Bắc Tống Phong Lưu

Chương 759: Tam giác sắt vô đối




Chiêu giết gà dọa khỉ của Lý Kỳ đã khiến đám người ngồi đây tuân theo răm rắp. Mặc dù bọn họ không rõ chi tiết cụ thể thế nào, nhưng họ đều hiểu một điều, đó là từ nay Quân Khí Giám đều do một mình Lý Kỳ thâu tóm, việc tống cổ hay không, chỉ một câu là xong. 

Đối với Lý Kỳ mà nói, chỉ cần bọn họ biết điều đó là đủ. Đoạn giẫm lên một chiếc áo giáp, những tiếng cọt cà cọt kẹt phát ra, nói: - Những thứ binh khí kém chất lượng này sở dĩ có thể xuất hiện trong quân đội Đại Tống, nguyên nhất đầu tiên chính là con người, do thiếu sự quản lí, lâu ngày dẫn đến thứ chuyện đáng chê cười này, nguyên nhân khác đó là chế độ, việc hoàn thiện chế độ là cấp bách, không thể trì hoãn được nữa, các vị đều làm việc trong Quân Khí Giám không ít năm, vậy ta hi vọng được nghe ý kiến của các vị.Mọi người nghe xong, kẻ nào kẻ đó nhìn nhau, nhưng không ai dám mở miệng. 

Lý Kỳ quay lại chỗ ngồi, uống một hớp trà, đợi một hồi lâu, thấy tình hình vẫn không có ai dám nói, bèn nhướn mày nói: - Sao nào? Lẽ nào các vị đều cho rằng chế độ ở Quân Khí Giám đã rất hoàn thiện rồi? 

Đám người nhất loạt lắc đầu. 

Lý Kỳ vẻ không hài lòng, nói: - Nếu đã như vậy, thì các ngươi hay mau nói đi, hay là bị câm cả rồi? Đến nay bổng lộc không dễ lấy đâu nhé, ta quyết không giữ một kẻ vô dụng nào ở đây cả. 

Trong chốc lát, một người bỗng đứng dậy chắp tay nói:- Khởi bẩm Giám Sự, hạ quan cho rằng, sở dĩ có người rút ruột từ bên trong làm lợi được, xét cho cùng ấy là vì Quân Khí Giám thành lập chưa lâu, chế độ lại trì trệ, cho nên mới có kẻ lợi dụng mà kiếm trác. 

Lý Kỳ liếc mắt nhìn người đó, đó là một nam nhân trạc độ ba bốn mươi tuổi, chí ít cũng 1m75 đổ lên, khuôn mặt vuông vức, tương đối cường tráng, đoạn gật đầu nói: - Điều này ta biết, nhưng đó chỉ là thực trạng, ngươi thử nói xem biện pháp giải quyết đi. 

Người đó "vâng" một tiếng dõng dạc, nói tiếp: - Đại Tống ta, viện nghiên cứu vũ khí nhiều không kể xiết, chỉ tính riêng xưởng chế tạo đã có vài chục cái, ngoài ra khắp nơi đều xây dựng viện nghiên cứu, cộng lại cũng hơn trăm cái. Mặc dù phân công khá rõ ràng, nhưng do xưởng quá nhiều, nên không tiện thống nhất quản lí, một khi xảy ra vấn đề là khó lòng truy cứu làm rõ. Cứ lấy số vũ khí trong tay đám binh sĩ này làm ví dụ, Giám Sự căn bản không thể biết chúng được làm ra từ xưởng nào, do ai quản lí giám sát. Điều này giúp cho một số kẻ dám bất chấp mạo hiểm, kiếm trác trục lợi. Theo hạ quan thấy, trên mỗi vũ khí nên ghi rõ xuất xứ, và người nào phê chuẩn thông qua. Nếu không có hai thông tin đó, nhất loại không được đưa vào quân đội. Cứ như vậy, một khi phát hiện ra vũ khí không đạt chuẩn, thì có thể lập tức tìm ra nguồn gốc và người làm ra nó. Như thế không chỉ có thể tiện cho việc quản lí, mà còn trấn áp lòng dạ những kẻ có ý đồ đen tối. 

