Bắc Tống Phong Lưu

Chương 572-1: Họp thường niên (2)




Lý Kỳ đột nhiên xoay người 360 độ, ngoại trừ đối thủ cũ là Thái Mẫn Đức, không một người nào kịp phản ứng, đều mở to mắt nhìn Lý Kỳ, có chút như mơ.

Điều này đối với bọn họ mà nói không thể nghi ngờ là một việc tốt lớn, Lý Kỳ nói mấy thứ thực phẩm kia, hiện giờ đã bán được số lượng lớn, nếu là hắn nguyện ý bán ra bên ngoài giá thấp hàng loạt, vậy đối với quán rượu khác khẳng định không có chỗ xấu.

Lý Kỳ nhìn đến vẻ mặt phát mộng của mọi người, khóe miệng hơi hơi lộ ra ý cười đắc ý, hắn hiện giờ bận rộn đến không chịu nổi, nếu về sau còn phải lưu tâm đối phó những người này, vậy chẳng phải bận chết rồi, cho nên hôm nay hắn mới có thể thay đổi trước thái độ, nói chuyện không để lối thoát, nã pháo đầy đất, thấy ai mắng đó, động một chút lại muốn làm cái này, đảo cái kia, bày thực lực ra khắp nơi, những người còn lại có thể không sợ sao, lấy ưu thế khí thế tuyệt đối áp đảo bọn họ.

Sau đó đến thời điểm bọn họ e ngại nhất, đưa lên một số hậu lễ cho bọn họ, đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt, thủ đoạn này quá đơn giản rồi, hơn nữa khoản hậu lễ này là hắn sớm có dự mưu, hắn nói đây đều là thực phẩm thuộc loại mau tiêu thụ, tất nhiên phải được tiêu thụ ra ngoài, còn có thể nhận lấy một phần ân tình, cớ sao mà không làm chứ.

Trương Xuân Nhi ngây ngốc một chút, bỗng nhiên nhướn mày, lại nghĩ tới ngày ấy ở Vương Lâu, hình như Lý Kỳ cũng là giọng khách át giọng chủ như thế này quảng cáo giúp mì tôm nhất phẩm và đồ hộp nhất phẩm, không khỏi thầm nhủ một tiếng không xong. Lại thấy có vài viên ngoại cũng sắp bị lung lay. Trong lòng rùng mình, khẩn trương nói:- Vài vị xin bớt giận, nghe một lời của tiểu nữ tử.

Thanh âm của nàng vừa vang lên, mọi người cũng đều phản ứng lại đây, đều nhìn về phía Trương Xuân Nhi.

Con bà nó. Ngươi cái mụ này có thể lên tiếng muộn chút được không. Lý Kỳ khe khẽ thở dài, gãi gãi đầu, không có đạt tới mục tiêu dự trù nha.

Trương Xuân Nhi thầm nhủ một tiếng nguy hiểm thật, cười nói:- Tiểu nữ tử nghĩ đến Lý sư phó nói rất có lý, về điều quy định này, thật có chút quá mức khinh suất, ta sẽ sửa lại, đến lúc đó lại đưa các vị xem.

Tiền viên ngoại thấy Trương Xuân Nhi rõ ràng thiên vị Lý Kỳ. Trong mắt hiện lên một chút vẻ nghi hoặc, chuyển ánh mắt đầy dấu hỏi tới Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi làm như không thấy, kỳ thật cô ta định ra điều quy định này, rất rõ ràng chính là muốn hạn chế Túy Tiên Cư phát triển, chuẩn xác mà nói, chính là vì hạn chế đại lí đấy, dù sao cái loại đồ chơi này là họa lớn trong lòng các quán rượu lớn, bởi vì trước mắt thôi, ngoại trừ Túy Tiên Cư, còn chưa có quán rượu nào có thể chơi cái trò đại lí này. Nhưng cô ta không nghĩ tới ngay từ đầu đã bị Lý Kỳ lôi ra, có lẽ cô ta còn không biết, cuộc sống của Lý Kỳ ở thời đại kia, mỗi ngày chỉ xem hiệp ước, cũng không biết phải xem bao nhiêu phần, một chút thủ đoạn ấy làm sao có thể giấu diếm được hắn.

Về phần Tiền viên ngoại đứng ra làm khó dễ, rõ ràng là làm theo chỉ thị của Trương Xuân Nhi, nhưng bọn họ không nghĩ đến Lý Kỳ lại kéo Thái Mẫn Đức làm đệm lưng, hơn nữa giọng điệu cứng rắn như thế. Nếu lại tiếp tục giằng co đi xuống, rất có thể sẽ trực tiếp trở mặt, mà kế hoạch kinh doanh nhiều ngày của cô ta, cũng sẽ theo đó mà sinh non.

Trương Xuân Nhi tự nhiên không hy vọng nhìn thấy tình huống như thế này. Vì vậy chỉ có thể thiên hướng Lý Kỳ, cẩn thận trấn an hắn một chút.

Lý Kỳ biến sắc, cười nói:- Vậy làm phiền Trương nương tử, chậc chậc. Trương nương tử vì giới tửu quán chúng ta không chối từ lao khổ, thật sự là làm người ta xấu hổ nha, ta cũng thật muốn giúp đỡ. Nhưng thật sự bận không qua nổi, đặc biệt gần đây nhất còn phải trù bị chuyện thúc đẩy mì tôm và đồ hộp, thật sự là hận không thể đem chính mình chém thành hai khúc để dùng.

