Bắc Tống Phong Lưu

Chương 743-2: Sự dụ hoặc của tiền vàng (hạ)




: Sự dụ hoặc của tiền vàng (hạ)

Vương Phủ, đám người Lý Kỳ lại cùng đi với đám Hột Thạch Liệt Bột Hách tới mỗi bàn lớn đều chơi một chút. 

Rất nhanh, đám sứ thần Kim quốc liền đều đầu nhập đi vào, nhưng cũng rất nhanh, bọn họ liền thua sạch sẽ. 

Dù sao không phải thua tiền của chính mình, đám sứ thần Kim quốc chẳng những không có ảo não, ngược lại mỗi người đều là vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn. Đều khen không dứt miệng sòng bạc này, thật sự là rất thú vị, tuy nhiên chính sự quan trọng hơn, bọn họ cũng không có cố gắng đánh bạc không đi, lại lên trên thuyền đánh bạc ngồi một hồi, liền rời đi rồi. Lý Kỳ biết rằng, khẳng định bọn họ còn có thể lại đến nữa.Sau khi rời khỏi sòng bạc, bọn họ lại đi tới chỗ khác, đó chính là đại bản doanh của Lý Kỳ. Công ty tập đoàn Túy Tiên Cư. 

Đi vào Công ty tập đoàn Túy Tiên Cư, Lý Kỳ làm chủ nhân bắt đầu giới thiệu với mọi người hình thức kinh doanh kiểu mới này của hắn, sử dụng một câu cách ngôn của đời sau, tuy rằng bọn họ nghe cũng không phải hiểu lắm. Nhưng đều cảm thấy dường như rất lợi hại. 

Đi một vòng từ trên xuống dưới, đoàn người đi tới phòng họp, ngồi xuống xung quanh cái bàn lớn kia, nên xem cũng đều nhìn, nên hỏi cũng đã hỏi xong, hiện giờ là thời điểm nên nói chuyện chính sự. Kỳ thật lúc đàm phán, Tống Huy Tông rất ít ra mặt, cho dù ra mặt cũng là do đám người Vương Phủ đi đàm. 

Đi dạo hết một ngày này, Hột Thạch Liệt Bột Hách không khỏi cảm thán nói:- Thương nhân Quý quốc thực lực thật là khiến người khác khiếp sợ không thôi nha, mặc dù là Liêu quốc trước kia, cũng không thể đánh đồng với quý quốc, thật sự là kém quá xa. 

Hai vị cựu thần Liêu quốc Lý Tĩnh, Vương Độ Thứ tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật bày lên trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua. 

Vương Phủ ha hả nói: - Hột Thạch Liệt tiên sinh quá khen, ta tràn đầy tin tưởng đối với sự hợp tác giữa hai nước. 

Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật buôn bán ngoại trừ kỹ thuật, mấu chốt nhất vẫn là do tài nguyên, quý quốc có được tài nguyên sung túc, không kém hơn Đại Tống ta, căn bản chẳng bao lâu cũng có thể phát triển. Muốn hai nước chúng ta liên kết chặt chẽ, vậy càng thêm thuận lợi rồi, chúng ta có được kỹ thuật, mà các ngươi có được tài nguyên, đây đối với song phương mà nói đều là như cá gặp nước, các bên cùng có lợi nha. 

- Lý Đại phu nói không sai, Hoàng thượng chúng ta cũng là nghĩ như vậy đấy. 

Lý Kỳ cười cười, sau đó bảo người mang phương án kiến thiết kinh tế tương lai mà hắn viết tới, cho bọn hắn xem, mà hắn và đám người Vương Phủ lại đi tới phòng làm việc của hắn nghỉ ngơi, cho Hột Thạch Liệt Bột Hách một không gian thương lượng. 

Một canh giờ qua đi, Hột Thạch Liệt Bột Hách bào người mời đám người Lý Kỳ sang.Lý Kỳ cười nói nói: - Không biết mấy vị đối với phương án của chúng ta có vừa lòng hay không. 

- Đương nhiên vừa lòng, năng lực của Lý Đại phu, chúng ta vẫn tin tưởng đấy. Hột Thạch Liệt Bột Hách ha hả cười, từ trong tay áo xuất ra một quyển giấy, đưa cho Vương Phủ nói: - Đây chính là bản sao ngự bút của Hoàng thượng chúng ta, các ngươi cũng đưa cho Hoàng đế quý quốc xem, nếu không có vấn đề, là chúng ta có thể quyết định được chuyện này. 

Vương Phủ không khỏi mừng rỡ, nhưng Hột Thạch Liệt Bột Hách bỗng nhiên nói thêm: - Nhưng.Vương Phủ thấy có việc, sắc mặt căng thẳng, hỏi vội: - Nhưng cái gì? 

Hột Thạch Liệt Bột Hách nói: - Nhưng là chúng ta lần này tới thực sự không phải là vì đàm phán, nói trắng ra một chút, chúng ta chính là người đưa tin, ngoại trừ điểm ấy ra, chúng ta đều không có quyền lực quyết định, đổi cách nói khác, chính là nếu quý quốc đáp ứng, như vậy liền ký phần minh ước này, quân Đại Kim chúng ta cũng sẽ rút lui khỏi Yến Kinh vào đầu tháng chín, đem sáu châu Cảnh, Đàn, Dịch, Trác, Kế, Thuận và Yến Kinh trả lại cho các ngươi, nhưng nếu là quý quốc không đáp ứng, chúng ta đây cũng liền vô năng vô lực rồi. 