Mọi người nghe xong liên tiếp gật đầu. 

Lý Kỳ mỉm cười, nhìn người đó hỏi: - Ngươi tên là gì?Người đó đáp: - Hạ quan họ Ngu, tên Kỳ, vốn là tiến sĩ, trước là Chuyển Vận Phán Quan ở Đồng Xuyên Lộ, đầu năm nay vừa chuyển tới Quân Khí Giám, nhậm chức Chủ Bạc. 

Cái tên này hình như trước kia có đọc được ở quyển sách nào đó. Lý Kỳ nhíu mày ngẫm ngợi mà vẫn không ra, thầm nghĩ, hay là ta nhớ nhầm nhỉ, đoạn chẳng nghĩ nhiều nữa, gật đầu nói: - Rất hay, ngươi nói hay lắm. Đúng lúc vừa rồi cái tên Thiếu Giám bị ta tống cổ ra ngoài, giờ bản quan phong cho ngươi chức Thiếu Giám Quân Khí Giám luôn. 

Ngu Kỳ sững sờ, y không ngờ là lần này lại vượt một lúc mấy cấp, hạnh phúc đến sao mà đường đột quá. Phải nhớ rằng Thiếu Giám trong Quân Khí Giám là dưới một người, trên vạn người, ngoài Giám Sự ra, thì Thiếu Giám là to nhất rồi.Kì thực Lý Kỳ cũng chẳng còn cách nào khác, hắn vừa xóa sổ một nửa số quan viên, đương nhiên phải tìm người mà bổ khuyết, tiểu quan tiểu lại thì không tính, dù gì thì quan viên một cơ quan ở Bắc Tống nhiều như lông bò, thừa một tên thiếu một tên cũng chẳng đáng ngại, nhưng Thiếu Giám thì tuyệt đối không thể thiếu, hắn cũng chẳng có thời gian đi tìm hiểu từng người một, chỉ đành thí một người làm tạm đã, nếu năng lực tốt thì cứ thế mà làm tiếp, bằng không thì sẽ tìm người thay thế. 

- Sao nào? Ngươi không đồng ý? Lý Kỳ vừa cười vừa hỏi. 

Ngu Kỳ ấp a ấp úng, vội chắp tay nói: - Đa tạ Giám Sự ưu ái, Ngu Kỳ cảm kích vô cùng. 

Những người khác thấy thế, trong lòng ngưỡng mộ lắm, đều nghĩ, làm việc dưới trướng vị đại nhân này, quả là lên nhanh, chết cũng nhanh. 

Đúng là lên voi xuống chó đây mà. 

- Được. 

Lý Kỳ gật gật đầu, quay sang nói: - Tần Học Chính. 

- Có hạ quan. 

Lý Kỳ cười nói: - Hiện giờ chỉ có thể giao cho ngươi nhậm chức Quân Khí Giám Thừa rồi.Tần Cối chắp tay nói: - Cối nguyện máu chảy đầu rơi để báo đáp ân huệ của đại nhân. Y hiện giờ đang lúc muốn thăng tiến, cái chức này dù không to, nhưng lợi ích ẩn chứa trong đó thì không hề nhỏ, y đương nhiên không thể chối từ. 

Lý Kỳ tất nhiên là hiểu điều đó, cho nên hắn mới không sắp xếp Tần Cối làm Thiếu Giám, mục đích là muốn lấy Ngu Kỳ ra đối trọng với Tần Cối. Bởi hắn không có thời gian mà ngày nào cũng đến chỗ này. Đoạn cười nói: - Tần Học Chính quá lời rồi, chúng ta đều cống hiến cho Thánh Thượng, điều này ngươi cần phân biệt rõ ràng. 

