế ngày càng mãnh liệt, lấy Biện Kinh làm trung tâm bắt đầu quét qua bốn phía, càng diễn càng mãnh liệt, không thể ngăn cản được.

Bông tuyết rơi xuống.

Lý Kỳ lê tấm thân mệt mỏi đứng trước đại môn Tần phủ, nhìn bầu trời mờ mịt, thở dài: - Lại một năm nữa trôi qua. Tết năm nay thật khiến người ta chờ mong mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.