Bắc Tống Phong Lưu

Chương 427: Khăn lụa thần kỳ (p2)




Bạch Thiển Dạ nhận lấy, tùy ý buộc trên cổ, sau đó khẩn trương nhìn Lý Kỳ.

- Thế thôi à?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

Bạch Thiển Dạ sững sờ:

- Lẽ nào muội buộc không đúng?

- Trời ạ, đương nhiên không đúng, đến đây, để huynh buộc cho.

Nói xong, Lý Kỳ liền đứng dậy, gỡ tấm lụa ra, đặt xuống bàn thắt thành hai hình tam giác, sau đó cuốn thành sợi:

- Muội ngẩng lên.

Bạch Thiển Dạ ngẩng đầu.

Lý Kỳ nhìn cái cổ thon dài, trắng nõn của nàng, chậc chậc khen:

- Thất Nương, cổ của muội thật đẹp

Bạch Thiển Dạ vừa thẹn vừa mừng, khuôn mắt đỏ ửng rất là vũ mĩ, khiến Lý Kỳ nhìn mà ngứa ngáy. Thịt rắn trong bụng hắn nhất thời biến thành dục hỏa. Vội vàng thu nhiếp tinh thần, buộc khăn thay cho nàng, lại sửa sang một chút, cười nói;

- Đã thành.

Đã xong rồi? Bạch Thiển Dạ cúi đầu nhìn, vô ý thức sờ khăn lụa kia, lại không yên nhìn Tần phu nhân và Hồng Nô. Thì thấy hai người mở to mắt nhìn mình. Một cái khăn lụa đơn giản, trải qua thủ pháp thần kỳ của Lý Kỳ, đã khiến cho người ta bừng sáng.

Quý Hồng Nô không khỏi khen:

- Thất Nhi tỷ thật xinh đẹp.

Tần phu nhân cũng gật đầu:

- Xác thực không tồi.

Nghe thấy các nàng tán thưởng, trong lòng Bạch Thiển Dạ rất vui thích, ngượng ngùng nhìn Lý Kỳ. Lý Kỳ lập tức khen:

- Thất Nương, tấm khăn lụa bình thường được buộc trên cổ muội, đúng là rất hợp.

Câu khen ngơi này khiến Bạch Thiển Dạ đỏ bừng mặt, xấu hổ nói không ra lời.

Lý Kỳ cười ha hả, dư quang nhìn thấy vẻ hâm mộ của Quý Hồng Nô, tâm niệm vừa động, lại nói:

- Thực ra có rất nhiều cách buộc khăn, ta sẽ dạy cho mọi người một loại. Hồng Nô, muội có ngại không nếu huynh thử trên người muội một lát?

Hắn nói chính nhi bát kinh, Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ đều không nhìn ra tiểu tâm tư của hắn. Cũng chỉ có Quý Hồng Nô tự minh bạch, không yên liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, thấy nàng ấy không phản đối, khẽ ừ một tiếng.

Lý Kỳ cầm tấm khăn lụa màu đỏ xếp vài cái, rồi buộc lên cổ của Quý Hồng Nô. Hơn nữa còn thắt thành hình cái nơ ở trước ngực. Một tấm khăn lụa bình thường giống như có ma lực, khiến khí chất dịu dàng, điềm tĩnh của Quý Hồng Nô càng thêm tinh sảo.

Lý Kỳ nhìn Quý Hồng Nô, lại nhìn Bạch Thiển Dạ, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà sinh ra. Được hai nữ nhân như vậy, mình đúng là đã tu mười kiếp! Hắn biết da mặt của Quý Hồng Nô mỏng, không chịu được người khác khen, cho nên sẽ không nhiều lời. Nhưng ánh mắt ái mộ đã nói ra lời mà Quý Hồng Nô muốn nói. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn Tần phu nhân:

- Phu nhân…

Tần phu nhân tranh thủ thời gian lắc đầu:

- Ta thì thôi.

Nàng không dám để một người nam nhân thân cận nàng.

Lý Kỳ cũng biết Tần phu nhân là một người siêu cấp bảo thủ. Nhưng hắn thực sự muốn nhìn thấy Tần phu nhân đeo tấm khăn lụa màu tím kia sẽ có hình dáng gì. Cười nói:

- Như vậy đi, ta dạy cho Thất Nương cách thắt, rồi sau đó Thất Nương buộc giúp phu nhân.

Bạch Thiển Dạ vội nói:

- Vương tỷ tỷ, tỷ cứ thử xem, tỷ buộc cái khăn kia vào chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.

Tần phu nhân vẫn có chút do dự, băn khoăn một hồi, mới nói:

- Cũng được.

Lý Kỳ thấy nàng đồng ý, vội vàng dạy một cách thắt cho Bạch Thiển Dạ. Bạch Thiển Dạ học một lần liền biết. Sau đó nàng buộc khăn lụa lên cổ Tần phu nhân, điều chỉnh một chút cho thoải mái.

Khăn lụa màu tím phối hợp với bộ váy màu vàng nhạt của Tần phu nhân, cộng thêm làn da trắng nõn, khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người hoàn hảo, khiến cho khí chất của nàng càng thêm ưu nhã khó nói lên lời. Không chỉ là Lý Kỳ, mà ngay cả Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cũng ngây người nhìn.