- Hạ quan rõ rồi. 

Lý Kỳ "ừ" một tiếng, nhìn lướt qua mọi người một lượt, nói:- Được rồi, hôm nay tạm đến đây đã, do cáo thị mới vẫn chưa phát ra, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, các ngươi cũng không tránh khỏi kinh động. Thế này đi, ba ngày sau, ta sẽ mở một cuộc họp, đến lúc đó chúng ta sẽ bàn kĩ, ta hi vọng các vị có thể đưa ra ý kiến của riêng mình, chứ không phải ngồi đây câm như hến như thế. 

- Hạ quan tuân mệnh. 

Đám người vội đồng thanh đáp, bây giờ họ chỉ muốn mau mau rời khỏi chỗ này, đi ra ngoài thăm dò tin tức, tìm hiểu xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, căn bản không còn tâm trí nghĩ tới việc khác. 

Sau khi đi ra từ Quân Khí Giám, cũng đúng lúc mặt trời đã xế bóng đằng tây, Lý Kỳ cũng đã cảm thấy hơi mệt, hắn cùng Mã Kiều cưỡi ngựa quay về Túy Tiên Cư. 

Vừa mới tới cửa hàng, Thất Điền đã chạy tới nói khẽ: - Lý đại ca, Cao Thái Úy tới, giờ đang ở trên lầu, ông ý dặn là nếu huynh về thì lên trên đó ngay. 

Mẹ kiếp. Ít ra cũng phải để ta thở một cái đã chứ. Lý Kỳ chửi thầm một câu, sau đó đi thẳng lên lầu. 

Đi tới phòng VIP Bình Bộ Thanh Vân trên tầng 3, thấy Cao Cầu chỉ dẫn theo một tên tùy tùng, đoạn chắp tay nói: - Hạ quan Lý Kỳ tham kiến Thái Úy. 

Cao Cầu mỉm cười nói:- Đến rồi à, ngồi đi. 

- Vâng. 

Lý Kỳ ngồi chỗ đối diện với Cao Cầu. 

Cao Cầu ẩn chứa một nụ cười trong đôi mắt, đoạn nhìn hắn nói: - Gan ngươi quả là không nhỏ, dám gây hấn với Vương Tướng cơ đó, chỉ e ông ta đêm nay mất ngủ rồi. 

Lý Kỳ cười khì khì nói: - Thái úy, việc này không thể trách ta, nếu không phải do Thái Úy lúc trước tiến cử ta làm Giám Sự, thì cũng không thể xảy ra cơ sự này.Cao Cầu vội xua tay, nói: - Ngươi chớ có nói bừa, ta lúc đó chỉ thuận nước đẩy thuyền mà tiến cử ngươi làm cái chức Giám Sự thôi. Chứ đâu có bảo người đối đầu với Vương Tướng. Ngươi đừng có lôi ta vào thế chứ. 

Cái nghệ thuật quân tử phòng thân thì cái tay Cao Cầu này đạt đến đỉnh cao. Lý Kỳ vò đầu cười nói: - Ta cũng đâu có muốn đối đầu với Vương Tướng, ta chỉ không muốn phụ lòng tín nhiệm của Thái Úy đó thôi. Thái Úy hẳn là biết đấy, ta làm quan thế này thiệt đến cả gia đình luôn, một văn tiền bổng lộc cũng chưa nhận được thì đã phải chi ra một khoản lớn như thế, cho dù lĩnh luôn cả đời bổng lộc thì cũng e là không bù đắp nổi. 

Cao Cầu hừ một tiếng, nói: - Ngươi chớ có lấy chiêu này ra lừa bịp ta, ta còn không hiểu ngươi chắc, sáng nay ta nghe rõ mồn một ngươi nói là tạm ứng. Tạm ứng là gì, chả phải là cho vay đó sao, đến một hôm nào đó ngươi sẽ lấy về cả gốc lẫn lãi, tiểu tử ngươi chịu thiệt lúc nào chứ? 