Trương Xuân Nhi nghe được hắn nhắc tới mì tôm và đồ hộp, trong lòng đã muốn chửi má nó, quảng cáo cũng đánh tới thân đồng hành như mình, ngươi đây không phải mở ra họp hằng năm đấy thôi, rõ ràng chính là đến nói chuyện làm ăn đấy. Cười nói:- Lý sư phó quá khen, tiểu nữ tử chỉ hy vọng mọi người có thể đoàn kết lại, tranh cãi ít một chút, vậy thì tiểu nữ tử cũng đủ hài lòng.

Cô ta nói xong cũng không cho Lý Kỳ cơ hội trả lời, liền nói với mọi người: - Không biết các vị còn có ý kiến gì không? Đại khái có thể đề xuất.

Hiện tại cô ta cố gắng kéo lối suy nghĩ của đám đông từ cái gì mì tôm, đồ hộp trở về.

Lý Kỳ lại ngồi trở xuống, ngáp một cái, vừa ăn mứt hoa quả ngon lành, vừa nhắm mắt dưỡng thần, liền chút đại cương đơn giản như vậy, hắn liếc mắt còn ngại quá chậm.

Tần phu nhân coi bộ dạng cà lơ phất phơ này của hắn, dường như mới vừa rồi chuyện gì cũng đều chưa từng phát sinh, trong lòng vẫn còn tức giận, nói:- Ngươi vừa rồi đúng là hết sức nổi bật rồi.

Lý Kỳ thản nhiên nói:- Phu nhân, cô thật sự là chưa từng gặp những cảnh như vậy, đây thì đã coi là gì, vừa nãy ta chỉ là hơi có vẻ cảm tính một chút.

Tần phu nhân lườm hắn một cái, cố nén cười nói:- Cái gì cảm tính, ta coi ngươi bộ dáng kia, đều sắp muốn giết người rồi. Ngươi cũng nên khiêm tốn một chút, có chuyện gì thì nói năng từ tốn, đây cũng không phải đánh giặc, cần phải dùng tới cấp tiến như vậy.

Lý Kỳ thở dài:- Phu nhân nha, sao phu nhân vẫn đơn thuần như vậy, phu nhân cho là phu nhân nói nhẹ nhàng bọn họ, bọn họ sẽ thông cảm cho phu nhân sao, đám người bọn họ kia là điển hình bắt nạt kẻ yếu, ta nếu không cảm tính một chút, bọn họ lại sẽ hiểu nỗi khổ tâm riêng của chúng ta, ta đây gọi là làm một mẻ, khoẻ suốt đời, miễn cho bọn họ mỗi lần đều đem nợ cũ lôi ra niệm đi niệm lại cả trăm lần, phu nhân không phiền, ta thấy phiền lắm.

Hắn nói cũng có chút đạo lý. Tần phu nhân than nhẹ một tiếng, nói:- Tốt lắm, việc này đến đây thôi, lát nữa ngươi vẫn là tận lực ít mở miệng.

- Tận lực đi.

Trong lúc này, có mấy người cũng đưa ra một ít đề nghị không quan trọng, Trương Xuân Nhi gọi người nhất nhất ghi nhớ, nhưng ánh mắt thủy chung không có rời đi Lý Kỳ. Kỳ thật Lý Kỳ cảm thấy bản đại cương này còn có thật nhiều lỗ hổng, nhưng điều này cũng không phải một ngày hai ngày là có thể hoàn thiện được, còn phải căn cứ tình huống thực tế mà bổ sung, xóa bỏ, cho nên cũng không có nói thêm nữa.

Đợi tất cả mọi người tỏ vẻ không ý kiến nữa, Trương Xuân Nhi lại thấy Lý Kỳ không có làm khó dễ nữa, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, nói:- Đa tạ ý kiến quý giá của các vị, chúng ta trở về liền sửa lại thêm.Dừng một chút, nàng lại tiếp tục nói:- Có câu là rắn không đầu không được, vì không chậm trễ thời gian của mọi người, ta đề nghị hôm nay hãy tuyển ra hội trưởng, không biết ý kiến mọi người như thế nào?

Lý Kỳ lại giơ tay nói:- Ta đồng ý, mọi người biết đấy, mấy ngày nay ta còn phải về nhà bố trí trang bị phòng trộm, thật sự là không có chút rảnh rỗi nào, cho nên hôm nay giải quyết được thì không còn gì tốt hơn nữa.

“Ngay cả một cái cớ, ngươi cũng còn định dùng hai lần, khinh bỉ nha”

Mọi người đối với “Lời nói dối” chân thật này của Lý Kỳ, biểu đạt sự khinh bỉ mãnh liệt, nhưng cũng không một người nào phản đối đề nghị của Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi sợ Lý Kỳ lại bắt đầu vì cái thiết bị phòng trộm kia, bắt đầu diễn thuyết thao thao bất tuyệt, vội hỏi:- Tốt lắm, không biết các vị có đề nghị gì không?

- Việc này còn cần đề nghị sao, Tần phu nhân nhà ta là việc nhân đức không nhường ai đó.Lý Kỳ đứng dậy, bày ra một tư thế hiên ngang lẫm liệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.