Tần phu nhân thấy ba người đều thẫn thờ nhìn mình, khuôn mặt hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng.

Bạch Thiển Dạ nao nao, ngạc nhiên nói:

- Vương tỷ tỷ, tỷ đeo cái khăn kia vào thật là quá đẹp.

Tần phu nhân như đã miễn dịch với mấy lời khen này rồi. Trong lòng chẳng những không vui mừng, mà có chút đau xót. Tần lang đã đi, ta ăn mặc dù xinh đẹp hơn nữa thì thế nào chứ, huynh ấy cũng không nhìn thấy. Nghĩ tới đây, nàng nở nụ cười khổ sáp, nhưng lại càng thêm động lòng người. Nàng gỡ khăn lụa xuống, hơi tự giễu nói:

- Đến cái tuổi này rồi, xinh đẹp hay không có làm được gì.

Ba người thấy Tần phu nhân nhanh như vậy đã gỡ khăn lụa xuống, đều sững sờ.

Vẫn là Lý Kỳ phản ứng đầu tiên. Hắn nghĩ bụng, tấm khăn lụa đó cũng không đắc tội ngươi, ngươi chỉ đeo có một lúc, chẳng phải là lãng phí sao. Nhãn châu xoay động, chợt nảy ra ý hay:

- Chậm đã, phu nhân.

Tần phu nhân sững sờ:

- Làm sao?

- Kỳ quái, kỳ quái.

Lý Kỳ liên tục hô hai tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào tấm khăn lụa màu tím.

Bạch Thiển Dạ hoang mang hỏi:

- Lý Kỳ, huynh đang nói gì vậy?

- Lẽ nào mọi người không thấy tấm khăn lụa này khác với lúc trước sao?

Lý Kỳ chỉ vào khăn lụa, như rất ngạc nhiên nói.

Ba nữ càng không hiểu ra sao, cẩn thận nhìn khăn lụa, đồng thời lắc đầu nói:

- Không có gì bất đồng!

Lý Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Lẽ nào mấy người không nhìn ra, tấm khăn lụa này chạm vào da thịt của phu nhân đã dính chút tiên khí. Hiện tại chính là một món bảo bối.

Tần phu nhân cười khúc khích, đặt tấm lụa xuống mặt bàn:

- Ngươi lại đang nói hươu nói vượn gì vậy?

Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô cũng buồn cười.

Lý Kỳ sợ hãi nói:

- Phu nhân đừng làm hỏng bảo bối đó. Nó chính là thứ có thể phát tài, nửa đời sau của ta phải dựa vào nó đấy.

Tần phu nhân thấy hắn càng nói càng thái quá, cười nói:

- Ngươi nói nó có thể phát tài, vậy ngươi bảo nó phát tài cho ta xem?

Lý Kỳ đáp:

- Ta bảo cũng vô dụng, phải phu nhân bảo.

Tần phu nhân cười nói:

- Tốt, vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?

- Đợi chút.

Đầu tiên, Lý Kỳ rải tấm lụa ra mặt bàn, đợi ba nàng tập trung nhìn vào, mới gấp lại, nắm hai đầu, đặt trước mặt Tần phu nhân:

- Phu nhân, làm phiền phu nhân thổi một ngụm tiên khí.

Tần phu nhân vốn muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trang của hắn, liền ngẩn ra. Nghĩ bụng, ta muốn nhìn xem ngươi định chơi trò gì. Liền nhẹ nhàng thổi một hơi vào khăn lụa. Nàng bật hơi như lan, Lý Kỳ không khỏi thốt lên:

- Thơm quá!

Nhưng lời vừa ra, hắn liền tỉnh ngộ. Thấy khuôn mặt Tần phu nhân đỏ bừng, vội vàng vung tay lên, hô:

- Nhìn thấy không, nhìn thấy không, cái khăn này đang rung.

Bạch Thiển Dạ che miệng cười khúc khích:

- Đại ca, bọn muội cũng không phải trẻ con ba tuổi, rõ ràng là tay huynh đang rung mà.

Lý Kỳ vừa rung tay, vừa cố lộng huyền hư nói:

- Thất Nương, là tay của ta rung theo cái khăn đấy chứ. Muội nhìn xem, nó càng ngày càng rung kìa.

Nói xong, hắn bỗng nhiên Ôi một tiếng, ngừng tay lại, đặt tấm khăn lên mặt bàn, lau mồ hôi nói:

- Ta không còn sức nữa rồi, mọi người nhìn xem nó có phát tài không?

- Ta không tin có chuyện như vậy.

Tần phu nhân hừ nhẹ một tiếng, mở tấm khăn lụa ra.

- A!

Bạch Thiển Dạ và Quý Hồng Nô đều kêu lên.

Chỉ thấy ở giữa tấm khăn lụa là một đồng tiền.

Hai mắt Tần phu nhân trợn trừng, lùi về phía sau hai bước, run giọng nói:

- Điều này…điều này sao có thể?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.