Chết tiệt, quên mất Cầu ca là đệ nhất phú thương thành Biện Kinh này. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Cũng không thể nói vậy được, số tiền này mà trong tay ta thì nó có thể đẻ ra tiền, trên giấy tờ thì là ta chi ra từng ấy tiền, nhưng thực tế thì tổn thất căn bản là không đong đếm được. 

- Được rồi, được rồi. Ngươi cũng không cần giải thích với ta, ta cũng không muốn nghe những lời nhảm nhí. 

Cao Cầu xua xua tay, nghiêm mặt nói:- Thực ra mấy ngày trước ta đã định đến tìm ngươi. Nhưng thấy ngươi chưa có động tĩnh gì, ta cứ nghĩ ngươi đã biết ngoan rồi, không ngờ là ngươi đột nhiên rút củi đáy nồi. Được lắm. Chiêu này của ngươi chơi rất đẹp, khiến bọn người kia đành ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng hành động này của ngươi có thể nói là sẽ đắc tội nhiều người đó. Bọn họ kẻ nào kẻ đó đều không dễ chơi đâu, cũng may là ngươi chỉ dừng lại ở đó, còn lưu đường sống, không ép họ đến chỗ chết. Nhưng có một người sẽ quyết không cam chịu ngồi yên đâu. 

Lý Kỳ thẳng thắn hỏi ngay: - Người mà Thái Úy nói là Vương Tướng đúng không? 

Cao Cầu gật gật đầu nói: - Trước kia mặc dù ngươi có chút va chạm với Vương Tướng, nhưng đó đều là việc nhỏ, không đến mức tổn thương hòa khí, nhưng sau hôm nay, tình hình hoàn toàn khác rồi, ta rất hiểu con người Vương Tướng, lão quyết sẽ không tha cho ngươi đâu. 

Lý Kỳ thở dài nói: - Vậy thì ta cũng chẳng còn cách nào, lão ta là Thiếu Tể, ta thì không phải, chỉ có thể địch đến thì đánh trận, nước đến thì đắp đập thôi. 

Cao Cầu hồ nghi nhìn hắn, nói: - Nhưng những việc đã qua đều cho thấy, dường như mỗi lần đều là do ngươi gây sự trước với ông ta. 

Lý Kỳ cười hề hề nói: - Là do con trai lão ta cố tình gây khó dễ với ta, ta chỉ là bị ép phản kích lại thôi.Cao Cầu nào có thể tin hắn, nhưng cũng không muốn truy vấn nữa, mấu chốt là ông ta cũng không muốn tham dự vào, đoạn nói: - Lần này ta đến là muốn nhắc nhở ngươi, người mà ngươi đang đối đầu giờ đây không còn là cái tay Thái Mẫn Đức nữa, cũng chẳng phải là Tống Mặc Tuyền, mà là đương kim Thiếu Tể quyền khuynh thiên hạ. Ngươi chớ có hành động thiếu suy nghĩ, làm gì thì cũng phải ngẫm nghĩ trước sau, ngộ nhỡ sinh loạn, thì e là ngay cả bản Thái Úy ta cũng phải gặp họa lây đó. 

Mẹ kiếp. Bọn người này làm quan đều thành tinh cả rồi, ông mày nếu như da mặt không dày một chút, phỏng chừng chút riêng tư trong lòng cũng bị các ngươi nhìn ra cả. Lý Kỳ cười nói: - Việc này thì hạ quan biết, Thái Úy xin cứ yên tâm, hơn nữa ta và Vương Tướng cũng chưa đến mức phải sống mái với nhau, mà cho dù có đến mức đó, thì cũng là ân oán cá nhân giữa đệ và lão, hạ quan nhất quyết không để Tam Nha bị liên lụy đâu.Tên tiểu tử này đúng là thật thông minh. Cao Cầu cười ha hả, cũng chỉ nhắc đến đó, hỏi lảng sang chuyện khác: - Đúng rồi, ngươi có chắc là bán vũ khí sẽ kiếm được nhiều tiền? 