Ngụ ý, chính là bọn họ không có ý định cho Tống triều quyền cò kè mặc cả, đồng ý liền ký, không đồng ý vậy cũng không cần phải đàm nữa.Mẹ nó. Các ngươi quá cũng bá đạo đi, đây quả thực là bức chúng ta ký phần minh ước này nha, vậy còn minh cái p, không bằng tên là bá vương điều ước đi. Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nhưng hắn cũng không thể trách được, bởi vì Hột Thạch Liệt Bột Hách đã nói hết rồi, ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. 

Trong lòng Vương Phủ cũng bất an, sợ Kim quốc lại đề xuất ra yêu cầu vô lý gì, ngượng ngùng cười, khẩn trương cầm lấy bản sao kia nhìn lại, nhìn một hồi, vẻ lo lắng trên mặt lão dần dần thối lui, thay vào đó còn là vẻ mừng rỡ. 

Sau khi xem xong, lão không có lên tiếng, lại đưa cho Triệu Lương Tự, Triệu Lương Tự sau khi xem xong, trong lòng là thở dài một hơi, lại đưa cho Lý Kỳ. 

Lý Kỳ từ sắc mặt hai người bọn họ liền đoán được bảy tám phần, nhận lấy nhìn lên, nội dung bên trong và lần trước đàm phán không khác gì lắm, mấu chốt chính là hai điểm, thứ nhất, chính là minh ước trên biển định ra thuế cống, tiền này chia ra cũng không có thể thiếu; thứ hai, chính là kinh tế của Lý Kỳ kiến thiết, Hoàn Nhan A Cốt Đả có thể không hiểu cái gì kiến thiết kinh tế, cho nên trong đó viết đều là một ít yêu cầu cứng nhắc, ông ta muốn chính là kết quả, cũng giống như lần trước đàm phán, không có tăng thêm yêu cầu không hợp lý nào, nhưng nếu như vậy, phương án kiến thiết của Lý Kỳ liền có chút dư thừa, tối đa cũng chính là một thứ có giá trị tham khảo. 

Đây cũng chính là chỗ cao minh của Hoàn Nhan A Cốt Đả, ông ta hiểu được phương diện này bên mình không phải là đối thủ của Lý Kỳ, nếu là một mặt ấn theo phương án của Lý Kỳ mà làm việc, như vậy quyên chu đao đã bị Lý Kỳ nắm giữ chặt chẽ, có lẽ còn có thể bị Lý Kỳ chui vào chỗ hở, nhưng nếu làm vậy, quyên chu đao vẫn do chính mình nắm giữ trong tay, dù sao mặc kệ ngươi làm sao làm, ngươi cuối cùng cũng phải khiến ta đạt được cái ta muốn, nếu không chính là trái với minh ước.Lý Kỳ sau khi xem xong, nhướn mày, nói: - Trong thư vì sao không nói tới Vân Châu và những nơi khác một chữ nào, không biết Hoàng đế quý quốc tính toán khi nào thì đem Vân Châu và những nơi khác trả lại? 

Hột Thạch Liệt Bột Hách cười nói: - Về điểm này thật ra Hoàng thượng chúng ta có đề cập qua, Hoàng thượng nói hiện giờ còn chưa bắt được A Thích Nhi, mà Vân Châu và những nơi khác đều là trọng địa vây bắt A Thích Nhi, cho nên hiện nay nói điều đó còn sớm, cũng vô dụng, Hoàng thượng có ý tứ là đợi tóm được A Thích Nhi, song phương chúng ta lại tiến hành đàm phán về Vân Châu và những nơi khác. 

Vương Phủ sợ Lý Kỳ nóng đầu sẽ làm hỏng lần đàm phán này, vội hỏi: - Đúng là nên thế, đúng là nên thế.Cái tên đại gian thần này, năng lực ngoại giao thực là kém rối tinh rối mù, chính ngươi cũng không tranh thủ, người ta lại càng sẽ thêm không để tâm đến, vì sao quan Trung Quốc luôn đối nội cường, đối ngoại yếu chứ. Trong lòng Lý Kỳ không khỏi khẽ thở dài một hơi, nhưng cũng không so đo nữa, đem bản sao đưa trả lại cho Vương Phủ. 

Vương Phủ khẩn trương tiếp nhận bản sao, cười nói: - Việc này chúng ta sẽ tiến cung báo cáo với Hoàng thượng, hết thảy còn phải đợi Hoàng thượng quyết định. 

Hột Thạch Liệt Bột Hách mỉm cười gật đầu, kỳ thật bọn họ trước khi đến cũng đã liệu đến kết quả này, bởi vì lần này can thiệp mấu chốt là ở chính bọn họ, chỉ cần bọn họ không thành vấn đề, như vậy hết thảy đều không cần nói nữa rồi, dù sao Hoàn Nhan A Cốt Đả cũng đã nhượng bộ rất lớn.Đêm đó, Lý Kỳ lại mời bọn họ đến quán rượu của mình cuồng hoan một đêm. Quán rượu đối với đám người Kim này mà nói, quả thực chính là tiên cảnh nhân gian, Hột Thạch Liệt Bột Hách tham lam trực tiếp đề xuất với Lý Kỳ cũng phải mở ở Kim quốc quán rượu như vậy, Lý Kỳ chỉ cười nói, ít nhất cái này phải đợi quán rượu ổn định lại, Thiên hạ vô song có danh tiếng rồi, mới có thể xây dựng quán rượu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.