Bắc Tống Phong Lưu

Chương 354: Bánh báo gây ra huyết chiến (p1)




Vợ cả đến kiểm tra phòng?

Lý Kỳ sợ tới mức toàn thân run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, đúng là sợ cái gì cái đó đến. Vừa mới sáng sớm, một nữ tử có tướng mạo đẹp như hoa đã ở trong phòng ngủ của hắn. Còn chết hơn, chính là nữ tử đẹp như hoa đó còn cầm quần lót của hắn. Nếu như bị nhìn thấy, thì cho dù hắn vô tội cũng trở nên có tội.

Quý Hồng Nô đã sợ tới mức choáng váng, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.

- Lý đại ca, huynh ở trong phòng không?

Bạch Thiển Dạ lại gọi một tiếng.

Lý Kỳ nao nao, vội đáp:

- Thất Nương, muội tự mở cửa vào đi, huynh đang mặc quần.

Nói xong, vội vàng ra hiệu cho Quý Hồng Nô, ý bảo nàng đừng lên tiếng, mà cứ đứng ở đó.

Quý Hồng Nô không yên đứng tránh ở bênh cạnh tủ quần áo.

Bạch Thiển Dạ nghe hắn đang mặc quần, ở đâu còn dám đi vào.

Qua một lát, Lý Kỳ mở cửa. Cũng không mời Bạch Thiển Dạ đi vào, mà hỏi:

- Thất Nương, mới sáng sớm muội đã tìm ta, không phải xảy ra việc gì chứ?

Bạch Thiển Dạ nao nao, vội đáp:

- Lý đại ca, không tốt rồi, vừa nãy muội nghe nói đám người Tống Ngọc Thần muốn tới gây phiền toái cho Hồng Nô.

Đây là chuyện tốt a.

Lý Kỳ mừng thầm, ngoài miệng lại nói:

- Vậy à, đúng là việc lớn rồi. Chúng ta nhanh đi thôi.

Nói xong hắn liền sải bước ra ngoài, đóng luôn cửa vào.

Bạch Thiển Dạ không chú ý nhiều như vậy, cùng Lý Kỳ vội vội vàng vàng đi tới cửa chính.

Tới cửa, Lý Kỳ không nói hai lời, trực tiếp xông vào xe ngựa. Có xe ngựa không ngồi,mà phải ngồi lừa? Lão tử cũng không ngốc như vậy.

Hạnh Nhi thấy vậy, ngẩn ra, liếc nhìn Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, không dám nhìn Hạnh Nhi, vội vàng chui vào.

- Oa, Thất Nương, xe ngựa này của muội ghê gớm thật.

Lý Kỳ giống như nhà quê lần đầu được ngồi xe ngựa vậy, chậc chậc khen.

Bạch Thiển Dạ liếc hắn một cái, ngồi xuống đối diện, phân phó:

- Tới Túy Tiên Cư.

- Tới Túy Tiên Cư làm cái gì?

Lý Kỳ nói xong, lại đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Bạch Thiển Dạ, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Việc này đương nhiên phải chủ động chút.

Bạch Thiển Dạ hơi giãy, nhưng thấy hắn không động tay động chân, thì mới mặc hắn, trong lòng cũng có chút vui mừng:

- Không phải muội vừa nói sao, đám người Tống Ngọc Thần liên hợp với một đám nho sinh chuẩn bị tới gây phiền toái cho Hồng Nô.

- Đã như vậy, thì bọn họ nên tới tìm Tần phủ mới đúng. Hồng Nô đâu có ở Túy Tiên Cư.

Lý Kỳ không hiểu hỏi.

Bạch Thiển Dạ lườm hắn một cái, đáp:

- Dù gì Vương tỷ tỷ cũng là con gái của đại thần tam phẩm. Bọn họ sao dám động tới Tần phủ. Còn Túy Tiên Cư, tuy cũng thuộc về Vương tỷ tỷ, nhưng trên danh nghĩa vẫn là của Tần gia.

- Hắc, bọn chúng còn biết chọn quả mềm để vê đấy.

Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:

- Bọn họ có bao nhiêu người?

Bạch Thiển Dạ đáp:

- Muội không rõ cụ thể lắm, nhưng hẳn là không ít.

- Vậy là tốt rồi.

- Vậy là tốt rồi? Lý đại ca, lẽ nào huynh đã nghĩ ra biện pháp đối phó với bọn họ?

- Căn bản không cần ta ra tay, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn chúng.

Lý Kỳ mỉm cười đáp.

Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên hỏi:

- Ai?

Lý Kỳ cười cười:

- Thất Nương, muội ngẫm lại mà xem. Với tính cách của đám người Tống Ngọc Thần, bọn chúng nhất định sẽ khua chiêng gióng trống tìm tới tận cửa. Bọn họ còn chưa tới Túy Tiên Cư, người khác đã biết rồi. Mà Cao nha nội và Tiểu Cửu khẳng định cũng biết. Đám công tử ca kia ngày thường rảnh rỗi không có việc gì làm, hôm nay có người tới chơi với bọn họ, bọn họ chẳng phải cao hứng nhảy cẫng lên. Đợi tí nữa chuẩn bị xem kịch vui a.

Nói xong, hắn lại hướng bên ngoài hô:

- Hạnh Nhi, đi cửa sau.