Lý Kỳ phấn chấn, đến mức nhảy sang ngồi bên cạnh Cao Cầu, nói nhỏ: - Chẳng giấu gì Thái Úy, chắc chắn kiếm được, nếu không thì hôm nay hạ quan nào dám cam đoan trước mặt Hoàng Thượng. Chỉ cần mô thức tiêu thụ hình thành, thì Thái Úy cứ đợi đó mà xem, ngân lượng cứ gọi là ồ ạt chảy vào Quân Khí Giám, ngăn cũng chả được, kiếm nhiều hơn bất cứ loại hình kinh doanh nào khác. Thế nào, Thái Úy có ý định đầu tư vào Quân Khí Giám chứ? 

Cao Cầu nhướn mày hỏi: - Đầu tư?Lý Kỳ cười hề hề nói: - Thái Úy, giờ đây Quân Khí Giám không như trước kia nữa rồi, ta đã có thể tạm ứng ra, thì Thái Úy đương nhiên có thể đến đầu tư chứ. Hôm nay trên triều đệ cũng nói rồi, ngoài những vũ khí mà quân đội Đại Tống cần ra, Quân Khí Giám dưới sự phê chuẩn của Hoàng Thượng còn có thể độc lập làm kinh doanh, bán vũ khí cho quốc gia khác, tự cấp tự túc, đó chính là làm ăn, là làm ăn đó. Như vậy dứt khoát cần nhiều vốn, thú thực, một mình đệ gánh vác quả là hơi nặng, nếu như Thái Úy có lòng thì thật chẳng còn gì hơn. Quan hệ của Thái Úy lại rộng, quen biết không ít đại quan của quốc gia khác, có thể lấy được không ít thông tin từ họ, sau đó tùy cơ ứng biến. Hiện nay đúng vào thời kì động loạn, Đoàn Thị và Cao Thị ở Đại Lý tranh đấu, chính quyền phân lập Thổ Phiên thì đấu đá lẫn nhau, rồi chiến tranh với Hồi Hột, Tây Hạ, lại còn Nam Man Ngũ Phiên, Cao Ly, Kim quốc, nước nào nước ấy đều không thái bình. Bọn họ đánh nhau ầm ĩ, ta trục lợi từ trong đó. Ngoài ra, chúng ta còn có thể buôn lậu nguyên liệu từ nước ngoài vào Đại Tống, vốn thấp, chế tạo xong bán ngược lại cho bọn họ, nhập vào xuất ra, lợi nhuận kiếm được có thể nói là ngút trời. Dù gì thì dựa vào mạng lưới quan hệ cũng như khả năng tài chính của Thái Úy, cộng với năng lực của ta và quyền lực của Hoàng Thượng, ba người chúng ta có thể trở thành một tam giác sắt, sức mạnh to lớn không gì cản nổi. Hơn nữa, Hoàng Thượng mà vui thì chúng ta cũng thơm lây, có thể nói là nhất cử tam tứ ngũ lục tiện. 

Cao Cầu nghe mà không kiềm nổi động lòng, nhưng vẫn còn chút do dự, đoạn nói: - Tiểu tử ngươi nói những vấn đề này, quả là cũng có bài vở đó, chỉ có điều đây không phải việc nhỏ, ta phải cân nhắc chút đã. 

Ông mày nói nhiều vậy, cóc tin là nhà ngươi không cắn câu. Lý Kỳ cười ha hả nói: - Đương nhiên, đương nhiên, hiện giờ vẫn chưa bắt đầu, còn thời gian cho Thái úy suy xét kĩ lưỡng, ta cũng không vội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.