Bạch Thiển Dạ bừng tỉnh đại ngộ, không còn lo lắng nữa, nói:

- Lý đại ca, muội cảm thấy sự việc đã đến mức này, thì đừng để Hồng Nô tới Túy Tiên Cư hát nữa. Tần phủ cũng đâu thiếu bạc.

Lý Kỳ cười đáp:

- Muội nói không sai, một nữ tử như Hồng Nô có thể xài bao nhiêu tiền. Nhưng ta cảm thấy, đời người nên tìm vài chuyện để làm, bằng không cũng không thú vị. Lẽ nào nữ nhân chỉ có thể giúp chồng dạy con? Đây quả thực vũ nhục cuộc sống. Chúng ta phải khiến cho cuộc sống của mình thêm phong phú, như vậy mới có ý tứ. Hồng Nô tới Túy Tiên Cư ca hát, có thể thỏa mãn tình yêu âm nhạc của nàng ấy, còn có thể mang tới vui vẻ cho mọi người. Còn có thể quen được càng nhiều bằng hữu. Đây là một điều tốt. Bằng không cả ngày đối diện với phu nhân, chẳng phải buồn chết. Thất Nương, cho dù sau này muội muốn bán bánh bao trên đường, đại ca cũng nhất định toàn lực duy trì. Dù sao đó cũng là một công việc.

Bạch Thiển Dạ cười khúc khích nói:

- Muội sẽ không đi bán bánh bao đâu. Tuy nhiên Thất Nương vẫn muốn làm một việc.

- Việc gì?

- Chính là cứu tế dân chạy nạn.

- Điều này…Thất Nương, làm việc phải có trả giá cùng hồi báo chứ.

Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi nói. Cứu tế dân chạy nạn, nói thì đơn giản, nhưng hiện giờ dân chạy nạn đông như kiến, có bao nhiêu tiền cũng không đủ cứu hết.

Bạch Thiển Dạ bĩu môi nói:

- Vậy mà huynh vừa nói nhất định sẽ duy trì muội. Nói sau, làm việc này coi như là một việc công đức, cũng là hồi báo mà.

Sao tâm địa của cô nàng này lại thiện lương như vậy. Thôi, đã nàng nhiệt tâm làm từ thiện, thì lão công mình cũng nên giúp đỡ nàng.

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, bỗng nảy ra ý hay, tinh mang trong mắt lóe lên, nói;

- Thất Nương, việc này đại ca nhất định sẽ duy trì muội. Tuy nhiên muội cũng không cần quá sốt ruột. Hai vợ chồng chúng ta đồng tâm, hoặc là không làm, muốn làm phải làm lớn. Đồng thời kéo theo càng nhiều người tham gia. Như vậy mới có thể cứu giúp càng nhiều dân chạy nạn.

Hai mắt Bạch Thiển Dạ sáng ngời, đứng dậy hỏi;

- Thật không? Huynh đừng lừa gạt muội đấy.

Lý Kỳ mỉm cười, hôn vào mặt nàng một cái, nói:

- Đương nhiên, chuyện ta đã đáp ứng muội, có khi nào không làm được chưa?

Đường cái Biện Hà, gió thu phất qua, thổi bay vài lá cây.

Đường cái vốn phồn hoa, hôm nay trở nên tiêu điều. Ngay cả những người bán hàng rong cũng không trông thấy. Giống như báo trước sắp xảy ra một trận đại chiến vậy.

- Đả đảo Hồng Yêu, thay trời hành đạo…

Chỉ thấy ở xa xa, một đoàn người chừng ba bốn mươi thanh niên ăn mặc theo kiểu nho sinh, hô to khẩu hiệu, hạo hạo đãng đãng kéo tới Túy Tiên Cư.

Nhưng trước cửa Túy Tiên Cư cũng đứng một đoàn người, ước chừng hai mươi. Bọn họ tốp năm tốp ba nói chuyện khoác lác với nhau, rất là hài hòa.

Đám người này tự nhiên là đám công tử ca, do Cao nha nội cầm đầu.

Trong Tứ Tiểu Công Tử, ngoại trừ Phàn Thiếu Bạch chưa tới, ba người còn lại đều có mặt. Đặc biệt là Sài Thông, trong lòng rất kích động. Chờ mong đã lâu rốt cuộc đã xuất hiện tình cảnh mà y muốn thấy. Y ngồi một mình một bàn ở bên đường, thưởng thức rượu ngon, nhàn nhã tới rối tinh rối mù. Mà cái bàn này là mượn từ Túy Tiên Cư.

Lý Kỳ tránh ở lầu hai Túy Tiên Cư nhìn thấy một màn này, nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Thằng nhãi kia thực sự là sĩ diện không muốn sống. Lại đưa mắt nhìn về phía trước, khóe miệng lộ một tia cười nhạt. Tống Ngọc Thần, ngươi được lắm, dám nhục mạ Hồng Nô của ta. Khoản sổ sách này ta sẽ chậm rãi tính với ngươi.

Trong nháy mắt, Tống Ngọc Thần cầm đầu nhóm nho sinh đã đi tới trước cửa Túy Tiên Cư. Trong tay bọn họ còn cầm vài bức hoành phi. Nhìn bộ dáng có vẻ như chuẩn bị dán lên cửa Túy Tiên Cư.

Hai đoàn người vừa thấy mặt nhau, hết sức đỏ mắt. Xem ra ân oán giữa bọn họ đã không phải ngày một ngày hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.